.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1620" class="block_" lang="en">Trang 810# 2
Chương 1621: Ấn ký Ma hậu
Chương 1621: Ấn ký Ma hậu
Chương 1621: Ấn ký Ma hậu
- Không đến ba năm... chuyện này thật sự có khả năng sao?
Trụ Thiên thần đế lẩm bẩm.
Hắn chứng kiến Vân Triệt ở trên cuộc chiến phong thần của đại hội huyền thần, thấy Vân Triệt dẫn đến chín tầng lôi kiếp... Hắn nhìn thấy được rất nhiều kỳ tích từ trên người Vân Triệt, dần dần đều có phần nhìn đã quen.
Hắn từng gọi Vân Triệt là kỳ tài, kỳ tích của đông thần vực, thần tử duy nhất thậm chí quái thai... Nhưng mà, cho dù là quái thai, cho dù vượt qua lẽ thường cũng luôn nên có một hạn độ cơ bản nhất.
Thần giới có lịch sử trăm vạn năm, không lâu lắm, cũng không tính là ngắn, mỗi một thời đại đều luôn có một thiên tài kinh thế xuất hiện. Bọn họ đều đã từng lưu lại thần quang lóng lánh, nhưng đều như có vẻ ảm đạm không chịu nổi khi so sánh với Vân Triệt.
Không đến ba năm, từ mới vào Thần Vương đã có năng lực giết chết Thái Ngần bị trọng thương, thân là Trụ Thiên thần đế, hắn không thể tin, không thể tiếp nhận.
Chín là hiện giờ suy nghĩ của hắn hoàn toàn hỗn loạn, sớm khó có thể suy xét. Hắn nhìn hắc khí không ngừng bốc lên trên người Trụ Thanh Trần, ngón tay sợ run không hề dừng lại dù chỉ khoảnh khắc.
Cả đời đi theo bên cạnh Trụ Hư Tử, Thái Vũ biết rõ Trụ Thanh Trần có ý nghĩa như thế nào đối với Trụ Hư Tử. Hắn do dự ngắn ngủi, nói:
- Vân Triệt có năng lực giết Khư Uế và Thái Ngần, lại cứ giữ lại mạng của Thanh Trần, hiển nhiên muốn...
Nửa câu sau, Thái Vũ cho dù như thế nào đều không thể nói ra, nhưng Trụ Thiên thần đế sao lại không rõ ràng. Biến con hắn thành ma nhân... đối với hắn mà nói, đây là trả thù tàn nhẫn nhất không gì sánh bằng trên đời này.
Kể cả bản thân hắn cũng đều chưa bao giờ biết, hắn thân là đế của Trụ Thiên, tu tâm mấy vạn năm lại vẫn có thể thống khổ bất lực như thế.
Thái Vũ nói:
- Có lẽ còn có một biện pháp. Hắc ám cực kỳ e ngại quang minh. Tây vực Long hậu nhất định có biện pháp cứu Thanh Trần.
Trụ Thiên thần đế thong thả lắc đầu, ánh mắt dại ra:
- Không, Vân Triệt có công tích cứu thế, lại vì thân là ma nhân mà bị người đời tiêu diệt, càng lấy Trụ Thiên ta cầm đầu...
Trụ Thanh Trần nhắm mắt lại:
- Thanh Trần con ta... nếu như ta che chở hắn cứu hắn, thiên hạ nhất định nghi ngờ, thanh danh của một mình ta mỏng đi, nhưng sao có thể... làm bẩn danh dự của Trụ Thiên. Hơn nữa, Quang Minh huyền lực có thể tinh lọc ma tức từ bên ngoài đến, nhưng cơ thể, mạng khí, huyền khí đều đã nhập ma... sao có thể tinh lọc được. Bằng không, Vân Triệt đồng tu Quang Minh huyền lực đã sớm tự tinh lọc cho mình rồi.
