.
._628__1" class="block_" lang="en">Trang 628# 1
Chương 1256: Long hoàng nhắc nhở
Đại hội huyền thần kết thúc, nhưng rung động mang đến lại thật lâu không thôi, hơn xa bất cứ lần nào trong lịch sử.
Nhất là Vân Triệt đứng đầu phong thần, tên của hắn vang vọng tất cả các góc của đông thần vực, lại lấy tốc độ cực nhanh lan đến nam thần vực với tây thần vực.
Thần Kiếp đánh bại Thần Linh, Thần Linh đánh bại Thần Vương...
Thân kiêm ba loại thần lực băng hoàng, phượng hoàng, kim ô, còn có thể dung hợp hai loại thần viêm, kết hợp ra ngọn lửa đỏ ửng phá vỡ nhận thức của mọi người...
Trên người có long hồn cấp bậc cực cao, lại có thể thi triển “Huyễn thần thuật” khiến một đám Thần Chủ vì vậy mà thất sắc...
Khi đột phá Thần Kiếp cảnh mây đen đầy trời, đưa tới chín tầng lôi kiếp kinh thiên động địa...
Ở dưới chín tầng lôi kiếp bình yên vô sự, còn dẫn đường thiên kiếp thần lôi trọng thương Cô Tà tiên tử...
.......
.......
Một chuyện nào trong đó, đều có thể nói kinh hãi thế tục. Nhưng đây lại không phải là tin đồng gì, mà là vô số người ở phong thần đài cùng với thông qua tinh thần bia tận mắt nhìn thấy.
Còn Lạc Trường Sinh đã từng là người đứng đầu đông vực tứ thần tử, được mọi người nhận định là hạng nhất phong thần, lại sau khi thành Thần Chủ trẻ tuổi nhất hiện ra quang hoa trong chớp mắt, sau đó thảm thành đá đặt chân cho Vân Triệt danh chấn vạn giới, liền ngay cả hình tượng cho tới nay đều triệt để sụp đổ.
So với chuyện Lạc Trường Sinh đã từng có danh tiếng “Thần thoại”, Vân Triệt lại không chỉ riêng cướp lấy thay thế, mà là thần thoại chân chính trên ý nghĩa ở trong mắt người đời, rung động không chỉ là huyền giả trẻ tuổi, khiến tiền bối huyền đạo, thậm chí Giới Vương đều liên tục vì vậy mà kinh hãi.
Nhất là tiên đoán “Chân thần” đến từ Thiên Cơ giới càng khiến cho Vương giới đều có phần thất thố... Trụ Thiên thần đế khẩn cấp muốn thu hắn làm đệ tử thân truyền, Phạm Thiên thần đế muốn gả thần nữ cho hắn Thích Thiên thần đế muốn mang hắn về nam thần vực, càng dọa người hơn chính là Long hoàng hạng nhất hỗn độn muốn thu hắn làm nghĩa tử ở trước mặt mọi người...
....
Không thể nghi ngờ, trong một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, “Vân Triệt” chính là cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở đông thần vực, thậm chí toàn bộ thần giới, cũng có thể được xưng là nhân vật phù hợp nhất với hai chữ “Thần thoại”.
Đại hội huyền thần kết thúc, nhưng các đại tinh giới vẫn chưa rời đi, lại có nửa tháng nữa là đại điển tân hôn của Nguyệt Thần đế, mà bên ngoài Vương giới đều là thứ nguyên huyền trận nối thông, sau nửa tháng, liền có thể thông qua thứ nguyên huyền trận từ Trụ Thiên thần giới trực tiếp tiến vào Nguyệt Thần giới.
Ngâm Tuyết giới đã sớm triệt để sôi trào, khí tức nhiệt liệt từ trước đến nay chưa từng có khiến tuyết bay đầy trời đều không có nhiệt độ giống như lúc trước. Nhất là Băng Hoàng thần tông, cho tới bây giờ hơn phân nửa người đều giống như đã trải qua một phen cảnh trong mơ, vẫn không thể tin được chuyện này dĩ nhiên là sự thật.
Nếu nói toàn bộ Băng Hoàng thần tông bình tĩnh nhất ngược lại là Vân Triệt.
Nhưng mà bình tĩnh không có nghĩa rằng trong lòng hắn lạnh nhạt... Chín tầng lôi kiếp, chính hắn cũng nằm mơ đều chưa nghĩ tới sẽ đưa tới dị tượng chấn thế như vậy. Hắn sau lôi kiếp đánh bại Lạc Trường Sinh, như nguyện lấy được hạng nhất phong thần, nhưng cũng bởi vì vậy... Hung hăng kinh động toàn bộ thần giới.
