.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1040" class="block_" lang="en">Trang 520# 2
Chương 1040: Cừu nhân gặp nhau
Trong khu vực dày đặc huyền thú, vốn là không ngừng có các loại thú minh truyền đến từ phương xa, nhưng bên trong Vụ Tuyệt Cốc, lại chỉ có một mảnh yên tĩnh đáng sợ.
Lúc phong tuyết đều dừng lại, nơi này càng yên tĩnh đến mức khiến nhịp tim đều đình chỉ.
Vân Triệt rơi vào Vụ Tuyệt Cốc, lưng dựa vào một gốc cây khô tráng kiện, hai chân dẫm thật sâu vào trong tuyết. Việc đầu tiên hắn làm khi hạ xuống là cấp tốc dùng Lưu Quang Lôi Ẩn thu liễm khí tức, sau đó động cũng không có động, dùng ánh mắt cùng linh giác thận trọng cảm giác hết thảy chung quanh.
Băng vụ tràn ngập, tầm nhìn chỉ có khoảng hơn mười trượng, mà cái sương mù này tuyệt không phải sương mù phổ thông, chẳng những hạn chế thị giác, còn hạn chế linh giác ở một mức độ rất lớn. Nhưng cái này cũng cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.
Yên tĩnh đáng sợ, bao gồm một loại cảm giác âm trầm để cho người ta rùng mình. Cảm giác nguy hiểm từ bốn phương tám hướng vọt tới. Loại cảm giác này nói cho hắn biết, miêu tả của Mộc Băng Vân về Vụ Tuyệt Cốc tuyệt không phải nói chuyện giật gân, nơi này là một cái âm sát chi địa hơi không lưu ý sẽ mất mạng.
- Ai, cái này là nhân sinh a.
Vân Triệt yên lặng nhổ ra một ngụm khí. Buổi sáng còn đang thoả thuê nghĩ đến chuyện tập kích bất ngờ Mộc Huyền Âm... Tập kích bất ngờ đã thành công, nhưng lại rơi vào kết quả như thế.
Dừng lại một hồi, rốt cục Vân Triệt cũng cẩn thận dịch bước, vừa đi hai bước, dưới chân chợt dẫm lên một cái đồ vật cứng ngắc, hắn thoáng dừng lại, lôi vật từ bên trong tuyết ra...
Rõ ràng là một bộ thi thể cứng ngắc.
Dưới cái hoàn cảnh băng hàn này, thi thể khó mà hư thối, cho nên nhìn không ra hắn đã chết bao lâu rồi. Nhưng từ độ sâu hắn bị tuyết bao trùm đến xem, tuyệt đối không lâu. Thân thể của hắn đã bị gặm đến mức thảm không nói nổi, chỉ có đầu lâu là còn miễn cưỡng hoàn chỉnh, thậm chí còn có thể thấy rõ bên ngoài nét mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng của hắn, còn có sự giải thoát.
Ngoại y của hắn đã cực kỳ tàn phá, bộ vị bả vai treo một tấm vải nhỏ có đồ văn Băng Hoàng, mà cái đồ văn Băng Hoàng này... Đại biểu hắn là người Băng Hoàng Thần Điện!
Vậy mà cái này lại có thể là một cái đệ tử thần điện!
Có thể vào thần điện, tu vi huyền lực chí ít cũng là Thần Kiếp cảnh, vậy mà lại chết thê thảm ở chỗ này.
Vân Triệt lùi lại một bước, hơi hít một hơi khí.
Giống như Mộc Băng Vân nói, ở cái địa phương đáng sợ này, Lưu Quang Lôi Ảnh có thể ẩn nặc khí tức, là chỗ dựa lớn nhất của hắn... Trừ cái đó ra, hàn khí cực nặng nơi này sẽ không ảnh hưởng đến hắn, ngược lại sẽ tăng tốc độ hồi phục huyền lực của hắn, huyền thú nơi này đều là băng hệ, uy hiếp đối với hắn cũng sẽ giảm bớt đi nhiều, đây cũng là chỗ ỷ vào của hắn.