Thái Vũ nói:
- Không giống, không giống nhau. Vân Triệt đọa làm ma nhân, hậu hoạn vô tận, cho dù công tích lớn hơn nữa, để hậu thế yên bình cũng nhất định phải giết. Thanh Trần do bị người cưỡng ép thành ma, hơn nữa với thân phận thái tử Trụ Thiên của Thanh Trần, cho dù người đời biết được, bọn họ cũng nhất định tha cho. Huống chi, lấy giao tình giữa chúng ta và Long Thần giới, xin Long hoàng Long hậu giúp đỡ, cho dù không có kết quả, bọn họ cũng không có lý do công khai.
- Không... thể...
Trụ Thiên thần đế giật mình thì thầm, lại chỉ hai chữ cực đơn giản, nhưng thống khổ bất lực trong đó trầm trọng giống như vạn nhạc.
Thái Vũ hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên bi thương thật sâu.
Nếu như không có Vân Triệt “Điều kiện tiên quyết” này, Trụ Thiên thần đế còn không đến mức như thế. Nhưng Vân Triệt đã từng là cứu thế chân chính, lại vì hai chữ “Ma nhân” mà bị toàn giới đuổi giết. Vả lại Vân Triệt “Nhập ma” là vì Trụ Thiên thần đế hắn, đuổi giết Vân Triệt cũng lấy Trụ Thiên thần giới cầm đầu.
Trụ Thanh Trần là thái tử Trụ Thiên địa vị cao quý... Nhưng trừ bỏ thân phận tôn quý này ra, ở bất cứ phương diện nào hắn đều không thể đánh đồng với Vân Triệt.
Có Vân Triệt “Điều kiện tiên quyết” này ở đây, Trụ Hư Tử, thậm chí Trụ Thiên thần giới có tư cách gì bảo vệ Trụ Thanh Trần! Duy nhất phải làm đó là lấy tín niệm với pháp tắc mà Trụ Thiên hắn vẫn luôn duy trì nhất quán, giết ma nhân Trụ Thanh Trần.
Nhưng hắn là thái tử Trụ Thiên, là kẻ kế thừa ý chí với lực lượng do đích thân Trụ Hư Tử lựa chọn, càng là người thân quan trọng nhất của Trụ Hư Tử... không có người thứ hai.
- Phụ... Vương...
Bên tai vang lên giọng nói của Trụ Thanh Trần... Mạnh như Trụ Hư Tử và Thái Vũ, trong lòng đại loạn, nhưng lại đều không phát hiện ra hắn tỉnh lại từ khi nào.
Lấy tu vi của Trụ Thanh Trần, chút ngoại thương mà hắn phải chịu cho dù như thế nào đều không đến mức khiến cho hắn hôn mê. Thật hiển nhiên, hắn bị thương trong lòng nặng hơn ngoại thương vô số lần, hắn hôn mê là vì không cách nào tiếp nhận được trạng thái hiện giờ của bản thân.
- Thanh Trần!
Trụ Hư Tử nâng bước, sải bước đi tới trước người hắn.
Tuy rằng mở mắt, nhưng hai tròng mắt của Trụ Thanh Trần lại hoàn toàn trống rỗng, giọng nói càng vô cùng hư huyễn:
- Thanh danh của Trụ Thiên không thể... bị con làm ô uế...
- Phụ vương... giết con đi.
Thân thể Trụ Hư Tử kịch liệt chấn động.
Thái Vũ cố hết sức để cho giọng nói của mình có vẻ hòa hoãn, nhưng ánh mắt lại thoáng quay đi:
- Thanh Trần, ngươi đừng như thế, sẽ có biện pháp, ngươi phải tin tưởng phụ vương của ngươi, tin tưởng Trụ Thiên.
Lời Thái Vũ dùng để khuyên giải an ủi Trụ Thanh Trần, nhưng lại khiến vẻ mặt của Trụ Hư Tử thoáng bình ổn, hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Không sai, sẽ có biện pháp... trước cứ ngủ yên một lúc đi.
