Trong lòng Tố Tâm Long Thần lại kinh hãi. Nàng kinh hãi không phải vì tốc độ của hai ma nữ song sinh giống nhau hoàn toàn, mà là khí tức của các nàng lúc này… Năng lực ma khí hắc ác vượt qua mức suy đoán.
Từ phía Đông Thần Vực đã có tin tức từ lâu, những ma nhân trên Thần Vương cảnh kia, hầu như đều có năng lực che giấu ma khí bản thân, mà không phải dễ mất kiểm soát và lộ ra ngoài như trước kia.
Nhưng bây giờ tự mình đối mặt, hai ma nữ trong yên lặng, cùng với hai ma nữ bộc phát, vẫn cho nàng một “bất ngờ” lớn.
Phán đoán sai vẫn còn thứ hai, nàng bỗng nhiên phát hiện, lúc trước mình kiêu ngạo, đương nhiên trở thành trò cười.
Bởi vì khi ma nữ song sinh dễ dàng phá vỡ Long khí của nàng, hơn mười vạn năm kinh nghiệm đã khiến nàng trong nháy mắt đưa ra phán đoán:
Đối mặt với nó, nhất định nàng có thể thắng.
Nhưng đối mặt với hai người này, nàng không có phần thắng!
Tay áo của nàng hất lên, hư không vặn vẹo, một tiếng kêu vang, quỹ tích của hai thanh Hắc Ám Ma Nhận lệch lệch, nhưng hai thanh kiếm lại bỗng nhiên bay ra khỏi tay của hai ma nữ, tách thành bốn thanh Hắc Ám Ma Nhận ở trên không trung, nhắm vào các điểm yếu của Tố Tâm Long Thần.
Vũ khí mà thần để lại chủ yếu lấy sức mạnh mạnh mẽ làm hạt nhân. Mà vũ khí tà ma để, phần lớn đều là quỷ khí, sẽ làm cho người mới gặp trở tay không kịp.
Roẹt!
Bốn khe rãnh đen tối không thấy kết thúc nứt nẻ trong hư không, giống như vật thể đen như đóng đinh nằm ngang, mãi không thấy tan.
Tàn ảnh của Tố Tâm Long Thần tiêu tan trong bốn khẽ rãnh đen tối xen kẽ, chân thân của nàng hiện ra ngoài mười dặm, sau đó lặng lẽ giơ tay phải của mình lên.
Trên cổ tay phải, tay áo rộng màu trắng thêm một vết nứt dài hai tấc.
Tố Tâm trời sinh sát, đôi mắt mờ nhạt giận dữ, hai tay nàng mở ra, Long uy giải phóng hết… Chỉ là cơn phẫn nộ của nàng ấy còn chưa tuôn ra, bên tai nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của Phi Diệt Long Thần muốn đứt cổ họng.
Ầm! Ầm! Grào!!
Dưới sức mạnh hắc ám của Trì Vũ Dao, tư thế của Phi Diệt Long Thần từng bước lùi về phía sau, ánh sáng đột nhiên tối tăm, tầm mắt của Trì Vũ Dao đột nhiên sát lại gần, bàn tay ngọc khẽ lướt, một vòng xoay hắc ám trăm trượng làm rung chuyển thần rồng đánh thẳng vào ngực.
Bóng tối nổ tung, trải ra một mảnh thiên hà tối đen.
Phụt…
Long huyết tôn quý phun ra mãnh liệt vào không trung.
Hắn đã không biết bao nhiêu năm chưa từng thấy qua máu của mình, thậm chí sớm đã quên đi mùi vị và màu sắc của nó, giờ phút này, lại phun về phía không trung bẩn thỉu gần Bắc Vực này.
Cơn giận bất tận bùng nổ trong mắt rồng, đòn phản công của hắn cũng phóng ra trong cơn giận dữ, một Long khí hiện ra màu đỏ thẫm kỳ dị vặn vẹo trong thiên hà hắc ám, phá vỡ không gian, phản chấn trên người Trì Vũ Dao.
Khoảnh khắc sức mạnh va chạm cực kỳ ngắn ngủi, thiên hà hắc ám và Long khí đỏ thẫm tan vỡ trong hỗn loạn, Phi Diệt Long Thần và Trì Vũ Dao ở xa cách nhau, nhưng lại nhanh chóng đông cứng lại tại chỗ.
“A... A a a…” Phản ứng đầu tiên của Phi Diệt Long Thần sau khi thân thể dừng lại không phải là áp chế nội thương, mà là giơ tay lên đè chết đầu mình.
Bất chấp sức mạnh, hay là thể xác, hắn đều vượt qua Trì Vũ Dao. Giao thủ với nàng, vốn không có bất kỳ khả năng thất bại nào.
Nhưng, ma hồn hắc ám kia tựa như bệnh xương cốt hoại tử, gắt gao chiếm cứ Long hồn của hắn, bất luận như thế nào cũng không thể xóa sạch và xua tan.
Giao thủ với Trì Vũ Dao, mỗi một khắc hắn đều như bị ngàn thanh kiếm xuyên hồn, loại đau khổ này đủ để vượt qua bất kỳ ý chí nào, là Long Thần cũng không thể nào chịu đựng nổi… Đương nhiên, cũng chưa từng có cái gì có thể làm cho thần hồn Long Thần chịu sự tàn phá hay tra tấn tới mứcnày.
Dưới sự xé rách vô cùng đáng sợ của ma hồn, Phi Diệt Long Thần căn bản không có khả năng tập trung giao chiến, Long khí còn chưa hoàn toàn ngưng tụ,đã lần lượt nhận vạn thanh kiếm xuyên hồn rồi sụp đổ hơn phân nửa.
Khí tức, cảm giác… Đến cuối cùng, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu hỗn loạn.
Dáng người của Trì Vũ Dao nhẹ nhàng dừng lại, gương mặt dưới sương mù mịt nhẹ nhàng che khuất hiện lên một màu tái nhợt ảm đạm, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.
“Phi Diệt Long Thần, bây giờ ngươi kẹp đuôi chạy trốn, tìm một nơi yên tĩnh để xua đuổi ma hồn của bản Hậu, còn có thể bớt đau khổ. Nếu không, ngươi càng mất tập trung, càng sử dụng sức mạnh, sẽ rơi vào địa ngục sâu hơn.”
So với Long Thần nóng nảy, giọng Ma Hậu vẫn nhẹ nhàng xa xa như trước, mê hoặc hàng vạn hàng ngàn lần.
“Làm không ổn, bị ma hồn của ta xâm nhập vào linh hồn, Long hồn thiên hạ vô song của ngươi sẽ bị gieo hạt giống ma quỷ, vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi.”
Giọng nói Ma Hậu mềm mại mê hoặc, rơi vào trong tai Phi Diệt Long Thần lại không phải lời thì thầm, mạnh mẽ phá hủy ý chí đang bị tàn phá thảm thiết của hắn.
“Yêu nữ… Ngươi chính là yêu nữ hèn hạ!” Phi Diệt Long Thần đau đớn gào thét, đến giờ phút này, sao hắn có thể không hiểu cơ chứ, mình đã bị Trì Vũ Dao lừa!
Ngay từ đầu đã kích động hắn giao chiến với linh hồn, thủ đoạn nhìn như đơn giản kém cỏi, chính xác là mượn dòng dõi Long Thần kiêu căn ngạo mạn, cùng với linh hồn bản thân mạnh mẽ tín ngưỡng không được phép khiêu khích.
Sau đó tỏ ý khinh địch yếu, sau đó thêm một đòn tuyệt vọng, sống chết đẩy dòng dõi Long Thần như hắn xuống vực thẳm của cơn ác mộng.
“Bỉ ổi?” Ma hậu thản nhiên nở nụ cười: “Ngươi giao chiến linh hồn với ta, không có sức mạnh bên ngoài can thiệp, càng không có mượn sức mạnh bên ngoài, đều dựa vào bản lĩnh của bản thân. Thua chính là ‘bỉ ổi’ ư?”
“Đây có phải là khí phách cùng sự tự cao tự đại của Long Thần các ngươi không? Hôm nay ta đã được nhìn thấu hơn rồi đấy.”
Muốn phá hồn thì còn phải diệt tâm.
Với Long hồn mạnh mẽ, sao lại bị lay động bởi một vài lời được cơ chứ. Nhưng khả năng khống chế cảm xúc Phi Diệt bị Ma Hậu phá huỷ cũng không bằng bình thường, dưới sự nhục nhã, gần như tức giận đến mức vỡ ngũ tạng lục phủ.
“Yêu nữ! Long Phi ta hôm nay dù vỡ vụn Long hồn, cũng phải chôn ngươi ở nơi này!!”
Để hắn chạy? Để cho đệ nhất Long Thần như hắn cụp đuôi chạy trốn ư?
Không có sự sỉ nhục lớn hơn thế giới này!
Là nhục nhã đối với toàn bộ dòng dõi Long Thần!
Hết chương 1842.