Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1012 - Chương 1013: Mất Khống Chế

. ._507__1" class="block_" lang="en">Trang 507# 1

 

 

 

Chương 1013: Mất khống chế



Thanh âm của Mộc Huyền Âm vốn nhẹ nhàng chậm chạp, băng lãnh vô tình, rõ ràng mang theo tức giận... Hoàn toàn khác với lần ở Minh Hàn Thiên Trì, đây là lần thứ nhất nàng chân chính tức giận đối với Vân Triệt.

Bởi vì hắn không biết tốt xấu mà tức giận!

- Đệ tử... Thẹn đối với sư tôn.

Nội tâm Vân Triệt kéo căng, cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt Mộc Huyền Âm. Hắn biết rõ Mộc Huyền Âm vì hoàn thành tâm nguyện của hắn, không tiếc gây tổn thất cự đại cho toàn bộ tông môn, lấy nguyên âm của ba ngàn nữ đệ tử Băng Hoàng Tông cho hắn.

Lại thêm chuyện nàng tính kế Hỏa Như Liệt, từ chỗ của hắn đạt được Kim Ô Phần Thế Điển, cũng là vì hắn.

Tuy chỉ là ngày thứ nhất trở thành đệ tử của nàng, nhưng nàng đối với hắn rất tốt.

Hắn cũng vừa mới nói qua, chỉ cần có thể ở trước đại hội Huyền Thần thành tựu Thần Kiếp cảnh, bất luận phương pháp gì, dù chỉ có một đường hi vọng, hắn cũng nguyện ý nếm thử... Nhưng trong nháy mắt, hắn lại cự tuyệt...

Câu"thẹn đối với sư tôn" này là phát ra từ nội tâm.

Thời điểm hắn cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên người Mộc Phi Tuyết vẫn đang quỳ bái, ánh mắt của hắn lập tức bừng tỉnh, một cái bóng dáng tuyệt diễm khuynh thành, mịt mù như băng tiên hiện lên ở trước mắt hắn.

Tiểu tiên nữ...

Lần thứ nhất nhìn thấy Mộc Phi Tuyết, hắn đã không tự kìm hãm được nghĩ đến Sở Nguyệt Thiền. Bởi vì khí chất và ánh mắt của nàng rất giống Sở Nguyệt Thiền, ngay cả dung nhan, cũng có mấy phần tương tự.

Hắn biết rõ Mộc Phi Tuyết không phải Sở Nguyệt Thiền, tiểu tiên nữ của hắn là duy nhất ở trên đời. Nhưng bây giờ đứng gần nàng lần nữa, hắn vẫn không cách nào khống chế được, nghĩ đến cái tiên ảnh khiến hắn hổ thẹn cả đời kia... Ánh mắt hắn lặng lẽ giao thoa cùng ánh mắt Mộc Phi Tuyết.

Nàng không phải nàng ấy, không phải... Vân Triệt yên lặng lắc đầu.

- Thẹn sao?

Mộc Huyền Âm ngưng lông mày:

- Sự tình vi sư quyết định, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi cũng có thể cự tuyệt sao!?

Cạch!!

Mộc Huyền Âm đánh ra một chưởng, âm thanh hàn băng ngưng kết từ phía sau Vân Triệt truyền đến, Vân Triệt quay lại theo bản năng, nhìn thấy vô số tầng băng dày nặng xuất hiện, trong nháy mắt tạo thành một cái băng thất chỉ có không gian không đến ba trượng vuông.

Trong nháy mắt Vân Triệt quay người lại, Mộc Huyền Âm lật bàn tay một cái, một viên huyết châu phóng thích ra hồng quang kỳ dị trôi nổi trên đầu ngón tay của nàng, rồi bỗng nhiên đâm về phía ngực Vân Triệt.

- Ách!

Dưới am thanh kinh ngạc vì không kịp chuẩn bị của Vân Triệt, viên huyết châu kia bị huyền lực của Mộc Huyền Âm điều khiển, trong nháy mắt tràn vào thân thể Vân Triệt, hoà vào trong máu của hắn.

Thân thể Vân Triệt có hỏa linh tà thể, không sợ vạn hỏa, cho dù Kim Ô Viêm đốt người cũng sẽ không để hắn cảm thấy mảy may khó chịu, nóng rực. Nhưng trong nháy mắt giọt huyết châu này nhập thể, hắn liền cảm giác được giống như có một đoàn hỏa diễm đang nổ tung ở trên ngực hắn, tiếp theo nhanh chóng hướng các bộ phận trên cơ thể mà đi...

Phản ứng chưa bao giờ có này khiến Vân Triệt sợ hãi:

- Sư tôn, đây là... Cái gì?

