“Nói cách khác, cảnh quan thứ sáu và thứ bảy trong huyền mạch của Vân Triệt ca ca, cũng như cảnh giới bên trên Thần Quân, thuộc về… sức mạnh của Thần đúng không?” Thủy Mị Âm nói.
“Ta không biết nó có được tính không,” Vân Triệt nói, “Nhưng ít nhất ... đó phải là một sức mạnh vượt qua giới hạn của thế giới này.”
Tại Phần Nguyệt Thần Giới năm đó, với cái giá phải trả là hiến tế Tinh Thần Thần Nguyên, lần đầu tiên đã mở ra cảnh quan thứ sáu của Tà Thần – “Thần Tẫn”. Mặc dù lúc đó ý thức của hắn đang mơ hồ bất định, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự chấn động của thế giới.
Sau đó Thiên Diệp Ảnh Nhi nói với hắn rằng chỉ trong vòng vài nhịp thở, gần một phần tư Bắc Thần Vực đều đã rung chuyển.
Trong Nam Minh Thần Giới, khi sức mạnh của Minh Thần Đại Pháo bộc phát, đó cũng là sức mạnh vượt qua ranh giới, cũng tạo nên chấn động dữ dội của tất cả các Tinh Vực lớn.
Chỉ là oanh liệt nhất thời thôi, nếu như liên tục có sức mạnh vượt qua giới hạn trong một thời gian dài, hậu quả có thể... thực sự nghiêm trọng hơn hắn ta tưởng.
“Là vị thần cuối cùng biến mất, có lẽ khí tức hỗn độn lúc đó đã bị loãng đi rất nhiều. Trật tự thiên địa mới và sự cân bằng mới của các nguyên tố cũng đã hình thành. Vì vậy, hắn đã để lại cấm chế việc kế thừa huyền mạch của mình cho các thế hệ sau. Khiến cho người đó không thể mở cảnh quan thứ sáu ra, cũng không thể đột phá đến Thần Chủ cảnh.”
Tất nhiên, không ai trên thế giới hiểu rõ Thần mạch đặc biệt kia của mình hơn Tà Thần.
Lúc này Vân Triệt đã là Thần Quân cảnh cấp mười, nhưng đang ở trong trạng thái sử dụng cảnh quan Tà Thần “Diêm Hoàng” thì thể so sánh ngang bằng với Thần Chủ cảnh cấp mười.
Nếu người kế thừa được phép đột phá tới Thần Chủ cảnh... nhất định sẽ vượt qua giới hạn.
Cấm chế mà hắn ta để lại chỉ là giới hạn tối đa của sức mạnh mà thế giới này có thể chịu đựng được.
“Với sức mạnh của Kiếp Thiên Ma Đế, khả năng không phát hiện ra cấm chế của huyền lực là rất nhỏ. Nàng ấy không giải trừ nó, có lẽ là vì cân nhắc giống như Tà Thần. Và nàng ấy cố tình giải trừ hạn chế của cảnh quan, chắc là vì để lúc ta đối mặt với nguy hiểm, có thể chiến đấu đến chết. Nói chung sức mạnh cực hạn ngắn ngủi còn lâu mới có thể phá vỡ trật tự và luật lệ của thế giới này.”
“Trong trường hợp này, thực sự là không có cách nào cả sao?” Thủy Mị Âm nói với vẻ hơi lo lắng.
Cấm chế do một Thần Sáng Thế để lại không thể bị phá bỏ bởi sức mạnh của thế giới này được.
“Không sao cả.” Vân Triệt cười thoải mái: “Cả đời ta có được ngày hôm nay, là đã thừa hưởng được ân huệ vô tận của Tà Thần rồi. Tuy rằng cấm chế này là hạn chế, nhưng cũng là một phần của sự ban ơn này, ta cũng phải nhận nó với lòng biết ơn.”
“Mặc dù không thể đột phá giới hạn, nhưng trong hai năm qua, tốc độ tăng mạnh của dưới giới hạn đã vượt xa kỳ vọng của ta.”
Vân Triệt không còn nghĩ tới chuyện đột phá nữa, nắm chặt tay, đứng lên, cười nhẹ nói: “Ít nhất, hiện tại có thể duy trì trạng thái “Diêm Hoàng” một cách bình thường. Như vậy là đủ rồi!”
“Trong một năm còn lại, ta sẽ chuyên tâm tu hồn.”
“À…”
Giữa tiếng thốt lên của Thủy Mị Âm, nàng ấy đã bị Vân Triệt đẩy xuống đất một cách rất thô bạo.
“Được rồi, bắt đầu thôi…”
Vạt váy treo đầy những tua hắc ngọc trực tiếp bị vén lên trước ngực, lộ ra một cặp ngọc ngà tròn đầy, một đôi chân dài trắng nõn...
…
Cùng lúc đó.
Tây Thần Vực, Long Thần Giới, Luân Hồi Cấm Địa.
Không gian bỗng hơi bị bóp méo, một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra.
Hắn mặc đồ trắng, dáng người cao lớn, lông mày sắc lẹm như kiếm, từng dấu vết trên mặt đều khắc sâu sự uy nghiêm. Đôi đồng tử giống như bầu trời sáng ngời, phóng ra thánh quang xuyên qua vô tận tang thương của cuộc đời.
Khi hắn ta hiện thân, khung cảnh bình yên trong trong ngàn dặm đã mất đi, ánh sáng trở nên xám xịt, mọi thứ đều yên ắng... dường như vạn vật đều đang im lặng để cung nghênh bá chủ của thiên địa.
Long Bạch!
Long Hoàng trở lại Long Thần Giới, khi hắn xuất hiện, hào quang phát ra kia lập tức kinh động đến tất cả Long Thần.
“Long Hoàng Điện Hạ, cuối cùng... cuối cùng ngươi đã trở lại rồi!”
“...Sức mạnh của Bắc Thần Vực vượt quá mức bình thường. Đông Thần Vực hoàn toàn bị đánh bại, Trụ Thiên Thần Giới bị nhuốm máu, Nguyệt Thần Giới bị tiêu diệt, Phạm Đế Thần Giới vì bảo vệ cho bản thân mà quỳ gối trước Ma tộc .
“Thực lực của Vân Triệt hiện tại đã có thể so sánh với Thần Đế!”
“Có ba lão quái vật cực kỳ đáng sợ bên phía Ma tộc, hai Tiên Đế của Phạm Đế Thần Giới là Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc đều đã hiện thế, đứng vào hàng ngũ của Ma tộc! Tin tức truyền rằng Phạm Đế Thần Giới che giấu Hồng Mông Sinh Tử Ấn, giờ thì ta chắc chắn không còn gì nghi ngờ rồi! Mà rõ ràng bọn họ đã tìm ra cách để điều khiển Hồng Mông Sinh Tử Ấn.”
“Sau Đông Thần Vực, Nam Minh Thần Giới cũng tiếp tục bị hủy diệt, Nam Thần Vực cũng vì chuyện này mà bị dọa đến hồn bay phách lạc. Ba nơi là Thương Lan Giới, Hiên Viên Giới, Tử Vi Giới đều quỳ gối đầu hàng mà không hề chống cự.”
“Hôi Tẫn bị giết! Đại ca bị Ma Hậu đánh trọng thương, đến nay vẫn chưa lành...”
“Long Hoàng Bệ Hạ, Phi Diệt kia... không còn mặt mũi nào để đến bái kiến cả!”
“Tất cả các giới của Tây Thần Vực đều đang ở trong tình trạng chuẩn bị chiến tranh. Chỉ còn chờ Long Hoàng Bệ Hạ chỉ huy và ra lệnh thôi...”
…
…
Giọng truyền âm của tám Long Thần lần lượt vang lên bên tai hắn, kích động, vui mừng, tội lỗi… hỗn loạn chưa từng thấy cho thấy sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại.
Nhưng Long Hoàng không hề đáp lại, ngay cả vẻ mặt và ánh mắt cũng không có chút dao động nào.
Bước chân của hắn không ngừng di chuyển, yên lặng bước trên mặt đất, với tư cách chí tôn trong thiên hạ, dường như hắn đang sợ sẽ động chạm đến điều gì đó.
Thật lâu sau, hắn dừng lại.
Hết chương 1888.