.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1129" class="block_" lang="en">Trang 565# 1
Chương 1129: Gần trong gang tấc
Càng dốc lòng tu luyện, càng không cảm giác được thời gian trôi đi. Cường giả đỉnh phong của thần giới kia động một chút là bế quan mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm là chuyện thường có. Vân Triệt bị"Cầm tù" ở minh hàn thiên trì thời khắc cảm nhận lực lượng của bản thân biến hóa và tăng trưởng, hồn nhiên không phát hiện ra đã cách đại hội huyền thần gần như thế.
Mộc Huyền Âm cũng thủy chung không nhắc nhở hắn, hiển nhiên, là để cho hắn không hề có chút phân tâm.
- Trong hai năm này, tứ đại Vương giới chia ra thiết lập thứ nguyên trận thông đến Trụ Thiên thần giới ở chín trăm tinh giới, cái gần nhất, ngay tại phía nam Ngâm Tuyết giới ta, cho nên thời gian cũng đủ, không cần phải lo lắng.
-... Dạ.
Có như vậy nhịp tim của Vân Triệt mới chậm lại... Toi công bị dọa ra một trận mồ hôi lạnh.
Thứ nguyên trận nối liền toàn bộ đông thần vực, vẻn vẹn chín trăm cái nhắm thẳng Trụ Thiên thần giới... Lấy khổng lồ của đông thần vực, đây là bút tích kinh người hạng nào.
Chỉ liền một điểm này, liền có thể thấy được tứ đại Vương giới coi trọng đại hội huyền thần này, cùng với bất thường.
- Hiện giờ ngươi đã hoàn thành đột phá, có thể có tư cách tiến vào Trụ Thiên thần giới. Ngươi đã có thể có tư cách được mời đến quan sát cuộc chiến, cũng có thể làm người tham chiến. Nhưng mà, hiện giờ trên đời đều biết, dự tuyển đại hội huyền thần lần này, muốn tiến hành trong khu vực Trụ Thiên châu. Trụ Thiên châu làm huyền thiên chí bảo duy nhất hiện thế, nó có lực lượng pháp tắc ở cấp bậc cao nhất trong toàn bộ không gian hỗn độn, có thể đi vào trong Trụ Thiên châu, tắm rửa thần tức Trụ Thiên, tất có ích lợi thật lớn, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho đại hội huyền thần lần này dẫn tới vô số tinh giới và huyền giả đam mê.
- Hiện giờ ngươi đã tu thành Thần Kiếp, liền không có lý do gì lỡ mất cơ hội này.
- Mặt khác, Ngâm Tuyết giới chúng ta dù sao chính là tinh giới trung vị, đến Trụ Thiên thần giới, cũng chỉ sẽ rơi xuống phía sau, muốn chủ động tiếp xúc với người thuộc về cấp bậc Vương giới kia, gần như không hề có chút cơ hội nào đáng nói. Mà làm người tham chiến, khả năng được Thiên Sát tinh thần phát hiện ra ngươi ngược lại còn lớn hơn rất nhiều.
- Cho nên lần này, ngươi liền dùng thân phận người tham chiến, theo Băng Vân Hoán Chi bọn họ đi tới Trụ Thiên thần giới, đến đó lại sẽ như thế nào, liền phải xem vận mệnh của chính ngươi. Nhưng nhớ lấy, chuyện giữa ngươi với Thiên Sát tinh thần thuộc về cấm kỵ còn hơn ngươi suy nghĩ nhiều, tuyệt đối không thể bại lộ ra chút nào... Kể cả thứ mà Thiên Sát tinh thần truyền thụ cho ngươi. Cho dù các ngươi gặp nhau, cũng không thể bị bất cứ kẻ nào khác biết.
Băng mâu của Mộc Huyền Âm quay đi:
- Nếu không có duyên gặp nhau, hoặc là nói nàng không chịu gặp ngươi, vậy quá tốt. Nhớ kỹ lời ngươi đã từng nói, nếu như tất cả không thể như nguyện, vậy liền buông tha chấp niệm, lại không chấp nhất chuyện này nữa, sau này ngươi chuẩn bị quay về Lam cực tinh, hay vẫn ở lại Ngâm Tuyết giới, đến lúc đó lại bàn.
-... Dạ.
Vân Triệt gật đầu.
Nhưng trước khi hắn đáp lại, chần chừ kéo dài vẻn vẹn ba giây.
