Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
- Trong Phạm Đế thần giới, trừ bỏ Thiên Diệp Phạm Thiên, đáng sợ nhất không phải là phạm vương, mà là... phạm vương đặt mình trong tử địa.
Đây là khi chuẩn bị tiến công đông thần vực, Thiên Diệp Ảnh Nhi đã cường điệu nói với Vân Triệt và Trì Vũ Thập.
- Bởi vì Phạm Đế truyền thừa không chỉ cường đại ở Phạm Thần thần lực, cũng cường đại cả hồn lực! Có thể mượn phạm hồn tu thành độc lập. Nếu như gặp phải tuyệt cảnh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có thể lấy Phạm Hồn hồn lực làm môi giới, phóng thích ra “Phạm Hồn tẫn” ngọc thạch cùng nát!
- Cho nên, cường công Phạm Đế thần giới không phải là hành vi sáng suốt. Tốt nhất sau khi đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh, tìm một “Công cụ” thích hợp nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Về phần công cụ và mồi nhử thích hợp... Đều đã có sẵn.
Năm đó, lúc Thiên Diệp Ảnh Nhi đề cập đến, “Công cụ” và “Mồi nhử” đều đã tính trước kỹ càng.
- Hai điểm khó khăn, đó là ép Phạm Đế thần giới tới tuyệt cảnh như thế nào, cùng với biến lòng đề phòng của “Công cụ” tới nhỏ nhất, dục vọng hóa lớn nhất.
- Yên tâm, Phạm Hồn tẫn là át chủ bài cuối cùng của phạm vương, chưa từng có ai có thể ép Phạm Đế thần giới tới tuyệt cảnh, cho nên chưa bao giờ bại lộ ra... Kể cả Long thần, Nam Minh chắc đều không biết được.
... ...
Lúc phạm vương thứ tám và phạm vương thứ mười ba đánh về phía Tây Ngục minh vương, tất cả phạm vương khác đều trở lại, lấy huyền khí gắt gao ép về phía Tây Ngục minh vương, mặc cho lực lượng phạm thần đánh lên người mình.
Bị khí tràng của các phạm vương cùng đè tới, mạnh như Tây Ngục minh vương,t hân hình cũng xuất hiện đình trệ ngắn ngủi, bị thân hình mập lùn của phạm vương thứ tám kia ôm chặt lấy, khoảnh khắc tiếp theo bị đè lên.
Phạm vương thứ mười ba ôm chặt lấy đùi phải.
Rầm!!
Hắn cười lạnh một tiếng, lực lượng minh vương bùng nổ không khoảng cách. Trong miệng phạm vương thứ tám và phạm vương thứ mười ba phun ra máu, xương ngực xương tay vỡ nát, nhưng vẫn ôm chặt lấy thân Tây Ngục minh vương.
Mà trên người bọn họ đột nhiên lan tỏa từng vết vàng... Kim mang mãnh liệt bắn ra từ trong mắt cũng hoàn toàn che khuất tròng mắt.
Cảm giác nguy cơ trong nháy mắt kia khiến Tây Ngục minh vương đột nhiên dựng cả tóc gáy, trong miệng thất thanh:
- Các... các ngươi định làm gì!
Nam Ngục minh vương cũng cảm giác được khí tức không thích hợp, đột nhiên đánh tới, một chưởng đánh về phía phạm vương thứ tám.
Ầm rầm!!
Sau lưng phạm vương thứ tám hõm xuống, nhưng vết vàng trên người vẫn lan tràn lóng lánh như trước... Cùng lúc đó, đôi mắt của Nam Ngục minh vương chợt co rút lại, báo động linh hồn vô cùng mãnh liệt khiến cho hắn toàn lực lui về phía sau trước.
- Phạm... Hồn... tẫn!
Theo tiếng gầm dữ dội cuối cùng trong sinh mệnh của bọn họ, thân hình của đại phạm vương hoàn toàn ở trong kim mang nồng đậm vô cùng... Sau đó đột nhiên nổ tung.
Rầm ----
Kim mang ngợp trời, giống như mặt trời mọc lên.
Phát ra cùng với kim mang là lực lượng khủng bố vượt xa cực hạn của hai đại phạm vương, cùng với... tiếng kêu thê thảm đến từ Tây Ngục minh vương.
“...!?” Nam Vạn Sinh quay đầu lại giữa không trung, mắt lộ vẻ khiếp sợ, nhưng thân hình không hề dừng lại, nhanh chóng đi về phía tòa tháp.
Trong kim mang, thân hình của phạm vương thứ tám và phạm vương thứ mười ba hóa thành bụi mù màu vàng, còn thân thể của Tây Ngục minh vương giống như một túi máu vỡ vụ văng ra xa xa.
Trên thân hắn đứt ra một nửa, đùi phải biến mất không thấy gì nữa, trên dưới toàn thân đều là máu thịt lẫn lộn.
Hắn dù sao cũng là một trong tứ đại minh vương, vào thời khắc sau cùng hắn đã toàn lực phóng thích ra thần lực hộ thân, để cho hắn lưu lại tính mạng dưới Phạm Hồn tẫn của hai đại phạm vương.
Kim mang khủng bố tuyệt luân đánh văng Nam Ngục minh vương với sáu minh thần ra xa xa, nhưng phạm vương thứ nhất và phạm vương thứ hai đã lập tức nhằm về phía Tây Ngục minh vương, Phạm Thần thần lực toàn lực bùng nổ, không hề giữ lại chút gì đánh lên trên thân tàn của hắn.
Kim mang tỏa ra, lại là hai tiếng nổ vang rung trời. Một lần này, Tây Ngục minh vương còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, thân tàn vỡ vụn trên không, máu xương đầy trời.
“!!” Nam Minh thần đế lại quay đầu, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ thật sâu.
Hai bên giao chiến chẳng qua mới vừa bắt đầu, đã thảm thiết đến mức tận cùng, đối mặt với Phạm Đế thần giới đã thân lâm tuyệt cảnh, quả thật có thể tùy ý giẫm đạp, bên phía Nam Minh cho dù nằm mơ đều không nghĩ đến, Tây Ngục minh vương thế mà lại chết thảm trong nháy mắt!
Đó là một trong tứ đại minh vương của bọn họ, là một trong bốn Thần Chủ cấp mười đạt tới đỉnh cao của huyền đạo, tồn tại gần với thần đế nhất ở Nam Minh thần giới!
Càng là hạch tâm tuyệt đối khiến Nam Minh thần giới có thể trở thành nam vực đệ nhất giới.
Lại đã chết đi như vậy... cứ chết đi như vậy!?
Tròng mắt Nam Ngục minh vương co rúm lại, sáu minh thần không có ai mà không ngũ quan run rẩy.
Tự bạo huyền mạch, huyền giả nào đều có thể làm được. Nó sẽ thường xuyên phát sinh trên người huyền giả đã rơi vào tuyệt vọng chân chính.
Mà tự bạo huyền mạch không thể nghi ngờ phải dẫn động toàn bộ lực lượng trong huyền mạch, quá trình này tự nhiên đặc biệt chậm chạp, cho nên, nó càng là một loại tự tuyệt bi tráng, muốn mượn nó tự tuyệt với người khác, vốn không có khả năng thực hiện được.
Nhưng mà, hai đại phạm vương tự bạo, lại vô cùng nhanh, uy lực càng lớn đến khiến người ta kinh hãi... Một chớp mắt khiến một minh vương trực tiếp gần chết.
- Ha... ha ha ha!
Trong miệng phạm vương thứ nhất và phạm vương thứ hai đã tự tay xử quyết Tây Ngục minh vương tràn đầy máu, sắc mặt thống khổ, lấy tình huống hiện giờ của bọn họ, mỗi một lần toàn lực ra tay đều không khác gì tự sát.
Nhưng bọn họ lại đang cười, trong cười mang theo bi thương và quyết tuyệt.
Thiên Diệp Tử Tiêu ở phía sau Nam Ngục minh vương nói:
- Đây là Phạm Hồn tẫn, có thể lấy phạm hồn nháy mắt dẫn động tất cả Phạm Thần thần lực. Minh vương ngàn vạn lần cẩn thận.
Nam Ngục minh vương siết chặt hai tay, toàn thân run run.
Tây Ngục minh vương chết... Chuyện này nhất định kinh động toàn bộ nam thần vực, có thể nói là tổn hại nặng nề không cách nào đánh giá đối với Nam Minh thần giới hắn.
Phạm Hồn tẫn... thần lực mà Phạm Đế thần giới kế thừa, lại có loại lực lượng tuyệt vọng đáng sợ như thế!
Hai phạm vương có lực lượng Thần Chủ cấp chín, lại rõ ràng liều chết được một minh vương Thần Chủ cấp mười!
