.
._625__2" class="block_" lang="en">Trang 625# 2
Chương 1251: Thần đế tranh giành (hạ)
Trụ Thiên thần đế lại mỉm cười:
- Ha ha, lời Phạm Thiên thần đế nói, bổn vương cũng không phủ nhận. Nhưng Phạm Thiên thần đế dường như còn chưa hoàn toàn hiểu hết ý tứ của bổn vương.
Hắn nhìn Vân Triệt, mặt mỉm cười, ánh mắt ôn hòa:
- Bổn vương tuyệt đối không chỉ định thu Vân Triệt vào Trụ Thiên giới ta, mà là... Thu làm đệ tử thân truyền của bổn vương!
Một lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Trụ Thiên thần đế lại như tiếng sấm vang vọng ở bên tai mọi người.
Liền ngay cả một đám người thủ hộ, Khư Uế tôn giả đều đột nhiên ngẩng đầu, đầy mặt khiếp sợ.
Trở thành người của Trụ Thiên thần giới, mà trở thành đệ tử thân truyền của Giới Vương Trụ Thiên, đây chính là hai khái niệm khác biệt hoàn toàn, xa tới cách biệt một trời.
Bởi vì vế sau... Là thân truyền của thần đế!
Vào Trụ Thiên giới, lấy tu vi hiện giờ của Vân Triệt, chỉ biết đứng vào tầng dưới chót. Nhưng mà, thân truyền của thần đế... Về địa vị lại gần như có thể so với người thủ hộ!
Mà ở Trụ Thiên giới, người thủ hộ là tồn tại gần với Trụ Thiên thần đế.
- A... A... A....
Một đám đệ tử, cung chủ của Ngâm Tuyết giới đều miệng há hốc, mặt run rẩy, lại hồi lâu không thể tin nổi vào lỗ tai của mình.
Vào Vương giới là yêu cầu xa vời trong mộng của toàn bộ huyền giả, mà thành đệ tử thân truyền của thần đế, đây là chuyện mà cho dù bọn họ nằm mơ cũng không dám mong!
- Ông trời của ta...
Ánh mắt Hỏa Như Liệt trừng lớn, đệ tử thân truyền của Trụ Thiên thần đế, địa vị tuyệt đối không dưới bất kỳ một Giới Vương thượng vị nào, ngay cả đến bọn họ đám Giới Vương trung vị này... Quả thật có thể chẳng thèm ngó tới.
Toàn trường kinh sợ, Phạm Thiên thần đế lại bình thản mà cười:
- Ha ha ha ha! Vậy cũng thật sự là khéo, bổn vương cũng đang thiếu một đệ tử thân truyền.
Lời Phạm Thiên thần đế vừa nói ra, cằm vừa rồi miễn cưỡng không rơi xuống đất đều"Ầm" một tiếng nện lên trên mặt đất.
Vân Triệt:"..."
Ánh mắt của Trụ Thiên thần đế chuyển qua, cũng cười nhẹ:
- Trên huyền đạo, so ra bổn vương đúng là có phần không bằng Phạm Thiên thần đế ngươi. Nhưng mà, thành tựu hiện giờ của Phạm Thiên thần đế ngươi đều vì ngươi cả đời tu huyền thành si, lòng không có việc khác, vẫn còn không nỡ phân tán tâm lực lên trên người hậu bối. Nếu như bổn vương nhớ không lầm, ngươi còn chưa từng có đệ tử thân truyền.
- Cho nên, về phương diện dạy người, Phạm Thiên thần đế ngươi sợ rằng còn xa mới bằng bổn vương.
Phạm Thiên thần đế cười lớn một tiếng:
- Ha ha ha ha, lời ấy của Trụ Thiên thần đế sai rồi, sở dĩ bổn vương không thu đệ tử thân truyền, cũng không phải do không muốn, mà là do không có người xứng! Còn nếu như là Vân Triệt người có thiên tư tuyệt đỉnh này, lại cũng không phải không biết dạy người như lời Trụ Thiên thần đế nói."
