Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1353 - Chương 1355: Tỉnh Mộng Thiên Huyền

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1354" class="block_" lang="en">Trang 677# 2

 

 

 

Chương 1355: Tỉnh mộng Thiên Huyền



Tin tức Nguyệt Thần đế ngã xuống khiến đông thần vực đang bị bao phủ bởi bóng ma Tà Anh lại lật chuyển lên chấn động vĩ đại, sợ hãi Tà Anh càng bởi vì vậy mà thêm dày đặc.

Vô số huyền giả như ruồi bọ không đầu, mang theo sợ hãi thậm chí tín niệm chắc phải chết tìm kiếm tung tích của Tà Anh ở khắp nơi, các Vương giới càng gần như xuất động toàn lực. Bọn họ phải nhân dịp Tà Anh bị trọng thương, trong thời gian ngắn nhất tìm được và tiêu diệt nàng.

Nhưng mỗi một ngày đi qua, vô số huyền giả gần như quét lên mỗi một tấc đất đông thần vực lại thủy chung vẫn không tìm được tung tích của Tà Anh... Cho dù một chút ít đều không có.

Nhiều thêm mỗi một ngày, liền có ý tứ Tà Anh liền có thể khôi phục thêm một phần, nôn nóng quấn quanh trong lòng huyền giả đông vực, nhất là huyền giả Vương giới càng ngày càng tăng, bóng ma cũng càng thêm dày đặc...

So sánh với đại sự vô cùng có khả năng liên quan đến vận mệnh của đông thần vực, Vương giới đầu tiên gần kề với chôn diệt của đông thần vực -- Tinh Thần giới ngược lại không hề ở trong sự chú ý của tất cả mọi người.

Đã từng là Vương giới hóa thành đất tan hoang khô cằn, ma khí lưu lại vẫn cắn nuốt tất cả, bầu trời hiện lên vẻ ảm đạm khác thường, nếu có người đặt chân tới đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng được đây đã từng là Tinh Thần giới, chỉ biết cho rằng mình đã đặt chân vào bắc thần vực nguy hiểm, hoang vu vả lại âm u.

- Chúng ta đã tìm kiếm hơn phân nửa Tinh Thần giới, chỉ tìm được một số ít người sống sót ở khu vực bên cạnh, tổng số... chẳng qua chỉ có mấy ngàn người, hơn nữa phần lớn bị ma khí cắn hủy.

Trước mặt Tinh Thần đế, đại trưởng lão Tinh Thần ảm đạm nói.

- Tinh giới phụ thuộc thì sao?

Tinh Thần đế hỏi.

Thiên Tuyền tinh thần Thủy Cúc nói:

- Trận chiến này dẫn lên gió lốc vũ trụ trên phạm vi rất lớn, tinh vực chung quanh bị lan đến nghiêm trọng, tất cả tinh giới phụ thuộc đều gặp phải thương tổn rất lớn.

“...” Tinh Tuyệt Không nhắm mắt, sau đó vô lực khoát tay:

- Các vị trưởng lão tiếp tục tìm kiếm, Thủy Cúc, ngươi thông báo cho các tinh thần khác, cố hết sức tìm một tinh giới phụ thuộc thích hợp.

- Dạ.

Thủy Cúc liếc nhìn Tinh Thần giới, lo lắng nói:

- Ngô vương, thương thế của ngài...

Tinh Tuyệt Không lạnh nhạt nói:

- Không ngại. Đi đi.

Cánh môi Thủy Cúc giật giật, nàng định hỏi có cần tìm kiếm tung tích của Thiên Lang tinh thần Thải Chi không... nhưng cuối cùng, nàng vẫn bỏ qua ý niệm này.

Chuyện như vậy, cho dù là cha ruột cũng không thể nhận được tha thứ...

Sáu tinh thần tàn phế và mười bảy trưởng lão còn sót lại lại rời đi, Tinh Tuyệt Không ngồi ngay ngắn tại chỗ, mấy ngày này hắn đều như thế, gần như chưa hề đứng lên.

- Khụ... khụ khụ...

Hắn che ngực, thống khổ ho khan, bọt máu màu đen giống như mãi phun ra không thôi lại tản ra trên mảnh đất tối đen trước người. Tuy rằng Tà Anh vạn kiếp luân chỉ khôi phục được lực lượng cực kỳ bé nhỏ, nhưng cấp bậc lực lượng của nó thật sự rất cao, ma khí xâm thể như vô số ma quỷ ở trong cơ thể hắn không ngừng cắn nuốt thân thể và sinh mệnh của hắn.