Khoảng cách huyền lực thần đạo hơn xa phàm thế. Lúc ở Thiên Huyền đại lục, hắn ỷ vào tà thần chi lực, thực lực trực tiếp vượt qua hai cái đại cảnh giới. Nhưng, lúc hắn lên Quân Huyền cảnh cấp năm, mở Oanh Thiên ra phải vượt qua Thần Nguyên cảnh cấp sáu Kỷ Hàn Phong, lúc hắn thành tựu Thần Nguyên cảnh cấp một, dưới trạng thái cực hạn, có thể vượt qua Thần Hồn cảnh cấp một.
Không đúng... Theo kinh mạch của hắn biến đổi cùng lĩnh ngộ xúc giác, có lẽ thực lực càng tiến thêm một bước.
Nhưng nếu gặp phải huyền thú Thần Hồn cảnh hậu kỳ, thì chỉ có nước toàn lực chạy trốn.
Nếu bất hạnh gặp phải huyền thú Thần Kiếp cảnh... Sợ là chạy trốn đều cực kỳ gian nan.
Vân Triệt bắt đầu cẩn thận hướng về phía trước. Chỗ hắn đang ở tương đối trống trải, mà chuyện hắn nên làm trước mắt nhất chính là tìm một chỗ ẩn nấp, để thích hợp ẩn thân, sau đó toàn lực thu liễm khí tức... Dù sao, chuyện hắn phải làm không phải là trong vòng ba ngày tìm phương pháp đi ra ngoài, mà là sống ở nơi này ba ngày không chết.
Đương nhiên phương pháp bảo hiểm duy nhất là dựa vào Lưu Quang Lôi Ẩn làm con rùa rút đầu.
Khí tức nguy hiểm lưu động trong không khí để Vân Triệt cất bước không dám phát ra chút tiếng động nào. Sau khi đi ra được một đoạn, hắn cũng không có cảm giác được bất luận khí tức sinh linh gì. Nhưng ngay tại lúc này, hắn vẫn không khỏi ngừng lại... bên dưới chân của hắn, truyền đến một loại cảm giác không hài hòa khó nói lên lời.
Xúc giác...
Đại não Vân Triệt còn chưa kịp phản ứng, thân thể của hắn đã bắn ngược về sau như thiểm điện.
Xoẹt!!
Tuyết đọng thật dày bị nhấc lên, một bóng trắng từ phía dưới tầng tuyết bạo vọt ra, hàn quang thoáng hiện xé nát không khí, mang theo tiếng tê minh vô cùng chói tai... vị trí phía trước Vân Triệt không đến ba tấc chợt lóe lên.
Sau khi Vân Triệt rơi xuống, cái lưng nặng nề nện ở trên một gốc cây thô, tay trái giơ lên che mặt theo bản năng, kiếm quang chậm rãi tràn ra huyết châu —— mặc dù không có bị đụng chạm lấy, nhưng đạo hàn quang cực nhanh mang theo đao phong vẫn vạch lên mặt của hắn ba vết máu thật sâu.
Mà nếu không phải hắn được Mộc Huyền Âm chỉ dẫn cảm ngộ"Xúc giác", thân thể theo bản năng làm ra phản ứng đầu tiên, nói không chừng đạo hàn quang đáng sợ kia đã khoét hai mắt của hắn ra rồi.
Xuất hiện ở trước mặt hắn, là một con sói tuyết, bên trong hai mắt đỏ thẫm, mang theo khí tức máu tanh gay mũi, hàn quang mới xẹt qua trước mặt hắn, chính là lang trảo chớp động lên ánh sáng màu đỏ tươi của nó.
Toàn thân nó cũng trắng muốt như Hàn Băng Điệp Lang, nhưng nó cũng không phải là Hàn Băng Điệp Lang, hình thể của nó nhỏ hơn gấp hai, nhưng khí tức đáng sợ của nó, hơn xa Hàn Băng Điệp Lang đâu chỉ gấp mười lần. Cảm giác uy hiếp nói cho Vân Triệt biết, nhìn bề ngoài con bạch lang không có chút lực uy hiếp nào... Rõ ràng là một con Thần Hồn thú!