Bàn tay hắn nhấn xuống, Trụ Thanh Trần lại hôn mê.
Tuy rằng hắn không luống cuống, hỏng mất, nhưng tử chí nặng nề mà hắn thể hiện ra cũng không thích hợp với trạng thái có ý thức.
- Thái Vũ, ta mang Thanh Trần đi gặp lão tổ... bảo vệ nơi này.
- Ta đã rõ.
Thái Vũ tôn giả gật đầu.
Lão tổ... thật sự là hy vọng duy nhất.
Dưới Trụ Thiên tháp, một thế giới chỉ có Trụ Thiên thần đế có thể ra vào tự do.
Đây là một thế giới màu xám trắng, ở trong này sẽ không cảm thấy được không gian với thời gian quỷ dị.
Bên trong xám trắng, Trụ Thiên thần đế ôm lấy Trụ Thanh Trần trong hôn mê chậm rãi đi tới, bước chân còn chậm rãi nặng nề hơn bất cứ lần nào.
Bước chân dừng lại, hắn buông Trụ Thanh Trần xuống, quỳ một chân trên đất, phát ra giọng nói bi thương:
- Lão tổ, ta nên làm như thế nào để cứu vớt con ta Thanh Trần.
- Thanh Trần mới vừa vào đời, chưa bao giờ có ác niệm, càng không làm việc ác. Nếu Vân Triệt muốn trả thù, cũng nên báo tới trên thân thể ta, vì sao lại để cho Thanh Trần gặp phải ma kiếp này.
Thế giới xám trắng tĩnh lặng hồi lâu, sau đó truyền tới một giọng nói vô cùng già nua mơ hồ:
- Là hắc ám vĩnh kiếp.
- Hắc ám... vĩnh kiếp?
Trụ Thiên thần đế thất thần lẩm bẩm.
- Thời đại thần ma, trong bốn ma đế của ma tộc, thực lực mạnh yếu khó phân rõ, nhưng nếu luận về khả năng khống chế đối với Hắc Ám huyền lực, công nhận lấy Kiếp Thiên ma đế đứng đầu. “Hắc ám vĩnh kiếp” của nàng bao hàm Hắc Ám pháp tắc cực hạn đương thời. Nếu như dùng cái này đến bàn luận, Kiếp Thiên ma đế đủ xưng đứng đầu bốn ma đế.
- Kiếp Thiên ma đế... để lại hắc ám vĩnh kiếp... cho Vân Triệt?
Trụ Thiên thần đế lẩm bẩm.
Đó chính là ma công của ma đế!
- Tuy Thanh Trần còn nhỏ nhưng tu vi bất phàm, lấy thân thể Thần Quân của hắn, hoàn toàn bị cưỡng ép ma hóa. Có thể làm được như vậy, kể cả ở trong trí nhớ còn sót lại của “Trụ Thiên châu” cũng chỉ có “Hắc ám ma kiếp” của Kiếp Thiên ma đế.
- Như thế, trước khi Kiếp Thiên ma đế rời đi đã để lại huyết mạch hạch tâm và ma công hạch tâm cho Vân Triệt, đây là khả năng duy nhất.
Trụ Thiên thần đế: “...”
Giọng nói già nua càng thêm mơ hồ:
- Chính là... huyền công của ma đế với sáng thế thần đều chỉ thuộc về bản thân, cho dù ma đế với sáng thế thần khác cũng khó tu luyện được, đừng nói đến người phàm.
- Mấy năm ngắn ngủi, tiến cảnh như thế, Vân Triệt... hắn rốt cuộc là yêu vật gì.
Trụ Thiên thần đế kinh hãi trong lòng. Lời lão giả nói đến từ ký ức của Trụ Thiên châu, không có khả năng là giả. Vả lại lực lượng gì trong nhận thức đều khó có thể cưỡng ép một Thần Quân dị hóa thành ma nhân... Như thế, ở trên người Vân Triệt chẳng những có truyền thừa của Tà thần, còn nhiều thêm một truyền thừa của ma đế!