Lấy thân thể thần đế của hắn, vốn có thể miễn cưỡng áp chế, phục hồi dần dần. Nhưng mà cảnh tượng hiện giờ của Tinh Thần giới, còn có nguyên do của tất cả khiến cho tâm hồn hắn khó yên ổn, đè nén với tra tấn trong tâm hồn còn hơn xa thân thể. Mấy ngày trôi qua, thương thế của hắn chẳng những không hề chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn chuyển biến xấu thêm vài phần.

Tốc độ khôi phục lực lượng thần đế càng không theo kịp bị cắn nuốt.

Hắn muốn khiến cho lòng mình yên tĩnh đi, nhưng mở to mắt lại thấy cảnh tượng hoang tàn khắp nơi trên mảnh đất Tinh Thần, nhắm mắt lại là đôi mắt hắc ám thù hận vô tận của Mạt Lỵ...

Lúc trước hắn đã nói với Trụ Thiên thần đế, bản thân có chết cũng chết ở đây. Bây giờ hắn phải tìm được một chỗ có khả năng để cho hắn tĩnh tâm, nhưng hắn không thể đi tới Trụ Thiên... hắn thần đế một đời, sao có thể ăn nhờ ở đậu!

Tinh giới phụ thuộc của Tinh Thần giới là lựa chọn duy nhất.

- Ưm...

Ma khí lại một lần nữa đại loạn, Tinh Tuyệt Không đưa tay điểm vào ngực, cố hết sức áp chế, sau khi sắc mặt thay đổi một trận, cuối cùng “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu gần như toàn màu đen.

Sắc mặt cuối cùng chuyển biến tốt đẹp một chút. Sau khi thở hổn hển một trận, khí tức của hắn cuối cùng thoáng bình tĩnh lại.

Nhưng mà, đúng vào lúc này, không gian trống không phía trước đột nhiên nổ bắn ra một chút hàn quang màu băng lam.

Chút hàn quang ấy rõ ràng bắn ra từ trong hư không, cách thân hình Tinh Tuyệt Không chỉ có không đến một trượng.

Đó là một thanh kiếm băng trắng không tỳ vết, lam quang óng ánh, như một vệt ánh sáng đột nhiên lóe lên đâm vào ngực Tinh Tuyệt Không... Khoảng cách một trượng, vốn tương đương với không hề có dưới lam quang lóe tới này.

Đôi mắt của Tinh Tuyệt Không đột nhiên co rút lại, nhưng thân thể nặng nề thêm vô số lần của hắn và huyền mạch thiếu hụt lại vốn không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, một đường hàn quang đâm vào tim mà qua, xuyên suốt thân thể thần đế lạnh như băng của hắn.

- Ưm!

Hai mắt Tinh Tuyệt Không lồi ra ngoài, trong đôi tròng mắt co rút đến mức tận cùng lộ ra một bóng dáng nữ tử màu băng lam. Thanh kiếm đâm xuyên suốt thân thể thần đế của hắn được cầm trong tay nàng.

- Ngươi...

Kinh hãi, hoảng sợ, khó có thể tin.. Hắn chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào lạnh như băng như thế, lạnh như băng đến đủ để đóng băng toàn bộ vùng trời đất này thành hàn ngục.

Tuy rằng hắn thân bị trọng thương, huyền lực tổn hại lớn, vả lại tâm thần nóng loạn... Nhưng hắn dù sao cũng là Tinh Thần đế, thế mà lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của nàng, hơn nữa, bị nàng đến gần trong phạm vi một trượng ngắn ngủi!

Im hơi lặng tiếng, vô tung vô ảnh, một kiếm tuyệt tình đến từ hư không... Đừng nói hắn hiện giờ, cho dù ở dưới trạng thái toàn thịnh, cũng không nhất định có thể trốn thoát.

Nàng có đôi mắt lạnh như băng đến tận cùng, lại còn có dung nhan đến khiến toàn bộ băng tuyết thế gian đều mất màu.

- Ngâm... Tuyết... Giới... Vương... Ưm!

Giọng nói tối nghĩa ra khỏi miệng, một tầng bông tuyết lấy Tuyết Cơ kiếm làm trung tâm cấp tốc kết lên, đóng băng thân thể, gan, máu, huyền khí... thậm chí huyền mạch của hắn, phong kín tất cả hy vọng giãy giụa của thần đế suy yếu này.

