.
._504__2" class="block_" lang="en">Trang 504# 2
Chương 1008: Yêu cầu của Mộc Huyền Âm.
Kim Ô Hỏa diễm chậm rãi chìm xuống, ở bên trong kết giới băng tinh mà chúng trưởng lão Băng Hoàng Trưởng kết lên, tầng băng đã chìm xuống sâu gần ngàn trượng... Mà những tầng băng biến mất này không phải loại hàn băng bình thường, mà là huyền băng đã hấp thu hàn khí không biết nhiêu năm, cứng cỏi đến cực điểm.
Có điều, tựa hồ không ai chú ý tới những Huyền Băng biến mất kia, tất cả ánh mắt của mọi người đều một mực dừng trên người Vân Triệt.
Không biết qua bao lâu, Kim Ô Viêm rốt cục cũng dập tắt, Vân Triệt giang hai cánh tay ra rủ xuống, bình chướng băng tinh xung quanh thân thể cũng biến mất theo, sau đó, tay phải của hắn vung lên, lam quang hiện lên, một đạo tầng băng lập tức ngưng kết ở phía trên cái hố lúc nãy bị tan chảy, hai chân của hắn cũng im lặng giẫm lên tầng băng.
- A... Ách...
Hỏa Phá Vân khom người, trên dưới toàn trên thân, từ mặt đến tứ chi đều đỏ bừng một mảnh, chợt nhìn bên dưới giống như bị thiêu chín, mồ hôi từ hắn thân thể xối xả rơi xuống, hắn lấy một tư thế vặn vẹo miễn cưỡng đứng ở nơi đó, khí tức toàn thân yếu không chịu nổi, hai con ngươi trừng đến mức lớn nhất, con mắt lồi ra bên ngoài nhìn chòng chọc vào Vân Triệt hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó, sắc thái hỗn loạn đến mức không cách nào hình dung.
Ầm!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, thân thể Hỏa Phá Vân lung lay, rồi quỳ rạp xuống đất, nhưng hai mắt kịch liệt run run vẫn đang nhìn chằm chằm Vân Triệt, bất luận như thế nào, đều không dám tin tưởng hình ảnh đã thấy.
Ngay cả Hỏa Như Liệt đứng ở bên cạnh hắn cũng không đi đỡ hắn dậy, cả người đứng im ở nơi đó không nhúc nhích giống như bị định thân, hai con ngươi run run còn kịch liệt hơn cả Hỏa Phá Vân... Kịch liệt đến mức gần như lúc nào cũng có thể nổ tung.
- Cái này... Cái này... Vậy mà... Ta...
Diễm Vạn Thương mấy lần mấy mấp máy miệng, nói năng lộn xộn, ở dưới chấn kinh cực độ, ngay cả hắn đều không biết mình muốn nói ra cái gì.
Không chỉ là bọn hắn, ở bên Băng Hoàng Thần Tông ngay cả một tiếng hoan hô đều không có. Mỗi người đều giống như bị rút mất linh hồn, rõ ràng Vân Triệt hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó... Lại bắt luận như thế nào đều không dám tin tưởng con mắt của chính mình.
-...
Mộc Hoán nhìn Vân Triệt, vừa nhìn về phía Mộc Huyền Âm, miệng mấy lần mở ra, lại sửng sốt nhả không ra nửa chữ.
Cái kết quả này không ai có khả năng nghĩ đến, cũng không ai có thể tin được, ngay cả Mộc Huyền Âm, trước lúc này cố ý truyền âm xác nhận với hắn. Nhưng đối với Vân Triệt mà nói, đây là kết quả tất nhiên. Đừng nói là Hỏa Phá Vân, cho dù"Cửu Dương Thiên Nộ" do Hỏa Như Liệt thi triển, cũng tuyệt đối không đả thương được một sợi tóc của hắn.
Hắn không nhanh không chậm nói:
- Ba chiêu đã qua. Hiện tại, đến ta công kích.
