Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1800 - Chương 1892. Bí Mật Của Cặp Song Sinh (2)

Chương 1892. Bí mật của cặp song sinh (2)
Chương 1892. Bí mật của cặp song sinh (2)

“Hừm, không nói nhiều lời, không hỏi quá nhiều, thật là một con chó ngoan.” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn với đôi mắt lạnh lùng mà chế nhạo.

Ra đến bên ngoài sảnh, Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn lên bầu trời. Bầu trời ban đầu có màu xanh như nước, một lúc nào đó đã bị bao phủ bởi một đám mây mờ.

Ở phía tây, bầu trời đã tối sầm lại và những đám mây đen đang đến gần, như thể một trận mưa bão sắp trút xuống.

Lông mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi chùng xuống một hồi, sau đó đột ngột lộn nhào và bay về hướng Thương Lan Vương Điện.

Vượt qua các lớp kết giới và đến trung tâm của Vương Điện, Trụ Thiên Châu đang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng trắng đậm đặc. Xung quanh, ba Diêm Tổ đang xếp thành hình tam giác, canh giữ cho nó ở cách đó khoảng mười mét. Những ngày này, không thể rời đi dù chỉ một bước.

“Nghe này,” Thiên Diệp Ảnh Nhi nói với Tam Diêm Tổ: “Chủ nhân của ngươi sẽ rời khỏi Trụ Thiên Châu trong khoảng bốn ngày nữa. Trước đó, dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không được rời đi. Hãy bảo vệ Trụ Thiên Châu khỏi các thế lực bên ngoài cố ý làm phiền là nhiệm quan trọng hàng đầu và duy nhất của ngươi, hiểu không?”

“Vâng, Thiên Ảnh đại nhân, đừng lo lắng.” Ba Diêm Tổ thành thật gật đầu.

Một đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào Trụ Thiên Châu một lúc lâu, sau đó Thiên Diệp Ảnh Nhi quay người rời đi.

Ba Diêm Tổ nhìn nhau.

Thật kỳ lạ, đích thân đến đây chỉ để lặp lại các lưu ý mà ta đã được nhận trước đây thôi sao? Nàng cho là cả ba bọn ta đều đã già cả và hay quên sao?



Trong Trụ Thiên Thần Cảnh, thế giới của Thiên Độc Châu.

“Phù…”

Hồng Nhi luôn lười biếng kia lẩm bẩm: “Chán quá, chủ nhân lại bắt đầu làm cái trò quái gở đó nữa rồi. Hòa Lăng tỷ đã lâu rồi không chơi với chúng ta. .”

“...” U Nhi gật đầu, biểu thị sự đồng ý.

“Đúng vậy, nhân lúc chủ nhân và tỷ tỷ đang làm những điều kỳ lạ, chúng ta hãy tiếp tục thử điều đó đi.” Nói đến đây, Hồng Nhi đột nhiên đỏ mặt và vẻ mặt trở nên đầy phấn khích.

U Nhi khẽ mở môi, và sau đó phát ra một giọng nói như trẻ con: “Được.”

Hồng Nhi khẽ nhảy một cái, liền đứng trước mặt U Nhi, đưa hai tay về phía U Nhi, nhẹ nhàng siết chặt bốn bàn tay như tuyết như ngọc nhỏ bé, hầu như không có sự khác biệt nào ngoại trừ màu da.

“Nhắm mắt lại đi” Hồng Nhi ra lệnh, nhắm mắt lại, và một tia sáng phấn khích hiện trên khuôn mặt nàng ấy: “Bắt đầu thôi.”

Hai nữ tử nhắm mắt lại và từ từ nghiêng người về phía trước, màu son đỏ son và mái tóc màu xám đang lặng lẽ hòa vào nhau, lúc này trán của họ đã chạm vào nhau.

Đột nhiên, cơ thể Hồng Nhi phát sáng màu đỏ, và cơ thể U Nhi tràn ngập ánh sáng xám. Hai màu sắc khác nhau, và các tia thuộc tính trái ngược nhau đột nhiên lại có thể đan xen vào nhau ... Hình bóng của hai nữ tử cũng từ từ hòa vào nhau như sự đan xen kỳ lạ này, và sau đó thực sự đã hợp lại thành một hình bóng của một nữ tử mảnh mai và duyên dáng.

Mái tóc dài bạch kim, đôi mắt đỏ tươi… Nàng khẽ nhúc nhích bờ vai rồi từ từ đảo mắt, vẻ đẹp của khoảnh khắc ấy đã làm mờ đi ánh sáng ngọc lục bảo vĩnh cửu của thế giới Thiên Độc Châu.