Vương giới gần như không hề để ý tới hình tượng lôi kéo như vậy, đối với người khác là trời ban nằm mộng cũng không dám mơ, nhưng đối với hắn mà nói lại là gánh nặng cực lớn.
Vân Triệt ngồi một mình bên bờ ao, yên tĩnh suy tư gì đó. Không có ai đi quấy rầy hắn, đừng nói đệ tử Ngâm Tuyết cùng tới đây, liền ngay cả Băng Hoàng cung chủ cùng với các đại trưởng lão, khi đến gần bên hắn đều phải lập tức thu liễm hô hấp và khí tức, e sợ tạo thành một chút quấy nhiễu đối với hắn.
Lúc trước, Vân Triệt là đệ tử thân truyền của tông chủ, các đệ tử phải kính trọng, trưởng lão cung chủ cũng phải coi trọng bảy phần. Nhưng Vân Triệt hiện giờ... Hắn chỉ cần gật đầu là có thể làm đệ tử thân truyền của Trụ Thiên thần đế... Con rể của Phạm Thiên thần đế... Nghĩa tử của Long hoàng... Bất cứ một thân phận nào đều có thể đè lên trên toàn bộ Ngâm Tuyết giới bao nhiêu cấp bậc.
Nhưng mà có một người là ngoại lệ.
Tuyết ảnh của Mộc Băng Vân tha thướt, bước chân không tiếng động đi tới:
- Đang nghĩ cái gì? Lập tức sẽ gặp được nàng, không phải ngươi nên cao hứng sao?
Ánh mắt Vân Triệt vừa động, phục hồi tinh thần lại, than thở nói:
- Nếu có thể gặp được nàng, ta đương nhiên cao hứng. Chính là, ta không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện nghiêm trọng như thế. Sau này, trước khi nghĩ đến biện pháp rời đi, ta nhất định chỉ có thể luôn luôn ở lại thần giới, không dám trở về. Nếu có một ngày, ta tìm được phương pháp trở về, ta lại nhất định không thể trở về.
Mộc Băng Vân sâu sắc liếc nhìn hắn, nói nhỏ:
- Vân Triệt, ngươi thật sự là người rất đặc biệt. Đệ tử thân truyền của Trụ Thiên thần đế... Con rể của Phạm Thiên thần đế... Nghĩa tử của Long hoàng... Bất cứ một thân phận nào đều đủ để khiến cho một huyền giả ý chí kiên định vì vậy mà trả giá đại giới gì, cho dù ruồng bỏ tổ tiên, vứt bỏ cả thê thiếp phụ mẫu nhi nữ cũng hiếm có ai sẽ có bất cứ chút do dự nào.
- Còn ngươi lại không hề do dự, cũng không do dự chút nào cự tuyệt, suy nghĩ hiện giờ lại đều là nên tránh đi phát hiện của mọi người như thế nào mà quay về thế giới xuất thân. Hành động việc làm suy nghĩ của ngươi, ở dưới cái nhìn của người khác có lẽ vốn không cách nào lý giải đi.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng thở dài.
Vân Triệt nhìn về phía trước, hơi ngẩn người ra:
- Ở tông môn vài năm này, mỗi ngày ta đều tu luyện, ở trong cái nhìn của những người khác trong tông môn, ta liều mạng như vậy, nhất định có theo đuổi và dã tâm rất lớn đối với huyền đạo... Giống như Phá Vân huynh vậy. Thật ra... Có lẽ Vân cung chủ cũng sẽ không tin tưởng, lúc đầu ta tu luyện huyền đạo, từ vừa mới bắt đầu đã chưa từng có dã tâm gì, chỉ muốn bảo vệ người ta để ý, để cho bọn họ không bị người khi dễ nữa, cho nên, ta bị ép, cũng bất tri bất giác vượt qua hết người này đến người khác.
- Sau khi ta đến thần giới cũng chưa bao giờ định muốn xông ra một mảnh thiên địa ở nơi vị diện rất cao này, chỉ vì muốn gặp được nàng mà thôi, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đi đến cục diện như ngày hôm nay.
“...” Mộc Băng Vân nhìn hắn, dùng giọng nói rất nhẹ lẩm bẩm:
- Khó trách, ngươi sẽ có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, ngay cả tỷ tỷ cũng...
Vân Triệt ngẩng đầu:
- Hả? Băng Vân cung chủ ngươi đang nói gì vậy?
Mộc Băng Vân không tự chủ nghiêng mắt đi:
- Lẩm bẩm thôi. Ngươi sẽ cự tuyệt Trụ Thiên thần đế và Phạm Thiên thần đế, ta cũng không quá ngoài ý muốn, nhưng vì sao ngươi lại cự tuyệt Long hoàng? Hắn đã chính miệng, lại còn trước mắt bao nhiêu người nói ra muốn thu ngươi làm nghĩa tử chính là cho ngươi một thân phận, tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi làm cái gì, mà cũng là thứ trước mắt ngươi cần nhất, vì sao ngươi lại cự tuyệt? Chẳng lẽ thật sự chính như ngươi suy nghĩ, sợ có lỗi với phụ thân của mình?
Vân Triệt lắc lắc đầu:
- Trên đời này không có “Ban ơn” gì là vô duyên vô cớ, không cần hồi báo.
- Nhưng ta cảm giác Long hoàng không hề có ý đồ với ngươi.
Mộc Băng Vân nói.
Ánh mắt Vân Triệt chớp động, hạ giọng nói:
- Hiện giờ không có, không có nghĩa rằng tương lai không có. Rồng vốn cao ngạo, còn không tham lam như nhân loại xa. Nhưng mà... Sư tôn từng dạy ta, tham lam, là bản tính khắc trong xương của vạn linh, muốn bản thân chưa hiểu rõ được ai, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác... Cho dù đó là Long hoàng.
Mộc Băng Vân: “...”
Vân Triệt thản nhiên nói:
- Long hoàng muốn nhận ta làm nghĩa tử, người ngoài nhìn vào nhất định là vì tiên đoán “Chân thần” kia, nhưng thật ra lại không phải như vậy. Nguyên nhân chân chính là long hồn ở trên người ta cực kỳ đặc thù.
Mộc Băng Vân khẽ nhíu mày:
- Ngươi đang lo lắng... Long hoàng sẽ muốn đoạt long hồn của ngươi? Nhưng linh hồn chân long, chỉ có thể chủ động ban cho, mà không có khả năng mạnh mẽ đoạt xá mà.
Ánh mắt Vân Triệt ngưng lại:
- Ta biết. Giống như Băng Vân cung chủ, ta cũng cảm giác được Long hoàng không hề có ý đồ phức tạp đối với ta, chỉ đơn thuần muốn che chở cho ta – bởi vì ta có được long hồn đặc thù. Nhưng mà, tuy rằng long hồn không có khả năng để cho hắn sinh ra tham niệm đối với ta... Trên người ta, lại vẫn có một thứ khác, có khả năng rất lớn khiến cho hắn muốn cướp lấy.
- Cái gì?
Trên mặt Mộc Băng Vân lộ ra vẻ kinh dị.
Tủy của long thần!
Sự tồn tại của tủy của long thần, chẳng những khiến xương cốt Vân Triệt kiên cường đến mức độ tận cùng, còn có thể không ngừng kết hợp với máu của long thần, khiến huyết mạch long thần của Vân Triệt càng ngày càng nồng đậm hơn.
Linh hồn long thần không thể đoạt xá, nhưng tủy của long thần lại có thể!
Nếu bị bộ tộc chân long tây thần vực biết được sự tồn tại của tủy của thái cổ long thần này... Hậu quả có thể nghĩ.
“...” Vân Triệt không nói rõ, Mộc Băng Vân cũng không hỏi tới, hai người trầm mặc một lúc, Mộc Băng Vân đột nhiên nói:
- Vân Triệt, có phải ngươi đã nghĩ kỹ “Trở về” như thế nào rồi không?
Vân Triệt sửng sốt, suy nghĩ một lát, cuối cùng gật gật dầu, sau đó thấp giọng nói:
- Long hoàng đến đây.
“...!?” Mộc Băng Vân nhéo mày nguyệt lại, đúng lúc này, một uy thế mênh mông đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong một khoảnh khắc, toàn bộ linh giác của Mộc Băng Vân biến mất... Như bị đắm chìm trong đại dương mênh mông vô tận.
Một bóng dáng cao lớn, không tiếng động xuất hiện ở trước mặt Vân Triệt.
Chính là Long hoàng.
Mộc Băng Vân kinh sợ xoay người, toàn bộ người của Băng Hoàng thần tông càng nhất tề hoảng hốt. Bọn họ ngây ngốc nhìn người đệ nhất của hỗn độn ở ngay trước mắt, trong lúc nhất thời như ở trong mộng.
- Ngâm Tuyết Mộc Băng Vân, bái kiến Long hoàng tiền bối.
Mộc Băng Vân nhanh chóng kéo Vân Triệt vái chào, giọng nói của nàng cũng nhất thời khiến mọi người từ trong hoảng sợ tỉnh lại, toàn bộ cuống quýt vái lạy, nhưng đầu óc vẫn hoàn toàn lờ mờ ngây ngốc như trước.
Long hoàng là nhân vật nào, là tôn sư vạn giới mà ngay cả tứ đại thần đế đông thần vực bọn họ đều phải cúi đầu, Ngâm Tuyết giới ở trước mặt hắn, quả thật nhỏ bé như cát bụi. Mà bây giờ, hắn chính là tự mình giáng xuống nơi Ngâm Tuyết giới ngủ lại... Không hề nghi ngờ, chỉ có thể bởi vì Vân Triệt.
Nếu như không phải Vân Triệt, lấy Long hoàng tôn sư, có lẽ vốn ngay cả cái tên Ngâm Tuyết giới đều không hề nhớ kỹ.
- Các ngươi lui ra.
Bốn chữ ngắn ngủi, ôn hòa bình thản, lại như trời giáng thần dụ, khiến tâm hồn mọi người đột nhiên căng thẳng, thân thể lại gần như lui ra xa xa trước ý chí, Mộc Băng Vân liếc mắt nhìn Vân Triệt, cũng không dám nhắc nhở điều gì, nhẹ nhàng rời đi.
Bàn tay Long hoàng vừa lật, một tiếng vang nhỏ, một kết giới cách âm đã trùm hắn và Vân Triệt vào trong đó.
- Vãn bối Vân Triệt, bái kiến Long hoàng tiền bối.
Vân Triệt lại vái nói.
Ánh mắt Long hoàng khẽ cúi, sâu sắc liếc nhìn Vân Triệt, đôi long mâu sâm thẳm như trời cao trong đêm:
- Vì sao cự tuyệt?
Giọng nói vừa dứt, Long hoàng đột nhiên hơi nhíu mày.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, Vân Triệt đang cong người phía trước... Hô hấp của Vân Triệt chính là hoàn toàn vững vàng.
Long hoàng vốn không cần cố hết sức phóng thích khí thế gì, hắn chỉ cần đứng ở đó, tồn tại ở nơi đó, vạn linh đều sẽ không ai có thể cự tuyệt long uy mà cúi đầu xuống.
Ngoại lệ duy nhất, đại khái chỉ có Long hậu.
Nhưng hiện giờ, lại thêm một người nữa... Đó là Vân Triệt.
Cấp bậc Thần Chủ này, nếu như Mộc Huyền Âm thoáng phóng thích chút uy áp sẽ khiến cho toàn thân hắn cứng đờ, không cách nào hô hấp.
Bên trong vạn linh, càng lấy long uy lớn nhất. Cùng cấp bậc, uy áp của rồng tuyệt đối còn hơn, vẫn còn hơn xa các sinh linh khác.
Nhưng kỳ lạ thay, Vân Triệt không sợ nhất chính là long uy.
Vân Triệt không đứng dậy, cúi đầu đáp lại:
- Long hoàng tiền bối làm tôn sư đương thời, vãn bối... Thật sự không dám.
Long hoàng nói:
- Không dám? Không dám đáp ứng, ngược lại dám cự tuyệt? Ta cũng đã quên lần trước bị ngỗ nghịch như thế là ở năm nào tháng nào.
Vân Triệt: “...”
- Ngươi đứng lên đi, ta cũng không phải đến bức bách ngươi.
Không thấy Long hoàng có động tác gì, một luồng khí tức kỳ dị đã nâng người Vân Triệt lên, Vân Triệt cũng thuận thế đứng dậy, đoan đoan chính chính đứng trước mặt Long hoàng... Tuy rằng hắn không sợ long uy, nhưng không có nghĩa rằng hắn không khẩn trương. Trước mắt, chính là nhân vật có khí thế khủng bố nhất, tùy tiện thổi một ngụm khí đều có thể hoàn toàn xóa hắn đi khỏi thế gian.
Long hoàng chậm rãi nói:
- Vì sao ta muốn thu ngươi làm nghĩa tử, vì sao ta lại khẩn cấp chủ động tới tìm ngươi như thế, ngươi chắc rất rõ ràng. Long hồn mà ngươi có thể có được, là đến từ thế giới ngươi xuất thân sao?
- Dạ.
Vân Triệt trả lời vô cùng ngắn gọn.
- Trừ bỏ log hồn, ngươi còn được ban cho cả “Huyết mạch” đi.
Long hoàng nói, giống như hỏi, nhưng là giọng điệu vô cùng khẳng định.
- Dạ.
Giọng điệu của Long hoàng lại càng ôn hòa thêm vài phần, cảm thán nói:
- Ngươi đừng khẩn trương, Thái cổ long thần... Nó lại để lại truyền thừa ở thế giới bên ngoài thần giới, xem ra, đối với thái cổ long thần mà nói, kia nhất định là thế giới cực kỳ quan trọng.
Vân Triệt: “...”
Long hoàng giống như nhận ra lo lắng của Vân Triệt, sau đó cảm khái thật sâu nói:
- Ngươi yên tâm ta sẽ không truy vấn thế giới xuất thân của ngươi. Bộ tộc Long thần ta vì kế thừa huyết mạch long thần, trở thành tôn sư vạn giới, không thể địch nổi, lại không có ai có may mắn có thể kế thừa thần hồn long thần. Vốn tưởng rằng thần hồn long thần đã theo thái cổ long thần biến mất rồi diệt vong, không nghĩ tới, thế gian lại vẫn còn một sợi thần hồn long thần còn sót lại, đối với bộ tộc long thần của ta mà nói, đây có lẽ là tin tức tốt nhất trong vô số năm qua.
Long hoàng cảm khái phát ra từ phế phủ, thế gian này cũng khó có chuyện gì có thể khiến cho hắn động dung như thế:
- Ta muốn thu ngươi làm nghĩa tử, đã vì bảo vệ, hơn nữa bảo hộ thần hồn long thần cuối cùng này. Sẽ không ép buộc ngươi vào Long Thần giới, cũng không cưỡng cầu ngươi làm một chuyện gì... Ngươi thật sự không đồng ý?
- Ân tình của Long hoàng tiền bối, vãn bối sẽ khắc ghi sâu trong tâm khảm.
Vân Triệt nói.
Long hoàng hơi nhíu chặt chân mày, than nhẹ một tiếng:
- Thôi, nếu như không đủ ý chí, làm sao được thần linh long thần ban cho thần hồn cuối cùng. Ngươi đã lựa chọn tự do hoàn toàn, vậy phải có giác ngộ gánh vác tất cả của bản thân... Ngươi dù sao tuổi còn rất trẻ, cũng đúng là độ tuổi ngây thơ.
Long hoàng nghiêm mặt nói:
- Lời nói lúc trước, ta lặp lại lần nữa. Nếu như có một ngày, ngươi cảm thấy mình không thích hợp ở lại nơi này, vậy đến Long Thần giới ta. Dựa vào huyết mạch và thần hồn long thần mà ngươi có được, Long Thần giới sẽ là nơi mà ngươi sống yên ổn nhất trên đời này.
- Vãn bối ghi nhớ... Thật ra, có Long thần ấn mà Long hoàng tiền bối ban tặng, cùng với câu nói muốn thu vãn bối làm nghĩa tử, đã là bảo vệ rất lớn đối với vãn bối.
Vân Triệt nói.
Giọng Long hoàng thoáng chuyển sang lạnh lẽo:
- Vậy ngươi cũng quá coi thường người của đông thần vực này! Vân Triệt, ta hỏi ngươi, lấy vài năm ngươi ở đông thần vực này, cùng với nghe thấy nhìn thấy nhận thấy trong khoảng thời gian ở Trụ Thiên giới này, ngươi cảm thấy đông thần vực này, người để cho ngươi cảm thấy nguy hiểm nhất, nên kiêng kỵ nhất là ai?
Vân Triệt ngẩng đầu, thoáng nghĩ, chân thật nói:
- Phạm Đế thần nữ.
- Hả?
Trên mặt Long hoàng lộ vẻ ngạc nhiên rõ ràng, sau đó cười nhẹ:
- Ngược lại không hổ là thân vốn có thần hồn của thái cổ long thần, ngươi và Thiên Diệp Ảnh Nhi chắc vốn không có tiếp xúc, lại có thể có cảm xúc như vậy... Không sai, Thiên Diệp Ảnh Nhi đúng là một nhân vật nguy hiểm, lại còn thắng cả phụ thân nàng ta. Nhưng mà, nàng ta là người đầu tiên, còn có một nhân vật ngươi cần đề phòng, cũng phải đề phòng...
- Đó chính là Tinh Thần đế sắp đưa ngươi đến Tinh Thần giới – Tinh Tuyệt Không!