Phạm vương thứ nhất thẳng người lên, lẩm bẩm năm chữ mà đông thần vực không ai không biết:
- Phạm Đế không kẻ yếu! Đây là vinh quang, cũng là tín niệm!
- Vì lợi ích và tương lai của Phạm Đế, chúng ta có thể lui bước, có thể quỳ gối, có thể nhẫn nhịn nữa. Nhưng mà... tuyệt đối sẽ không cho phép có người giẫm qua tôn nghiêm cuối cùng của chúng ta!
Phạm vương thứ nhất nâng tay, chỉ về phía Thiên Diệp Tử Tiêu:
- Còn hắn! Hắn không phải là phạm vương! Hắn chỉ là một con chó!
“...” Ai cũng không chú ý tới một chút ám mang đang chớp động hỗn loạn ở chỗ sâu nhất trong mắt Thiên Diệp Tử Tiêu.
Nam Ngục minh vương chậm rãi ngẩng đầu lên, khinh thị lúc trước hóa thành nóng nảy với sát ý:
- A, hay cho một Phạm Đế thần giới, Nam Minh ta thật sự đã coi thường các ngươi.
- Nhưng mà, các ngươi đã thành công khiến bản thân... chết càng nhanh hơn!
Bàn tay hắn vạch ra, không gian lập tức sụp đổ, trước ngực phạm vương thứ nhất và phạm vương thứ hai đồng thời nổ tung ra một rãnh máu, văng máu bay ra.
Còn Nam Ngục minh vương đã đột nhiên bổ nhào lên, sáu minh thần phía sau cũng theo đó ra tay, Nam Minh thần lực còn dữ dằn hơn trước mấy lần như ác mộng tuôn về phía các phạm vương vốn đã thân trong ác mộng.
Cảm giác được Tây Ngục minh vương chết đi, trong lòng Nam Minh thần đế kinh hãi tột đỉnh. Nhưng thân hình của hắn chỉ hơi khựng lại ngắn đến chưa tới một khoảnh khắc rồi đã cắn chặt răng, toàn tốc nhằm về tòa tháp.
Trên không tòa nhà hình tháp, Vân Triệt trong nặc ảnh im hơi lặng tiếng ở đó. Lúc Nam Minh vọt tới, ánh mắt của Vân Triệt tập trung trên người Thiên Diệp Phạm Thiên ở phía sau.
Thủ vệ vốn có ở tòa tháp đã sớm bị độc giết dưới thiên thương đoạn mệnh hầu như không còn, chung quanh không một bóng người, cũng không thấy khí tức của Cổ Chúc.
Trong tay Nam Minh thần đế hiện ra Phất Linh Ma hạo, sau đó điên cuồng đánh về phía huyền trận phong tỏa tòa tháp.
Tàn quang của huyền trận tan vỡ và tiếng gầm rú hỗn loạn vang lên, ước chừng vài giây, Thiên Diệp Phạm Thiên cuối cùng mới đuổi kịp đến, hắn vừa mới hạ xuống đã quỳ gối trên đất, máu độc tuôn ra từ trong miệng.
Nhưng lập tức, hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Minh thần đế, đồng thời tay phải run run sờ lên ngực.
Ánh mắt Vân Triệt híp lại, dưới chân thoáng xê dịch, vận sức chờ phát động.
Đây là lời lúc trước Thiên Diệp Ảnh Nhi đã nói cho hắn:
- Dưới tháp ngầm ở tây bắc Phạm Đế Vương thành có ẩn nấp hai lão quái vật. Hai lão quái vật này, một người tên là Thiên Diệp Vụ Cổ, một người tên là Thiên Diệp Bỉnh Chúc.
- Về thân phận, một người là tổ phụ của ta, một người là tằng tổ phụ của ta. Thần giới nhất định còn nhớ được tên của bọn họ, nhưng không ai biết rằng bọn họ còn sống. Kể cả trong Phạm Đế thần giới năm đó, kể cả ta trong đó, người biết được không cao hơn năm người.
- Bọn họ thông qua [Hồng Mông Sinh Tử ấn], lấy cái giá đặc thù, nhận được tuổi thọ lâu dài, sau đó quanh năm bế quan bên cạnh Hồng Mông Sinh Tử ấn, nếu đã không chết, bọn họ mượn dùng khí tức đặc thù này, ý đồ thăm dò cảnh giới phía sau giới hạn.
- Lúc bọn họ bế quan, lục cảm đều phong. Nếu thật sự đến thời khắc sau cùng, Thiên Diệp Phạm Thiên nhất định sẽ gọi bọn họ ra. Mà muốn gọi bọn họ ra, chắc chắn vận dụng đến Phạm Hồn linh...
Sự tồn tại của “Lão tổ” là bí mật lớn nhất của Phạm Đế thần giới.
Năm đó, trước khi Thiên Diệp Ảnh Nhi chuẩn bị lấy hy sinh bản thân làm cái giá để cứu Thiên Diệp Phạm Thiên đã cố ý kêu Cổ Chúc phong ấn phần trí nhớ này của nàng, để đề phòng Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt thăm dò được.
Thiên Diệp Phạm Thiên cũng đã xác nhận chuyện này với Cổ Chúc... Nhưng mà câu trả lời của Cổ Chúc lại không phải là “Phong ấn” mà là “Xóa đi”.
Mà phần phong ấn tồn tại trong hồn hải của Thiên Diệp Ảnh Nhi này lại đã thoải mái giải trừ dưới linh hồn ma đế của Trì Vũ Thập.
Ký ức về “Lão tổ” và “Hồng Mông Sinh Tử ấn” đã sớm rõ ràng một lần nữa hiện về trong đầu nàng.
Không sai, Phạm Đế thần giới cũng tồn tại “Lão tổ” đặc thù, nhưng hiển nhiên, bọn họ còn không “Lão” bằng Diêm Ma tam tổ, nhưng phương thức có thể tồn tại đến nay cũng tuyệt đối đủ để hung hăng lay động tâm hồn của từng sinh linh.
Hồng Mông Sinh Tử ấn, chí bảo thứ ba gần với Tru Thiên Thủy Tổ kiếm và Tà Anh vạn kiếp luân ở thời đại thượng cổ!
Mà lực lượng chí bảo của nó chính là bất tử!
Sau khi Phạm Đế thần giới có được Hồng Mông Sinh Tử ấn, cuối cùng vào thời đại của Thiên Diệp Vụ Cổ, dùng phương thức nào đó chạm đến lực lượng “Bất tử” của nó.
Ánh mắt Vân Triệt nhìn chằm chằm vào bàn tay Thiên Diệp Phạm Thiên, đợi vào khoảnh khắc đầu tiên khi hắn lấy ra Phạm Hồn linh, huyền lực của mình sẽ lập tức bùng nổ, cướp lấy.
Nhưng mà, Thiên Diệp Phạm Thiên lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, bàn tay khựng lại trong vài giây, tay kia đột nhiên chìa ra, quét ra hư không, cấp tốc trải rộng ra một kết giới ngăn cách.
Vào lúc này Phạm Hồn linh cũng hiện ra, bắn ra kim mang đầy trời.
“...” Vân Triệt đành phải không tiếng động lui về.
Rầm!!
Lại là một tiếng vang thật lớn, huyền trận phong tỏa trên tòa tháp đã bị Nam Vạn Sinh phá hủy hơn non nửa, cũng vào lúc này, Phạm Hồn linh cũng trong chớp lên mà phát ra phạm âm nhẹ nhàng nhưng mang theo lực xuyên thấu khủng bố.
Ầm rầm!
Vào lúc này tất cả huyền quang của huyền trận phong tỏa tắt hết toàn bộ, mà tòa tháp cũng đột nhiên nứt toác từ giữa, một bóng người nhăn nheo già nua bay ra, nghênh đón thẳng Nam Vạn Sinh.
Rõ ràng là Cổ Chúc.
Nam Vạn Sinh tỏ vẻ hung hăng, bàn tay cào ra:
- A! Lại là ngươi lão đầu chết tiệt này!
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trước mắt hắn lóe lên bóng trắng, một luồng... Không! Là hai luồng lực lớn mênh mông như biển, dồi dào như trời một trái một phải từ trên cao che phủ về phía hắn.
Rầm ----
Một đường thứ nguyên đứt gãy trong nháy mắt vỡ ra ngàn dặm, trong tiếng nổ không lấy gì để hình dung được, bóng dáng của Nam Vạn Sinh bay sát đất mà đi, cứng rắn cày mặt đất ra hơn mười dặm, da thịt trên hai tay vì vậy mà rách, chảy ra từng mảng máu.
Mà trong tầm mắt nhanh chóng nheo lại của hắn, nhiều thêm hai bóng dáng xám trắng sóng vai mà đứng.
Hết chương 1754.