Nhưng ngay lập tức, bóng dáng của nàng đó nhanh chóng mờ đi, Hồng Nhi và U Nhi hét lên một tiếng đau đớn rồi cùng lúc ngã xuống đất.

“Oa!” Hồng Nhi đang ngồi trên mặt đất, phấn khích thốt lên: “Thật là vui! Lần này chúng ta đã kéo dài thời gian hơn!”

Mặc dù chỉ có hai hơi thở nhưng so với vài lần trước thì quả thực là “rất lâu”.

“Hơn nữa, ta đã nhìn thấy nhiều suy nghĩ của U Nhi hơn. Quả nhiên, U Nhi, cũng như ta, rất nhớ chị Hòa Lăng. Hừm, đều tại chủ nhân cả.”

U Nhi nhẹ nhàng mở miệng, và giữa đôi môi mềm mại của nàng ấy, hai từ có phần thanh tao từ từ thốt ra:

“Nghịch... kiếp...”

Đôi mắt nàng ngơ ngác và bối rối, không biết tại sao trong lòng nàng lại đột nhiên xuất hiện hai chữ này.

“Hả?” Hồng Nhi nghiêng đầu nói, “Chắc chắn rồi, ngươi cũng như ta, đột nhiên biết cái tên này… Hả? Tại sao ta lại biết rằng đây là một cái tên? Thật lạ lùng.”

“Kệ nó đi.” Hồng Nhi chưa bao giờ vướng bận bất cứ thứ gì, nàng kéo bàn tay nhỏ bé của mình ra, rút ra một thanh trường kiếm phóng ra ánh sáng màu tím từ hư không, ngoạm thân kiếm trong miệng, cầm một nửa thanh kiếm còn lại trong mỗi tay, trong phút chốc đã ăn lấy nó.

Trước khi bước vào Trụ Thiên Thần Cảnh, đống thần kiếm mà Vân Triệt yêu cầu Diêm Thiên Hưu lấy đã được sử dụng như một khẩu phần ăn của Hồng Nhi để tránh cho nàng ấy gặp rắc rối trong quá trình tu luyện.

“U Nhi, hãy nhớ kỹ, bí mật nho nhỏ này của chúng ta, hiện tại đừng nói cho chủ nhân.” Hồng Nhi phồng má qua một bên mở to miệng mà ăn, lại một lần nữa nghiêm túc cảnh cáo: “Chờ khi chúng ta có thể duy trì thật thật lâu, là có thể biến hình làm cho chủ nhân sợ hãi… nhảy dựng lên!”

“… Được.” U Nhi gật đầu, lông mày từ từ cong lên, lộ ra một nụ cười đặc biệt và quá đỗi thuần khiết.



Sau khi Long Thần trở về, toàn bộ Tây Thần Vực đều hỗn loạn.

Long Thần Giới vốn đã luôn bị che dấu, cuối cùng cũng không có bất kỳ thứ gì để lo lắng cả.

“Cung nghênh Long Hoàng!”

“Cung nghênh Long Hoàng!!”

Long Bạch bước đến đâu, vạn Long khuỵu gối, cúi đầu nghênh đón.

Từ Chủ Long, đến Long Quân, đến tám Long Thần, đều đã ở trong Long Thần Giới từ lâu.

Bước chân vào Long Hoàng điện, đập vào mắt Long Bạch đầu tiên là một vị khách đặc biệt.

“Trụ Thiên Lão Đệ, ngươi chịu khổ rồi.” Long Bạch chủ động cất lời, thở dài một hơi.

Trụ Hư Tử tỏ vẻ bi thảm, cười nói: “Trụ Thiên Thần Giới đã bị hủy diệt trong tay lão nhân. Lão già ta không còn xứng với hai chữ Trụ Thiên nữa rồi. Bây giờ, ta chỉ nguyện vì Long Hoàng điện hạ mà tặng một cây kiếm cũ, tùy Long Hoàng định đoạt.”

Long Bạch nói: “Trụ Thiên lão đệ của ta đừng bi quan như vậy. Ngươi cứ yên tâm đi, ngày mà Ma tộc bị tiêu diệt chính là thời kỳ Trụ Thiên sẽ lại tỏa sáng.”

“Đa ta Long Hoàng điện hạ khai ân, lão nhân gia cảm thấy yên tâm rồi.” Hắn mỉm cười cảm tạ, kéo những người trẻ tuổi xung quanh mình: “Đây là đứa con trẻ người non dạ Thanh Phong của ta, sau này Trụ Thiên có thể lại được lớn mạnh tề thiên hay không, đều là nhờ hết trên vai của thế hệ của bọn chúng.”
Hết chương 1892.
Bình Luận (0)
Comment