.
._508__2" class="block_" lang="en">Trang 508# 2
Chương 1016: Thập trọng Kim Ô Phần Thế Điển
Ý niệm khinh bạc của Vân Triệt đang lan tràn, thì một cỗ đau nhức kịch liệt bỗng nhiên từ tai trái của hắn truyền đến. Một cái ngọc thủ của Mộc Huyền Âm xoay chuyển trên cổ áo hắn, nắm chặt lỗ tai hắn, trực tiếp nhấc hắn từ bên trong Thiên Trì lên.
Mộc Huyền Âm ra tay cực nặng, khiến Vân Triệt đau đến nhe răng trợn mắt, đại não lập tức bị đau nhức làm thanh tỉnh, cuống quít hô lên:
- Đệ tử... Đệ tử không dám... Tê... Đệ tử đối với sư tôn... Chỉ có kính trọng... Tuyệt đối không dám... Có ý nghĩ như thế...
Mộc Huyền Âm hoàn toàn không có ý tứ muốn buông ra, có thể khiến Vân Triệt có được long khu đau đến mặt mày méo mó như thế, là biết tay nàng nắm lấy tai Vân Triệt có lực lớn cỡ nào. Nàng cười tủm tỉm nói:
- Vậy là tốt rồi, vi sư tin rằng ngươi cũng không...
Mộc Huyền Âm nhẹ giọng nói, mâu quang lơ đãng hướng phía dưới thân thể Vân Triệt, âm thanh lập tức im bặt lại, đôi mắt đẹp có chút ngưng tụ, sau đó chậm rãi híp lại, trong khóe mắt hiện lên mị quang nguy hiểm.
- Triệt nhi ngoan của vi sư, vi sư thật sự đánh giá thấp lá gan to bằng trời của ngươi rồi.
Thanh âm của nàng càng trở nên mềm mại, càng thêm chậm chạp, lại khiến Vân Triệt nghe vào trong lòng càng cuồng loạn:
- Lại dám ở trước mặt vi sư hiện ra cái đồ vật xấu xí này... Thật to gan mà, hừm!!
Cánh tay Mộc Huyền Âm mang theo lỗ tai Vân Triệt vung ra, Vân Triệt lập tức hét thảm một tiếng, bị ném ra ngoài rất xa, nặng nề nện ở phía trên hồ bơi. Một ném này, Mộc Huyền Âm dùng ám lực, Vân Triệt rơi ở bên hồ rất xa mới ngừng lại, đau đến sắc mặt tái nhợt, trong miệng tê khí, hồi lâu cũng không thể đứng lên.
Chí ít cũng phải gãy mất mười mấy cây xương cốt.
Dục niệm càng tán không còn một mảnh.
- Ai, thật sự là sư môn bất hạnh.
Mộc Huyền Âm cảm thán, hoàn toàn không hề trách cứ mỗi một phần ngọc thể của mình tản mát ra mị hoặc mà bất luận nam nhân gì cũng đều khó có khả năng kháng cự:
- Ngươi ở bên dưới Cầu Long chi huyết không chịu đụng đến Phi Tuyết, vốn vi sư còn khen ngươi định lực hơn người, không nghĩ tới, kì thực ngươi là một cái sắc tâm bao thiên, ngay cả sư tôn cũng dám động ác niệm!
"..."
Vân Triệt thật vất vả mới ngồi vững vàng thân thể, cúi thấp đầu, không dám trả lời, lại không dám nhìn Mộc Huyền Âm một chút.
- Thôi, xem ra về sau vi sư chỉ có thể dạy dỗ nhiều hơn một chút.
Dường như Mộc Huyền Âm có chút thất vọng thở dài, bàn tay phất một cái, một khỏa ngọc giản lập lòe lam quang nhẹ nhàng rơi xuống chân Vân Triệt, nàng quay lưng đi:
- Trong cái ngọc giản này ghi chép Đoạn Nguyệt Phất Ảnh hoàn chỉnh, lấy ngộ tính của ngươi, hẳn là đã tự mình lĩnh hội, không cần đến vi sư dạy bảo.
- Tạm thời nhốt ngươi tại Minh Hàn Thiên Trì, qua chút thời gian, vi sư sẽ đến kiểm tra ngươi tu luyện Đoạn Nguyệt Phất Ảnh như thế nào, nếu như không có trở ngại, vi sư sẽ không truy cứu tội đại bất kính của ngươi, nói không chừng còn có khen thưởng, nếu để cho vi sư thất vọng mà nói...