Bạch lang thật là đáng sợ... trong lòng Vân Triệt thầm run, con sói trắng này đột nhiên nhảy ra từ phía trước hắn không đến năm trượng, thế mà lúc trước hắn không có phát hiện nó tồn tại.
Giấu kín ở bên trong tuyết, hoàn mỹ ẩn nặc khí tức để săn bắn... Ở chỗ này tao ngộ con huyền thú thứ nhất liền đáng sợ như thế. Là vận khí mình không tốt... hay là huyền thú sống sót trong hoàn cảnh tàn khốc của Vụ Tuyệt Cốc này, đều kinh khủng như thế?
Một kích đoạt mạng đáng sợ của bạch lang vậy mà thất bại, thân thể nó đập ra rất xa, sau đó lại trở lại như thiểm điện, nhưng không có tiếp tục truy kích, đôi mắt phóng thích ra huyết quang nồng đậm nổi lên mấy phần cảnh giác. Vân Triệt theo ý thức nắm chặt song thủ... Nhưng ngay lúc đó lại đình chỉ việc triệu hoán Kiếp Thiên kiếm.
Không được... Một kiếm đập xuống sẽ khiến sơn băng địa liệt, nếu hấp dẫn huyền thú xung quanh tới thì hắn chết chắc.
Vân Triệt lật bàn tay một cái, lưỡi đao Vân Điệp mà Mộc Băng Vân cho hắn đã nằm ở trong lòng bàn tay... Tuy khí tức doạ người, nhưng cảm giác uy hiếp cũng không quá mãnh liệt, hẳn là đối phó được!
Tâm niệm Vân Triệt hơi động, muốn xuất thủ săn giết con bạch lang Thần Hồn cảnh này. Nhưng khi huyền khí của hắn vừa muốn bạo phát, phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến cảm giác dị dạng rất nhỏ, huyền khí quanh người hắn nghịch chuyển trong nháy mắt, dùng Đoạn Nguyệt Phất Ảnh tránh ra xa trong giây lát.
Tê lạp!!
Âm thanh không khí bị xé rách vang lên, lại là một cái bóng trắng từ bên trong tuyết đi ra, nhào về phía Vân Triệt, gần như trong cùng một lúc đó, con bạch lang thứ nhất cũng đã nhào về phía Vân Triệt.
Phù phù!
Trong nháy mắt Vân Triệt thuấn thân, con bạch lang phía sau cũng bổ nhào về phía trước, bên dưới tác dụng trú lưu khí tức thần kỳ của Đoạn Nguyệt Phất Ảnh, con bạch lang thứ nhất cũng không có nhào về vị trí Vân Triệt sau khi thuấn thân, mà đồng dạng nhào về phía tàn ảnh của hắn.
Tại vị trí lúc trước một đạo tàn ảnh bị xé nát, rơi xuống một đám tuyết nhỏ.
Mà chân thân Vân Triệt đã đạp Huyễn Quang Lôi Cực, trốn đi thật xa như lôi đình, chui vào trong băng vụ nồng đậm.
Một con bạch lang, không sử dụng Kiếp Thiên kiếm, hắn còn có tuyệt đối nắm chắc, hai con... đầu hắn bị cửa kẹp mới không chạy.
Ác lang không có nghểnh cổ thét dài với con còn lại, mà hai con bạch lang khủng bố đuổi sát theo Vân Triệt, tốc độ nhanh đến mức giống như hai đạo lôi quang.
Thật nhanh!
Khí tức đuổi sát mà tới khiến trong lòng của hắn thất kinh. Ở loại địa phương này bỏ trốn với tốc độ cao nhất, không thể nghi ngờ là cực kỳ nguy hiểm, nhưng giờ phút này hắn không có lựa chọn nào khác, thậm chí thoáng chậm xuống tốc độ cũng không thể, chỉ có thể kiên trì, đón sương mù nồng đậm, phóng về phía trước.
