.
._738__2" class="block_" lang="en">Trang 738# 2
Chương 1477: Phạm Đế tuyệt cảnh (thượng)
Độc của Thiên Độc châu hòa lẫn vào ma khí Tà Anh có phát sinh dị biến hay không?
Không có ai biết.
Vì sự tồn tại của “Vạn kiếp vô sinh”, Hạ Khuynh Nguyệt đoán có lẽ sẽ có, nhưng chính là đoán. Cho dù không có, mưu kế của nàng có khả năng thành công rất lớn, nếu là sẽ, kia tự nhiên rất tốt!
Mà đáp án dĩ nhiên là... sẽ!
Ở thời đại xa xưa Thiên Độc châu với Tà Anh vạn kiếp luân cùng thuộc về ma tộc, đều là chí bảo có được năng lực phản diện cực đoan. Mà nếu như hai loại năng lực phản diện đáng sợ này hòa trộn vào, sẽ kích thích và tăng phúc cho nhau.
Tuy rằng trong cơ thể của Thiên Diệp Phạm Thiên chính là ma khí Tà Anh còn sót lại, tuy rằng độc rót vào trong cơ thể hắn là thiên độc mới miễn cưỡng khôi phục được một chút trong vài năm, nhưng khoảnh khắc khi thiên độc bùng nổ trong ma khí Tà Anh, giống như vô số hỏa diễm sao băng bay rơi vào trong núi lửa đã yên lặng.
Nếu chỉ đơn giản là ma khí phát tác hoặc thiên độc bùng nổ, lấy khả năng của Thiên Diệp Phạm Thiên có lẽ còn có thể miễn cưỡng trấn định chống đỡ, nhưng khi hai thứ đồng thời bùng nổ... thần đế hạng nhất đông thần vực này, lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng bản thân đang giống như rơi vào trong vực sâu khủng bố vô cùng thống khổ.
Trong đại điện lóe lên kim ảnh, Thiên Diệp Ảnh Nhi như quỷ mị hiện thân từ hư vô, trạng thái của Thiên Diệp Phạm Thiên khiến chân mày nàng nhíu lại, trầm giọng nói:
- Sao lại thế này.
- Độc... thần đế đại nhân nói là độc!
Đệ Cửu phạm vương gấp giọng nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Độc? Không có khả năng! Trên thế giới này, không có khả năng có loại độc nào có thể khiến cho phụ vương như thế!
Tiếng nói vừa dứt, nàng tiến lên phía trước một bước... nhưng lập tức, bước chân của nàng lại như bị điện giật lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi thật sâu.
Độc tức... Từ trên người Thiên Diệp Phạm Thiên, nàng cảm nhận được một luồng độc tức mãnh liệt. Luồng độc tức này vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến làm cho nàng ít dám tin tưởng, còn đáng sợ hơn “Thí thần tuyệt thương độc” ma độc đầu tiên năm đó nàng từng tự mình nhận biết đụng chạm vào không biết bao nhiêu lần.
- Thiên Độc châu... là Thiên Độc châu!
Thiên Diệp Phạm Thiên co rúm trên đất ngẩng đầu lên, gương mặt hiện ra màu xanh đen làm cho người ta sợ hãi, mà trong thời gian vài giây ngắn ngủi, trên dưới toàn thân hắn đều bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp hoàn toàn.
Lực lượng thần đế của hắn không hề giữ lại vận chuyển, không gian đều vì hắn mà đang vặn vẹo hỗn loạn. Nhưng mà, lực lượng thần đế hạng nhất đông vực của hắn, ở trước mặt ma khí Tà Anh và thiên độc lực lại giống như nước quét qua tảng đá, có thể kháng cự và áp chế... nhưng không cách nào trừ khử được chút gì!
Mà chỉ cần khí cơ của hắn thoáng lơi lỏng, hai ác ma trong cơ thể sẽ lập tức bùng nổ toàn diện.
Cho dù như vậy, ánh mắt và tâm hồn của Thiên Diệp Phạm Thiên vẫn tỉnh táo đáng sợ, hắn dùng giọng nói khàn khàn sợ run quát um lên:
- Mượn cơ hội huyền lực nhập vào cơ thể... hạ độc ở trong cơ thể ta... đây mới là... mục đích chân chính của Hạ Khuynh Nguyệt và Vân Triệt... a a a!
Trên đời này, cực ít có thứ gì có thể khiến cho Thiên Diệp Phạm Thiên tồn tại bậc này phát ra tiếng rít thống khổ như thế, nhưng dáng vẻ giờ phút này của hắn hoàn toàn giống như ma quỷ đang bị khổ hình tra tấn ở luyện ngục. Từng cái nháy mắt, sắc mặt, thân thể đều đang phát sinh vặn vẹo đáng sợ, mồ hôi như mưa to rơi xuống từ trên người hắn.