Lúc trước, hắn còn đang suy nghĩ, tuy Kim Ô Viêm thuần túy không có khả năng đả thương được chính mình, nhưng lấy lực lượng của chính mình cũng tuyệt đối không thể gây tổn thương cho Hỏa Phá Vân ở Thần Kiếp cảnh. Nhưng, sau khi Hỏa Phá Vân cưỡng ép phóng thích"Cửu Dương Thiên Nộ", huyền lực toàn thân tiêu hao hầu như không còn, hiện tại chỉ sợ ngay cả một chút lực phòng thân đều khó mà dấy lên, hiện tại muốn đánh bại hắn... Cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.
-...
Lời nói của Vân Triệt khiến con ngươi đang co vào bên trong của Hỏa Phá Vân cuối cùng cũng khôi phục được một chút tiêu cự, hắn co quắp quỳ gối, không có đứng lên... Cũng tựa hồ đã không còn cách nào đứng lên, chậm rãi cúi đầu, rồi thở hổn hển mấy ngụm khí, không lưu loát mà nói:
- Không cần... Ta nhận thua...
-...
Hỏa Như Liệt không nói gì, hắn ngẩng đầu, từ từ nhắm mắt lại, sau đó hít một khí lớn, hồi lâu mới chật vật phun ra.
- Vân Triệt... Thắng!
Mộc Hoán gầm nhẹ lên tiếng.
Một tiếng gầm này mang theo huyền lực hơi mất khống chế, chấn động màng tai của tất cả các đệ tử Băng Hoàng như đang rơi vào ảo cảnh. Nhìn lấy Vân Triệt ngạo nghễ đứng yên, còn Hỏa Phá Vân quỳ rạp xuống, bọn hắn như mới ở trong mộng mới tỉnh, bạo phát ra trận hưng phấn kích động, rống lên một tiếng.
- Thắng! Vân Triệt sư huynh thắng... Tông chủ thắng!
- Hóa ra Vân Triệt sư huynh quá lợi hại như vậy... Chẳng trách Tông chủ lại chọn Vân Triệt sư huynh làm đệ tử thân truyền.
- Nói nhảm, đây chính là Tông chủ đó, nhãn quang của Tông chủ làm sao lại sai được? Vân Triệt sư huynh đâu chỉ lợi hại hơn Hàn Dật sư huynh... mà còn lợi hại gấp mười lần kìa.
- Vân Triệt sư huynh thật sự mới ở Thần Nguyên cảnh sao? Hô... Thật đáng sợ! Thần Nguyên cảnh lại có thể đánh bại Thần Kiếp cảnh!
- Không phải đánh bại, nếu muốn đánh bại, khẳng định Vân Triệt sư huynh không phải là đối thủ của Hỏa Phá Vân, Vân Triệt sư huynh thắng ở trên Nguyên Tố pháp tắc... Vậy xem ra tin đồn Vân Triệt sư huynh chui vào Thiên Trì một ngàn trượng quả nhiên là sự thật! Thần Nguyên cảnh đã đáng sợ như thế, về sau, quả thực không dám tưởng tượng, nói không chừng, tương lai có khả năng sẽ lợi hại như Tông chủ đó.
- Vậy chẳng phải Vân Triệt sư huynh là rất có thể trở thành Giới Vương kế tiếp của Ngâm Tuyết Giới chúng ta hay sao?
- Quá có khả năng!
Tiếng hoan hô phô thiên cái địa, kéo dài không thôi. Lúc đại hội Tông môn này bắt đầu, Vân Triệt tiếp nhận đều là các loại ánh mắt hâm mộ ghen ghét, không hiểu cùng không phục, duy chỉ không có ánh mắt kính sợ. Mà bây giờ, mỗi một đạo ánh mắt đều sốt ruột giống như muốn bốc cháy lên.