Mấy chục giây về sau, hai con bạch lang chăm chú truy đuổi ở phía sau bỗng nhiên chậm lại, sau đó ngạnh ngạnh sinh sinh ngừng bước chân, trực tiếp biến mất khỏi cảm giác của Vân Triệt.
Vân Triệt lập tức thở ra một hơi, nhưng ngay lúc đó, lông mày hắn khẽ động... Không đúng! Theo phương diện săn bắn mà nói, hai con bạch lang này đều có linh giác cùng trí tuệ cực cao, bỗng nhiên bọn chúng đình chỉ, nói không chừng cũng không phải là từ bỏ ý định đuổi theo, mà cũng có thể là... Tiếp cận địa phương nguy hiểm đối với nhóm của nó!
Dưới cái suy nghĩ này, bước chân Vân Triệt nhanh chóng đình chỉ, khí tức cũng thu liễm lại với tốc độ nhanh nhất.
Thời điểm thân hình của hắn sắp ngừng lại, một cỗ cảm giác áp bách như sơn nhạc sụp đổ từ phía trước ép tới.
Trong sương mù dày đặc, chậm rãi hiện ra một cái bóng trắng cao mấy chục trượng.
Ánh mắt Vân Triệt nâng lên như thiểm điện... Cái bóng trắng kia rõ ràng là một con cự viên to như ngọn núi nhỏ!
Giống như hai con bạch lang vừa rồi, con mắt của nó cũng là màu máu. Thời điểm phát giác ra Vân Triệt, đột nhiên trên người nó phóng xuất ra khí tức hung thần vô cùng đáng sợ, cánh tay phải hùng tráng như trọng chùy từ trên trời rơi xuống, hung hăng nện về vị trí Vân Triệt.
Một lời không hợp chính là công kích... hình như đây là pháp tắc sinh tồn duy nhất của cái thế giới này.
Lông mày Vân Triệt ngưng tụ, nghiêng người bay lên không, trong nháy mắt mở ra Tà Thần bình chướng.
Ầm ầm!!
Một tiếng động như trời đất sụp đổ vang lên, tuyết đọng, tầng băng, cây cối bị chấn lên độ cao ngàn trượng, trong nháy mắt Vân Triệt mất cân bằng, ở phía dưới dư ba bị phong bạo quét sạch, bay ngang ra ngoài.
Nhưng cũng may, bên dưới sự thủ hộ của Tà Thần bình chướng, Vân Triệt tuy bị chấn động đến mắt tối sầm lại, nhưng không thụ thương, hắn không dám dừng lại, cắn răng một cái, mượn lực lượng cự viên trốn đi thật xa, đảo mắt liền biến mất ở trong sương mù dày đặc lần nữa.
Hậu phương truyền đến từng trận gào thét điếc tai, nhưng hiển nhiên tốc độ của cự viên không tốt, âm thanh rất nhanh liền càng ngày càng xa. Vân Triệt dùng tốc độ cao nhất thoát ra một cái khoảng cách đầy đủ an toàn, nhưng còn không kịp thở, phong bạo lại réo vang từ đỉnh đầu hắn ập xuống.
Vân Triệt ngẩng đầu lên... một con cự ưng nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt. Nó mở ra cánh chim tuyết trắng rộng chừng mười trượng, hoa lệ đến bỏng mắt, mà ưng trảo của nó khúc xạ ra hàn quang càng là xuyên qua đôi mắt của hắn, đâm thẳng vào linh hồn.
- Hồng Nhi!
Đột nhiên đồng tử Vân Triệt co lại, căn bản không có lựa chọn nào khác, trước tiên nắm lấy Kiếp Thiên kiếm, Kim Ô Viêm cháy bùng trên thân kiếm, oanh thẳng đến chỗ cự ưng.
- Diệt Thiên Tuyệt Địa!!
Oanh!!
Xích viêm nổ tung, cự ưng hạ không mà xuống kêu lên một tiếng bén nhọn, lông trắng bay ra, bị chấn ngược lên trời. Mà Vân Triệt cũng rên lên một tiếng, như gặp phải trọng chùy, mang theo Kiếp Thiên kiếm từ không trung rơi xuống, hung hăng nện ở trên mặt đất, phát ra tiếng oanh minh trầm muộn.
