Giống như trong hầu hết các ghi chép, dịch chuyển trong tích tắc, không để lại dấu vết.
Ánh sáng trắng tan biến, Huyễn Minh Toàn Cơ trận đã mất đi sức mạnh, nó sụp đổ ngay dưới lòng bàn tay của Nam Quy Chung.
“....” Ở phía xa, Vân Triệt mày nhíu chặt, hơi thở u ám đột ngột tỏa ra, khiến Diêm Nhất bất giác rùng mình.
Tuy rằng, Nam Vạn Sinh đã bị thương nặng tới mức sắp chết, nhưng để hắn trốn mất, tóm lại vẫn là một mối họa.
Hơn nữa, ở Nam Minh, người hắn muốn giết nhất, người đó chính là hắn!
Vậy mà, hết lần này tới lần khác...
“Ha... ha ha.” Bóng dáng của Nam Quy Chung từ từ chìm xuống, miệng cười khàn.
Năng lượng đốt mệnh trên người không hề tiêu tan, nhưng hắn cũng không phản kích lại, mà nhắm hai mắt lại nhận mệnh.
Tai họa ngập đầu, trái lại có khi lại khiến một người trưởng thành một cách chân chính hơn.
Hắn không thể cứu được Nam Minh khỏi tay thuộc hạ của Vân Triệt, nhưng ít ra, với chút hơi tàn lực kiệt, với bàn tay lớn gầy guộc của mình, hắn đã giữ lại được hạt giống quan trọng nhất và niềm hy vọng vô tận… của Nam Minh!
…
Tinh vực phía xa, một tinh cầu hoang vu, khô nóng, khô cằn, không có lấy một ngọn cỏ.
Khí tức cực kỳ hỗn loạn, nguyên tố thì vô cùng ít, thậm chí không cảm nhận được sự sống. Tinh cầu này nằm trong khu vực của Thần Giới, nhưng chưa từng có thần thánh gì đó đặt chân tới đây.
Ở phía bắc của tinh cầu bị lãng quên này, bên trong một khe núi, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng trắng tinh khiết, bên trong ánh sáng trắng đó, một bóng người toàn thân nhuốm máu bị ném ra ngoài.
Nam Vạn Sinh nằm trên đất, trông giống như Huyết Lang... lòng căm thù vô tận tràn ngập từng giọt máu và từng tế bào của hắn.
Hắn chậm rãi đứng dậy. Hắn là Nam Minh Thần Đế, dù là sức cùng lực kiệt, cũng vẫn là một sự tồn tại đáng sợ, hơn nữa trong phút cuối, Nam Quy Chung đã truyền sức mạnh, bổ sung một lượng lớn nguyên khí cho hắn.
“Vân... Triệt!” Hắn thì thào, lời của hắn hòa cùng với máu tươi: “Bản vương.... chắc chắn sẽ....”
Thanh âm đột ngột dừng lại, khiến thế giới đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, không khí cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Thân thể của hắn không còn cử động được nữa, ngoại trừ sự lạnh lẽo, hắn không còn cảm nhận được thứ gì khác.
Một luồng ánh sáng xanh trong suốt mơ hồ xuyên qua tim hắn, trong phút chốc, đã bộc phát một cơn ớn lạnh khủng kiếp, phong ấn mọi cơ quan trong cơ thể, từng giọt máu, cho đến linh hồn và ý chí của hắn.
Tất cả đều không được báo trước, không có khí tức, thậm chí hắn còn không biết mình bị ánh sáng xanh này xuyên qua như thế nào.
Bị cố định hoàn toàn, không thể nào di chuyển được, trong mắt mơ hồ hiện ra một bóng dáng tuyệt mỹ và ma mị của một nữ tử, thân thể lạnh lẽo, từng sợi tóc đều ánh lên ánh sáng lạnh lẽo màu xanh lam.
Tinh....
Đây là âm thanh cuối cùng hắn nghe được ở kiếp này, khí lạnh xuyên thấu vào trong cơ thể đã hoàn toàn bộc phát, thân thể của hắn, từng là thân thể Thần Đế không thể phá vỡ, nay đã biến thành từng khối băng nhỏ bé, tản ra dưới cái lạnh vừa huyền ảo, vừa đẹp đẽ mà đáng sợ này.
Cuối cùng, chỉ còn nguyên cái đầu, từ không trung lạnh lùng rơi xuống.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, như ánh sáng lóe lên, hắn lại thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia.
Đó là rõ ràng là người đã chết... bên ngoài Lam Cực Tinh...
Sao... sao.... có thể...
Bịch.
Đầu hắn rơi xuống đất, tạo ra âm thanh, cũng chẳng khác đầu của phàm nhân.
Trong sự lãnh lẽo, tĩnh mịch, Mộc Huyền Âm chậm rãi bước về phía trước, đôi mắt lạnh lùng không hề gợn sóng.
Tóm lại, thù của mình, vẫn là mình tự báo.
Ngón tay ngọc của Mộc Huyền Âm khẽ lướt, thu hồi Tuyết Cơ kiếm lại, không gian bên người Nam Vạn Sinh đã mất lực chống đỡ, nhất thời sụp đổ tan biến, tản ra một vùng ánh sáng lớn huyền bí kỳ lạ.
Có thể được Nam Minh Thần Đế mang theo bên người, dù là thứ tầm thường nhất trong số này, cũng là bảo vật quý hiếm, có một không hai, người bình thường vĩnh viễn khó có thể nhìn thấy. Khi những dị bảo này hiện ra, ánh sáng và khí tức của toàn bộ tinh cầu đều bị biến đổi nhanh, cùng với đó là sự rung chuyển dữ dội của mặt đất, dường như nó không còn chịu được, hơi thở mạnh mẽ do những dị bảo Thần Đế này phóng ra.
Ánh mắt của Mộc Huyền Âm rơi vào một vầng sáng màu vàng lơ lửng trên không trung. Vầng sáng vàng này không chói mắt, ngược lại vô cùng trong trẻo và thuần khiết, mà ánh sáng linh hồn này, rõ ràng, là được tách ra từ căn nguyên của linh hồn, sau khi tách rời, sẽ gây ra tổn thương tới căn nguyên của linh hồn.
Thứ có thể được Nam Minh Thần Đế bảo vệ dù phải trả giá đắt như thế, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chỉ có thể là huyết mạch của Nam Minh... là truyền thừa của thần lực Nam Minh!
Mộc Huyền Âm chậm rãi đưa tay, trực tiếp phong ấn đầu của Nam Vạn Sinh và khí thần nguyên của Nam Minh, giam cầm bên trong một chùm ánh sáng màu xanh lam, sau đó hình bóng mờ đi và biến mất trong lặng lẽ.
Cho đến khi chút khí lạnh cuối cùng biến mất, đã không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, cho thấy nàng từng xuất hiện ở đây.
...
Dù phải trả giá đắt khi đốt mệnh, nhưng đưa được Nam Vạn Sinh đang trọng thương rời đi, Nam Quy Chung đã không còn lưu luyến gì nữa, khí tức của hắn đã vô cùng yếu, đôi mắt già nua khép chặt, không nhìn Vương thành đã bị phá hủy thành địa ngục tối tăm ở phía dưới nữa.
Nửa đời làm Đế, trước khi chết, vẫn giữ lại niềm hi vọng cuối cùng cho Nam Minh, hắn tự thấy không thẹn với Nam Minh, với tổ tiên. Tương lai của Nam Minh như thế nào, tùy vào Thiên Mệnh.
Trơ mắt nhìn Nam Vạn Sinh chạy trốn, hai Minh Thần đang đấu với Diêm Tổ, cũng như trưởng lão, Minh Vệ, Huyền Giả đang liều chết chiến đấu bên dưới, tinh thần của tất cả bọn họ đều bị chấn động, điều này đối với bọn họ mà nói, rõ ràng là hy vọng kỳ diệu trong màn đêm tăm tối, hơn nữa, còn là hy vọng vô tận, ngay cả niềm tin sụp đổ cũng được hồi sinh.
Hết chương 1808.