Tương lai không cách nào tưởng tượng được.
- Lão tổ... có thể có biện pháp gì cứu Thanh Trần không?
Trụ Thiên thần đế cầu khẩn nói, hiện giờ tất cả ý niệm của hắn đều tập trung ở đây.
- Hai phương pháp.
Giọng nói già nua đáp lại khiến Trụ Thiên thần đế chợt ngẩng đầu lên.
Giọng nói già nua chậm rãi nói:
- Thứ nhất, đánh vỡ huyền mạch, xóa tan tất cả huyền khí. Lại đánh gãy toàn bộ kinh mạch, rút tủy này, đổi máu quanh thân, lúc mạng khí yếu ớt nhất lấy Quang Minh huyền lực cưỡng ép tinh lọc... Nếu có thể không chết thì có thể thoát khỏi hắc ám.
Trụ Thiên thần đế đứng sững ở đó, không nói được gì.
- Khả năng tử vong của phương pháp này trên năm thành. Cho dù có thể thành công, Thanh Trần cũng cả đời thân phế, cần dựa vào linh dược huyền ngọc mà sống, cho dù thủy chung dựa vào linh dược huyền ngọc duy trì, tuổi thọ còn lại cũng khó vượt qua được ngàn năm.
Yết hầu của Trụ Thiên thần đế giật giật, khó nhọc nói:
- Xin lão tổ chỉ giáo cho phương pháp thứ hai.
Trụ Thanh Trần không có khả năng tiếp nhận phương thức này, huyền giả gì đều khó có khả năng tiếp nhận được. Bởi vì kia còn tàn nhẫn hơn tử vong xa.
- Vân... Triệt.
Giọng nói già nua chậm rãi nói ra hai chữ.
“...!” Tròng mắt Trụ Thiên thần đế trợn lớn:
- Lão tổ có ý tứ là...
- Hắc ám vĩnh kiếp có khống chế cực hạn đối với Hắc Ám huyền lực. Hiện giờ Vân Triệt có thể lấy hắc ám vĩnh kiếp cưỡng ép dị hóa người khác, như vậy cũng có thể lấy hắc ám vĩnh kiếp xóa đi.
- Chỉ có Vân Triệt có thể làm được.
- Trừ đó ra, lấy nhận thức suốt đời ta, thậm chí là ký ức còn sót lại của Trụ Thiên châu cũng không còn khả năng nào khác.
“...” Trụ Thiên thần đế ngửa đầu nhìn lên trên không, hồi lâu nói không ra lời.
Trầm mặc giống như chết kéo dài hơn nửa canh giờ, Trụ Thiên thần đế cuối cùng động, hắn mang Trụ Thanh Trần lên, xoay người rời đi, bước chân còn trầm trọng hơn lúc đến.
Trụ Hư Tử rời đi, thế giới xám trắng khôi phục lại yên tĩnh mãi mãi. Chính là không được lâu lắm, giọng nói nhợt nhạt kia lại chậm rãi vang lên:
- Vân Triệt... hắn rõ ràng là thân thể người phàm, vì sao tất cả của hắn lại giống như vượt qua giới hạn mà kể cả sáng thế thần với ma đế đều không thể vượt qua...
- Mối hận của Vân Triệt đủ chìm chín vực sâu, đã mất khả năng cứu vãn.
- Chẳng lẽ bất an vài năm này của ta cũng không phải vì Kiếp Thiên ma đế...
----
Trở lại thần điện, Thái Vũ nhìn sắc mặt của Trụ Thiên thần đế đã biết được kết quả, không mở miệng hỏi mà chỉ nói:
- Chủ thượng, có cần đi bắt Vân Triệt bây giờ không?
