Thân là Thần Đế của vương giới, cuộc đời này Thương Thích Thiên, Hiên Viên Đế, Tử Vi Đế được vô số người quỳ lạy. Nhưng giờ phút này, trong lòng họ lại chấn động thật lâu.
Người quỳ trong điện không có một ai là nhân vật bình thường, từ Thần Đế Bắc Vực, thấp nhất cũng là Vương của trung vị giới.
Không nói ở Nam Thần Vực, cho dù ở Tây Thần Vực, Long Thần Giới ở vị trí cao tuyệt đối, Thần Đế năm giới khác nhìn thấy Long Hoàng cũng chỉ cần hành lễ nhẹ nhàng, Vương của thượng vị giới gặp mặt cũng tuyệt đối không đến mức làm lễ quỳ lạy.
Nói một cách ngắn gọn, như Nam Thần Vực, Đông Thần Vực, dù có Nam Minh Thần Giới, Phạm Đế Thần Giới dẫn đầu, nhưng chắc chắn không ngang ngược đến mức đến mệnh lệnh cho vương giới khác. Mà Tây Thần Vực do Long Hoàng dẫn dắt có thể điều động tinh giới khác do năm vương giới dẫn đầu...
Nhưng tuyệt đối không thể làm được tuân theo tuyệt đối như trước mắt.
Tư thế kính cẩn, kính sợ đến cực hạn, khiến người ta không chút nghi ngờ, chỉ cần Vân Triệt ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức rất cam tâm tình nguyện vì đó mà hiến tế sinh mệnh.
Bỗng nghĩ đến vận mệnh bi thảm ròng rã trăm vạn năm của Bắc Thần Vực, ba Thần Đế lại dần dần không kinh ngạc như vậy nữa, nhưng chấn động trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Lòng tin tuyệt đối đáng sợ này, độ trung thành và lực ngưng tụ này, dù Nam Thần Vực, Đông Thần Vực, Tây Thần Vực cộng lại cũng không thể với tới.
Bắc Thần Vực có thể dùng các loại thủ đoạn đi phân cách lòng tin của các huyền giả Thần Vực. Nhưng trái lại, nếu ba Thần Vực sử dụng tất cả thủ đoạn ngang nhau định phân cách Bắc Thần Vực... dù họ có thủ đoạn gấp mười lần, thì cũng gần như không thể sinh ra chút tác dụng nào.
Có lẽ, đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Bắc Thần Vực.
Xoay người trước Đế ỷ, Vân Triệt chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đứng dậy đi.”
Lúc này, chúng đế chư vương mới đứng dậy một cách trật tự, nhưng vẫn giữ vững tư thế cúi đầu cung kính như cũ, chờ đợi lắng nghe mệnh lệnh của Ma Chủ.
“Hôm nay bản Ma Chủ triệu tập các vị tới đây, để tuyên đọc một chuyện quan trọng. Việc này liên quan đến vận mệnh cuối cùng của Bắc Thần Vực, liên quan đến các ngươi và muôn đời hậu duệ của bản thân các ngươi.”
Chỉ là lời nói mở màn đã treo trái tim của tất cả mọi người ở đây lên thật cao. Trì Vũ Dao và Thiên Diệp Ảnh đồng thời khẽ nhíu mày.
Ba Đế Thương Lan, Hiên Viên, Tử Vi càng căng thẳng nín thở, vểnh tai thật cao, chỉ sợ nghe lọt mất một chữ.
Nhưng lúc này Vân Triệt bỗng chuyển mắt, nhìn chăm chú ba người.
“Hiên Viên, Tử Vi, vì sao các ngươi lại ở đây.” Âm thanh của Vân Triệt rất lạnh nhạt, khó phân biệt cảm xúc.
Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế chợt bị gọi tên, bỗng nhiên căng thẳng trong lòng, đồng thời bước ra khỏi đám.
“Hồi Ma Chủ, bản... hai người chúng ta nghe nói Ma Hậu đến, đặc biệt tới để bái kiến, trùng hợp Ma Chủ muốn hạ mệnh lệnh, thế là đến đây cung kính nghe.”
“Bây giờ Tử Vi giới đã bình định nội loạn, chỉ cần một lời của Ma Chủ, toàn giới nhất định sẽ dốc sức làm theo.”
Hai Đế Hiên Viên, Tử Vi tuyệt đối không phải nói khoác. Sau khi Phi Diệt Long Thần thất bại thảm hại trong tay Ma Hậu, không chỉ chấn động Tây Thần Vực, mà còn nhanh chóng làm gia tăng e ngại với Bắc Thần Vực và làm tan vỡ lòng tin với Long Thần Giới, vì đó, nội loạn trong Hiên Viên giới, Tử Vi giới cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cho nên nghe nói Ma Hậu đến, Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế lần đầu tiên đích thân chạy đến bái kiến. Dù sao, khả năng Ma tộc thống ngự Thần Giới sau này đã càng lúc càng lớn, nhất định phải nhanh chóng bày tỏ sự tôn kính trước mặt Ma Chủ đáng sợ, và qua lại cho quen mặt.
“Cút ra ngoài.” Mắt Vân Triệt tràn đầy lạnh lẽo, chỉ có ba chữ ngắn ngủi đuổi đi, không có bất cứ giải thích gì thêm.
Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế lạnh cả tim, nhưng đều cố gắng giữ vững phong thái của Thần Đế, bình tĩnh nói: “Vâng! Bọn ta mạo muội, lập tức xin lui ra.”
Thương Thích Thiên cũng vội vàng bước ra: “Ba người chúng ta chờ ở ngoài điện, cung kính nghe Ma Chủ dặn dò bất cứ lúc nào.”
“Ngươi ở lại.” Vân Triệt thản nhiên liếc mắt nhìn Thương Thích Thiên một cái.
Thương Thích Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng đáp lời, sau đó lui về chỗ ngồi, lộ ra thái độ được sủng ái mà lo sợ không chút sơ hở.
Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế xấu hổ lui ra, ánh mắt liếc qua Thương Thích Thiên, trong lòng lại sinh ra chút đố kỵ vặn vẹo.
Thương Thích Thiên là người đầu tiên nhập vào đội, người đầu tiên uốn gối quỳ xuống đất, người đầu tiên tuyên thệ thần phục... Hai Thần Đế xem như nhận thức được một phép tắc sinh tồn hoàn toàn xa lạ:
Muốn làm chó săn thì phải làm sớm!
Trong sự yên tĩnh, Vân Triệt chậm rãi đứng dậy, nhìn nơi đây.
“Từ khi chúng ta bước ra Bắc Thần Vực, chỉ trong mấy tháng, đã làm cho bóng tối từng khó thấy mặt trời đổ xuống trên hai Thần Vực to lớn ức hiếp Bắc Vực hơn trăm vạn năm.”
“Như các ngươi tận mắt nhìn thấy, ngón tay chạm vào. Thần Vực nhìn như thịnh vượng, nhưng chỉ một cơn gió thổi qua thì rối loạn như cát vụn ngay lập tức. Cái gọi là huyền giả chính đạo mà các ngươi đã từng sợ hãi, từng người trong bọn họ đều mục nát ngu xuẩn, vong ân phụ nghĩa, tham sống sợ chết, đầu gối mềm nhũn, linh hồn bẩn thỉu, ngay cả máu cũng hôi thối không chịu nổi!”
Mấy lời ngắn ngủi, tràn ngập sự căm thù và oán hận của Vân Triệt đối với ba Thần Vực thời khắc đó.
“So với Ma tộc chúng ta, bọn họ mới là sự tồn tại ti tiện! Thần Vực trăm vạn năm, lại không xứng chèo chống mấy tháng bị bóng tối ăn mòn ngắn ngủi.”
“Ức hiếp chưa bao giờ ngừng lại, vô số tiền bối, đồng tộc thảm liệt và tuyệt vọng... tất cả đều nên đòi lại, bóng tối sẽ nhất định che trời che thế!”
“Chúng ta cách ngày này chỉ thiếu một bước cuối cùng.”
Hết chương 1852.