Mộc Huyền Âm không phát ra âm thanh, lạnh lùng nhìn hắn, trong đôi mắt súc tích hàn quang, hận không thể xiết hắn thành mảnh vụn bé nhất thế gian.

Từ một ngày trước nàng đã đi tới đây, lấy đoạn nguyệt phất ảnh che giấu thân hình, và đợi thời cơ nàng muốn.

Cuối cùng, ngay tại vừa rồi, toàn bộ tinh thần và trưởng lão đều đã đi xa, vẫn đi xa đến linh giác của nàng không hề cảm nhận được bất cứ người nào nữa. Nàng giơ Tuyết Cơ kiếm lên, đâm nó về phía đế của Vương giới uy lăng đông vực, vạn linh cúi đầu, trừ bỏ Tà Anh ra không ai dám xúc phạm.

Từng tầng hàn băng không tiếng động ngưng kết. Đóng băng hoàn toàn triệt để từ trong ra ngoài Tinh Thần đế, đóng băng cho đến ngay cả khí tức của hắn đều không thể tràn ra.

Nàng không rút Tuyết Cơ kiếm ra, một trận gió nhẹ mang theo hàn băng đã phong kín Tinh Thần đế, theo nàng bay về phương xa.
....
....

Ngâm Tuyết giới, minh hàn thiên trì.

Rầm!!

Tuyết Cơ kiếm bay về, bông tuyết phong tỏa Tinh Thần đế rơi xuống đất, thoát phá thành một mảnh bụi băng khắp bầu trời. Thoát khỏi đóng băng, nhưng không thoát khỏi ác mộng băng hàn, Tinh Thần đế nằm liệt trên đất, toàn thân cuộn lại trong run run, không cách nào đứng lên, liền ngay cả thân thể cũng khó khống chế...

Hắn cũng không biết rằng rét lạnh lại có thể đáng sợ như thế.

Huyền mạch thần đế của hắn bị một luồng hàn khí gắt gao áp chế phong tỏa, không cách nào phóng thích ra một chút huyền khí. Hắn không cách nào lý giải được... mặc dù huyền khí của mình tổn hại cực lớn, nhưng Tinh Thần nguyên lực vẫn còn, vì sao một Ngâm Tuyết Giới Vương có huyền lực vẫn chưa tới Thần Chủ trung kỳ lại có thể đóng băng huyền mạch của hắn đến trình độ như vậy.

Càng không cách nào lý giải được, một Giới Vương của tinh giới trung vị nho nhỏ có lý do và can đảm gì mà dám ra tay với hắn một Giới Vương của Vương giới, còn mạo hiểm nguy hiểm thật lớn mang hắn đến tận đây... chẳng lẽ nàng không sợ hậu quả sao?

- Ngươi... có... biết rằng... bổn vương... là... ai...

Một câu nói ngắn ngủi, nhưng ở dưới thân thể run run quá mức kịch liệt mà hắn nói vô cùng lộn xộn, hắn cố sức giãy giụa, nhưng huyền mạch bị băng phong, lại không cách nào tràn ra dù chỉ chút ít lực lượng, liền ngay cả thoáng xua tan một chút hàn khí đều không được.

- Ngươi sẽ không sợ... bổn vương... diệt... Ngâm Tuyết giới... của ngươi...

Lời nói của hắn không khiến Mộc Huyền Âm thay đổi sắc mặt, chỉ có lạnh như băng còn thấu xương hơn minh hàn thiên trì:

- Tinh Tuyệt Không, ngươi bức tử đệ tử Vân Triệt của ta, ép lực lượng Tà Anh thức tỉnh... lại vẫn còn nói cho người đời rằng hắn chết ở trong tay Tà Anh...

Từng chữ của nàng khoan tim, từng chữ đầy hận thù, tay cầm Tuyết Cơ kiếm đang kịch liệt run run, băng mang di động trên thân kiếm cũng dần dần gần đến không khống chế được:

- Ngươi... tội... nên... chết... vạn lần!

“...” Tinh Tuyệt Không sửng sốt trong băng hàn, hắn nghĩ đến Mộc Huyền Âm biết được chuyện này chỉ vì khả năng nàng gieo hồn tinh cho Vân Triệt. Hắn mấp máy đôi môi xanh tím vì bị đông cứng, không thể tin nói:

- Cũng bởi vì... Vân Triệt vì bổn vương mà chết... cũng bởi vì... một đệ tử nho nhỏ của Ngâm Tuyết giới các ngươi... ngươi... thế mà lại muốn... giết bổn vương!?