Cái này không chỉ là thắng lợi của một mình Vân Triệt, lúc Mộc Huyền Âm cùng Hỏa Như Liệt giao phong cùng tiền đặt cược, cái này sớm đã thành một cuộc so đấu tôn nghiêm của hai giới.
Hỏa Phá Vân có thiên phú cao cực kỳ đáng sợ, lúc Mộc Hàn Dật thảm bại trên tay hắn, đệ tử Băng Hoàng không khỏi là hoảng sợ cùng tuyệt vọng... Nhưng trong nháy mắt, hắn lại bại dưới tay Vân Triệt.
Mà lại trực tiếp co quắp nhận thua.
Trong tiếng hoan hô điếc tai, Vân Triệt cất bước đi tới trước mặt Hỏa Phá Vân.
Hỏa Phá Vân cúi đầu thật sâu, thân thể một mực đang run rẩy, toàn thân còn quấn một tầng trầm thấp cùng ảm đạm thật dầy.
Không hề nghi ngờ, hắn là một thiên chi kiêu tử chân chính, độ cao thiên phú của hắn, đừng nói là Viêm Thần giới đương đại, trong toàn bộ lịch sử của Viêm Thần giới đều có thể nói không người có thể đụng —— Ngay cả ba vị Tông chủ đều chính miệng thừa nhận điểm này.
Hắn cao ngạo, nhưng không kiêu cuồng, mà so với bất luận kẻ nào, hắn đều có tư cách cao ngạo.
Mà chính là một người như vậy, dùng hết lực lượng cực hạn của chính mình... Thế mà lại bại bởi một người có tu vi kém xa mình tít tắp.
Đây là đả kích vô cùng nặng nề... Thậm chí có khả năng trở thành bóng tối của hắn, trở thành ác mộng trên con đường huyền đạo, từ đó tạo thành chướng ngại đột phá sau này của hắn... Còn có thể là chướng ngại cực lớn.
Vân Triệt không muốn bởi vì chính mình mà để một thiên tài chân chính như vậy quang mang ảm đạm.
- Phá Vân huynh đệ.
Vân Triệt đi đến trước người Hỏa Phá Vân trước người, đưa tay ra với hắn:
- Ở trên pháp tắc, là ta thắng, nhưng luận huyền lực, ta xa xa không bằng ngươi. Trận tỷ thí này đối với ngươi mà nói vốn không công bằng, ta thắng cũng hổ thẹn.
- Ta và ngươi tuổi tác giống nhau, nhưng tu vi huyền đạo của ngươi vượt xa ta nhiều như vậy, trong nội tâm của ta vô cùng hâm mộ cùng khâm phục ngươi, sau này, cũng chắc chắn sẽ lấy ngươi làm mục tiêu, vì thế ngươi cần phải nỗ lực nhiều hơn, đừng để ta vượt qua ngươi ở trên đường huyền đạo. Mà ta cũng nhất định sẽ không để cho ngươi thắng ta trên Nguyên Tố pháp tắc.
Hỏa Phá Vân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vân Triệt, giây lát, ánh mắt của hắn dần dần bình tĩnh lại, sau đó duỗi ra tay, nắm lấy bàn tay của Vân Triệt chậm rãi đứng lên.
- Hỏa Phá Vân ta chưa từng nhận thua.
Vẻ chán chường cùng ảm đạm như sương mù sáng sớm tiêu tán, khóe môi hắn nhếch lên, tự tin trong lúc vui vẻ mang theo cảm kích:
- Hôm nay ta tuy bại... Nhưng có một ngày, ta sẽ thắng lại. Vân Triệt huynh đệ, ngươi cũng nên cẩn thận.
Từ trong lời nói của Vân Triệt, hắn nghe được không phải người thắng thương hại kẻ bại, mà là chân thành không có chút tạp chất nào.
- Ngươi cũng giống vậy.
Vân Triệt cũng mỉm cười.
Hai bàn tay không hẹn mà cùng nắm chặt, cùng chung chí hướng.
