“Ma chủ, ngươi định ở lại Nam Vực ư?” Diêm Thiên Hưu hỏi.
“Có lẽ Thương Lan Giới sẽ là một nơi tốt.” Vân Triệt nhàn nhạt nói.
Diêm Thiên Hưu nhíu mày, nói: “Cái người tên Thương Thích Thiên này…”
“Không cần đề phòng. Từ hôm nay bắt đầu đạp Thương Lan như đạp ma vực.” Vân Triệt nói: “Người nên cẩn thận từng li từng tí là tên Thương Thích Thiên kia.”
“Ma hậu bên kia thì sao?”
“Nàng sẽ tự mình quyết định xem nên làm như thế nào với Đông Thần Vực.” Ánh mắt Vân Triệt chợt loé, cho tới bây giờ hắn chưa từng hoài nghi năng lực tình báo của Trì Vũ Dao, khi Nam Thần Vực bên này xảy ra chuyện, nàng không cần mất nhiều thời gian cũng sẽ biết được kỹ càng dù cho không được truyền âm báo tin, đồng thời có thể rất chuẩn xác suy đoán ra ý đồ tiếp theo của hắn.
Bỗng nhiên, ánh mắt Vân Triệt tối sầm, đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía Tây Bắc.
Đúng lúc này, ở ngoài không khí cách xa ngàn dặm có một tia lạnh lẽo xông tới, theo sau ấy là âm thanh xé rách không gian.
Ngàn dặm không gian tựa như bị chặt đứt toàn bộ, ngay thời điểm chút lạnh lẽo ấy tới gần, tốc độ của nó vẫn nhanh đến khủng bố như cũ. Mà đáng sợ nhất là khí tức của người kia vẫn cực kỳ mờ nhạt, dù đã phóng thích ra với tốc độ kinh người như thế, Vân Triệt sử dụng linh giác cũng khó khăn lắm mới bắt được một tia khí tức yếu ớt.
Mà một tia này ngay sau đấy đã lập tức biến mất, hoàn toàn không để lại dấu vết.
Trước khi ánh sáng sắc lạnh xuyên qua không khí tới gần, bóng dáng Thiên Diệp Ảnh đã lao ra.
Bất chợt, một luồng áp lực nặng nề ập đến, Thải Chi xuất hiện trước mặt Thiên Diệp Ảnh, ma uy của Thiên Lang ép xuống khiến nàng bị cản trở.
“Hả?” Thiên Diệp Ảnh nhẹ nhàng vặn eo rút lui, nàng dùng ánh mắt tò mò dò hỏi nhìn Thái Chi thay vì lao ra như trước.
“...” Vân Triệt hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn duỗi tay ra, trực tiếp hút ánh sáng lạnh lẽo gần đó vào trong tay.
Linh giác bên trong đã không tìm thấy tia khí tức yếu ớt kia nữa.
Để nói về việc che giấu khí tức, chắc chắn không ai sánh được bằng Vân Triệt có Lưu Quang Lôi Ẩn và Đoạn Nguyệt Phật Ảnh trong tay.
Năm đó, hắn chỉ dựa vào tu vì Thần Vương mà có thể thoát khỏi sự truy sát của ba Thần Vực để tiến vào Bắc Thần Vực.
Mà người ở cách xa ngàn dặm kia, dù cho phóng ra sức mạnh như thế nhưng khí tức cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó trong thời gian chớp mắt biến mất hoàn toàn.
Yếu ớt, ngắn ngủi đến mức không thể nhận ra, nếu không phải do ánh sáng lạnh lẽo bắn tới, hắn sẽ không để ý... Cho dù có để ý, hắn cũng sẽ mặc kệ.
Khả năng che giấu như vậy không hề thua kém bản thân!
Dựa theo những gì hiện tại hắn biết, người có thể làm ra đến mức độ này ngoại trừ bản thân hắn ra, có lẽ chỉ có Hoạ Cẩm, người bị hắn luyện hóa vĩnh viễn với bóng tối mới có thể làm được.
“Thái Chi, hắn là ai?” Vân Triệt nhìn về phía Thái Chi, người đang ngăn Thiên Diệp Ảnh lại.
“Không phải là kẻ thù.” Thái Chi nói, nàng thu hồi lại khí tức, thân thể thanh thoát xoay người, rất tự nhiên tránh đi ánh mắt Vân Triệt: “Đừng hỏi.”
Những lời này giúp Vân Triệt thả lỏng tinh thần, năng lực ẩn nấp như này, nếu là địch nhân thì chắc chắn sẽ là phiền phức rất lớn.
“Tốt, không hỏi nữa.” Giọng điệu của Vân Triệt chậm lại: “Có vẻ như Thái Chi đã mang tới cho ta một bất ngờ đáng vui vẻ.”
Khả năng lớn nhất mà hắn có thể nghĩ đến là một người như Thái Sơ Long Đế, cường giả đến từ Thái Sơ Thần Cảnh.
Thứ Kiếp Thiên Ma Đế để lại cho Thái Chi, không, là cho chính mình ở Thái Sơ Thần Cảnh không chỉ có Thái Sơ Long Tộc sao?
“...” Thái Chi không nói gì .
Vân Triệt mở lòng bàn tay ra, nhìn mấy tia sáng trắng mà mình đặt trong tay, tia sáng tỏa ra khí tức của Nam Minh, rõ ràng là đến từ khí tức bị ngăn cách của Nam Minh thần lực, cũng chỉ còn một lớp mỏng mà thôi.
Vân Triệt nhẹ nhàng thở ra, hoàn toàn tiêu diệt tia sáng trắng.
Đột nhiên, một luồng sáng vàng đặc và thuần khiết phóng ra, tuy không mạnh mẽ gây chói mắt nhưng dường như có ma lực kỳ lạ, trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay Vân Triệt, xuyên qua cơ thể mọi người, phản chiếu vào một không gian xa lạ. Đây là một hạt châu màu vàng, trên hạt có điểm xuyết các hoa văn thần không đồng đều với các hình dạng khác nhau.
Những hoa văn này ở gần nhau tỏa ra ánh vàng, chỉ có một cái duy nhất ở bên trong vắng lặng ảm đạm.
“Nam… Minh… Thần… Châu!” Thiên Diệp Ảnh ánh mắt phát ra tia sáng kỳ lạ, khẽ thốt lên.
Khí tức của thần lực là thứ mà Vân Triệt đã cực kỳ quen thuộc. Trong nháy mắt khi tia vàng đầu tiên toát ra, Vân Triệt lập tức tin rằng, thứ từ ngoài ngàn dặm bay tới trong tay hắn chính là thứ vũ khí mà thần để lại mang huyết mạch cốt lõi của Nam Minh.
Nam Minh Thần Châu!
Ở trên có khắc hai mươi hai vị thần. Mười sáu Minh Thần, bốn Minh Vương, thêm cả Nam Vạn Sinh và Nam Quy Chung, hoàn toàn phù hợp.
Không hổ là Thần Vực đệ nhất Nam Vực, số lượng này nhiều hơn cả Tinh Vực, Đốt Nguyệt, Diêm Ma.
Hoa văn duy nhất còn ảm đạm chính là vị minh thần duy nhất còn sót lại của Nam Minh, được Nam Thiên Thu treo trên tay Diêm Nhất.
“Chúc mừng Ma Chủ! Không mất bao nhiêu thời gian nữa, toàn bộ Nam Thần Vực đều sẽ bị ma chủ đạp dưới chân. Hủy diệt Tây Thần Vực rồi, ngày đến Thần Giới gần trong gang tấc!”
Những lời của Diêm Thiên Hưu hoàn toàn không phải là một lời khen ngợi đơn thuần, mỗi lời nói đều chứa đầy sự phấn khích không thể kiểm soát.
Diêm Ma, Diêm Quỷ ở phía sau cúi đầu quỳ lạy, hồi lâu cũng không đứng dậy.
Bọn họ đến Nam Thần Vực vốn là ôm lấy tâm trạng thăm dò, nằm mơ cũng không ngờ tới việc sẽ phá hủy Nam Minh Thần Vực, khiến ba vị Thần Đế khác sợ vỡ mật.
Thậm chí đến cả Vân Triệt cũng không ngờ tới.
Hết chương 1823.