.
._620__2" class="block_" lang="en">Trang 620# 2
Chương 1241: Thiên đạo sợ run (thượng)
- Đây là cái gì?
Trên phong thần đài vang lên tiếng kêu kinh hãi... Thiên kiếp lôi vực, đối với chúng cường giả tinh giới mà nói đã sớm nhìn quen, nhưng lôi vực màu đỏ, mọi người ở đây, thậm chí toàn bộ đông thần vực, toàn bộ thần giới cũng chưa từng có một người nào gặp được, lịch sử thần giới, càng tuyệt đối không hề có ký ức và ghi chép lại tương tự.
- Đây... Rốt cuộc là...
Phạm Thiên thần đế cau chặt chân mày.
- Chẳng lẽ... Là tầng lôi kiếp thứ bảy?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói nhỏ.
- Cái gì?
Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói khiến chúng thần đế đều nhất tề quay đầu lại, toàn bộ kịch liệt động dung.
Lúc này, lôi vực trên trời cao đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, không còn một tia lôi quang màu tím. Trong lôi vực màu đỏ, tia chớp màu đỏ tươi không ngừng vặn vẹo rít vang, nhuộm trời đất từ màu tím thành màu đỏ tươi đậm như máu, lôi vân màu đỏ cuồn cuộn lay động, còn nồng đậm chói mắt hơn rặng mây đỏ lúc gần hoàng hôn.
Mọi người còn chưa từ trong rung động của sáu tầng lôi kiếp hàng thế phục hồi tinh thần lại, tâm hồn liền bỗng nhiên trở nên lờ mờ ngây ngô ở trong thế giới màu đỏ đột nhiên đánh xuống, như rơi vào cảnh trong mơ càng ngày càng hư ảo.
Ầm ầm ầm ù ù..
Trời cao nổ vang, vầng sáng màu đỏ dữ tợn, khoảnh khắc khi lôi vực màu đỏ hoàn toàn thành hình, toàn bộ huyền giả đã từng trải qua lôi kiếp ở trên phong thần đài đều đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì uy áp thiên đạo đột nhiên đánh xuống này, còn khủng bố trầm trọng hơn lôi vực màu tím đâu chỉ gấp mười... Mười mấy lần!
Ở dưới luồng uy áp màu đỏ này, đừng nói huyền giả Thần Kiếp, Thần Linh cảnh, liền ngay cả một đám Thần Vương đều toàn bộ sinh ra cảm giác hèn mọn, hơn nữa vô cùng mãnh liệt. Bọn họ cảm giác được mình giống như con kiến hèn mọn như cát bụi dưới thiên cung, thiên đạo tức giận hạ xuống, chỉ cần nháy mắt, liền có thể hoàn toàn xóa họ đi khỏi thế gian.
Dưới Thần Quân, toàn bộ huyền giả cũng bắt đầu không thể khống chế run rẩy. Cảm giác hèn mọn với sợ hãi đột nhiên phát sinh này hoàn toàn không liên quan đến lịch duyệt, tâm tình, gan dạ sáng suốt, mà là dưới uy áp thiên đạo quá mức trầm trọng này, là phản ứng bản năng nhất vốn từ linh hồn và thân thể. Mà cũng chính là phản ứng theo bản năng nhất này, hiển lộ rõ ràng uy áp của luồng thiên đạo này, thiên đạo tức giận cực đoan đáng sợ.
Mà uy nộ như thế, lại chính là nhằm vào một nhân loại tu vi mới Thần Kiếp cảnh.
- Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc là như thế nào?
Đám người Mộc Hoán Chi hoàn toàn ở trạng thái lờ mờ như vậy, từ sau khi trời phủ kín mây đen, tất cả đã phát sinh quá mức ly kỳ và làm cho người ta sợ hãi, gần như mỗi một màn đều muốn đảo điên hoàn toàn nhận thức của bọn họ.
- Bốp!!
Hỏa Như Liệt hung hăng cho mình một cái bạt tai, sau đó có vẻ lờ mờ đứng ở đó nhìn thế giới trước mắt hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ như máu... Đau nhe răng trợn mắt, nhưng không từ trong"Ảo cảnh" tỉnh lại.
- Chẳng lẽ thật sự là... Tầng lôi kiếp thứ bảy?
Long hoàng vẫn luôn ngửa đầu nhìn trời, lẩm bẩm.
Xoẹt!!!