Lúc này, Vân Triệt mới từ trong lời nói của Mộc Huyền Âm nhận thấy được điều gì, kinh ngạc nói:
- Sư tôn, ý của người... Chẳng lẽ người không cùng đi Trụ Thiên thần giới?
Mộc Huyền Âm nhìn hắn một cái, lại chưa trả lời, tuyết thủ khẽ phất, kết giới của minh hàn thiên trì chậm rãi tách ra hai bên:
- Đi thôi.
Kết giới mở ra, Vân Triệt còn chưa đi ra, liền liếc nhìn thấy đoàn người đang chỉnh tề cung kính chờ ở bên ngoài.
Đại trưởng lão Mộc Hoán Chi cầm đầu, bên cạnh người là Mộc Băng Vân, phía sau là tám Băng Hoàng trưởng lão và Băng Hoàng cung chủ, lại về phía sau nữa, chính là một đám đệ tử Băng Hoàng tuổi trẻ, liếc mắt một cái nhìn lại, đại khái có sáu bảy trăm người, nhìn trang phục này, rõ ràng toàn bộ là đệ tử của Băng Hoàng thần điện.
Những đệ tử thần điện người người đều có khí tức băng hàn rất nặng, tu vi toàn bộ ở Thần Kiếp cảnh.
Mà những người này, là đệ tử cao nhất của một thế hệ này của Băng Hoàng thần tông, cũng là tương lai của Băng Hoàng thần tông.
- Cung nghênh tông chủ.
Khoảnh khắc khi bóng dáng Mộc Huyền Âm đi ra, chúng trưởng lão, cung chủ, đệ tử toàn bộ cúi đầu xuống, đầu chạm thẳng trong tuyết, Mộc Huyền Âm chưa phát ra tiếng, bọn họ vẫn không nhúc nhích.
Trước mắt Vân Triệt hoảng hốt trong khoảnh khắc.
Hắn nghĩ tới một màn năm đó mới vào minh hàn thiên trì, tông chủ lâm không... Trên dưới toàn tông, từ trưởng lão, cho tới đệ tử Băng Hoàng cung, toàn bộ đều hạ thân quỳ lạy, như kính thần minh.
Những năm này, hắn vẫn luôn đi theo bên người Mộc Huyền Âm, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, mỗi ngày đều phải nghe dạy bảo của nàng với giao thủ cùng nàng, hơi bất tri bất giác, nhưng lại có phần quên lãng, sư tôn của mình, là Ngâm Tuyết Giới Vương như ở trên cung trời, toàn giới không người không kính, không người không sợ, không người dám nghịch, một lời tàn sát vạn sinh, giận dữ hủy mười ba tinh giới phụ thuộc Viêm Thần giới.
Mà trong vòng hai năm, hắn đối mặt với phạm phải sai lầm lớn bị bắt trở lại, Mộc Huyền Âm chưa bao giờ yêu cầu hắn quỳ xuống...
Khi Mộc Huyền Âm nói chuyện, thần thức đã đảo qua trên người mọi người:
- Đứng dậy đi. Hoán Chi, chuyến đi Trụ Thiên thần giới lần này, lấy ngươi làm chủ, đừng quá mức giành thắng lợi, bình yên trở về là được, có thể có thu hoạch tự nhiên tốt nhất.
-... Dạ.
Mộc Hoán Chi thất thần, cúi đầu trả lời, nhưng lại lập tức chợt ngẩng đầu lên:
- Tông chủ, chẳng lẽ ngài không chuẩn bị đi tới Trụ Thiên thần giới?
Mộc Huyền Âm giải thích:
- Bổn vương có nguyên do, Thản Chi, Vân Thước, Tàn Phong... Những đệ tử này là nền tảng tương lai của tông ta, bảo vệ tốt chu toàn cho bọn họ.
Mộc Huyền Âm dặn dò xong trưởng lão với cung chủ trước khi đi Trụ Thiên thần giới, ánh mắt bỗng nhiên chuyển sang Mộc Băng Vân, âm điệu cũng trở nên nặng thêm ba phần:
- Băng Vân, muội canh chừng kỹ Vân Triệt, đừng để cho hắn gặp rắc rối.
Vân Triệt:"..."
Ánh mắt khác thường không hẹn mà cùng toàn bộ tập trung về phía Vân Triệt, trưởng lão cung chủ dẫn dắt đệ tử tham chiến có tổng cộng mười người, chín người khác quan tâm bảy trăm đệ tử, còn Mộc Băng Vân cho dù thực lực, địa vị đều là cao nhất... Ý tứ của Mộc Huyền Âm rõ ràng chính là muốn nàng toàn lực xem trọng một mình Vân Triệt!
