.
._775__2" class="block_" lang="en">Trang 775# 2
Chương 1551: Thiên Diệp Thiên Ảnh (thượng)
Chương 1551: Thiên Diệp Thiên Ảnh (thượng)
Chương 1551: Thiên Diệp Thiên Ảnh (thượng)
Nếu lúc này có một người quen biết Vân Triệt đứng ở đây, cho dù như thế nào người đó cũng đều sẽ không thể nào tin tưởng nổi nam tử áo đen vẩy máu tươi và sợ hãi khắp Hàn Đàm sơn mạch này sẽ là thần tử hạng nhất từng được đông thần vực tán tụng.
Có lẽ Minh Kiêu là bao sợ, cũng có lẽ là người thông minh chân chính. Vân Triệt giết đứa con hắn xem trọng nhất, giết hộ tông lão tổ, hắn thế mà lại là người đầu tiên quỳ xuống, người đầu tiên thề độc nguyện trung thành.
Hắn vừa mới mở miệng, những người khác lại không dám trầm mặc nữa, ào ào phụ họa. Kết cục của Vẫn Dương kiếm chủ và Minh Bằng lão tổ còn đang ở trước mắt, Vân Triệt muốn nghiền chết bọn họ thật sự không có gì khác giẫm chết mấy con kiến.
Buồn cười lúc trước bọn họ còn định mấy người liên thủ, không thể nào không đối phó nổi một cuồng đồ ngoại lai.
Bọn họ càng rõ ràng, sở dĩ hiện giờ bọn họ còn sống, là bởi vì bọn họ có tác dụng đối với Vân Triệt... Trước khi hắn rời khỏi biên giới phía đông, muốn cứu mạng cũng chỉ có dựa vào khí tức này, làm một người có tác dụng đối với hắn.
- Mỗi mười năm, các ngươi cung phụng tông môn Giới Vương bao nhiêu ma tinh?
Vân Triệt nhìn về phía trước, lạnh lùng nói. Lúc hắn nói chuyện, kể cả gió rít đều hoàn toàn dừng lại.
Hai chữ “Giới Vương” khiến ánh mắt của mọi người thay đổi, Minh Kiêu ngẩng đầu, lo sợ không yên nói:
- Bẩm tôn thượng, mỗi mười năm... bốn trăm cân
Ma tinh của bắc thần vực về bản chất ngang hàng với huyền tinh của các giới vực khác, khác biệt chính là trong đó bao hàm Hắc Ám huyền lực có phần nồng đậm. Tác dụng hoàn toàn giống như huyền tinh, có thể dùng để xây trận, luyện khí, tu luyện cùng với làm tiền tệ.
Bốn trăm cân ma tinh cao cấp, ở một phương trời đất này, tuyệt đối là con số cực lớn.
Ánh mắt Vân Triệt híp lại:
- Cho các ngươi ba mươi sáu canh giờ, mỗi tông đưa ba ngàn cân ma tinh tới Đông Hàn vương thành, nếu như trễ hơn ba mươi sáu canh giờ hoặc ít hơn con số này... ta sẽ tự mình tới lấy!
Lời Vân Triệt cả kinh mọi người trợn mắt há hốc mồm. Hàng năm ma tinh của chín đại tông cung phụng Đại Giới Vương mới có bốn mươi cân, mà Vân Triệt vừa hé miệng đó là ba ngàn cân!
Khốc Hồn trưởng lão ngẩng đầu lên, bi thương nói:
- Cái này... tôn thượng, ba ngàn cân ma tinh thật sự không... thật sự không phải chúng ta có khả năng thừa nhận được, có thể thư thả không... Ưm a!
Lời hắn còn chưa dứt, thân thể đột nhiên bị một luồng âm phong tối đen mang lên, hắn chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, yết hầu đã bị năm ngón tay của Vân Triệt khóa chặt lại... Hắn trừng lớn mắt, trong đôi mắt tối tăm gần trong gang tấc giống như là vực sâu ác ma sâu không thấy đáy, đủ để lập tức cắn diệt tất cả tồn tại.
- Xem ra, ngươi không nghe hiểu lời ta nói mới vừa rồi.
Vân Triệt chậm rãi nói nhỏ, năm ngón tay bóp chặt dâng lên hắc sương mịt mù.
Khốc Hồn trưởng lão bên trong hắc sương không cách nào giãy giụa, không cách nào phát ra bất cứ âm thanh nào, trong mắt hắn phóng xuất ra cầu xin nồng đậm, nhưng lập tức, cầu xin chuyển thành tuyệt vọng, lại hóa thành u ám, cuối cùng kể cả u ám thêm với thân thể của hắn biến mất hầu như không còn.