Mộc Huyền Âm khẽ cắn răng ngọc:

- Một đệ tử nho nhỏ của Ngâm Tuyết giới... Đúng, ở trong mắt thần đế các ngươi, hắn chẳng qua, là một... huyền giả trẻ tuổi xuất thân hèn mọn... dù xuất chúng như thế nào đều nhỏ bé không đáng kể... nhưng... ngươi có biết... ngươi có biết...

Khí tức của nàng hoàn toàn đại loạn, giọng nói trong run run lại không còn cách nào nói tiếp, Tuyết Cơ kiếm mang theo hận ý nàng cố hết sức đè nén nhưng vẫn hỏng mất đâm về phía Tinh Thần đế, đâm thật sâu vào trong đan điền của hắn.

Dưới Tuyết Cơ kiếm, máu bị băng phong không cách nào chảy ra, Tinh Tuyệt Không cũng không hề cảm thấy thống khổ.

Ngực nàng phập phồng vô cùng kịch liệt:

- Tinh Thần đế... ba chữ kia chắc là thứ quan trọng nhất đời này của ngươi. Ngươi hủy đi... Vân Triệt... quan trọng nhất của ta... Ta... hủy đi lực lượng thần đế của ngươi... cho ngươi biết đây là thống khổ như thế nào!!

“...” Tinh Thần đế trong co rúm lại cười nhẹ một tiếng:

- Hủy đi lực lượng thần đế của ta? Chỉ bằng... ngươi?

Hắn vừa dứt lời, Tuyết Cơ kiếm đâm vào trong cơ thể hắn đột nhiên tràn ra quang mang chói mắt, nồng đậm như một vì sao màu xanh biếc nổ tung. Trong nháy mắt này, sắc mặt của Tinh Thần đế đột nhiên thay đổi... Thần kinh toàn thân hắn vốn đã bị băng phong tới chết lặng vào lúc này rõ ràng cảm giác được có vô số cây kim thép đâm vào huyền mạch của hắn, cứng rắn xé rách huyền mạch có được Thiên Khôi thần lực thủ hộ của hắn, cắn nát... lại cắn nát...

Linh giác còn sót lại nói cho hắn biết, kia rõ ràng là một luồng... lực lượng thật ra không hề dưới hắn khi ở trạng thái toàn thịnh!!

Nếu là lực lượng Thần Chủ trung kỳ, cho dù ở trạng thái hiện giờ, huyền mạch của hắn có được Tinh Thần nguyên lực thủ hộ cũng gần như không thể có khả năng chân chính bị phá hủy. Nhưng mà, giờ phút này xâm nhập vào trong huyền mạch của hắn lại là một lực lượng cường đại đến hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, thân thể của hắn điên cuồng co rút vặn vẹo, trên mặt là vẻ hoảng sợ gấp mười, gấp trăm lần trước đó:

- Không... không... tha cho ta... không!! Ta là Tinh Thần đế... không ai có thể đối xử với ta như thế... không... ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì... không... không... Ưm a a!

Rầm!!!

Theo một tiếng băng mang nổ đùng và chiếu sáng hỗn loạn, huyền mạch của Tinh Tuyệt Không... huyền mạch của một thần đế đã bị phá thành mảnh vụn hoàn toàn, triệt để vĩnh viễn không có khả năng khôi phục.

Nhiều điểm tinh mang phiêu tán lên ở trên người hắn... đó là nguyên lực của Thiên Khôi tinh thần, nó mất đi vật dẫn bay về phía bầu trời bao la xa xôi, cuối cùng không biết tiêu tán nơi nào.

“...” Tinh Thần đế tê liệt trên đất, ngửa đầu nhìn tinh mang Thiên Khôi dần đi xa, ánh mắt hoàn toàn tro tàn với tuyệt vọng.

Huyền mạch của hắn bị hủy đi, cùng với Thiên Khôi thần lực cả đời hắn tan tác...

Đối với một huyền giả mà nói, chuyện tàn khốc nhất không thể nghi ngờ là huyền lực bị phế.

Mà còn tàn khốc hơn là huyền mạch bị hủy.