Ý ở ngoài lời vốn cái khác có thể cái gì đều không quản...
- Vâng, xin tông chủ yên tâm.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu.
- Đi đi.
Tuyết tụ của Mộc Huyền Âm khẽ phất, nhất thời phong tuyết bay lượn, tất cả mọi người bị cuốn lên trên huyền chu ở trên không cực cao đã sớm dừng lại lâu ngày.
Huyền chu khởi động, đâm thủng từng tầng bạo tuyết gió lạnh, bay thẳng tới phía nam Ngâm Tuyết.
Nhìn huyền chu đi xa, băng hàn trong mắt Mộc Huyền Âm chậm rãi tan ra.
"Có Thiên Lang tinh thần can thiệp, Thiên Sát tinh thần nhất định sẽ có mặt ở đại hội huyền thần." Sau khi tự nói, Mộc Huyền Âm nhẹ nhàng thở dài:"Hy vọng, có thể như hắn mong muốn đi."
- Hàm Ngọc, Phi Tuyết, đại hội huyền thần lần này, muốn lấy được thứ hạng cao, vẫn phải dựa vào hai người các ngươi.
Trên huyền chu, đại trưởng lão Mộc Hoán Chi căn dặn các đệ tử.
Vẻ ngoài của Mộc Phi Tuyết không hề có biến hóa, vẫn là vẻ thần nữ băng tuyết như từ trong tranh đi ra, nhưng giống như trở nên càng thêm lạnh lẽo, ngay cả cách nàng vài bước xa, cũng hoàn toàn không hề cảm giác được nàng có chút dao động tình cảm nào, chỉ có ý lạnh cự người ngoài ngàn dặm.
Mộc Hàm Ngọc là đệ tử thủ tịch thân truyền của Mộc Hoán Chi, cũng là kẻ có tu vi huyền lực cao nhất trong hàng tất cả đệ tử tham chiến, giống với Mộc Phi Tuyết đều là Thần Kiếp cảnh cấp tám. nhưng tuổi của hắn lại gần như gấp đôi tuổi Mộc Phi Tuyết, cho nên về thiên phú và tương lai có thể nói kém cực kỳ xa.
Mộc Phi Tuyết không hề đáp lại, Mộc Hàm Ngọc khom người nghiêm nghị nói:
- Sư tôn yên tâm, đệ tử chắc chắn toàn lực ứng phó, tuyệt đối không khiến tông môn mất mặt.
Thần sắc của Mộc Hoán Chi hơi phức tạp:
- Chỉ có điều, mới vừa rồi tông chủ cũng đã nói, lần này không cần quá mức giành thắng lợi... Tóm lại, làm hết sức mà thôi. Cơ hội như thế, suốt đời chỉ có một lần, ít nhất đừng cô phụ thiên phú của mình và vất vả những năm này.
- Vâng!
Chúng đệ tử chỉnh tề lên tiếng trả lời.
Các trưởng lão và cung chủ khác đều có ánh mắt phức tạp, sau đó ánh mắt đều liếc về phía Vân Triệt.
Năm đó Trụ Thiên chi âm truyền khắp tất cả các góc đông thần vực, trận huyền thần đại hội nhất định không giống tầm thường này tác động lên thần kinh tất cả tinh giới. Mà cơ hội tiến vào Trụ Thiên châu từ xưa đến nay chưa từng có này, nhất định sẽ khiến toàn bộ các tinh giới không tiếc tất cả dốc hết khả năng đưa nhiều đệ tử nhất vào đại hội huyền thần.
Băng Hoàng thần tông cũng như thế, sau Trụ Thiên chi âm không lâu, minh hàn thiên trì liền lần đầu tiên trong lịch sử mở ra trên quy mô lớn đối với đệ tử trẻ tuổi, mà thân lệnh của Mộc Huyền Âm, có thể thấy được coi trọng của nàng đối với lần đại hội huyền thần này.
Băng Hoàng thần tông cũng vô cùng gấp gáp tiến vào trong chuẩn bị cho đại hội huyền thần, chúng trưởng lão, cung chủ đều từng người tin tưởng, kể từ sau khi mở rộng minh hàn thiên trì ra, Mộc Huyền Âm tất nhiên sẽ càng dốc nhiều tâm lực vào đại hội huyền thần, thậm chí có khả năng đích thân chỉ bảo đệ tử thần điện.