Huyền khí nhập vào cơ thể, có thể xông thẳng vào nội phủ. Cho nên chỉ biết cho phép người tín nhiệm nhất hoặc người không hề có lực uy hiếp làm thế. Đối với Thiên Diệp Phạm Thiên mà nói, Vân Triệt hiển nhiên thuộc về người không có lực uy hiếp, lấy tu vi của Vân Triệt, cho dù ngưng tụ toàn bộ huyền khí đánh thẳng vào trong nội phủ của hắn cũng đừng mong tạo thành tổn thương mang tính thực chất gì đối với hắn.
Huống chi, cho dù Vân Triệt thật sự giở trò tay chân gì, Thiên Diệp Phạm Thiên hắn nhất định có thể phát hiện ra trước tiên.
Nhưng mà, hắn thế mà lại không hề nhận thấy được Vân Triệt rót kịch độc vào trong cơ thể hắn như thế nào... một chút đều không có!
Đây cũng là chuyện hắn không hiểu kinh hãi nhất dưới thống khổ cực độ.
- Thiên... Độc... châu!?
Sắc mặt của Đế Cửu phạm vương liên tục thay đổi. Chuyện Vân Triệt thân mang Thiên Độc châu, từ ngày ma đế về thế đã bắt đầu âm thầm lặng lẽ truyền ra. Thân là một trong Huyền Thiên chí bảo, người đời đều biết được nó có độc lực và năng lực tinh lọc. Nhưng mà... Trước cho dù độc lực của nó có bao nhiêu đáng sợ, hắn vẫn không cách nào lý giải được, Vân Triệt lặng yên không một tiếng động hạ độc trong cơ thể Phạm Thiên thần đế như thế nào.
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi nheo lại, lẩm bẩm một tiếng:
- Hay cho một ám độ Trần Thương... Hạ Khuynh Nguyệt, ta thật sự đã xem thường ngươi!
Lần đầu tiên Hạ Khuynh Nguyệt đến đây, không nói tới một chữ, lại hoàn toàn chuyển dời lực chú ý của bọn họ lên trên “Hồng Mông Sinh Tử ấn”.
Mà chuyện tinh lọc này, bị bọn họ làm thành ngụy trang như vậy, không hề có bất kỳ cảnh giác gì đối với chuyện này, kể cả lực chú ý từ đầu tới cuối đều không ở trên này.
Lúc này nàng với Thiên Diệp Phạm Thiên đều đã bừng tỉnh ra... Ngụy trang mới chính là mục đích của hai người kia!
Thật hiển nhiên, đây là Hạ Khuynh Nguyệt với Vân Triệt trả thù! Mà cha con bọn họ... hoàn toàn bị hai người kia đùa giỡn!
Thiên Diệp Ảnh Nhi chìa tay tuyết ra, kim mang chớp lên, nhất thời, độc tức trong không gian cấp tốc bị áp chế. Đây cũng khiến cho nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, tiến lên trước nói:
- Xem ra, độc lực của Thiên Độc châu cũng không phải không thể áp chế. Phụ vương, tình huống của ngươi như thế nào?
Thiên Diệp Phạm Thiên lại thống khổ lắc đầu:
- Không... mặc dù có thể miễn cưỡng áp chế, nhưng mà... vốn không cách nào hóa giải được...
Phụt!!
Thiên Diệp Phạm Thiên đột nhiên chấn động toàn thân, phun ra một ngụm máu đen... Nhất thời, một luồng khí tức tanh hôi gay mũi tới cực điểm nhanh chóng lan tràn trong điện.
Huyền khí Hắc Ám phổ thông sẽ không để cho hai đại thần đế Phạm Thiên, Trụ Thiên thống khổ bó tay mấy năm, độc bình thường, lấy lực lượng của thần đế có thể dễ dàng hóa giải, nhưng cho dù là ma khí Tà Anh hay là thiên độc đều đến từ lực lượng chí tà của Huyền Thiên chí bảo, kể cả mười Thiên Diệp Phạm Thiên đều không thể có khả năng chân chính hóa giải được.
Sau khi phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên chẳng những không hề chuyển biến tốt đẹp chút nào, ngược lại phủ kín thêm một tầng hắc khí nặng nề, mà trong mắt của hắn... rõ ràng nhiều thêm một tầng màu xanh biếc ảm đạm.