Dưới vô số ánh mắt hoảng sợ nhìn chăm chú vào, vào lúc này lôi vực màu đỏ chậm rãi tách ra, một đường xích mang chói mắt hiện ra ở trung tâm lôi vực, trong nháy mắt kia, quầng sáng màu đỏ che phủ trời đất đột nhiên nồng đậm lên mấy lần, uy áp thiên đạo vốn khủng bố cực đoan cũng vào lúc này tăng lên gấp bội, gắt gao che phủ trên phong thần đài.
Mà trên phong thần đài, tồn tại duy nhất chính là Vân Triệt. Cũng nói cho mọi người biết một sự thật chắc chắn lay động toàn bộ thần giới...
- Chẳng lẽ là... Là...
- Sau tầng thứ sáu... Tầng lôi kiếp thứ bảy!!?
- A... Đây là... Sự thật sao? Chẳng lẽ tầng thứ sáu không phải là cực hạn? Còn sẽ có... Tầng thứ bảy?
- Lôi vực màu đỏ chưa từng xuất hiện, tầng lôi kiếp thứ bảy chưa bao giờ có... Chúng ta đây là đang chứng kiến lịch sử!
Khiếp sợ, hoảng hốt, kích động, dại ra, hưng phấn, khó có thể tin... Tất cả mọi người đều đã quên nơi này là Trụ Thiên thần giới, đã quên nơi này là phong thần đài cực kỳ thần thánh, cảm xúc, tình huống triệt để lộn xộn...
Phong thần đài của Trụ Thiên tồn tại đến nay, chưa bao giờ không khống chế được đến mức độ như vậy.
Nhưng mà, Trụ Thiên giới lại không một ai quản thúc, liền ngay cả Khư Uế tôn giả đứng đầu tài quyết giả, khắc nghiệt đến tuyệt tình cũng đều nhìn chằm chằm lên trời cao màu đỏ tươi kia, ánh mắt không dám có lệch hướng dù trong khoảnh khắc, e sợ lỡ mất cho dù trong nháy mắt.
Bởi vì, bọn họ đang tận mắt nhìn thấy một thần tích chân chính.
Hồng mang ở trung tâm lôi vực thoát ra từng chút một... Một trượng, mười trượng, hai mươi trượng... Năm mươi trượng... Cao đến trăm trượng.
Mà đường hồng mang cũng không phải là lôi quang giống như lúc trước, mà rõ ràng là một thanh lôi kiếm lấy lực lượng lôi điện áp súc đến mức tận cùng!
Phía trên lôi kiếm, xích lôi rít gào, thiên uy mênh mông. Trong lúc giật mình, mọi người giống như nhìn thấy được một thần linh từ thời viễn cổ cầm xích kiếm trong tay, uy lăng trần thế.
Lôi kiếm trăm trượng hoàn toàn thoát ra từ trong lôi vực, không có nổ vang lay động trời cao, không có âm thanh sét đánh, lôi kiếm rơi thẳng tắp từ trên không Vân Triệt xuống, rơi xuống thế gian.
Xoẹt --------
Lôi kiếm rơi vào thế gian, đâm xuống trung tâm phong thần đài... Cũng đâm vào trên thân hình của Vân Triệt, thoáng chốc ánh sáng đỏ đầy trời, lôi minh kinh thế, che phủ toàn bộ biển lôi màu tím trên phong thần đài trong giây lát liền hóa thành biển lôi màu đỏ, chiếu sáng rọi lên vô số đôi tròng mắt đang trợn trừng đến lớn nhất.
Tất cả toàn bộ mọi người đều trong nín thở hoàn toàn thất thanh, ở giữa trời đất, chỉ còn lại tiếng sét.
Lôi kiếm đâm xuống thong thả trầm xuống, mỗi khi trầm xuống một phần, biển lôi màu đỏ trên phong thần đài liền sẽ cuồng bạo thêm một phần, khi lôi kiếm cuối cùng hoàn toàn trầm xuống, lúc biến mất, khí tức kiếp lôi hiện ra trong biển lôi màu đỏ trên phong thần đài đã đáng sợ đến trái tim của một đám cường giả đều hồi hộp đến không cách nào nhảy lên.
Đây là thiên đạo lôi kiếp, là kiếp lôi màu đỏ chưa bao giờ xuất hiện.
Cũng là tầng lôi kiếp thứ bảy lần đầu tiên hiện thế trong lịch sử thần giới.
Từ tầng lôi kiếp đầu tiên đến tầng lôi kiếp thứ sáu, số lượng kiếp lôi của mỗi một tầng đều tăng lên gấp bội, đồng thời cũng là uy thế của kiếp lôi đều tăng gấp bội.
Nhưng tầng lôi kiếp thứ bảy này, nó lại hoàn toàn biến đổi về chất, chỉ có một đường lôi kiếm màu đỏ, nhưng uy thế này, vốn không chỉ hơn ba mươi hai đường kiếp lôi của sáu tầng lôi kiếp trước gấp bội... Mà là vượt qua về mặt cấp bậc.
Nếu như nói sáu tầng lôi kiếp đầu tiên vì lên án phạt và khảo nghiệm phàm nhân muốn tu thần đạo.
Như vậy tầng lôi kiếp thứ bảy hoàn toàn biến đổi về chất này, giống như dưới thiên đạo đang tức giận và kinh hãi, cố hết sức lực muốn hủy diệt một ma thần đáng sợ chắc chắn họa thế.
Lôi quang màu đỏ chiếu rọi tròng mắt và khuôn mặt của mỗi một người, nhưng qua một hồi lâu, lại không một người lên tiếng.
Đám người như Lạc Thượng Trần, Quân Vô Danh, Thủy Thiên Hành đều toàn thân cứng đờ, như mất tâm hồn.
Sáu tầng lôi kiếp, để cho trong lòng bọn họ nổi lên sóng to gió lớn.
Mà tầng lôi kiếp thứ bảy hạ xuống ngay trước mắt, làm cho bọn họ giống như rơi vào trong ảo cảnh. Làm tồn tại ở tầng cao nhất của đông thần vực, bọn họ lại hoàn toàn không tưởng tượng ra, phải là thiên phú đáng sợ đến bực nào, mới có thể đưa đến bảy tầng lôi kiếp vô tiền khoáng hậu này.
Nếu hắn còn tồn tại trên đời, tương lai, lại sẽ đạt đến độ cao như thế nào...
Vân Triệt, người thanh niên tự xưng xuất thân hạ giới, sư thừa tinh giới trung vị, tuổi không đến nửa giáp, hắn rốt cuộc là... Yêu thai phương nào!?
- Bảy... Tầng... Lôi... Kiếp...
Môi Thủy Ánh Nguyệt khẽ động, mỗi một lời nói giống như lời nói mê.
Yết hầu Thủy Ánh Ngấn giật giật, môi mấp máy vô cùng gian nan nói ra:
- Hắn... Hắn... Hắn còn... Còn sống chứ?
"..." Thủy Thiên Hành nặng nề hít một hơi:
- Đường lôi kiếm kia, đủ để nháy mắt hủy một Thần Vương thành hư vô...
- A...
Miệng Thủy Ánh Ngấn há to.
Thủy Mị Âm lại khẽ lắc đầu:
- Không, không phải... Vân Triệt ca ca còn sống, con có thể cảm giác được... Hắn nhất định còn sống!
"...!?" Thủy Thiên Hành chợt nghiêng đầu. Phủ trên phong thần đài chính là thiên đạo kiếp lôi, cấp bậc này, không phải nhân loại có khả năng chạm đến. Cho dù là Thần Chủ chí cảnh, thần thức cũng không cách nào xuyên thấu qua thiên đạo kiếp lôi.
Nhưng mà, vô cấu thần hồn của Thủy Mị Â, cùng với linh hồn ấn ký của Vân Triệt ở lại chỗ sâu nhất trong tâm hồn nàng, nàng chưa bao giờ nỡ lòng xóa đi...
Chẳng lẽ, Vân Triệt... Thật sự còn sống?
Vân Triệt rõ ràng ở cảnh giới hấp hối gần chết, sáu tầng lôi kiếp, vẻn vẹn sáu mươi ba đường thiên đạo kiếp lôi không đánh giết được hắn, dưới đường lôi kiếm thiên đạo đủ để mạt sát cả Thần Vương... Hắn vẫn còn sống được!?
Theo biển lôi màu tím hóa thành màu đỏ, Vân Triệt chẳng những còn sống, hơn nữa có thể nói vô cùng sảng khoái.
Lôi kiếm màu đen từ trên đỉnh đầu hắn hạ xuống, trực tiếp đâm vào thân thể hắn, một luồng linh khí thiên đạo với lực lượng lôi đình nồng đậm hơn lúc trước không chỉ gấp mười lần giống như điên tuôn vào toàn thân hắn, để cho từng tế bào, mỗi một cọng tóc trên dưới toàn thân hắn đều hưng phấn đến run rẩy.
Cấp bậc của kiếp lôi màu tím vốn cực cao, cấp bậc của kiếp lôi màu đỏ càng cao hơn một tầng. Dưới khí tức thiên địa và lực lượng nguyên tố vô cùng mãnh liệt, Hoang thần lực của Vân Triệt bị kích phát triệt để, phù đồ tháp nhanh chóng xoay tròn, vô số khí tức giống như nước lũ tán loạn ở trên người hắn... Kiếp lôi không cách nào thương tổn được Vân Triệt chút nào, lại bị Hoang thần lực chuyển hóa thành linh khí thiên đạo ở cấp bậc cực cao, tuôn tới thân thể và huyền mạch của Vân Triệt.
Thương thế vốn rất nặng, cho dù là nội thương hay ngoại thương đều đã khỏi hẳn.
Huyền mạch vốn đã bị thiếu hụt lại được huyền khí nồng đậm tới cực điểm tràn đầy, nhưng kỳ dị chính là, những huyền khí này lại không lưu lại trong huyền mạch, mà cấp tốc lan tràn ra.
Mà chỗ sâu của huyền mạch, luồng khí tức thần bí này vẫn đang giãy giụa, hơn nữa giãy giụa còn kịch liệt hơn xa lúc ban đầu, dần dần sắp tránh thoát khỏi"Nhà giam" trói chặt nó.
Phía trên trời cao, xích vân vẫn đang cuồn cuộn như trước, lôi vực màu đỏ không biến mất, ngược lại vào lúc này bỗng nhiên cấp tốc bành trướng.
Ánh sáng màu đỏ vốn chói mắt nhất thời trở nên càng thêm nồng đậm, uy thế thiên đạo cũng càng thêm trầm trọng che phủ xuống... Sau thời gian vài giây, lôi vực màu đỏ đã tăng vọt gần như gấp bội, tới theo sau đó là uy áp thiên đạo gấp bội!
Toàn bộ thế giới, cũng biến thành màu đỏ tươi thâm thúy đến đáng sợ, trời cao và đất bằng giống như phủ thêm một tầng máu đặc sắp khô cạn.
- Chẳng... Chẳng lẽ...
Đây là giọng của Trụ Thiên thần đế, giọng nói của hắn lại đang run rẩy.
Trung tâm lôi vực lớn hơn gấp bội, một đường lôi quang màu đỏ tươi lộ ra, như một ngôi sao tai họa phóng thích ra quang mang diệt thế, đâm thủng vào tâm hồn mọi người.
- Tầng... Thứ... Tám...
Long hoàng phát ra âm thanh trầm thấp ngay cả bản thân hắn cũng thấy xa lạ.
Vào một khắc này thế giới trở nên yên tĩnh đáng sợ, toàn bộ đông thần vực, có lẽ đều chưa bao giờ yên tĩnh giống như giờ phút này. Mọi người không nói lời nào, không cách nào suy xét, chỗ sâu trong mắt, chỗ sâu trong tâm hồn, chỉ có xích mang tai họa trên bầu trời kia.
Lôi mang màu đỏ trong tĩnh lặng giống như chết, theo lôi vực vĩ đại chậm rãi đánh xuống, một trượng... Mười trượng... Trăm trượng... Ngàn trượng!!
Sáu tầng lôi kiếp đầu tiên, mỗi khi nhiều thêm một tầng, uy lực tăng gấp bội đã là tăng phúc đáng sợ giống như ác mộng.
Mà đường lôi kiếp này, lại đầy đủ gấp mười lần trước đó!
Tầng lôi kiếp thứ tám... Âm thanh này vang lên trong lòng tất cả mọi người, như âm thanh ảo mộng hư vô mờ mịt nhất trên thế gian này.
Cho dù huyền giả cực đạo đã từng lịch duyệt vô số, trải qua vô số tang thương, đạp khắp từng góc của thần giới, vào một khắc này cũng vốn không thể nào tin được và tiếp nhận hiện thực hiện ra ở trước mắt.
Xoẹt --------------
Lôi kiếp thiên đạo trong thế giới không có âm thanh rơi xuống trên phong thần đài, trong nháy mắt, một đường xích mang phóng lên cao, cao đến phía chân trời, vắt ngang giữa trời cao với đất bằng, giống như hoàn toàn nối liền trời đất.
Trụ Thiên thần giới to như vậy bị chiếu rọi thành màu đỏ tươi, giống như nhiễm máu đỏ, thật lâu không tiêu tan.