Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1779 - Chương 1871. Băng Vân Xa Lạ

Chương 1871. Băng Vân xa lạ
Chương 1871. Băng Vân xa lạ

Lần đầu tiên đặt chân đến Thần Giới, hắn đã gặp được Vân Triệt, đó giống như một điều bất ngờ từ trên trời rơi xuống, điều này đã xua tan nỗi lo lắng và sợ hãi lớn nhất trong lòng hắn suốt những năm qua.

Lúc đầu họ không nhìn nhận ra nhau, nhưng sau khi Vân Triệt tự mình gọi tên hắn ta thì mọi thứ đều trở nên vui mừng khôn xiết. Nhưng tất cả những hành động và lời nói sau đó của Vân Triệt đều khiến hắn cảm thấy bối rối... Đặc biệt, Vân Triệt đã phủ nhận thân phận của mình và phóng ra một luồng sát khí lạnh lùng về phía hắn.

Sau một hồi sững sờ, Hạ Nguyên Bá nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rõ ràng đang méo mó của Vân Triệt và nói với giọng kiên quyết nhất: “Tỷ phu, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta là Hạ Nguyên Bá! Nếu ngươi thực sự là tỷ phu của ta, không thể không nhận ra ta chứ. “

Hắn dang hai tay ra, tay trái là một tấm ngọc bội ánh vàng rực rỡ, tay phải là một cây thước ngắn phóng ra khí thế viễn cổ: “Đây là Thánh Đế Ấn và Hỗn Nguyên Thiên Xích của Hoàng Cực Thánh Vực, năm đó tại Chí Tôn Hải Điện, Hoàng Cực Thánh Đế tiền nhiệm đã giao chúng cho ta ngay trước mặt ngươi. “

“...” Nhìn Thánh Đế Ấn và Hỗn Nguyên Thiên Xích trong tay Hạ Nguyên Bá, ánh mắt bối rối của Vân Triệt như đông cứng lại.

Lật lòng bàn tay ra, trên tay Hạ Nguyên Bá còn có một Tuyết Bạch Đan Dược đang tỏa ra hơi thở của băng tuyết: “Còn nữa, đây là viên Tuyết Bạch Đan Dược mà lúc đó ngươi đưa cho ta, muốn ta sau khi lấy được vợ sẽ giúp nàng ấy luôn duy trì được sắc đẹp… Ừm, nhưng thật phiền khi nghĩ đến nữ nhân, vì vậy cho đến bây giờ cũng… khụ khụ! “

“Đúng rồi!” Hắn ta đột nhiên giơ tay chỉ vào cổ Vân Triệt: “Tam Sắc Lưu Âm Thạch mà ngươi đang đeo trên cổ kia chính là viên Tam Sắc Lưu Âm Thạch mà Vô Tâm tặng ngươi, trước khi đi ngươi còn cố ý khoe ra cho ta xem. “

“Hơn nữa, lúc đó ta còn hỏi ngươi về tin tức của tỷ tỷ ta, ngươi nói với ta nếu trong vòng hai năm có thể đứng vững ở Thần Giới, thì sẽ đưa ta đến Thần Giới... Nhưng mà, hơn bốn năm sau, đến nay ngươi đã chưa bao giờ quay trở lại.”

“Còn nữa, vào năm ngươi kết hôn với tỷ tỷ ta, tất cả hai người đều đang mười sáu tuổi... Sau đó, ta và ngươi cùng nhau tiến vào Tân Nguyệt Huyền Phủ, ở đó còn quen biết được Thương Nguyệt - người có biệt danh là Lam Tuyết Nhã…”

“Mười bảy tuổi, ngươi đã đánh bại tỷ tỷ ta trong giải đấu xếp hạng Thương Phong tại Thiên Kiếm Sơn Trang...”

“Về sau, để cứu ta, ngươi đã bị một Yêu nhân đánh trọng thương, ngươi và hắn cùng bị phong ấn dưới Ngự Kiếm Đài, và Yêu Nhân đó chính là tổ phụ Vân Thương Hải của ngươi…”

“Còn nữa, còn nữa…”

Hạ Nguyên Bá thở hổn hển và nói không ngừng. Từng người, từng người một, tất cả đều là những chuyện trước đây của hắn ta và Vân Triệt... có rất nhiều chuyện mà chỉ có hai người bọn họ mới biết.

Nó đã hoàn toàn phá tan sự nghi ngờ của Vân Triệt.

Hắn ta chính là Hạ Nguyên Bá, hắn không thể chối bỏ điều đó vì bất cứ lý do gì.

Nhưng tại sao những gì hắn ta nói lại...

Rõ ràng Lam Cực Tinh ở Đông Thần Vực mà...

