Thiên Diệp Ảnh nói: “Nếu ngươi lo lắng như vậy, vì sao vừa rồi ngươi không nói với hắn? Còn có thể nhờ vào đó hỏi hắn rõ ràng hắn dựa vào cái gì đối phó Long Thần giới, cũng bớt sầu lo.”
Trì Vũ Dao lại mỉm cười lắc đầu.
“Ngươi nên rõ ràng, ta chưa từng muốn làm chuyện mình không nắm chắc. Nếu ta là hắn, ta sẽ chọn tiếp tục ẩn giấu ở Bắc Thần Vực ít nhất ngàn năm, mà hắn, dù chỉ năm năm hắn cũng không chờ được.”
“Nhưng bởi vì đó là hắn, dù tùy hứng cỡ nào, hắn cũng có tư cách. Cho nên, chuyện hắn nhận định, ta sẽ không phản đối. Hắn không muốn nói, ta cũng không muốn ép hỏi. Mà điều ta cần làm, chỉ là lấy phương thức của mình, tăng lên một chút phần thắng mà thôi.”
“Ngươi và ta, không phải như nhau sao.”
“Ngươi nói cũng không sai.” Thiên Diệp Ảnh chuyển mắt: “Nhưng vẫn có chút khác biệt. Hắn xúc động hay tỉnh táo, tùy hứng hay mưu mô, tương lai hắn bại hay thắng, chết hay sống... ta có lo lắng, nhưng không kiêng dè nhiều như vậy. Bởi vì cho dù có kết quả nào, tương lai nào, ta đều đi theo hắn.”
“Dù cuối cùng chôn thân nơi vực sâu, bị viết lên một trang sử biên niên hôi thối nhất của Thần Giới, ta cũng muốn tên của ta và hắn được viết cùng một chỗ.”
“Mà ngươi thì khác, trên vai ngươi, còn có vận mệnh của toàn bộ Bắc Thần Vực. Cho nên ngươi cần phải cân nhắc, cũng chắc chắn phải cân nhắc hơn ta rất nhiều.”
Trì Vũ Dao quay mặt qua, nhìn Thiên Diệp Ảnh một hồi lâu, ý tứ sâu xa mà nói: “Vân Thiên Ảnh, thần nữ Phạm Đế vì lợi ích của mình mà không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn âm độc gì năm đó, lại hoàn toàn cam lòng trở thành phụ thuộc của một nam nhân như thế, đây quả thực là ‘kỳ tích’ khiến người sợ hãi thán phục nhất Đông Thần Vực.”
“Đâu chỉ là phụ thuộc, hiện tại cho dù có người nói ta là đồ chơi, là nữ nô của hắn ngay trước mặt, ta cũng không tức giận, không biết chừng còn có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ quái.”
Đôi mắt vàng của Thiên Diệp Ảnh ngưng tụ sương mù, nàng dùng âm thanh nhàn nhạt nói ra ngôn ngữ mà bất cứ ai nghe thấy cũng cảm thấy nàng đang tự nhục nhã: “Ngươi nói xem, bản tính của ta vốn ti tiện như thế, hay ta đã bị hắn vụng trộm hạ một loại ma cổ nào đó?”
Trì Vũ Dao cười khẽ: “Điều này nào không phải một loại may mắn. Hơn nữa... còn là loại may mắn xa xỉ nhất.”
“... Tóm lại, tin tưởng hắn đi.” Thiên Diệp Ảnh nói: “Với lòng báo thù mãnh liệt của hắn, không có đủ tự tin, thì hắn sẽ không bước ra Bắc Thần Vực. So với lo lắng, ta càng chờ mong hơn. Khi đối mặt Tây Thần Vực do Long Hoàng dẫn dắt, hắn rốt cuộc sẽ lấy ra quân bài nào đây?”
Lúc này, một luồng uy thế u ám giáng xuống từ trên trời, khiến hai nữ tử đồng thời ghé mắt.
Bóng dáng Thái Chi chậm rãi rơi xuống, cho dù trước mặt hai nữ tử Thiên Diệp Ảnh và Trì Vũ Dao, thân thể của nàng vẫn lộ ra vẻ linh lung, nhỏ nhắn xinh xắn lạ thường.
Từ trước tới giờ, váy của nàng đều có bảy màu, phảng phất tượng trưng cho một loại chấp niệm nào đó mà nàng không chịu buông. Chỉ có dây buộc bên hông và tua rua bên váy đổi thành màu đen nhánh, khuôn mặt vẫn trắng hồng như sữa, óng ánh hoàn mỹ như cũ, giống như lúc Vân Triệt mới gặp năm đó.