Mâu quang Mộc Huyền Âm hơi chuyển, giống như cười mà không phải cười:
- Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nha.
Âm thanh tung bay, Mộc Huyền Âm rời đi, kết giới Minh Hàn Thiên Trì cũng một mực khép kín.
- Ba ba.
Một trận giòn vang, mấy cái xương sai chỗ bị Vân Triệt nhanh chóng hợp về, về phần mười mấy cây đứt gãy kia chỉ có thể từ từ khôi phục. Lúc này hắn mới đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói:
- Không có phản ứng... Mới không bình thường ấy!
Ở trước mặt Mạt Lỵ, hắn rất ít chật vật, nhưng ở trước mặt Mộc Huyền Âm... Hắn gần như không có giây phút không chật vật qua.
Nếu như không phải đã gặp mặt lần đầu trong Băng Hoàng Cung, nhất định biến hóa cự đại của Mộc Huyền Âm sẽ làm cho Vân Triệt đến bây giờ đều chưa tỉnh hồn lại. Dù vậy, hồi tưởng đến hình ảnh Mộc Huyền Âm vừa rồi, hắn vẫn có chút tâm thần hoảng hốt như cũ, không cách nào hoàn toàn liên hệ nàng với Ngâm Tuyết Giới Vương uy lăng thiên hạ, để thế nhân câm như hến cùng một chỗ.
Vì cái gì nàng có tính cách tương phản lớn như vậy...
Đến cùng, cái nào mới chân chính là nàng?
Vân Triệt tiến nhập Thiên Trì, hơn một cái canh giờ bình tĩnh, cuối cùng mới bình ổn thương thế cùng nội tâm. Hắn rời đi thiên trì chi thủy, rơi vào bên hồ bơi, ngồi ngay ngắn xuống, nhưng không có cầm lấy Đoạn Nguyệt Phất Ảnh Mộc Huyền Âm ném cho hắn, mà lấy ra một cái ngọc giản chớp động lên quang mang xích kim.
Cái ngọc giản xích kim này xuất hiện, để nhiệt độ không khí đột nhiên tăng lên, thẳng đến khi kinh hãi băng linh bốn phía xung quanh bay đi tứ tán.
Kim Ô Phần Thế Điển hoàn chỉnh!
Lúc trước Hỏa Phá Vân thi triển"Cửu Dương Thiên Nộ" mặc dù không cách nào đả thương hắn, nhưng lại rung động tâm hồn hắn cực lớn. Nhưng hắn chưa quên cái ngọc giản này chỉ có thể tham ngộ đọc một lần, về sau sẽ trực tiếp biến mất.
Vân Triệt ngưng thần tĩnh tâm, hai mắt khép kín, cảm giác như một tia nước nhỏ, rơi ở phía trên ngọc giản xích kim, nhanh chóng chìm xuống bên dưới, trực tiếp rơi vào tầng thứ tám của thần quyết.
Sau mười mấy tức ngắn ngủi, trong đầu của hắn liền vang lên một tiếng Kim Ô huýt dài to rõ, Kim Ô một mực phần diễm bay múa ở sâu trong linh hồn hắn. Mặt ngoài thân thể của hắn, cũng chậm rãi hiện lên một tầng Kim Ô thần viêm càng ngày càng đậm.
Mỗi khi Kim Ô Phần Thế Điển lên một tầng cảnh giới mới, uy lực Kim Ô Viêm sẽ tăng dài một lần —— mà mỗi lần đều là bạo tăng trên diện rộng, màu sắc hỏa diễm càng thêm hướng tới màu vàng kim. Mà mỗi một trọng cảnh giới phía sau, cũng phân biệt đối ứng một cái Kim Ô phần diệt kỹ.
Đệ bát trọng cảnh là Viêm Dương Xạ Tuyến, uy lực còn muốn vượt qua Hoàng Kim Đoạn Diệt thật lớn, Hoàng Kim Đoạn Diệt là mang Kim Ô thần viêm áp súc thành một dây, còn Viêm Dương Xạ Tuyến lại càng ép đến cực hạn, tuy cần thời gian gấp mấy lần ngưng tụ Hoàng Kim Đoạn Diệt, nhưng một khi thành công phóng thích, nó giống như một đường hỏa diễm cực kỳ chói chang tới từ mặt trời, đủ để đốt hết thảy sự vật trên thế gian.
Đệ cửu trọng là huyễn cảnh lĩnh vực____Hồng Điệp, đây không phải phần diệt lĩnh vực giống như Hoàng Tuyền Hôi Tẫn, mà nó là linh hồn lĩnh vực giống như Long Thần lĩnh vực! khác với sự chấn nhiếp vô thượng của Long Thần lĩnh vực, Hồng Điệp lĩnh vực không có khả năng đạt tới chấn nhiếp cực hạn như Long Thần lĩnh vực, lại có thể làm được chuyện phần diệt tinh thần càng thêm kinh khủng!
Giống như mang Kim Ô thần viêm kinh khủng, thiêu đốt ở sâu trong linh hồn bọn họ, để bọn họ thân không chết mà hồn diệt.
Đệ thập trọng cũng là cảnh giới tối cao mà ngọc giản Kim Ô Phần Thế Điển ghi lại, viêm kỹ phần diệt đối ứng với nó chính là Cửu Dương Thiên Nộ!
Hỏa Phá Vân thi triển Cửu Dương Thiên Nộ, là"Một mặt trời" ở trạng thái sơ cấp nhất. Mặc dù chỉ là trạng thái sơ cấp nhất, nhưng sự khủng bố của nó vẫn rung động toàn bộ Băng Hoàng Thần Tông như cũ. Mà mỗi khi nhiều thêm một mặt trời, uy lực cũng không phải là gia tăng một lần, mà là bạo tăng theo cấp số nhân. Cửu Dương Thiên Nộ hoàn chỉnh chính là chín mặt trời lâm thế... uy lực khủng bố của nó, căn bản là vô pháp tưởng tượng.
Có lẽ, cái kia mới chân chính là diệt thế thần uy.
Tuy nhiên, mấy chục vạn năm lịch sử của Viêm Thần giới, từng có bốn người tu thành Cửu Dương Thiên Nộ... Nhưng chưa bao giờ có một người nào tu tới cảnh giới chín mặt trời. Hỏa Phá Vân lấy niên kỷ không đến ba mươi tuổi tu luyện được cảnh giới một mặt trời, đã là thần tích chưa bao giờ có của Viêm Thần giới.
Bên dưới cảm giác ngưng tâm căn bản không thấy thời gian trôi qua, lúc Vân Triệt không nhúc nhích mở con mắt ra, thời gian đã đi qua bảy ngày, hỏa diễm vẫn còn ở trên thân hắn, mà xích kim ngọc giản trước người lại ở lúc này cháy bùng bùng, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Tay phải nâng lên, một đoàn Kim Ô Viêm nho nhỏ im ắng dấy lên ở trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng trở nên thâm thúy, lần thứ nhất thi triển, liền ở trong khoảnh khắc, đạt đến cảnh giới đệ bát trọng, khí tức hỏa diễm, nhan sắc, đều phát sinh biến hóa rõ ràng.
Hắn cũng có lòng tin trong nửa tháng, sẽ tu luyện Viêm Dương Xạ Tuyến tới tiểu thành.
Nhưng tay hắn nâng hỏa diễm, lông mày lại có chút khóa chặt:
- Thập trọng... Thật sự là cảnh giới tối cao rồi hả? Vì cái gì luôn cảm thấy vẫn không có hoàn chỉnh...
- Được rồi, vẫn nên tu luyện Đoạn Nguyệt Phất Ảnh đi.
—— —— —— —— —— ——
Băng Hoàng thành vực, Băng Hoàng tam thập lục cung.
- Sự tình Phi Tuyết, là Vân Triệt chủ động cự tuyệt?
Mộc Huyền Âm nghiêng người ngồi ở trên mặt ghế băng, mâu quang hơi nhắm, bộ ngực sữa nửa lộ nửa ẩn, hai chân thon dài phác hoạ lấy đường cong hết sức kinh nhân. Một cái bắp chân trắng nõn từ dưới váy lộ ra, lưu động ánh sáng so với băng hoa trong phòng còn muốn oánh nhuận hơn.
Mộc Băng Vân đứng ở bên người của nàng, nguyệt mi nhẹ ngưng, hơi lộ ra vẻ không hiểu.
- Không phải vậy chứ? Phi Tuyết ngoan ngoan như vậy, như thế nào cũng không thể là nàng không chịu nghe lời.
Âm thanh Mộc Huyền Âm mềm mại nhẹ nhàng, trong lúc đãng tâm suy nghĩ, trên mặt nổi lên một tầng phấn sắc quyến rũ.
Trong không khí phiêu đãng từng trận hương khí, trong lúc lơ đãng mâu quang Mộc Băng Vân rơi vào bộ ngực sữa bởi vì quá mức cao vút mà thoáng lộ ra bên ngoài của nàng, trong nháy mắt lại dời đi, nhịp tim lập tức trở nên có chút không tự nhiên. Nàng nhẹ giọng nói:
- Không nên, mặc dù phương pháp của tỷ tỷ có chút hoang đường, nhưng đích thật là có khả năng nhất để hắn ở trước Huyền Thần đại hội thành tựu Thần Kiếp cảnh. Mà lại, lấy tính tình của hắn, hắn không có lý do gì cự tuyệt mới đúng.
- Ai biết được, có thể, là hắn chướng mắt Phi Tuyết thì sao.
Ngoài cửa sổ, tuyết quang băng lãnh rơi vãi, Mộc Huyền Âm uể oải nằm bên dưới, váy bị đùi ngọc vén lên, một đôi chân phấn trắng tinh tế khiêu ở trên ghế băng, ngón chân tiểu xảo oánh nhuận, như băng ngưng, bắp chân cùng lòng bàn chân tinh tế tỉ mỉ giống như là một tầng vải xốp giòn, ngọc nhuận như gấm nhung...
Cũng chỉ có ở trước mặt Mộc Băng Vân, nàng mới có thể không hề cố kỵ như thế.
- Chướng mắt?
Mộc Băng Vân lắc đầu:
- Lấy dung mạo Phi Tuyết... Không nên như thế mới đúng.
- Vậy thì không giống nha.
Ngón tay nhỏ và dài vén một bên tóc mai ra sau tai, Mộc Huyền Âm bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn chăm chú vào mâu quang nổi lên mị sắc của Mộc Băng Vân:
- Phi Tuyết hắn cũng không chịu muốn, vậy thì chỉ còn một cái phương pháp.
- Cái phương pháp gì?
Mâu quang Mộc Băng Vân chuyển qua, nhưng đụng chạm đến nụ cười vũ diễm của Mộc Huyền Âm, nàng lại không tự giác dời đi.
- Đó đương nhiên là... muội muội tốt của ta tự mình dâng ra nguyên âm, vì hắn tăng lên huyền lực, báo đáp ân cứu mạng.
Vừa nói xong, Mộc Huyền Âm đã yêu kiều cười lên tiếng.
Băng nhan tuyệt mỹ của Mộc Băng Vân không có chút động dung nào:
- Tỷ tỷ, không cho phép hồ nháo."
Lúc bên ngoài, Mộc Băng Vân đối với Mộc Huyền Âm tất cung tất kính. Nhưng trong âm thầm, hai người không cái gì không nói, trên tình cảm không có bất kỳ cái tạp chất gì ngăn cách tỷ muội, cả hai đều là thân nhân duy nhất trên đời của nhau. Chỉ là khí chất các nàng, có quá nhiều sự khác biệt.
Một cái tiên nữ lành lạnh như nhược tuyết, một cái kiều mị như họa thế yêu cơ.
- Thật là, sao ngươi không thể làm ra một điểm phản ứng, để tỷ tỷ vui vẻ một chút chứ.
Mộc Huyền Âm nhấp nhẹ cánh môi một chút:
- Ngược lại, thu một nam đệ tử chơi vui hơn so với dự đoán nhiều lắm.
- Chơi vui? Ngươi nói Vân Triệt?
- Chẳng những chơi vui, mà ngộ tính quả thực cao đến lạ thường. Chỉ dùng một ngày liền lĩnh ngộ Đoạn Nguyệt Phất Ảnh. Loại ngộ tính này...
Đôi mắt đẹp của Mộc Huyền Âm nhẹ híp lại:
- Sợ là những Vương giới kia đều không có người có thể đụng.
-... Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bỗng nhiên tỷ tỷ muốn trợ hắn mau chóng trưởng thành sao?
Mộc Băng Vân nói.
- Ta chuẩn bị, để hắn theo Mộc Hàn Dật đi Băng Phong đế quốc một chuyến.
Cánh môi kiều diễm ướt át có chút cong lên, mị quang trong mắt dần dần trở nên thâm thúy:
- Tự mình đi lấy cái sừng Băng Kỳ Lân kia.