Rõ ràng Lam Cực Tinh đã bị phá hủy trước mắt hắn...

Cũng rõ ràng đã mãi mãi mất đi Vô Tâm rồi...

Sự lạnh lùng và sát khí tản ra biến mất đi, tay hắn bắt lấy cánh tay của Hạ Nguyên Bá lần nữa, và lời nói của Hạ Nguyên Bá cũng bị chặn đứng lại.

“Nguyên Bá.” Vân Triệt cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: “Lam Cực Tinh của chúng ta... rõ ràng là ở phía đông của Đông Thần Vực mà! Và hơn nữa... nó đã bị phá hủy cách đây bốn năm trước! Vô Tâm và những người khác... tất cả đều đã biến mất cơ mà!”

“...” Lần này, hai mắt Hạ Nguyên Bá gần như tròn xoe: “Tỷ phu, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta mới rời khỏi Lam Cực Tinh bốn tháng trước đây thôi. Trước đó, ta còn ở Lam Cực Tinh cơ mà! Hầu hết thời gian là ta ở tại Thiên Huyền Đại Lục, thỉnh thoảng còn đến Hoan Yêu Giới nữa. À, còn có hai lần vì tò mò mà ta thậm chí đã liếc nhìn vài lần về Thương Vân Đại Lục mà ngươi đã kể trước đó nữa.”

“Bất kể là đại lục nào, tất cả đều ổn. Và sau khi ngươi rời đi, ngay cả những cuộc bạo động của Ma thú cũng nhanh chóng biến mất. Bị hủy hoại ư... ý của ngươi là như thế nào?”

“...” Ánh sáng trong con ngươi Vân Triệt đông cứng lại, hơi thở cũng đông cứng lại... cả người như hóa đá tại chỗ.

“Trong hai năm đầu, ngày nào Vô Tâm cũng mong chờ ngươi trở về. Hai năm sau đó, nàng đã chăm chỉ tu luyện vì muốn đến Thần Giới tìm ngươi. Còn có Tiểu Yêu Hậu, Nguyệt Thuyền Tiên Tử, Phong Tuyết Nhi nữa ... Mặc dù họ đang bảo vệ và an ủi nhau, nhưng ta có thể thấy rằng mỗi người bọn họ đều đang thất vọng, và tất cả đều đang âm thầm luyện tập, họ muốn tự mình đến Thần Giới để tìm ngươi!”

“Vân bá bá và Mộ bá mẫu... mỗi lần ta đến thăm họ, ta có thể cảm thấy họ rất hụt hẫng. Ông Tiêu và cả ông ngoại của ngươi hầu như ngày nào cũng hỏi xem ngươi có về không ...”

“Hồi đó ngươi rõ ràng đã nói là sẽ về sớm. Nhưng một năm... hai năm... ba năm... bốn năm... Lúc đầu là lo, về sau mặc dù không ai dám nói ra nhưng trong lòng mọi người đều rất sợ, và ta cũng càng ngày càng sợ, ta sợ rằng ngươi đã... đã bị...”

“...” Cơ thể Vân Triệt lảo đảo lùi lại một chút, trong đầu như có hàng ngàn tia sét đang đánh vào vậy.

“Tại sao ngươi không chịu quay lại thăm nhiều năm như vậy chứ? Tại sao ngươi lại nói Lam Cực Tinh đã bị phá hủy? Ngươi còn nói Vô Tâm và bọn họ đều đã biến mất là như thế nào?”

Hạ Nguyên Bá bước tới một bước: “Tỷ phu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả, đã xảy ra chuyện gì chứ!”

Sấm chớp không ngừng đánh trong đầu Vân Triệt, điên cuồng đuổi đánh tâm can của hắn, không thể suy nghĩ được, cũng không thể bình tĩnh, thậm chí ánh mắt của hắn cũng dần trở nên mụ mị.

Lam Cực Tinh, tan nát tâm hồn. Đó là cơn ác mộng đã đẩy tất cả cuộc đời, tâm hồn, niềm tin… của hắn vào vực thẳm tăm tối.

Sự phẫn uất và sự trả thù đã rèn cho hắn một tâm hồn mới, đồng thời cũng là chỗ dựa lớn nhất cho cuộc sống và niềm tin của hắn.

Làm hắn có suy nghĩ bất thiện, không do dự, không lo lắng, không tôn kính Thiên Đạo, nhân gian và sinh mệnh... Điên cuồng theo đuổi quyền lực, dòng máu điên cuồng, điên cuồng giết chóc, điên cuồng hủy diệt, điên cuồng trút giận...
Hết chương 1871.
Bình Luận (0)
Comment