Diễm Vạn Thương cùng Viêm Tuyệt Hải liếc nhau, Viêm Tuyệt Hải cảm thán thật sâu nói:
- Thế hệ này của Ngâm Tuyết Giới lại ra một nhân vật cực kỳ ghê gớm.
- Nguyên Tố pháp tắc mạnh yếu có khả năng quyết định đến hạn mức cao nhất có thể đạt tới. Cái tên Vân Triệt này... Sợ là tương lai có khả năng vượt qua Mộc Huyền Âm, thật sự khiến người ta vừa sợ, vừa mong đợi.
Diễm Vạn Thương nói ra câu này, là đánh giá cao nhất mà cả đời này của hắn đưa ra, mag Viêm Tuyệt Hải cũng không kinh ngạc chút nào, chỉ chậm rãi gật đầu.
- Không kiêu không ngạo, phong phạm rất tốt.
Hành động của Vân Triệt làm cho hai mắt của Mộc Hoán tỏa sáng, rất là tán thưởng.
Chúng Trưởng lão cùng Cung chủ cũng đều gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ khen ngợi... Ngay trước mặt ba đại tông chủ của Viêm Thần giới, thật con mẹ nó tăng thể diện cho Băng Hoàng Thần Tông chúng ta.
Lúc trước, không chỉ có đệ tử, những Trưởng lão Cung chủ này cũng một mực đối với việc Mộc Huyền Âm từ bỏ Mộc Hàn Dật, mà lựa chọn Vân Triệt đều lòng mang dị niệm, mà giờ khắc này, bọn hắn mới biết được lựa chọn của Mộc Huyền Âm chính xác anh minh cỡ nào, đối với những nghi vấn lúc trước của mình cũng hổ thẹn không thôi.
- Triệt, trở về.
Mộc Huyền Âm ra lệnh.
Vân Triệt theo lời về tới bên cạnh Mộc Huyền Âm, mà ánh mắt băng lãnh của Mộc Huyền Âm đã rơi vào người Hỏa Như Liệt:
- Hỏa Như Liệt, hiện tại thắng bại đã phân, ngươi chưa quên lúc trước ngươi nói qua cái gì đi?
Hỏa Như Liệt đột nhiên ngẩng đầu cắn răng, thở gấp nói:
- Bại chính là bại! Mộc Huyền Âm, ngươi đặt mười ngàn cái tâm, những lời mà Hỏa Như Liệt ta nói ra, cho dù long trời lở đất cũng sẽ không đổi ý! Hiện tại coi như ngươi muốn mạng của ta, ta cũng sẽ gọn gàng chết ở trước mặt ngươi... Còn thề tuyệt không để Kim Ô Tông truy cứu! Ngươi hài lòng chưa?
- Sư tôn!
Hỏa Phá Vân kinh hô một tiếng.
- Mạng của ngươi?
Mộc Huyền Âm hừ lạnh một tiếng:
- Trong những Băng Vân bị viêm độc tra tấn, bổn Vương hoàn toàn chính xác nằm mộng cũng muốn mạng của ngươi! Nhưng hiện nay Băng Vân đã khỏi, bổn Vương cũng không muốn bởi vì ân oán cá nhân để hai giới sinh linh đồ thán. Mạng của ngươi đã không có bất kỳ giá trị gì đối với bản vương, cho dù ngươi đưa mạng tới, bản Vương cũng lười đi lấy.
Hỏa Như Liệt hơi sững sờ, sau đó trầm giọng nói:
- Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?
- Bổn Vương muốn một thứ của ngươi.
Trong khi Mộc Huyền Âm nói chuyện, một trận phong tuyết bỗng nhiên giáng lâm, trong chớp mắt, liền nuốt hết chước khí mà"Cửu Dương Thiên Nộ" mang tới, để thế giới quay về băng hàn:
- Bổn Vương muốn Kim Ô Phần Thế Lục hoàn chỉnh của Kim Ô Tông ngươi.
-...
Nhất thời ánh mắt của Vân Triệt khẽ động.
- Ngươi nói cái gì?
Hỏa Như Liệt giật mình, hoàn toàn không ngờ rằng Mộc Huyền Âm sẽ yêu cầu như vậy.
- Cái này... Ngâm Tuyết Giới Vương hãy để Diễm mỗ nói một lời.
Diễm Vạn Thương nghiêm mặt nói:
- Kim Ô Phần Thế Lục là huyền công hạch tâm của Kim Ô Tông không thể truyền ra ngoài. Huống hồ... Chỉ có người có Kim Ô huyết mạch hoặc Kim Ô thần hồn mới có thể tu luyện Kim Ô Phần Thế Lục, cho dù người bên ngoài Kim Ô Tông đạt được, cũng không có cách tu luyện, đã thế ở trên thuộc tính lại trái ngược với hàn băng huyền lực của quý tông. Diễm mỗ thực sự không biết vì sao Ngâm Tuyết Giới Vương lại muốn tham khảo Kim Ô Phần Thế Lục?
- Bổn Vương có mục đích gì, không có nghĩa vụ phải nói rõ với các ngươi.
Mộc Huyền Âm không lưu tình chút nói:
- Hỏa Như Liệt, ngươi cho hay là không cho?
Đừng nói là đám người Diễm Vạn Thương, ngay cả Băng Hoàng Thần Tông cũng đều kinh ngạc thật sâu, không người nào có thể hiểu được Tông chủ đối mặt với câu"Có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì","tuyệt không nuốt lời" của Hỏa Như Liệt, vì sao lại đưa ra yêu cầu muốn Kim Ô Phần Thế Lục?
Ở trên Cổ Thần Quyết, huyền giả tự nhiên sẽ muốn tham khảo một phen... Nhưng cũng chỉ là tham khảo mà thôi. Không có Kim Ô huyết mạch hoặc thần hồn, thì không có khả năng tu luyện. Mà Băng Hoàng Thần Tông tu luyện lại là Băng hệ huyền công, càng không có khả năng tu luyện.
Viêm Tuyệt Hải nhíu mày, cùng lúc truyền âm cho Diễm Vạn Thương cùng Hỏa Như Liệt:
- Người đã đến Thần Chủ cảnh như Mộc Huyền Âm muốn tiến thêm một bước nhỏ nữa đều cực kỳ gian nan. Nàng muốn Kim Ô Phần Thế Lục hẳn là muốn từ đó lĩnh hội một chút gì đó. Tuy nàng không cách nào tu luyện, nhưng dù sao ở trên Cổ Thần quyết bao hàm pháp tắc chân thần cùng lý lẽ chân thần.
Diễm Vạn Thương yên lặng nghĩ kế sách, hơi gật đầu, đây đúng là giải thích duy nhất.
Trên trán Hỏa Như Liệt nổi đầy gân xanh, sau khi hít một hơi sâu, trầm thấp nói:
- Hỏa Như Liệt ta... Nhất ngôn cửu đỉnh!
Âm thanh vừa hạ xuống, trong tay hắn bỗng nhiên luồn lên một cỗ hỏa diễm, sau đó xoay chuyển bàn tay, hỏa diễm bay về phía Mộc Huyền Âm.
Mộc Huyền Âm bắt lấy, hỏa diễm lập tức dập tắt, trong tay đã có thêm một quyển ngọc giản phóng thích kim xích mang. Nàng cũng không có mở ra xem xét, mà là trực tiếp thu hồi, nhàn nhạt nói:
- Hỏa Tông chủ quả nhiên giữ lời, bổn Vương liền tạm thời coi trọng ngươi một chút.
- Hừ!
Hỏa Như Liệt hừ lạnh, mỗi một lỗ chân ở trên toàn trên gần như muốn thoát ra lửa.