Thiên Diệp Ảnh Nhi triệt để kinh hãi, nhanh chóng kêu lên:
- Đệ Cửu, mau truyền âm cho tất cả phạm vương trong giới!
Sau thời gian vài giây, bảy luồng khí tức lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Phạm Thiên thần điện.
Không kịp giải thích nhiều, rất nhanh, tất cả phạm vương trong giới, tổng cộng tám người, vây thành hình tròn ngồi chung quanh Thiên Diệp Phạm Thiên, lực lượng phạm vương vô cùng mạnh mẽ trong cùng một lúc vận chuyển, liên kết, ngưng tụ, cùng áp chế thiên độc bùng nổ và ma khí bạo tẩu trong cơ thể Thiên Diệp Phạm Thiên.
Mỗi một phạm vương đều có được lực lượng chấn động đương thời. Mà lực lượng của tám phạm vương dung hợp, giống như tám con giao long màu vàng dũng mãnh vào trong cơ thể của Thiên Diệp Phạm Thiên, hơn nữa thêm với lực lượng thần đế vốn có của Thiên Diệp Phạm Thiên, luồng lực lượng áp chế mạnh mẽ này, tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng được.
Luồng lực lượng này đủ để phai mờ tất cả lực lượng độc tà trên thế gian trong khoảng thời gian ngắn... sẽ không ai hoài nghi.
Thiên Diệp Phạm Thiên thân trúng ma khí Tà Anh trong những năm này cũng thường xuyên mượn dùng lực lượng của phạm thần, phạm vương đến tiến hành áp chế.
Nhưng mà...
Dưới lực lượng của một thần đế, tám phạm vương, ma khí và độc tức quả nhiên bị cấp tốc áp chế, trở nên yếu ớt từng chút một, dần dần, khi độc tức và ma khí hoàn toàn bị giam cầm, bọn họ cho rằng sẽ tạm thời yên lặng, độc tức và ma khí lại đột nhiên giống như hai đầu ma thần bị chọc giận triệt để, đột nhiên vồ đến...
Thiên độc độc tức theo tám đường huyền khí phạm vương như sợi dây lôi điện vô tình xâm nhập vào trong thân thể của tám đại phạm vương...
Tám đường yêu quang xanh biếc nổ tung ở trên người tám đại phạm vương, bọn họ đồng thời mở mắt, toàn thân sợ run vặn vẹo trong kịch đột đột nhiên bùng nổ với trong thống khổ...
....
Nguyệt Thần giới, tẩm cung thần đế.
Lại quay về Nguyệt Thần giới, Vân Triệt trở nên trầm mặc rất nhiều, giống như khi tinh lọc đã tiêu hao quá lớn, hắn luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần, hồi lâu đều không mở miệng.
- Chủ nhân, ngươi có vẻ luôn tâm thần không yên, là đang lo lắng cái gì sao?
Hòa Lăng ôn nhu hỏi.
Vân Triệt đáp lại:
- Không phải. Chính là gặp một chuyện rất khó giải thích.
Trước kia, chuyện khó giải, hắn đều sẽ theo thói quen hỏi Mạt Lỵ. Hiện giờ làm bạn bên cạnh hắn chính là Hòa Lăng, nhưng Hòa Lăng khác với Mạt Lỵ, ít nhất đến hiện giờ hắn còn không có ỷ lại đã xâm nhập vào tiềm thức giống như Mạt Lỵ.
- Chuyện nan giải? Là cần ứng đối với ma thần về thế như thế nào sao?
Hòa Lăng lại hỏi.
- Không phải là chuyện này.
Vân Triệt mở to mắt, nơi này hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một mình hắn, cũng không có bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt:
- Gần đây mơ một giấc mộng kỳ quái vài lần, chuyện trong mộng thật hoang đường. Cảnh trong mơ hoang đường vốn nên đảo mắt đã quên, nhưng ta nhớ được vô cùng rõ ràng. Bao gồm mỗi hình ảnh, mỗi một câu nói trong đó.
Hòa Lăng nhẹ nhàng nói:
- Sẽ nhớ được cảnh trong mơ cũng là chuyện rất bình thường. Sao chủ nhân lại để ý như thế chứ?
Vân Triệt thở nhẹ ra một hơi:
- Lúc trước ta cũng không quá mức để ý. Nhưng trên đường trước khi quay về Nguyệt Thần giới, ta lại khó hiểu nhìn thấy một hình ảnh kỳ dị đã xuất hiện ở trong mơ.
- Tình huống này liên tục xuất hiện, ta thật sự có phần khó có thể thuyết phục được bản thân rằng tất cả đều chỉ là hư ảo và ảo giác... Mà vài thứ kia cố tình trái ngược với ký ức và nhận thức của ta, vốn không thể nào là thật, nhưng lại có một xúc động quỷ dị nói không nên lời đối với ta...
Vân Triệt lắc lắc đầu.
Thứ vốn không có khả năng là sự thật, còn xuất hiện trong mơ và lúc thị giác hoảng hốt, nhưng vô cùng rõ ràng khắc ở trong tâm hồn, xóa đi không được. Cảm giác này thật sự cực kỳ quỷ dị khó hiểu, trước kia Vân Triệt chưa bao giờ có.
Hòa Lăng nghe như lọt vào trong sương mù, không cách nào cảm động lây. Nhưng nàng có thể cảm giác được tâm thần Vân Triệt không yên. Nàng ngẫm nghĩ, nói:
- Chủ nhân, trước ngươi dường như chưa từng có phiền nhiễu như thế này, chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy?
“...” Vân Triệt đưa tay sờ cằm, chậm rãi nói:
- Hòa Lăng, ngươi hỏi một vấn đề rất hay.
- Hả?
Vân Triệt không nói gì thêm, mà đột nhiên yên lặng đi.
Đúng vậy... bắt đầu từ khi nào đây? Thời cơ là cái gì?
Bên ngoài tẩm cung, Hạ Khuynh Nguyệt đứng trên đỉnh điện, thân tắm ánh trăng, mắt đẹp hờ hững, không ai biết được nàng nghĩ đến cái gì, mà nàng giữ động tác này đã trọn vẹn mấy canh giờ.
Lúc này, trước người nàng chợt lóe lên nguyệt mang, hiện lên bóng dáng của một thiếu nữ.
Khí tức trên người thiếu nữ hơi loạn, mang theo thở dốc, đôi mắt Hạ Khuynh Nguyệt liếc sang, nói nhỏ:
- Xem ra đã có kết quả.
Liên Nguyệt cung kính nói:
- Dạ. Bên chỗ Phạm Đế thần giới truyền đến tin tức, Phạm Thiên thần đế thân trúng kịch độc, vả lại là ma khí Tà Anh với kịch độc đồng thời bùng nổ. Sau đó tám vị phạm vương tụ tập, muốn áp chế ma khí và kịch độc cho Phạm Thiên thần đế, lại toàn bộ bị kịch độc xâm thể.
Ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt chợt lóe:
- Hả? Lại còn có niềm vui ngoài ý muốn.
Nghe giọng điệu của Liên Nguyệt, trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt tuyệt đối không bình tĩnh giống như ngoài mặt. Tám đại phạm vương cùng áp chế độc cho Thiên Diệp Phạm Thiên, nàng không hề ngoài ý muốn. Nhưng mà nàng tuyệt đối không nghĩ tới tám đại phạm vương này thế mà lại toàn bộ trúng độc!
Thiên độc lực... không dùng thân thể tiếp xúc, nhưng lại có thể trực tiếp theo huyền khí xâm thể ngược lại!?
Khó trách chư thần chư ma năm đó lại không có một ai có thể tránh được “Vạn kiếp vô sinh”!
- Hiện giờ Phạm Đế thần giới đã bế giới, người của chúng ta khó tới gần khu vực trung tâm, nhưng đủ để nhìn ra được tình huống của Phạm Thiên thần đế còn có tám đại phạm vương cực kỳ không tốt.
- Ta hiểu được, ngươi lui ra đi. Đúng rồi...
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt thản nhiên, giọng nói lại đột nhiên lạnh đi:
- Nếu có người của Phạm Đế thần giới đến đây, kể cả là phạm vương cũng cương quyết đuổi đi... ngoại trừ Thiên Diệp Ảnh Nhi!
- Vâng!
Liên Nguyệt không tiếng động rời đi, ngực Hạ Khuynh Nguyệt phập phồng kịch liệt một chút, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khi Thiên Diệp Phạm Thiên độc phát đồng thời ma khí Tà Anh cũng bạo động, sau đó ngay cả tám phạm vương đều đồng thời trúng độc.
Kể từ đó, đối mặt với thiên độc lực cho dù như thế nào đều không thể xua tan đi, còn có “Dị biến” mà nàng nhắc nhở Thiên Diệp Phạm Thiên, Phạm Đế thần giới đối mặt chính là thần đế và tám phạm vương đều sợ hãi bị chôn diệt.
Dưới tình huống sợ hãi trước nay chưa từng có này, vừa mất đi ba phạm thần, lại còn bị Nam Minh thần đế bỏ đá xuống giếng, Phạm Đế thần giới thật sự có thể liều mạng chống cự được vượt qua hai mươi canh giờ sao?