Tinh Tuyệt Không... một trong bốn thần đế đông vực, trong một ngày này, một khắc này, trực tiếp từ đỉnh phong cao nhất của đông thần vực ngã xuống thành phế nhân thấp nhất.

Hơn nữa còn là phế nhân vĩnh viễn.

Chuyện này còn tàn khốc hơn để cho hắn chết đi ngàn lần... vạn lần...

- Giết ta... giết...... ta...

Hắn nhìn bầu trời bao la không màu sắc, mất hồn lẩm bẩm. Trong đôi mắt không hề có một chút thần thái, chỉ có tuyệt vọng với tử chí u ám.

Tình trạng thảm hại của Tinh Tuyệt Không vẫn không cách nào tiêu trừ được mối hận trong lòng nàng, nàng lạnh lùng nói:

- Giết ngươi? Ta thật sự... vô cùng muốn bầm thây ngươi vạn đoạn. Nhưng mà... ngươi không xứng... ngươi không xứng chết thoải mái!

Ngực phập phồng càng ngày càng kịch liệt, bộ ngực vốn cao ngất bắt đầu trong phập phồng như muốn phá vỡ tuyết y, mà trên khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng chậm rãi hiện lên... vẻ dữ tợn mà có lẽ cả đời này của nàng đều chưa từng có:

- Ta sẽ không để cho ngươi chết, ta còn sẽ để cho ngươi sống, sống thật tốt!

- Nơi này, là minh hàn thiên trì của Ngâm Tuyết giới ta, là nơi Vân Triệt lưu lại lâu nhất! Ta sẽ đóng băng ngươi ở đây, cho ngươi mỗi một khắc, mỗi một giây đều thừa nhận đau khổ băng nhận khoan tim! Thân thể thần đế của ngươi, còn có linh khí nơi này sẽ khiến cho ngươi muốn chết không xong! Ngươi vĩnh viễn sống ở đây... quỳ gối ở đây... sám hối với hắn, chuộc tội với hắn!!

Rắc!

Trong tiếng bông tuyết ngưng kết điếc tai, thân thể của Tinh Tuyệt Không đã bị phong kết bên trong hàn băng, hắn trong bông tuyết quỳ xuống đất mặt đối diện minh hàn thiên trì, bên trong đôi mắt vô sắc chiếu ra ác mộng vĩnh viễn đều không thể tỉnh lại...

----

----

Một không gian khác.

Ý thức dần dần hồi phục. Hắn cảm nhận được ý thức của mình tồn tại, dần dần lại cảm nhận được thân thể còn tồn tại, chính là vô cùng nặng nề.

Đây là... đâu?

Là thiên đường, hay là địa ngục?

A... ta người như vậy, nhất định xuống địa ngục rồi.

Cảm giác đau nhức theo các nơi toàn thân truyền đến, mí mắt càng vô cùng trầm trọng. Hắn thử mở ra, một chút quang mang mỏng manh lại hung hăng đâm vào trong ánh mắt hắn.

Hắn theo bản năng định đưa tay ngăn cản ánh sáng, nhưng không nâng nổi cánh tay quá mức nặng nề, chỉ có năm ngón tay nhẹ nhàng giật giật.

- A!

Bên tai, vào lúc này truyền tới tiếng kinh hô của thiếu nữ.

- Ân nhân ca ca... huynh đã tỉnh... huynh đã tỉnh đúng không!?

Không phải nghe sai, kia thật sự là giọng nói của một thiếu nữ, gần bên tai, mang theo kích động với vội vàng run run.

Môi hắn khẽ động, định nói cái gì, nhưng phát ra lại chỉ là một tiếng than nhẹ vô cùng khàn khàn.

Mà âm thanh khàn khàn nhỏ như vậy với ngón tay giật giật khiến thiếu nữ bên cạnh lại một lần nữa phát ra tiếng kêu kinh hỉ, nàng đột nhiên chạy đi, bước chân quá mức vội vàng giống như vấp phải cái gì, sau đó vang lên tiếng kêu to mang theo âm khóc của nàng:

- Cha... nương... ca ca... mọi người mau tới! Ân nhân ca ca tỉnh... ân nhân ca ca tỉnh rồi!

“...” Hắn nỗ lực muốn mở to mắt.

Ở đâu?

Nếu như là địa ngục, tại sao lại có giọng nói nữ hài linh hoạt kỳ ảo như vậy.

Chẳng lẽ sẽ là thiên đường sao?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment