Nhưng, Thủy Mị Âm từ tốn kể lại: “Hồi đó, sau khi Ma Đế dùng Càn Khôn Thứ để mở ra những vết nứt màu đỏ thẫm, sức mạnh của Càn Khôn Thứ gần như đã bị cạn kiệt, và việc dịch chuyển khoảng cách tức thời cũng đã không còn dễ dàng thực hiện được như trước đây nữa.”
Vân Triệt cũng không ngạc nhiên. Những vết nứt màu đỏ thẫm đó tồn tại trong nhiều năm qua, Kiếp Thiên Ma Đế đã phải mất vài năm mới có thể mở được bức tường hỗn độn, trong những năm qua, sức mạnh của Càn Khôn Thứ chắc chắn đã được giải phóng, sau đó cạn kiệt và rồi đã hồi phục.
Khi bức tường hỗn độn cuối cùng cũng bị phá vỡ, những chiếc Càn Khôn Thứ đương nhiên cũng bị ít dần, thậm chí còn bị cạn kiệt.
Trong thế giới hỗn độn ngày nay, sức mạnh của Càn Khôn Thứ hồi phục cực kỳ chậm chạp... giống như Thiên Độc Châu và Trụ Thiên Châu vậy.
“Không chỉ vậy, khí linh của nó cũng đang chết dần bởi kiệt quệ do nhiều năm giải phóng sức mạnh. Sau khi bức tường hỗn độn mở ra, khí linh của nó càng ngủ say hơn.”
“Lão Ma Đế cho rằng, hơi thở của thế giới hỗn độn hôm nay đã quá đục và loãng. Dưới môi trường như vậy, có lẽ khí linh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, và rất có thể một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ hoàn toàn chìm sâu trong giấc ngủ.”
Vân Triệt: “...”
Những lời nói của Thủy Mị Âm khiến hắn nhớ đến Thiên Độc Châu Độc Linh đã chết.
Hồi đó, mặc dù Thiên Độc Châu đã khôi phục được nguồn độc của nó trong Thương Vân Đại Lục và trở lại một cách nguyên vẹn, nhưng Độc Linh thì đã chết, khiến độc lực của Thiên Độc Châu phục hồi rất chậm... hầu như không đáng kể.
Cho đến khi Hòa Lăng trở thành một Độc Linh mới, độc tính của Thiên Độc Châu mới được khôi phục từng chút một, và qua vài năm sau, hắn ta giáng “Thiên Thương Đoạn Niệm” xuống toàn bộ Phạm Đế Thần Giới và đẩy nó vào sự tuyệt vọng.
Nếu Thứ Linh của Càn Khôn Thứ thực sự bị chôn vùi và chết đi, thì sức mạnh của Càn Khôn Thứ chắc chắn sẽ chìm vào giấc ngủ.
Không biết liệu linh hồn của Hòa Lăng có phù hợp với Càn Khôn Thứ hay không...
Một ý nghĩ lóe lên, và hắn lập tức bác bỏ nó.
Không không! Mộc Linh của Hòa Lăng có thể điều khiển được toàn bộ Thiên Độc Châu, và một viên Trụ Thiên Châu khác đã khiến áp lực linh hồn của nàng ấy tăng lên mạnh mẽ, mà nàng ấy bình thường còn cố gắng thử việc dung hợp được với Hồng Mông Sinh Tử Ấn.
Với tính cách không vì hắn ta mà làm bản thân luyến tiếc của nàng, thêm một cái Càn Khôn Thứ nữa thì...
À, chờ đã! Thứ Linh chỉ đang ngủ say, chưa chết mà.... nghĩ nhiều quá rồi.
“Nhưng trước khi Ma Đế rời đi, hắn không muốn để Càn Khôn Thứ theo nàng rời khỏi hỗn độn vĩnh viễn, nên đã giao nó cho ta.”
“Vì Vô Cấu Thần Hồn của ngươi ư?” Vân Triệt nói. Đây là món quà độc nhất vô nhị trên thế giới của Thủy Mị Âm.
“Ừ.” Thủy Mị Âm gật đầu: “Càn Khôn Thứ sinh ra trong lõi của Hồng Mông. Trên thế giới này, ‘chỉ có Vô Cấu Thần Hồn được sinh ra bởi khí tức của Hồng Mông trong cơ thể ta mới có thể làm cho Càn Khôn Thứ ấm lại và mới tạm thời đánh thức được Càn Khôn Thứ đang ngủ say kia’.”
“Và với Vô Cấu Thần Hồn làm phương tiện kết nối, với sự trợ giúp của Thứ Linh tạm thời đã thức tỉnh kia, với sức mạnh của chính nó, thúc đẩy sức mạnh Thứ Nguyên Thần Lực của Càn Khôn Thứ.”
Sắc mặt Vân Triệt cảm động, nói: “Nói như vậy thì ‘dời sao đổi trăng’ sẽ xảy ra thật ư?”
Tạm thời đánh thức Thứ Linh bằng Vô Cấu Thần Hồn, sau đó thông qua mối liên hệ giữa Vô Cấu Thần Hồn và Thứ Linh, sử dụng sức mạnh của chính nó để kích hoạt sức mạnh thần thánh của Càn Khôn Thứ để thực hiện một cuộc dời sao đổi trăng vĩ đại.
Việc dời hai Tinh Cầu ra khỏi Tinh Vực, và tiêu diệt được hai Tinh Cầu kia, hai việc này đúng thật là khó khăn vô cùng.
Điều này phải tiêu hao rất nhiều linh lực và huyền lực của Thủy Mị Âm, và càng mệt nhọc hơn chắc chắn là Thứ Linh vốn dĩ đã rất yếu ớt kia.
Thảo nào, Thủy Mị Âm sẽ nói rằng thứ đó có lẽ là kì tích duy nhất... Trừ khi Thứ Linh có thể hồi phục đủ, nếu buộc phải làm lại lần nữa, nó có thể không thành công, và Thứ Linh sẽ bị xóa sổ.
Với hiện trạng hỗn độn như hiện tại, chưa nói đến việc Thứ Linh có thể biến mất bất cứ lúc nào, cho dù có thể khôi phục hoàn toàn dưới sự hâm nóng của Vô Cấu Thần Hồn Thủy Mị Âm cũng không biết sẽ tồn tại được bao lâu.
Thủy Mị Âm cho biết: “Dời sao đổi trăng, đây là sức mạnh tối thượng mà Ma Đế đã nói với ta sau khi giao Càn Khôn Thứ cho ta. Lúc đó, ta không ngờ nó lại thành sự thật, mà còn lại là một ngày... sớm như vậy.”
Vân Triệt nhìn Thủy Mị Âm, trong trái tim và tâm hồn hắn rối bời không thể nói thành lời.
“Ngươi đã tìm kiếm một hành tinh có thể thay thế Lam Cực Tinh từ rất sớm ư?” Vân Triệt hỏi, giống như… Trước khi mọi chuyện xảy ra, Thủy Mị Âm đã sử Hoan Tâm Lưu Ảnh Ngọc và lặng lẽ khắc họa ra chân tướng của năm đó từ lâu. Nàng ấy nói rằng đó là vì Vô Cấu Thần Hồn của nàng ấy ở một mức độ nào đó có thể đoán trước được nguy hiểm.
“Tiền bối Ma Đế lúc đầu đã nói điều này với ta, và bây giờ, ta vẫn còn nhớ rất rõ từng chữ.” Thủy Mị Âm chậm rãi trả lời: “Ma quỷ thật sự chưa bao giờ là một Ma nhân hắc ám cả, mà là tồn tại trong sâu thẳm trong linh hồn của mọi sinh vật. Vì vậy, đừng bao giờ mong đổi thiện chí của bản thân lấy thiện chí của người khác, và đừng bao giờ đánh giá quá cao giới hạn của một người”.
“...” Lúc này Vân Triệt mới hoàn toàn hiểu được những lời này.
Mà năm đó, hắn đã tìm lại được Sở Nguyệt Thuyền, tìm lại con gái và lấy lại sức mạnh của mình, cha mẹ hắn đều khỏe mạnh và hồng nhan đều ở bên, trở về Thần Giới và cũng tìm lại được Mạt Lỵ. Hắn quyết định cùng nhau rút về Lam Cực Tinh, suốt đời không rời đi nữa, chính miệng của vị Trụ Thiên Thần Đế đáng kính... cũng công khai rõ ràng rằng không cho phép bất kỳ ai làm phiền cả.
Mọi thứ thật đẹp đẽ và hoàn mỹ, lúc đó hắn có được mọi thứ và vô cùng biết ơn sự ưu ái, nhân hậu của số phận.
Sau đó, trong lúc ngây thơ này, hắn đã bị rơi xuống vực sâu.
Hết chương 1877.