Năm ngón tay của Vân Triệt nới ra, ngón tay tràn ra chỉ có vài bụi mờ tối đen vụn vỡ.
- Ba... ba ngàn ân, Yêm Tinh lâu chắc chắn sẽ dâng lên trong ba mươi sáu canh giờ... không, hai mươi bốn canh giờ!
Yêm Tinh lâu chủ lo sợ nói.
- Khốc Hồn thái trưởng lão lại uổng phí đại ơn tha mạng của tôn thượng, bị trừng phạt nặng, chết chưa hết tội! Thuộc hạ sẽ lập tức truyền âm cho Khốc Hồn quan chủ, kêu dâng đủ số ma tinh này, nếu như ngu xuẩn không biết, lại... lại giao cho tôn thượng xử lý.
Minh Kiêu nói mỗi một chữ đều sẽ đổ mồ hôi như mưa.
Các Thần Vương đều liều mạng cúi đầu hòa cùng, không còn ai dám có nửa câu làm trái.
- Thông báo cho Vẫn Dương kiếm vực, để cho kiếm chủ mới của bọn họ trong vòng ba mươi sáu canh giờ mang theo năm ngàn cân ma tinh và năm mươi tàng kiếm đến tuyên thệ nguyện trung thành, hoặc là bọn họ cũng có thể lựa chọn diệt môn!
- Dạ... dạ.
Toái Nguyệt quan chủ gần Vẫn Dương kiếm vực nhất vội vàng đáp lời.
Ỷ mạnh hiếp yếu, Vân Triệt đã từng khinh bỉ người như vậy nhất, nếu như hắn gặp được, thường thường sẽ xen vào ra tay cứu giúp.
Nhưng hiện giờ, hành động việc làm của hắn rõ ràng còn âm ngoan ti tiện, tuyệt tình triệt để hơn bất cứ người nào đã từng thấy trong quá khứ.
Vân Triệt lạnh giọng nói:
- Cút đi! Ngươi, lưu lại!
Khí tức chỉ tới rõ ràng là Minh Kiêu.
Các Thần Vương như nghe thấy đại xá, máu đông lạnh hồi lâu đều kích động sôi trào lên, bọn họ cuống quýt dập đầu bái tạ, sau đó kéo thân thể đầy vết thương, người nọ tiếp người kia vội vàng rời đi... cho dù bước ra khỏi Hàn Đàm sơn mạch, hai chân của bọn họ vẫn không ngừng run rẩy.
Trong không khí phát ra mùi máu tươi nồng đậm, không biết phải mất bao lâu mới có thể tán đi.
Minh Kiêu nằm sấp thân trên, đầu chạm đất, cơ bắp toàn thân đều gắt gao căng thẳng, những người khác đều đi rồi, chỉ có hắn bị lưu lại, Vân Triệt không mở miệng, hắn không dám chủ động hỏi ra một chữ.
Vân Triệt nói, giọng của hắn rất thấp, hơn nữa phạm vi hạn định chỉ có một mình Minh Kiêu có thể nghe thấy được:
- Bắc thần vực có tổng cộng ba Vương giới, hai trăm tinh giới thượng vị. Ta muốn tin tức hoàn chỉnh của chúng... hoàn chỉnh, hiểu chứ?
- Đã... đã hiểu.
Vương giới và tinh giới thượng vị, đó là cấp bậc mà hắn chỉ có thể ngưỡng mộ, không có bất cứ tư cách gì đụng chạm vào, nhưng Minh Kiêu không dám nói nửa chữ không.
Vân Triệt tiếp tục nói:
- Mặt khác, một chuyện càng quan trọng hơn. Từ Vương giới cho tới tinh giới trung vị, tuổi dưới một ngàn, tu vi trên Thần Vương, vả lại là nữ tử chưa gả cho người, ta muốn tên, xuất thân, chỗ ở của các nàng... còn có tin tức có thể thăm dò đến.
- Ngươi có thời gian mười lăm ngày, nghe rõ chứ!
- Dạ... nhất định sẽ không để cho tôn thượng thất vọng.
Minh Kiêu thề son sắt trả lời.
Ngoài Thần Vương, vậy tu vi ít nhất là Thần Quân cảnh! Mà tuổi dưới một ngàn, còn là nữ tử, toàn bộ bắc thần vực cũng không có mấy người.
Mà chính là nữ tử như vậy, không ai mà không thanh danh diệu thế, không ai mà không phải là thần nữ trời ban kể cả hắn người tộc trưởng này đều không có tư cách ngưỡng vọng.
Hắn không biết vì sao Vân Triệt lại đưa ra mệnh lệnh như vậy, lại không dám hỏi.