Ánh mắt của hắn chuyển sang phía Thiên Diệp Ảnh Nhi, mặt hiện vẻ ngạo nghễ:
- Năm đó Ảnh Nhi là do bổn vương tự mình dạy, thành tựu hiện giờ của con bé, sợ rằng còn thoáng ở phía trên đám con cháu của Trụ Thiên thần đế.
Thiên Diệp Ảnh Nhi:"..."
Phong thần đài hoàn toàn yên tĩnh, trừ bỏ giọng nói của hai thần đế, không còn một chút âm thanh hỗn tạp nào.
"..." Trụ Thiên thần đế trầm mặc ngắn ngủi, hắn biết rõ ràng, tu vi của Thiên Diệp Ảnh Nhi đâu chỉ"Thoáng ở" phía trên đám con cháu của hắn.
Phạm Thiên thần đế tiến lên trước một bước, tiếp tục nói:
- Nhưng cũng bởi vì bổn vương cả đời tu luyện thành si, cho nên lý giải về huyền đạo, bổn vương tự đánh giá còn hơn bất cứ người nào của đông thần vực.
- Phạm Đế thần giới ta là Vương giới hạng đầu của đông thần vực, lịch sử, nội tình hay tích lũy đều thắng Trụ Thiên thần giới ngươi, bảo đan thần ngọc các cấp, sợ rằng không có ai có thể bằng.
Phạm Thiên thần đế cười nhẹ:
- Không dám nói một ngày vạn dặm, nhưng mà, bổn vương có thể chắc chắn, nếu Vân Triệt là đệ tử của bổn vương, không tới trăm năm, tất là Thần Quân!
Không tới trăm năm, tất cả Thần Quân... Tám chữ này nói ra từ trong miệng Phạm Thiên thần đế, cả kinh toàn bộ huyền giả chấn động mạnh trong tâm hồn.
Trụ Thiên thần đế mỉm cười:
- Ha ha, trăm năm. Phạm Thiên thần đế, ngươi cũng biết"Trăm năm" của ngươi, ở Trụ Thiên giới ta là bao lâu chứ?
Hắn giơ một ngón tay:
- Chính là một tháng mà thôi.
Phạm Thiên thần đế không hề nhượng bộ:
- Trụ Thiên châu chính là chí bảo trời ban cho Trụ Thiên giới, ở trong thời gian"Ngắn nhất khiến một người trưởng thành tới đỉnh phong. Nhưng mà, Vân Triệt lại là thiên tuyển chi tử, vốn có tư cách vào Trụ Thiên châu. Sau ba ngàn năm Trụ Thiên, sợ rằng lực lượng của Trụ Thiên châu khi đó đã khô kiệt, chẳng lẽ khi đó Trụ Thiên châu còn có dư lực khiến Vân Triệt vào lại một lần sao?
Trụ Thiên thần đế lắc đầu:
- Không không, Phạm Thiên thần đế dường như đã quên, trước định một ngàn thiên tuyển chi tử, nhưng vì một ma nhân"Duy Hận" nên chỉ còn lại chín trăm chín mươi tám người, mặc dù Lệ Kiếm Minh bất hạnh bỏ mình ở phong thần đài, nhưng thân phận còn ở đó. Mà Duy Hận, lại lưu lại một ghế trống, mà ghế trống này...
Trụ Thiên thần đế mỉm cười:
- Nếu Vân Triệt là đệ tử thân truyền của bổn vương, bổn vương sẽ cùng vào Trụ Thiên châu, ở trong Trụ Thiên thần cảnh dạy dỗ hỗ trợ Vân Triệt... Còn Phạm Thiên thần đế ngươi, sợ rằng không làm được một điểm này đi.
"..." Phạm Thiên thần đế cau chặt chân mày lại.
Trên phong thần đài, vô số cái miệng mở to, nghẹn họng nhìn trân trối hai vị đại thần đế đang tranh giành. Phạm Thiên thần đế, Trụ Thiên thần đế, hai người có huyền đạo, quyền thế, danh vọng cực hạn nhất ở đông thần vực lúc này thế mà lại vì tranh đoạt một đệ tử thân truyền mà khí thế đối nhau, lời nói tranh phong, thậm chí không tiếc tự tiến cử ưu thế, tự nổ của cải... Đường đường Trụ Thiên thần đế, ngay cả Trụ Thiên châu đều kéo ra.
Trong lịch sử đông thần vực, chưa bao giờ xuất hiện hình ảnh"Ly kỳ" như thế, cũng chưa bao giờ có ai có thể được đến vinh hạnh đặc biệt như vậy. Tinh Thần đế và Nguyệt Thần đế đều ngay ngắn ngồi tại chỗ, không ai nói gì. Bọn họ sao lại không muốn mang Vân Triệt đi chứ, nhưng mà... Tứ đại Vương giới ở đông thần vực, Phạm Đế thần giới có huyền đạo mạnh nhất, Trụ Thiên thần giới có danh vọng cao nhất, còn Tinh Thần giới và Nguyệt Thần giới chung quy yếu kém hơn bọn họ, Phạm Thiên thần đế và Trụ Thiên thần đế đã trực tiếp bắt đầu không để ý đến da mặt tranh đoạt, nào còn có chỗ cho Tinh Thần giới và Nguyệt Thần giới bọn họ.
- Hai vị yên tĩnh chút.
Long hoàng nói, từng chữ trấn hồn, hắn nhìn Vân Triệt nói:
- Hai vị thần đế vì một người trẻ tuổi mà tranh chấp như thế, cũng là hiện tượng lạ. Nhưng mà việc này rốt cuộc như thế nào, để cho chính Vân Triệt đến quyết định
Trụ Thiên thần đế mỉm cười:
- Ha ha, đó là tự nhiên. Vân Triệt, Trụ Thiên giới ta là nơi quang minh chính đạo nhất đông thần vực, nếu làm đệ tử thân truyền của bổn vương, tương lai ngươi chắc chắn có tư cách kế thừa chí nguyện Trụ Thiên, khiến vạn sinh ở đông vực ngưỡng mộ!
Phạm Thiên thần đế cười nhạt một tiếng, cất cao giọng nói:
- A, Vân Triệt, ta không hề quan tâm tâm chí với khát vọng của ngươi, nhưng mà, nếu ngươi định theo đuổi huyền đạo cực hạn mà nói, liền tới Phạm Đế thần giới ta. Bởi vì bổn vương là cực hạn huyền đạo của đông thần vực này!
Hai thần đế cường đại nhất của đông thần vực, ở trước mặt mọi người tranh đoạt một huyền giả trẻ tuổi đến từ tinh giới trung vị làm đệ tử thân truyền.... Mọi người ở đây đều con mắt lồi ra ngoài, miệng há to cho dù như thế nào đều không thể khép lại.
Hai thần đế nói xong, đều ánh mắt sáng quắc khóa chặt lên trên người Vân Triệt, e sợ Vân Triệt không nhìn thấy thành ý và nóng cháy của bọn họ.
Uy lăng của thần đế? Thận trọng của thần đế? Thể diện của thần đế... Vào một khắc này tất cả đều là rắm chó.
Một màn này, Vân Triệt cũng bất ngờ.
Đổi lại là người khác đã sớm nên thụ sủng nhược kinh, mừng như điên khó nén, nhưng sau ngạc nhiên, mọi người lại nhìn thấy vẻ bình tĩnh hoàn toàn không nên có trên mặt Vân Triệt.