Nhưng, so với búp bê như được điêu khắc tinh sảo trước kia, bây giờ “búp bê” này nhuộm một loại sắc màu u ám nguy hiểm, trong vô hình tăng thêm mấy phần sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.
“Ngươi bị thương rồi?” Thái Chi nhìn Trì Vũ Dao, có chút quan tâm mơ hồ.
“Vết thương nhỏ mà thôi, không cần để ý.” Đôi môi Trì Vũ Dao thở nhẹ ra, ngay cả Tiểu Thái Chi cũng có thể liếc mắt đã nhìn ra, xem ra lần này nguyên khí của nàng quả thật quá tổn hại.
“Ồ?” Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh hơi lướt qua, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Lẽ ra các ngươi chưa từng gặp mới đúng, vì sao lại trông rất thân thiết thế?”
“Cút đi!” Thái Chi lạnh lùng nói, một luồng sát khí ép thẳng đến Thiên Diệp Ảnh.
Trì Vũ Dao yên lặng không một tiếng động lui ra sau một bước, bày ra dáng vẻ việc không liên quan đến mình.
“Hầy, tiểu thiên lang.” Lần này Thiên Diệp Ảnh không lập tức tránh đi, mà thở dài yếu ớt, vẻ bất đắc dĩ lộ ra trên gương mặt trắng như tuyết của nàng, vẫn đẹp đến hồn xiêu phách lạc như cũ: “Lời nói vừa rồi của ta và Ma Hậu, có lẽ ngươi đều nghe ~ trộm ~ được. Đời này dù ta sống hay chết, đều sẽ dính trên người Vân Triệt, cho dù chính hắn, cũng đừng hòng đuổi đi ta, ngươi lại càng không thể.”
“Cho nên, ngươi muốn thử nghĩ cách, chung sống hoà bình không?” Đôi mắt vàng của nàng hơi chuyển, gợn sóng lăn tăn: “Nể tình ngươi coi như là thê tử chính thức của hắn, chỉ cần ngươi đồng ý chung sống hoà bình, ta có thể lui bước, lui thêm mấy bước cũng không sao. Dù muốn ta gọi ngươi là tỷ tỷ... cũng không phải không thể được.”
“Nằm mơ!” Đôi mắt Thái Chi ngưng tụ sát khí, trực tiếp dập tắt lời ‘ngươi muốn làm gì thì làm’ của Thiên Diệp Ảnh: “Ngươi hại cô mẫu ta, hại ca ca ta, hại tỷ tỷ của ta! Ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho ngươi! Sau khi đánh bại Long Thần Giới, ngươi không còn giá trị nữa, ta chắc chắn sẽ lập tức làm thịt ngươi!”
“Đừng nói chuyện tuyệt đối như vậy.” Âm thanh của Thiên Diệp Ảnh Nhi lộ ra mềm mại yêu kiều cực kỳ hiếm thấy, nàng bày ra dáng vẻ yếu thế: “Thiên Lang Khê Tô cam lòng chết vì ta, mà còn chết rất thỏa mãn, ngươi rất rõ ràng chuyện này.”
“Còn Thiên Sát Tinh Thần, năm đó mặc dù ta mượn tay Nam Vạn Sinh đẩy nàng vào bước đường cùng, nhưng cuối cùng chưa thể toại nguyện, ngược lại còn thúc đẩy nàng gặp Vân Triệt, mới làm cho ngươi có trượng phu như bây giờ.”
“Nói như vậy, hình như ngươi nên cảm ơn ta mới đúng.” Thiên Diệp Ảnh duỗi ngón nghịch sợi tóc vàng bên cổ, đôi môi lẩm bẩm như đang tự nói với mình: “Bên này ôm lấy tỷ tỷ, bên kia lại ăn vụng muội muội, quả nhiên, trước khi hắn đọa ma, chính là kẻ cầm thú vô cùng.”
“Ngươi...” Một loạt ngôn ngữ kỳ quái của Thiên Diệp Ảnh, khiến sát khí của Thái Chi hơi rối loạn.
“Cô mẫu ngươi chết bởi sự ngu xuẩn của Nguyệt Vô Nhai và sự tuyệt tình của Tinh Tuyệt Không; Thiên Lang Khê Tô tự nguyện chết vì ta; Thiên Sát Tinh Thần thì chết trong tay Trụ Hư Tử. Ngươi hận ta là đúng, nhưng còn không đến mức đến không chết thì không có cách nào hóa giải.”
Hết chương 1850.