- Là viễn cổ Cầu Long chi huyết trong Táng Thần Hỏa Ngục!

Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói.

"...!"

Đột nhiên đồng tử Vân Triệt co rụt lại.

Mộc Băng Vân đã từng nói với hắn, hơi thở của viễn cổ Cầu Long trong Táng Thần Hỏa Ngục... cực độc, máu nó cực dâm!

Độc của nó khiến mạnh như Mộc Băng Vân cũng suýt nữa mất mạng. Máu của nó...

- Vễn cổ Cầu Long huyết là vật chí dương chí dâm! Tuy chỉ có một giọt, nhưng đừng nói là ngươi chỉ mới bước vào thần đạo, cho dù là Thần Linh cảnh, cũng tuyệt đối không thể kháng cự! Vi sư ngược lại muốn xem xem thân thể ngươi có cứng như miệng hay không!

Bỗng nhiên Vân Triệt truyền đến khí tức phần nhiệt dị thường, khiến đôi mắt sáng của Mộc Phi Tuyết chuyển qua... Lúc này mới qua mấy tức ngắn ngủi, mặt mũi Vân Triệt cùng tất cả da thịt bên ngoài đều đã đỏ ửng một mảnh, như bị lửa cháy, hô hấp mạnh mẽ như trâu, mồ hôi trên đầu chảy ra như mưa.

- Tê... A...

Huyết dịch toàn thân giống như đã hóa thành dung nham, điên cuồng thiêu đốt dục vọng của hắn.

Hắn có Thiên Độc Châu, không sợ vạn độc trong thiên hạ... Nhưng, hết lần này tới lần khác cái này không phải là độc, mà là chí dương long huyết.

Đến giờ phút này, làm sao hắn còn không rõ Mộc Huyền Âm muốn làm cái gì. Khí tức phần dương của Cầu Long chi huyết, càng là khủng bố đến cực hạn, những năm hắn đi theo Vân Cốc, đã gặp qua quá nhiều thôi tình chi vật, nhưng không có một cái nào có thể so sánh được một giọt long huyết này.

Cho dù hắn muốn chạy trốn đi cũng không thể nào, bàn tay Mộc Huyền Âm hời hợt phất một cái lên ngực của hắn.

Ầm!

Vân Triệt bị oanh bay lên, vô cùng tinh chuẩn rơi vào bên trong băng thất chật hẹp, theo sát phía sau là Mộc Phi Tuyết cũng bị một cơn gió lạnh đưa vào băng thất.

Ngay cả huyền lực của nàng, cũng đã bị hoàn toàn phong kín, không cách nào vận dụng nửa phần.

Cạch!!

Lam quang lóe lên, một tầng băng dày ngưng kết lên trong nháy mắt, một mực phong tỏa băng thất.

Đây là hàn băng do Mộc Huyền Âm bày ra, cho dù có ngàn vạn Vân Triệt cùng Mộc Phi Tuyết cũng khó có khả năng oanh mở.

Những tầng băng này không có trong suốt, nó chẳng những ngăn cách ánh mắt, mà còn hoàn toàn cách âm thanh.

Thánh Điện lập tức trở nên yên tĩnh, nguyệt mi Mộc Huyền Âm cau lại, băng nhan tuyệt sắc hơi che đậy hàn quang, tựa hồ như tức giận chưa tiêu.

Bên trong Băng Hoàng Thần Tông, người trực hệ Băng Hoàng huyết mạch có được Băng Hoàng nguyên âm vốn cực ít ỏi, mà bất kỳ một cái người nào trong đó đều có thân phận cùng thiên phú cực cao ở Ngâm Tuyết Giới. Vì Vân Triệt, nàng không tiếc đại giới. Phương pháp này, cũng là thứ duy nhất nàng có khả năng nghĩ tới, để Vân Triệt ở đại hội Huyền Thần đạt tới Thần Kiếp cảnh.

Cái này vốn là thiên đại dụ hoặc mà bất luận nam nhân nào cũng không cự tuyệt được... Huống chi tính tình Vân Triệt trong miệng Mộc Băng Vân nói là người không bị trói buộc.

Vậy mà hắn lại gan to bằng trời cự tuyệt!

Sau khi nàng kinh ngạc, há có thể không giận!

Mà nếu chuyện này là quyết định của nàng, thì Vân Triệt chỉ có tuân theo, chứ không có tư cách cùng năng lực cự tuyệt!