Trụ Thiên thần đế lắc đầu:
- Không, hắn làm vậy với Thanh Trần hiển nhiên không lo ngại gì. Giờ phút này nhất định đã không còn ở thái sơ thần cảnh. Thái sơ thần cảnh lại quá mức hiểm ác, không phải huyền giả bình thường có thể vào, nếu như làm chuyện này, chắc chắn sẽ có vô số huyền giả vì muốn nhận thưởng mà mạo hiểm vào thái sơ thần cảnh, hậu quả khó liệu... cũng có khả năng vì một vài dấu vết mà bại lộ chuyện của Thanh Trần.
Thái Vũ tôn giả khẽ gật đầu:
- Trước mắt nên làm như thế nào?
Trụ Thiên thần đế hơi nâng mắt, trong đôi mắt già nua u ám hồi lâu cuối cùng khôi phục một chút kiên nghị khi xưa:
- Ngươi có còn nhớ rõ năm đó giao thủ với bắc vực Ma hậu?
Thái Vũ tôn giả chậm rãi nói ra tên:
- Đương nhiên nhớ được. Trì Vũ Thập, trên đời này không có nữ nhân nào đáng sợ hơn nàng.
- Cũng bởi vì một trận chiến đó mà chúng ta mới biết được biên giới phía bắc xa xôi, Ngâm Tuyết giới cách bắc thần vực gần nhất lại xuất hiện một Thần Chủ giới tính nữ, hiện giờ cũng bởi vì nàng mới để lại hậu hoạn Vân Triệt này.
Mộc Huyền Âm!
Nghĩ đến Mộc Huyền Âm, chân mày của Thái Vũ chợt động, thuận thế nói:
- Cách trận chiến đó đã gần đến vạn năm, lúc đó Mộc Huyền Âm mới vào Thần Chủ cảnh, hơn mười năm trước có nghe đồn đã tới Thần Chủ cảnh cấp bốn, tiến cảnh đã phi phàm. Mà năm đó khi nàng cố chấp cứu Vân Triệt, thực lực rõ ràng đã là Thần Chủ chí cảnh. Năm đó nếu như không có nàng, Vân Triệt đã sớm chết trên tay Nguyệt Thần đế, không hề có khả năng chạy thoát.
- Băng hàn biên giới phía bắc, nơi trung vị cằn cỗi, truyền thừa băng hoàng mỏng manh... ta không cách nào suy nghĩ rõ ràng được, nàng rốt cuộc có thực lực vấn đỉnh tới đỉnh phong như thế nào.
- Người đã mất, nói nhiều không có ý nghĩa gì.
Trụ Thiên thần đế nói, ánh mắt của hắn dần dần sâu thẳm, hồi tưởng đến hình ảnh năm đó, hơi thất thần nói:
- Vạn năm trước, bắc vực Tịnh Thiên thần đế đột tử, thần hậu mới cưới cưỡng đoạt đế vị, thay đổi Vương giới tên “Kiếp Hồn”, vốn nên là lúc nội loạn lan tràn, nhưng không bao lâu sau lại hiện thân ở đông vực ta.
- Trận chiến đó, ta và ngươi hai người, thêm với Thiên Diệp Phạm Thiên và Thiên Diệp Vô Bi, vốn định mượn vậy trực tiếp chôn diệt nàng ta, lại bị nàng ta cố ý giả vờ bại tướng lừa dối dẫn dụ vào khu vực bắc vực, dẫn dắt ma khí vạn dặm, thi triển yêu pháp kiếp (cướp) hồn đáng sợ tuyệt luân... Mạnh như Thiên Diệp Phạm Thiên, cho đến nay khi nhắc tới cái tên Trì Vũ Thập đều tâm hồn khó yên.
Đuôi chân mày Thái Vũ không tự kiềm chế được giật giật, cho dù đã trôi qua lâu như thế, nhưng mỗi lần hắn nghĩ tới mấy chữ “Trì Vũ Thập” và “Kiếp hồn” đều sẽ trái tim run rẩy.