Nhưng bọn họ không cách nào lý giải chính là sau đó Mộc Huyền Âm lại không hề bắt đầu làm công việc chuẩn bị cho đại hội huyền thần, càng trong vòng hai năm này, còn ném tất cả mọi chuyện cho Mộc Hoán Chi và Mộc Băng Vân, đối với đại hội huyền thần mà tất cả các tinh giới đều coi trọng tới cực điểm lại ngay cả một câu hỏi đều không có.
Về phần minh hàn thiên trì, lại chưa từng mở ra đối với bất cứ đệ tử nào.
Mà bọn họ ngầm biết, Mộc Huyền Âm không phải đang bế quan, mà dốc toàn bộ tâm lực lên trên người Vân Triệt.
Đây không thể nghi ngờ rằng đang nói cho bọn họ biết, ở trong mắt Mộc Huyền Âm, một mình Vân Triệt, còn quan trọng hơn đại hội huyền thần của toàn tông...
Lúc trước cảnh tượng Vân Triệt vào thẳng ngàn trượng thiên trì, vào đại điển bái sư đánh bại Hỏa Phá Vân, rành rành trước mắt bọn họ, thiên phú hàn băng của Vân Triệt có thể nói là từ xưa đến nay đều không có ở Ngâm Tuyết giới, bọn họ tuyệt đối không hoài nghi, hắn nhận được đối đãi đặc thù của Mộc Huyền Âm, cho dù kẻ nào cũng không cảm thấy kỳ quái.
Cũng như đệ tử Băng Hoàng còn phải phân ra thần điện, Băng Hoàng cung, Hàn Tuyết điện, Lạc Tuyết cung bốn tầng cấp, càng là đệ tử thiên tài, đương nhiên nên hưởng thụ tài nguyên tốt, đối đãi càng cao, cho dù ở vị diện gì, đây đều có thể nói là quy tắc cơ bản nhất.
Nhưng Mộc Huyền Âm coi trọng Vân Triệt, lại thật sự hơi khoa trương một chút. Lại thêm tính tình của Mộc Huyền Âm cùng với đệ tử thân truyền bao nhiêu năm qua... Gần như cũng khiến cho người ta có phần không cách nào lý giải.
Tuy rằng không có người nào dám nói như thế, nhưng toàn bộ trưởng lão cung chủ của Băng Hoàng thần tông đều nghĩ như vậy, không có ngoại lệ.
Mộc Hoán Chi tỏ vẻ kinh hãi:
- Vân Triệt, ngươi lại thật sự đột phá tới Thần Kiếp cảnh. Một tháng trước, khi ta đề cập với tông chủ về chuyện đi tới Trụ Thiên thần giới, tông chủ nói ngươi sắp thành Thần Kiếp, đến lúc đó đi cùng, khi đó ta còn có ba phần do dự, hiện giờ xem ra, ta lại có thể đi chất vấn năng lực của tông chủ, quả thật ngu dốt, ha ha ha.
Tam trưởng lão Mộc Thản Chi cũng thở dài:
- Ha ha, năng lực của tông chủ tự nhiên không cần hoài nghi, mà thiên tư của Vân Triệt, cũng là nguyên nhân chính. Tiến cảnh như vậy, sợ rằng so với tông chủ năm đó, cũng không thua kém bao nhiêu.
Mộc Băng Vân nói nhỏ:
- Thời gian ba năm, từ Quân Huyền cảnh bước vào Thần Kiếp cảnh, tông chủ năm đó, cũng xa xa không bằng.
Một câu nói, khiến khuôn mặt của Mộc Hoán Chi và Mộc Thản Chi đồng thời cứng đờ, những trưởng lão cung chủ khác nghe được lời ấy đều sóng mắt rung chuyển, trong lòng chấn động không thôi.
Đến độ tuổi này của bọn họ, khái niệm thời gian đã sớm mơ hồ. Bọn họ gần như đã quên, năm đó khi Vân Triệt tiến vào Băng Hoàng thần tông, huyền lực chỉ có Quân Huyền cảnh, ngay cả thần đạo còn chưa bước vào.
Mà khi đó cách hiện giờ, chỉ có ba năm ngắn ngủi.
Thời gian ba năm, vượt qua rãnh trời thần đạo này, liên tiếp phá ba đại cảnh giới...
Mộc Hoán Chi thở dài một tiếng:
- Haizzz, đáng tiếc. Đại hội huyền thần này quá sớm, nếu như chậm thêm hai ba mươi vạn năm, Ngâm Tuyết giới ta có lẽ lại sẽ có một người, giống như tông chủ năm đó danh chấn bát phương trên đại hội.
Huyền chu rất lớn, chúng đệ tử thần điện đều ngồi ngay ngắn trên sàn, nhắm mắt dưỡng thần, chờ mong đại hội huyền thần gần trong gang tấc. Nhưng ánh mắt và thần thức của bọn họ luôn sẽ không bị khống chế bay về phía Vân Triệt, kinh ngạc, hâm mộ, ghen tỵ, còn có chút kính sợ...
Đều là đệ tử Băng Hoàng, bọn họ không một ai dám lại gần, cũng không một ai dám tiến lên trước đáp lời. Trong mọi người, huyền lực của Vân Triệt rõ ràng thấp nhất, nhưng lại khiến cho bọn họ cảm giác được một vẻ cách biệt một trời... Mỗi ngày làm bạn bên cạnh tông chủ, còn được tông chủ bỏ qua đại sự của tông môn sang bên đến toàn lực bồi dưỡng, đây là đãi ngộ mà bọn họ thân là đệ tử thần điện đều nằm mơ cũng không nghĩ đến.
- Phi Tuyết, ngươi và Vân Triệt đã có hơn hai năm không gặp đi. Trước đại hội huyền thần, hai người không bằng... Này này, Phi Tuyết!
Ở trong tiếng gào thét của Mộc Hoán Chi, bóng dáng của Mộc Phi Tuyết lại dần dần đi xa, đứng thẳng trước cánh huyền chu, yên lặng gội tuyết bay.
- Hài tử này, càng ngày càng giống Băng Vân nha đầu.
Mộc Hoán Chi tỏ vẻ xấu hổ.
Ánh mắt của Vân Triệt không tự chủ được rơi vào trên bóng lưng Mộc Phi Tuyết, dừng lại hồi lâu sau đó mời chậm rãi dời đi.
Tiểu tiên nữ...
Mỗi khi nhớ tới Sở Nguyệt Thiền, tâm cảnh của Vân Triệt đều sẽ xuất hiện dao động hồi lâu, hắn đi đến bên cạnh huyền chu, nhìn Ngâm Tuyết giới bát ngát trắng xám, nỗi lòng mới chậm rãi bình thường lại.
Lập tức có thể đến Trụ Thiên giới.
Cuối cùng, có thể cách Mạt Lỵ rất gần rất gần.
Nếu như, một lần này vẫn không thể nhìn thấy được Mạt Lỵ, ta thật sự sẽ cam tâm buông xuống như vậy, không lại chấp nhất nữa sao...
Kim ô thần linh nói trong vòng năm năm nếu như không nhìn thấy được Mạt Lỵ, kiếp này liền không bao giờ có khả năng nhìn thấy nàng nữa, rốt cuộc là có ý gì...
Vì nhìn thấy Mạt Lỵ, ta rời khỏi Lam cực tinh, rời xa phụ mẫu, rời xa Thải Y, Linh Tịch, Nguyệt nhi, Linh Nhi... Thậm chí còn chưa hoàn thành hôn lễ với Tuyết Nhi, ba năm, ta đã quá mức có lỗi với bọn họ, lần này sau khi đi Trụ Thiên giới xong, cho dù kết quả gì, ta thật sự còn có bất cứ lý do gì lưu lại chỗ này sao...
còn có Khuynh Nguyệt, nàng rốt cuộc đi đâu, luôn luôn không chút tin tức, Mạt Lỵ nói nàng có được băng tuyết lưu ly tâm, nhận thiên đạo che chở, ta cũng luôn tin tưởng nàng bình an vô sự... Nhưng nàng rốt cuộc đang ở đâu, trong ba năm này ta không ở Lam cực tinh, nàng đã quay về chưa?
- Xem ra, tâm tình ngươi cũng không bình tĩnh.
Một giọng nói êm ái vang lên bên tai Vân Triệt, Mộc Băng Vân đi đến bên người hắn, váy tuyết lụa trắng mỏng, tiên tư lỗi lạc.
Vân Triệt vội vàng nghiêng người sang:
- Băng Vân cung chủ. Những năm này luôn luôn hy vọng xa vời một ngày này, hiện giờ gần ngay trước mắt, ngược lại có phần bàng hoàng.
Mộc Băng Vân thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi để ý, cho nên phải như thế. Ngươi đã dốc hết toàn lực, thừa lại phải xem mệnh trời. Cho dù kết quả như thế nào, ngươi đều nên thản nhiên thừa nhận. Hơn nữa người nọ dù sao cũng là Thiên Sát tinh thần... Chứa nhiều cấm kỵ, tin tưởng sư tôn ngươi nhất định đã nói lại cho ngươi.
Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đột nhiên nói:
- Băng Vân cung chủ, sư tôn nàng... Vì sao không cùng chúng ta đi đến Trụ Thiên thần giới?
"..." Mộc Băng Vân do dự ngắn ngủi, cuối cùng vẫn nói:
- Hai năm trước, lúc ngươi được sư tôn ngươi mang về, có chú ý tới thực lực biến hóa của sư tôn ngươi không?
Vân Triệt hơi giật mình, sau đó nói;
- Chẳng lẽ nói...
Mộc Băng Vân chậm rãi nói:
- Trong cơ thể sư tôn ngươi có băng hoàng thần hồn do băng hoàng tổ tiên ban cho, bên trong thần hồn còn bao gồm băng hoàng nguyên lực. Lấy thân thể của người muốn dung hợp nguyên lực của thần, cho dù là một chút nhỏ bé, cũng cần thời gian cực kỳ dài. Sư tôn ngươi dùng hết trọn vẹn vạn năm, cũng mới thức tỉnh được ba thành, nhưng sau khi trọng thương ở táng thần hỏa ngục, lại đột nhiên thức tỉnh tới hơn bảy phần, huyền lực cũng tự nhiên tăng lên trên phạm vi thật lớn.
Ngực Mộc Băng Vân phập phồng liên tục một chút, mâu quang thoáng qua Vân Triệt vô cùng phức tạp.
- Cho nên, sư tôn sợ khiến cho người khác chú ý?
Vân Triệt có phần hiểu rõ.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu:
- Đến cấp bậc kia của sư tôn ngươi, mỗi một chút tiến cảnh nhỏ bé đều khó như lên trời. Cho dù ngàn năm không hề có tiến cảnh, đều là chuyện quá mức bình thường. Nhưng thực lực của sư tôn ngươi trong khoảng thời gian ngắn tăng mạnh, nhất định làm cho người khác liếc mắt, sẽ có khả năng đưa tới phiền toái không cần thiết... Nhất là, đó lại là đại hội huyền thần, tất cả nhân vật khủng bố nhất của đông thần vực đều sẽ có mặt.
- Sư tôn ngươi cho dù tu vi hay tướng mạo, vốn cực kỳ vang danh ở đông thần vực, bảy trăm năm trước, cũng từng có mặt ở một kỳ đại hội huyền thần trước. Người có dị tâm đối với sư tôn ngươi vốn có rất nhiều, ngắn ngủi bảy trăm năm tu vi đã có biến hóa thật lớn, muốn không khiến cho người ta liếc mắt cũng khó khăn. Mặc dù sư tôn ngươi cực kỳ lo lắng cho ngươi, nhưng cũng không thể không chọn lựa như vậy.
- Thì ra là thế.
Vân Triệt cuối cùng sáng tỏ. Lúc trước hắn từng hỏi Mộc Huyền Âm vì sao lại thương thế, huyền lực khỏi hẳn nhanh như thế, Mộc Huyền Âm nói cho hắn biết, là do thần hồn thức tỉnh... Nhưng chỉ có một câu đơn giản như vậy.
- Vậy thực lực của sư tôn, rốt cuộc đã đến cảnh giới gì, tăng lên thật sự rất lớn sao?
Vân Triệt hỏi.
Mộc Băng Vân nói nhỏ:
-... Ta không biết. Chỉ có điều, nàng lo lắng cho ngươi như vây, lại làm ra lựa chọn như thế, chắc là tăng lên rất lớn đi
- Có lẽ, còn vượt qua dự đoán của ta.
Giống như dừng lại trong tuyết bay vô tận, huyền chu xuyên qua gần nửa Ngâm Tuyết giới, cuối cùng rơi lên trên một mảnh cánh đồng tuyết mờ mịt.
Nơi này, là cực nam của Ngâm Tuyết giới, hàng năm tĩnh lặng, chỉ có tuyết bay. Mà mấy tháng gần nhất, trên tầng tuyết nơi này lại phủ hết tầng dấu chân này đến tầng dấu chân khác.
Đại bộ phận tinh giới của thần giới đều mở ra, bao gồm huyền giả của hạ giới đều có thể tự do ra vào. Nhưng tồn tại giống như Vương giới, lại cơ bản đều sẽ không cho phép người bên ngoài bước vào -- trừ bỏ tây thần vực.