Vân Triệt nâng tay mà bái, cung kính nói:
- Hai vị thần đế quá yêu, vãn bối sợ hãi vạn phần. Chính là... Vãn bối đã có sư môn và sư tôn. Năm đó mới vào thần giới, là sư môn thu lưu, sư tôn đối với vãn bối càng là ân trọng như núi, suốt đời khó báo. Nếu như vãn bối vì tiền đồ mà rời bỏ, chẳng phải thật có lỗi với sư môn và sư tôn, tin tưởng người trong thiên hạ, bao gồm cả hai vị thần đế trong đó đều sẽ coi thường vãn bối ba phần.
Trụ Thiên thần đế mỉm cười nói:
- Vân Triệt, ngươi có thể nghĩ như vậy, nói rõ ngươi không phải người gặp lợi quên ơn, vậy rất tốt. Nhưng mà, ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng, nếu như ngươi trở thành đệ tử thân truyền của bổn vương, sư môn và sư tôn của ngươi chẳng những sẽ không vì vậy mà hổ thẹn, chỉ biết vinh quang ngàn vạn, lại càng không có người nào có bất cứ chê trách gì ngươi, chỉ biết kính nể với cực kỳ hâm mộ.
Lời Trụ Thiên thần đế nói tuyệt đối không có nửa chữ nói ngoa. Nếu Vân Triệt bội phản Băng Hoàng thần tông vào tông môn khác, lấy thân phận đệ tử thân truyền tông chủ của Vân Triệt, không thể nghi ngờ sẽ đưa tới tức giận của Băng Hoàng thần tông. Nhưng Trụ Thiên thần giới và Phạm Thiên thần giới đây là nơi nào? Đệ tử thân truyền của thần đế đến từ Băng Hoàng thần tông, đây đối với Băng Hoàng thần tông mà nói là vinh quang hạng nào! Địa vị của Ngâm Tuyết giới ở toàn bộ đông thần vực cũng sẽ vì vậy mà bay lên.
Trên dưới Ngâm Tuyết giới đều kích động đến sắc mặt đỏ bừng, cùng chờ đợi một khắc Vân Triệt đáp ứng... A không, là lựa chọn. Ở cái nhìn của bất cứ người nào, Vân Triệt không có bất cứ lý do gì, cũng không thể có khả năng cự tuyệt.
Nhưng mà, Vân Triệt lại vẫn cúi đầu, vô cùng bình tĩnh nói:
- Vãn bối chính là đến từ hạ giới, xuất thân hèn mọn, có thể vào Ngâm Tuyết giới đã là may mắn cực lớn trong cuộc đời, tự thẹn không có tư cách vào Vương giới nơi mảnh đất thần thánh này. Vả lại... Vãn bối có quyến luyến rất sâu với sư môn và sư tôn, chưa bao giờ định rời khỏi, cho nên... Chỉ có thể cô phụ hai vị thần đế ban ơn.
Trụ Thiên thần đế và Phạm Thiên thần đế đồng thời nhíu chặt mày, trên phong thần đài cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Lời nói lúc trước của Vân Triệt, ở trong cái nhìn của bất cứ người nào đều cho rằng hắn làm đệm lót cho mình, hơn nữa cũng hợp tình hợp lý. Nhưng theo như lời nói của hắn hiện giờ... Lại rõ ràng là cự tuyệt!?
Cự tuyệt vào Vương giới, cự tuyệt trở thành đệ tử thân truyền của thần đế!?
- Hắn... Hắn đang nói cái gì? Hắn có phải đã điên rồi không?
- Đệ tử thân truyền của Trụ Thiên thần đế và Phạm Thiên thần đế đó! Chỉ một thân phận đã có thể đều đi ngang ở tất cả tinh giới thượng vị, người khác ngàn thế muôn đời đều cầu không được... Hắn hắn hắn... Hắn đây là đang cự tuyệt?
- Vương giới và Ngâm Tuyết giới... Khác nhau một trời một vực! Hắn thế mà lại lựa chọn ở lại Ngâm Tuyết giới? Đầu óc hố dài rồi sao!
- Nói không chừng, còn khiến cho hai vị thần đế tức giận... Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Mộc Hoán Chi gấp đến mức suýt nhảy dựng lên:
- Vân Triệt! Ngươi đang nói bừa cái gì vậy! Nếu ngươi có thể trở thành đệ tử thân truyền của thần đế, tông chủ nàng nhất định còn cao hứng hơn bất cứ ai, ngươi ngươi ngươi...
Ở Ngâm Tuyết giới, đừng nói hắn là hạng nhất phong thần, cũng chung quy chỉ là một đệ tử của tinh giới trung vị. Nếu như trở thành đệ tử thân truyền của thần đế, sau lưng chính là thần đế và Vương giới to như vậy! Hai bên không khác nào cách biệt một trời.
Không nói đến thân phận, độ cao, chênh lệch trong tương lai... Chỉ liền một điểm: Cuộc chiến phong thần lần này, Vân Triệt đã hoàn toàn triệt để kết thù kết oán với Thánh Vũ giới. Sau lưng Vân Triệt là Ngâm Tuyết giới, nếu Thánh Vũ giới định trả thù, Ngâm Tuyết giới dốc lực lượng toàn giới cũng không thể có năng lực chống đỡ cho hắn. Nhưng nếu sau lưng Vân Triệt là Vương giới... Lại cho Thánh Vũ giới thêm mười lá gan cũng tuyệt đối không dám đụng đến một sợi tóc của Vân Triệt.
- Tiểu tử này không phải vẫn luôn cực kỳ khôn khéo sao, vì sao đầu óc đột nhiên bị lừa đá vậy.
Thủy Thiên Hành lắc lắc đầu. Lần này Vân Triệt đưa tới chín tầng thiên kiếp, lại phù hợp với tiên đoán của"Chân thần", tất nhiên sẽ kinh động toàn bộ thần giới, vô số ánh mắt sẽ chăm chú vào trên người hắn, cho nên đối với hắn hiện giờ mà nói, thứ cần nhất chính là một ô dù đủ cường đại.
Mà hắn lại không cần!!?
Hơn nữa cho dù thật sự đứt gân não không cần... Trước mặt mọi người cự tuyệt hai đại thần đế, đây đã không còn là vấn đề đứt gân não nữa!
Nhưng mà, hình ảnh càng làm cho người ta không thể lý giải lại xuất hiện...
Sau khi Trụ Thiên thần đế kinh ngạc, lại ôn hòa cười nói:
- Tình cảm thâm hậu với sư môn, đây đương nhiên không phải là chuyện xấu. Chuyện này liên quan đến cuộc đời của ngươi, đúng là nên thận trọng suy nghĩ, cho nên cũng không cần trả lời luôn vào hôm nay, đợi sau khi ngươi cẩn thận suy nghĩ, lại làm quyết định đi.
"..." Đường đường là thần đế bị một huyền giả trẻ tuổi cự tuyệt ở trước mặt mọi người, không hề tức giận chút nào, ngay cả mặt lạnh đều không làm, còn nhẹ lời khuyên bảo!?
Phạm Thiên thần đế cũng giống vậy không hề giận dữ mà cười nhẹ, vừa định nói chuyện, bên tai lại đột nhiên truyền đến truyền âm của nữ tử.
Sắc mặt của hắn thay đổi, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Con... Là nghiêm túc?
Khóe môi của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhếch lên, cánh môi xinh đẹp bóng bẩy tươi đẹp giống như tô nước cây bóng nước lên:
- Chín tầng thiên kiếp, tiên đoán chân thần... Chẳng lẽ hắn không đáng giá để ta nghiêm túc sao?
"..." Phạm Thiên thần đế xoay người, cười hề hề nói:
- Vân Triệt, chuyện có vào Phạm Đế thần giới của ta hay không, tự nhiên phải tuân theo ý nguyện của ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, bổn vương cực kỳ vui mừng, ngươi có bằng lòng hay không, bổn vương cũng nhất định sẽ không bức bách. Nhưng mà... Bổn vương có một sự kiện khác muốn hỏi.
- Ngươi... Đã có thê thất chưa?