Nhưng mà, Vân Triệt giao “Trọng trách” như vậy cho một mình hắn, suy cho cùng là một kiểu “Tán thành”.
Minh Kiêu mang theo vết máu và mồ hôi lạnh đầy người rời đi, chuyện Vân Triệt giao cho, hắn không dám quên một chữ.
Chín đại tông, bọn họ ngạo nghễ mà đến, lại phải mất hết tôn nghiêm mới có thể tạm coi như còn mạng rời đi, sau này, lại càng không biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi được ma quỷ đột nhiên giáng xuống này, trước đó, bọn họ chỉ có nhận lệnh và thần phục.
Trong lòng bọn họ trừ bỏ sợ hãi ra còn có bi thương vô tận.
Nhưng mà cũng chỉ là hiện tại.
Bọn họ nằm mơ đều sẽ không nghĩ đến, tương lai... thậm chí còn chẳng phải là tương lai xa. Phủ phục ở dưới chân Vân Triệt đầu tiên lại trở thành vinh quang lớn nhất suốt đời của bọn họ, hận không thể lưu lại muôn đời.
----
Một trận chiến ở Hàn Đàm phong giống như đánh xuống một sấm rền hắc ám liên tục chấn động ở biên giới phía đông.
Mấy ngày đi qua, Hàn Đàm phong bị một trận mưa to dội tới, nhưng vẫn không thể cọ rửa hết được huyết sắc và huyết khí, không còn có ai dám tới gần Hàn Đàm phong, mỗi lần nhìn xem từ xa đều sẽ không rét mà run.
Đông Hàn quốc cũng triệt để thay đổi.
Vốn chỉ xem là một quốc vực bình thường của biên giới phía đông, nhưng trong khoảng thời gian này, các nước, các đại thế lực ở đông vực tranh nhau lễ trọng mà tới, vốn hơi có hiềm khích càng ngày đêm liên tục lên đường, tè ra quần mà đến... Kể cả thế lực lớn mà trước kia cho dù Đông Hàn quốc đều tuyệt đối không trêu chọc nổi đều vội vàng tìm đến, vừa nhìn thấy Đông Hàn quốc chủ đã hành lễ trọng.
Những ngày qua, mỗi ngày Đông Hàn quốc chủ đều giống như đang ở trong mộng.
Tất cả đều chỉ vì Vân Triệt lưu lại ở Đông Hàn quốc.
Không ngừng có người cực kỳ khó hiểu, cẩn thận thăm dò lai lịch của Vân Triệt cùng với quan hệ của Vân Triệt với Đông Hàn quốc từ chỗ Đông Hàn quốc chủ, Đông Hàn quốc chủ đều chỉ có thể cười khổ lắc đầu... Từ đầu hắn không biết lai lịch của Vân Triệt, càng không biết vì sao Vân Triệt lại lựa chọn ở lại Đông Hàn quốc.
Dưới uy hiếp vĩ đại, không đến ba mươi sáu canh giờ, tám đại tông không hề tiếc vét sạch của cải, do bản thân các tông chủ cùng với ba ngàn cân ma tinh dâng tặng cho Vân Triệt... Nhưng không nhìn thấy Vân Triệt đã bị trực tiếp đuổi đi.
Chín đại tông đã từng là chúa tể đông vực bị một người từ trên trời giáng xuống vô cùng tàn bạo ngoan tuyệt giẫm đạp, tương lai của biên giới phía đông đều phủ kín một tầng khói mù thật dày. Cùng lúc đó, mọi người cũng đều nghĩ đến, huyên náo to lớn như thế, bên chỗ Đại Giới Vương không có khả năng không nhận được tin tức.
Ở Đông Khư giới, đây mới là chúa tể chân chính.
Vân Triệt muốn làm chủ biên giới phía đông, đạp xuống chín đại tông không phải là toàn bộ, càng quan trọng hơn là được đến tán thành của Đại Giới Vương!
Không ai hoài nghi, không bao lâu lắm Đại Giới Vương sẽ sai người đến biên giới phía đông.
Mà trước đó, cái tên của Vân Triệt không chỉ trở thành hung danh để cho người ở biên giới phía đông e ngại, càng lấy tốc độ cực nhanh truyền bá tới toàn bộ Đông Khư giới.
Dù sao, có thể lấy sức một mình diệt sát hai Thần Vương cấp mười, ở tinh giới trung vị này, tuyệt đối là tồn tại đủ để cho cả giới chấn động.
Thời gian thong thả trôi đi, mười mấy ngày sau, biên giới phía đông dường như bình ổn một chút, Vân Triệt cũng chưa từng hiện thân lại, mỗi ngày hắn đều đắm chìm trong thế giới của hắc ám vĩnh kiếp, vừa lĩnh ngộ ma công ma đế, vừa không tiếng động dung hợp máu của Kiếp Uyên.
Trong quá trình dung hợp, không chỉ có lực lượng của hắn, thân thể và linh hồn hắn cũng càng ngày càng tới gần một ma chân chính.
Mặc dù chỉ là mười mấy ngày ngắn ngủi, nhưng thế giới hắc ám đục ngầu này giống như lại rõ ràng rất nhiều. Tiến cảnh như vậy, cho dù Kiếp Uyên ở đây cũng đều vì thế mà kinh sợ. Nhưng Vân Triệt vẫn cảm thấy chưa đủ.
Có lẽ, dùng thời gian vạn năm hoàn toàn tu thành hắc ám vĩnh kiếp đều là thần tích xa vời không dám hy vọng đối với người khác, nhưng đối với Vân Triệt mà nói, đừng nói vạn năm, ngàn năm... trăm năm hắn đều không chờ!
Máu tươi rải đầy Hàn Đàm phong là hắn dùng để phát tiết thù hận thô bạo trong lòng... nhưng phát tiết qua đi, hận với lệ trong lòng hắn vẫn không hề giảm bớt chút nào.
Bởi vì hắn mới máu nhiễm gần như chỉ là một ngọn Hàn Đàm phong nhỏ bé, mà không phải là... đông thần vực!
Phòng tu luyện chỗ Vân Triệt, Đông Phương Hàn Vi luôn luôn lẳng lặng canh giữ ngoài cửa, ngày đêm không dám rời. Phân phó của Vân Triệt, nàng lập tức làm theo, Vân Triệt không chủ động lên tiếng, nàng tuyệt đối không dám quấy rầy.
Lẳng lặng đứng ở đó, mơ hồ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Vân Triệt, trong mắt đẹp của Đông Phương Hàn Vi tràn đầy mê man và không từ bỏ. Tất cả mọi người tin tưởng Vân Triệt và Đông Phương quốc nhất định có gì đó sâu xa, nhưng nàng lại rất rõ ràng... hoàn toàn không có. Hắn sẽ ở lại nơi này, chính là nơi hắn tùy tay lựa chọn thôi.
Không biết đây là may mắn hay bất hạnh của Đông Hàn quốc.
Rầm!!
Phương xa, chỗ cửa thành vương thành đột nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng không bình thường, Đông Phương Hàn Vi trong ngây ngốc chợt ngẩng đầu... Sau nổ đùng, truyền đến chính là âm thanh hỗn loạn càng ngày càng kịch liệt.
- Có chuyện gì vậy!
Đông Phương Hàn Vi nhanh chóng cầm lấy truyền âm ngọc, nhưng trả lời nàng chỉ có tiếng kêu thảm thiết trước tử vong.
Sắc mặt Đông Phương Hàn Vi thay đổi... hiện giờ biên giới phía đông không ai không biết Vân Triệt ở ngay tại Đông Hàn vương thành, đã có người dám can đảm cố tình xông tới, còn dám hạ sát thủ như thế, chẳng lẽ là...
Là người của Đại Giới Vương đến!?
Rầm!!
Lại một trận nổ vang vang lên, toàn bộ cung thành đều có chút chấn động rất nhỏ...
Sắc mặt của Đông Phương Hàn Vi lại thay đổi, tuy rằng tu vi của nàng thấp kém nhưng cũng có thể cảm nhận được phương hướng chỗ cửa thành truyền đến linh áp khủng bố.
Luồng linh áp này áp bách đối với tâm hồn, nhưng lại hoàn toàn không hề thua huyền khí màu đỏ mà mấy ngày trước ở trên Hàn Đàm sơn mạch Vân Triệt đột nhiên bùng nổ!
Bước chân vốn tiến về trước dừng lại, Đông Phương Hàn Vi vội vàng quay về, vọt tới trước cửa phòng tu luyện chỗ Vân Triệt, lại bất chấp gì khác, mở kết giới ra, kéo cửa ra, nàng gấp giọng hô:
- Vân tiền bối, Đại Giới Vương... rất có thể là người của Đại Giới Vương đến!
Trước mắt nàng lóe lên bóng đen, Vân Triệt đã từ trong đi ra, bộ ngực mềm mại của Đông Phương Hàn Vi nhất thời đầy đặn va vào trước ngực Vân Triệt, nàng lảo đảo một cái về phía sau, dưới ý thức hai tay che trước ngực.
Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa thành, cảm nhận được khí tức giống như quen thuộc, giống như xa lạ kia, ánh mắt hắn chậm rãi nheo lên.