Phốc...
Vân Triệt chưa thể đứng dậy, đã nôn ra một ngụm nghịch huyết, nhưng thân phụ Phật Tâm Thần Mạch, nên huyền khí trên người hắn cũng không có vì vậy mà đại loạn... Trên không trung, cự ưng bị hắn dùng một kiếm chấn khai xoay quanh, mắt ưng băng hàn một mực khóa chặt vị trí của hắn, sau đó lao xuống như sao băng rơi, một đôi ưng trảo tinh chuẩn nhắm vào trái tim của hắn, sau lưng, cuốn theo một cỗ phong bạo.
Thật là một cái... địa phương giống địa ngục a... Tốt xấu gì cũng để ta thở đã chứ...
Vân Triệt đang thầm mắng trong lòng, thân thể đã làm ra phản ứng đầu tiên. Hắn không dám lựa chọn ngạnh kháng, mà dùng Đoạn Nguyệt Phất Ảnh thuấn thân rời đi, cùng lúc mở ra Tà Thần bình chướng.
Thời điểm bóng dáng của hắn lệch đi, hắn chợt nghe thấy một bên tai truyền đến âm thanh...
Âm thanh của nhân loại!
- Quả nhiên là Bạo Tuyết Liệt Ưng!
- Nó đang rơi xuống... Mau thừa dịp phong bế nó, lấy huyền đan của nó!
Cự ưng mang theo phong bạo kinh khủng nhào xuống, nhấc lên băng tuyết khắp trời, nhưng nó không có lập tức bay lên không trung một lần nữa, bởi vì một đạo lam quang hung ác đã quán xuyên thân thể nó, nhanh chóng đóng băng thân thể cự đại của nó, bên trong giãy dụa, âm thanh huýt dài của nó lập tức hóa thành gào thét.
Vân Triệt độn mở ra xa, trong lòng thất kinh. Hắn vừa mới lĩnh giáo sự khủng bố của cự ưng, nhưng đạo lam quang này, lại tuỳ tiện phong bế nó...
Cái khí tức này... có thể là Thần Hồn cảnh đỉnh phong?
Bên trong băng vụ, hai cái bóng người mơ hồ nhanh chóng nhào đến, người đi đầu đâm ra một kiếm, cự ưng ở dưới một kiếm toàn lực của Vân Triệt không có thụ thương nhưng thân thể phía dưới một kiếm này bị xuyên qua trong nháy mắt, theo huyền lực trên thân kiếm bạo phát, thân thể to lớn của nó nhanh chóng phủ lên một tầng băng thật dày, lúc tầng băng lan tràn toàn thân nó, nó cũng hoàn toàn đình chỉ giãy dụa, sinh cơ nhanh chóng tan rã.
- Quá tốt rồi! Không hổ là Nhất Chu sư huynh.
Người phía sau nhanh chóng tiếp cận cự ưng bị đóng băng, một bên hưng phấn hô lên:
- Có viên huyền đan này, chúng ta có thể chống đỡ thật lâu...
Nhất Chu sư huynh?
Xưng hô thế này, để Vân Triệt đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua tầng tầng sương mù nồng đậm, rơi vào thân thể người nọ... thấy được một gương mặt quen thuộc.
Mộc Nhất Chu!!
Tại sao hắn lại ở chỗ này!?
Mà lúc Vân Triệt thấy rõ hắn, ánh mắt đối phương cũng một mực rơi vào trên người hắn, đột nhiên con mắt của hắn phóng đại, thân thể lập tức chuyển qua, lực chú ý hoàn toàn rời khỏi Bạo Tuyết Liệt Ưng vừa mới săn giết, sau khi kinh ngạc một hồi lâu, mặt mũi bắt đầu phẫn nộ, vặn vẹo, hưng phấn...
- Vân Triệt... Là ngươi? Là —— ngươi!!!
Ánh mắt, âm thanh đột biến của hắn giống như là bỗng nhiên gặp được cừu nhân không đội trời chung!