Những năm này, đông thần vực cũng không dám tự tiện xâm nhập vào bắc thần vực nữa, một trận chiến năm đó là một nguyên nhân thật lớn.
Một trận chiến đó cũng ngoài ý muốn kinh động Mộc Huyền Âm của Ngâm Tuyết giới gần bắc thần vực nhất... mới vừa kế vị Giới Vương không lâu.
Thần Chủ của tinh giới trung vị tự nhiên vô cùng thần kỳ. Nhưng đó là trận chiến thuộc về Ma hậu, thần đế, người thủ hộ, phạm thần, thực lực mới vào Thần Chủ của nàng có thể nói vốn không có tư cách tham dự. Nhưng nàng lại cố tình ra tay vào chiến, hoàn toàn không để ý đến sinh tử.
Sau này mới biết vì Ngâm Tuyết giới quá gần bắc thần vực, thường xuyên sẽ gặp phải ma nhân có ý đồ thoát ra khỏi bắc thần vực. Nhất mạch Giới Vương chỗ nàng không hề nghi ngờ chính là người dẫn dắt chống lại ma nhân. Bởi vậy một vài tổ tiên của nàng, thậm chí một vài chí thân nào đó đều đã chết ở trong tay ma nhân bắc vực.
Cho nên nàng có mối hận khắc hồn đối với ma nhân.
Mà mạnh như Thiên Diệp Phạm Thiên còn gặp phải ám toán của Trì Vũ Thập, chịu nhiều đau khổ, cho đến nay còn lưu lại bóng ma. Mộc Huyền Âm mới vào Thần Chủ cảnh cố tình ra tay có thể nghĩ đến hậu quả.
Nàng hôn mê dưới “Kiếp hồn” rơi vào trong tay Trì Vũ Thập.
Nhưng kỳ dị chính là sau này Mộc Huyền Âm lại bình yên thoát ra. Không ai biết nàng chạy ra khỏi từ trong tay Trì Vũ Thập như thế nào... kể cả chính nàng đều không biết.
Có lẽ khi đó Trì Vũ Thập đã nỏ mạnh hết đà, không lãng phí lực lượng cuối cùng đi giết người râu ria, mà toàn lực trốn vào chỗ sâu trong bắc thần vực.
- Chủ thượng, vì sao đột nhiên nói tới chuyện này?
Thái Vũ hỏi.
Xưa nay hắn biết Trụ Thiên thần đế cũng không nguyện nhắc tới trận chiến này. Người đời cũng chưa từng biết đến trận chiến này... Dù so hai đại thần đế mạnh nhất đông vực thêm với người thủ hộ mạnh nhất và phạm thần mạnh nhất lại chật vật không chịu nổi ở dưới tay một nữ tử bắc thần vực, sao bọn họ lại dám công khai ra.
Trụ Thiên thần đế lặng im một lúc lâu, nói:
- Năm đó, ấn ký mà Trì Vũ Thập lưu lại... còn hoàn chỉnh chứ?
Thái Vũ hơi sững sờ, cau mày nói:
- Chủ thượng, chẳng lẽ ngài định...
Trụ Thiên thần đế chậm rãi nhắm mắt, giọng nói trầm trọng thong thả:
- Kiếp nạn này của Thanh Trần là bị ta liên lụy. Ta tuyệt đối không thể vì ý niệm của ta mà chôn vùi cuộc đời còn lại của nó... bằng không cho dù hồn về trời cũng không có mặt mũi đối diện với tổ tiên, càng không có mặt mũi nào gặp lại nàng ấy.
Trụ Thiên thần đế chậm rãi siết chặt hai nắm tay:
- Trận chiến năm đó, dã tâm của Trì Vũ Thập đã rõ rành rành, kia rõ ràng cho thấy là một lần thăm dò cực kỳ lớn mật, càng vô cùng có dã tâm. Nếu như thế, ta sẽ... làm giao dịch với nàng.