Cánh tay Mộc Huyền Âm chậm rãi thả xuống, tuyết y đung đưa, chậm rãi xoay người... ngay trong chớp mắt thân thể nàng chuyển qua, song mi vốn cau lại của nàng cũng chậm rãi giãn ra, sau đó thoáng cong lên, khí tức băng hàn khiến cho người ta không rét mà run im ắng tiêu tán đi, cánh môi bao hàm vô tận băng uy nhẹ nhàng máy động, mặc dù chỉ là độ cong cực kỳ nhỏ, nhưng trong phút chốc lại như vạn hoa nở rộ.

- Thật sự là tiểu quỷ đầu khó bảo, không có chút nghe lời nào.

Nàng nhẹ nhàng nói, nhưng âm thanh không có một tia băng hàn như lúc trước, mà là mềm mại nhu mì, một đôi mắt đẹp không có băng hàn, mà giống như có thủy quang, mang theo vẻ lười biếng kiều mị như mộng xuân mới tỉnh.

- Phi Tuyết là tôn nữ duy nhất của ta, Tiểu Triệt người cần phải thương hoa tiếc ngọc, đừng có đùa hỏng nó, hừm.

Một tiếng cười yêu kiều vang lên, giống như ma nữ thành công chơi trò đùa quái đản, tuyết y của Mộc Huyền Âm hơi động, biến mất ở nơi đó giống như băng vụ tiêu tán.

Nàng cũng không có rời khỏi Thánh Điện, mà phù ở trên không trung, nhắm mắt ngưng tâm. Nàng so với Vân Triệt càng hiểu rõ sự bá đạo của Cầu Long chi huyết. Vẻn vẹn một giọt, nhưng huyền giả Thần Linh cảnh cũng không thể kháng cự... Câu nói này không hề khoa trương chút nào.

Lấy huyền lực của Vân Triệt, cho dù ý chí lực cường đại tới đâu, thì nhiều nhất là mười hơi thở, lý trí cũng hoàn toàn biến mất, bị dục vọng hoàn toàn chi phối... Mà Mộc Phi Tuyết ở cùng băng thất với hắn, đã bị nàng phong bế huyền lực, không có chút sức chống cự nào.

Bên dưới tính chí dương của long huyết, cho dù xấu như heo mẹ, hắn cũng sẽ như si như cuồng... Huống chi là Mộc Phi Tuyết có dung nhan tuyệt thế, không người nào trong tông môn có thể so sánh.

Mà bên dưới Băng Hoàng nguyên âm cực kỳ cường đại của Mộc Phi Tuyết, năng lực khôi phục của hắn cũng sẽ rất nhanh... Nửa cái canh giờ sau, nàng sẽ mở băng thất ra.

Bởi vì nàng lo lắng Vân Triệt dưới tình huống mất khống chế, sẽ chơi hỏng Mộc Phi Tuyết bị phong bế huyền lực.

Thời gian ở trong băng lãnh yên lặng trôi qua, một khắc đồng hồ... Hai phút đồng hồ im ắng qua đi, Mộc Huyền Âm chậm rãi mở băng mâu ra, nhìn về phía băng thất.

Nhất định là trong khoảng thời gian này Vân Triệt đã sớm đạt được nguyên âm của Mộc Phi Tuyết... Nhưng, mặc dù nàng là Ngâm Tuyết Giới Vương, cũng tuyệt đối nghĩ không ra bên trong băng thất đang phát sinh chuyện gì.

- A a... Ách a a... A!!

Vân Triệt ở dưới trạng thái điên cuồng gào thét, nên âm thanh đã sớm khàn khàn không chịu nổi, giống như đang thừa nhận thống khổ lớn nhất trên đời.

Tuyết y trên người hắn đã vỡ vụn không chịu nổi, mỗi một địa phương bị phá nát đều nhuộm vết máu đỏ tươi. Tóc của hắn đã lộn xộn đến mức không còn hình dáng từ lâu, hai tay của hắn không ngừng ôm lấy chính mình, đầu càng hung hăng đụng vào tường băng, phát ra tiếng va đập mãnh liệt đến điếc tai.

Huyết dịch toàn thân hắn vô cùng nóng rực, thân thể nóng hổi giống như muốn nổ tung, dục vọng cướp Mộc Phi Tuyết điên cuồng chà đạp chiếm cứ lấy mỗi một cái tế bào trên cơ thể hắn, từng bước xâm chiếm một chút lý trí thanh tỉnh sau cùng của hắn.

Một cái góc khác trong băng thất, Mộc Phi Tuyết lẳng lặng đứng ở nơi đó, vô thanh vô tức, tựa như là một thiếu nữ tinh tế điêu khắc từ bông tuyết ra, chỉ có đôi mắt như tinh thần hơi rung động ra gợn sóng trước nay chưa từng có.

Nàng từ chỗ Mộc Hoán đã nghe nói qua sự đáng sợ của Cầu Long chi huyết.

Một khắc tiến nhập thánh điện, nàng đã nghĩ đến vận mệnh của chính mình, nàng không có nghĩ qua mình sẽ kháng cự... Cũng không có khả năng kháng cự, bởi vì đó là mệnh lệnh của tông chủ.

Nàng biết dung mạo của mình, sẽ khiến ánh mắt nam tử trong tông môn nhìn về phía nàng vĩnh viễn mang theo kinh diễm, mê luyến, si ngốc... Cùng tự ti mặc cảm và dục vọng không dám biểu lộ ra. Mà cho dù tướng mạo nàng xấu xí, thì Băng Hoàng nguyên âm của nàng cũng sẽ khiến bất luận kẻ nào không thể kháng cự được thiên đại dụ hoặc.

Mà trước mắt nàng, là người duy nhất có thể tùy ý lấy đi...

Nhưng... Hắn liều mạng gào thét để phát tiết, liều mạng khống chế chính mình, liều mạng đập đầu vô tường, ròng rã hai phút đồng hồ, ở bên dưới sự tra tấn của Cầu Long chi huyết, từ đầu đến cuối không có đụng vào nàng đã không còn chút phản kháng nào.

Tiếng gào thét của hắn dần dần nghẹn lại, giống như cổ họng đã bị xé rách, trên thân đầy máu tươi, thân thể núp ở góc tường bày ra một cái tư thế xoay lưng về phía nàng vô cùng thống khổ, dường như đang liều mạng để cho mình quên sự tồn tại của nàng.

Ngay cả Thần Linh cảnh đều không thể kháng cự Cầu Long chi huyết, vậy mà hắn lại cố nhịn đến bây giờ, nàng vô pháp tưởng tượng cái này cần ý chí lực cường đại cỡ nào, lại phải tiếp nhận thống khổ đáng sợ cỡ nào... Mộc Phi Tuyết kinh ngạc nhìn hắn, tình hình như vậy, cùng nàng dự đoán của nàng không giống chút nào. Nàng cũng không biết, rõ ràng là mệnh lệnh của tông chủ, hơn nữa chính mình còn tuyệt sắc khuynh thành, đối với hắn chỉ có vô số ích lợi... Nhưng vì cái gì, hắn lại tình nguyện tiếp nhận thống khổ lớn như thế, cũng không chịu đụng vào nàng.

- Đến tột cùng thì ngươi... nhẫn nại để làm gì?

Cánh môi nhẹ nhàng mở ra, phát ra âm thanh mê mộng.

Có lẽ, đây là lần thứ nhất từ khi nàng chào đời tới nay, nàng chủ động mở miệng đối với một nam tử ngoài trưởng bối của nàng.

Mà mấy chữ mông lung này, dường như đang chủ động mời hắn khinh nhờn chính mình.

Đến tột cùng là nhẫn nại cái gì... Đối với Vân Triệt ở thời khắc này mà nói, chính hắn cũng không biết trả lời ra sao. Có lẽ, là vì cái bóng của Sở Nguyệt Thiền, có lẽ là vì hắn không cam lòng bị một giọt Cầu Long chi huyết đánh tan ý chí.

Nhưng, âm thanh mềm mại của Mộc Phi Tuyết đã đánh tan một đạo phòng tuyến cuối cùng của Vân Triệt..

Vân Triệt rống lên một tiếng, bỗng nhiên thân thể chuyển qua, một đôi huyết nhãn như của dã thú nhìn chằm chằm về phía Mộc Phi Tuyết đang kinh ngạc đứng ở nơi đó...

Ầm!!

Trái tim điên cuồng loạn động, huyết dịch kịch liệt bốc lên, dục vọng thỏa thích chà đạp Mộc Phi Tuyết chiếm cứ ý chí Vân Triệt, hắn như hổ đói vồ mồi, hướng Mộc Phi Tuyết nhào tới... Nhưng hắn ở bên dưới thống khổ đã mất đi thăng bằng, lúc nhào tới chỗ hai chân Mộc Phi Tuyết, đã khiến nàng té nhào.

Xoẹt!!

Quần dưới bị Vân Triệt xé rách trong nháy mắt, một cái chân ngọc thon dài, làn da lưu động ánh sáng băng tuyết hiện ra ở trước mắt Vân Triệt, hắn tham lam vuốt ve, cả khuôn mặt đều dán trên đôi chân trần trụi đó, cảm xúc mịn màng, trơn mềm cùng mùi thơm mang theo sự băng lãnh khiến hắn thân thể hắn bạo nộ dục vọng chi hỏa, càng đốt càng nóng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment