Tình hình đã thay đổi, mà thái độ của Thương Thích Thiên cũng thay đổi đáng kể.
Trước đó, hắn đã bị buộc phải quỳ xuống dưới chân của Ma tộc để bảo vệ bản thân và ngăn Thập Phương Thương Lan Giới trở thành mục tiêu tiếp theo sau Nam Minh Thần Giới.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi nhanh chóng, trước đây hắn luôn phải cúi đầu quỳ gối, đột nhiên nắm được thế chủ động... bởi vì hắn có thể điều khiển được kết giới Thương Lan.
Nếu hắn ta phá bỏ kết giới sau khi Tây Thần Vực đến, nhân lúc đục nước béo cò và đâm sau lưng Ma tộc Bắc Vực, đó sẽ là một đòn cực kỳ chí mạng đối với Ma tộc Bắc Vực vốn dĩ đã lâm vào thế bất lợi kia. Đồng thời cũng sẽ có những đóng góp to lớn trong trận chiến tiêu diệt Ma tộc này, thậm chí có thể đủ để bù đắp tội lỗi khi đã cúi đầu trước Ma tộc.
Một sự lựa chọn rất khôn ngoan và cực kì đơn giản... đơn giản đến mức không cần phải suy nghĩ cân nhắc, và đơn giản đến mức ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không ngần ngại mà thực hiện.
Tâm trạng và ánh mắt của các vị Hải Thần Thương Lan và Thần Sử đã thay đổi từ lâu. Tất cả đều đang chờ lệnh của Thương Thích Thiên... đó là điều tất yếu, thậm chí là mệnh lệnh duy nhất.
Tuy nhiên, Ma Chủ không có ở đó, và Ma Hậu, với tư cách là người đứng đầu Ma tộc, không hề có ý định đề phòng hắn ta, chứ chưa nói đến việc áp đặt sự kiểm soát bắt buộc để ép hắn ta thực hiện “Phạm Hồn Cầu Tử Ấn” dưới tình huống hiểm nguy kia. Không hề có một lời cảnh báo nào dù cho bằng lời nói hay ánh mắt.
Điều đáng kinh ngạc nhất là ngay cả quyền kiểm soát Thương Lan Thần Giới cũng không bị cưỡng đoạt.
Điều này đã khơi dậy sự quan tâm và tò mò đáng kể của Thương Thích Thiên.
Vì dù gì Ma Hậu mà hắn biết và nhìn thấy hoàn toàn không phải là một “kẻ tốt đẹp” gì cả.
Trong mắt Trì Vũ Dao không có chút rung động, giọng nói nhàn nhạt, lãnh đạm: “Nghe nói sau khi Nam Minh bị hủy diệt, Thích Thiên Thần Đế là người đầu tiên nguyện ý trung thành với Ma Chủ mà. Không những thế còn không chống cự, ngươi đã không ngần ngại sớm ra tay giết chết Nam Minh Thần Đế và lấy công chuộc tội cơ mà.”
“Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế là kẻ đi theo thôi, dễ dàng tha thứ cho họ hơn. Nhưng Thích Thiên Thần Đế nhà ngươi rất quyết đoán, làm cho bản Hậu ta vô cùng quan tâm. Vì vậy, khoảng thời gian này có thể coi là đã biết rất rõ ngươi rồi.”
“Ma Hậu nghĩ Thương Thích Thiên ta là ai chứ?” Thương Thích Thiên cười nói.
“Một người không muốn tuân theo quy tắc.” Trì Vũ Dao trực tiếp đưa ra câu trả lời: “Ta nghe nói khi ngươi yêu cầu Ma Chủ nhận ngươi làm chó, ngươi đã cho Ma Chủ một lý do rất tuyệt vời rằng thế giới này quá là nhàm chán”
Thương Thích Thiên: “...”
“Mấy lý do thoái thác của ngươi, bản Hậu khó lòng mà tin hết được. Chỉ có một lý do nhìn có vẻ ít giống lý do nhất này lại được bản Hậu tin tưởng, và nó hoàn toàn phù hợp với tiếng xấu của ngươi trong Thần Giới suốt mấy năm nay.”
“Đặc biệt là trong tháng vừa qua, cho dù ngươi đoạt được tài nguyên của Nam Minh, Hiên Viên và Tử Vi, truy lùng tàn dư của Nam Minh, hay thu thập thông tin về Tây Thần Vực, ngươi đều đã làm hết sức mình, và không từ bất kì một thủ đoạn nào, cũng không có bất kỳ sự chậm trễ nào.”
“Những điều này, đối với người ngoài, dường như đang cố gắng hết sức để thể hiện lòng trung thành. Nhưng trên thực tế... Thương Thích Thiên ngươi đang hưởng thụ nó, bởi vì đây là những điều mà ngươi đã luôn muốn làm mà không thể làm, phải không?”
“...” Hai mắt Thương Thích Thiên đảo loạn.
Trong sương mù mờ mịt. hắn chỉ có thể thoáng nhìn thấy được một ánh nhìn nửa có nửa không kia. Trong lòng chợt thấy ớn lạnh.
Ma Hậu Bắc Vực ở trước mặt này, rõ ràng nàng chỉ mới nhìn thấy hắn ta tổng cộng chưa đến mười lần, nhưng dường như nàng ấy đã nhìn thấy mọi ngóc ngách trong trái tim và tâm hồn của hắn ta.
Đột nhiên, Trì Vũ Dao chậm rãi đi qua hắn: “Làm Thần Đế nhiều năm như vậy, sợ rằng trên đời này khó có cái gì có thể làm cho ngươi kích thích. Đối với ngươi mà nói, không hẳn là một nỗi dằn vặt không thể nói ra.”
“Vì vậy, khi Bắc Thần Vực xâm chiếm thế giới, hắc ám ngập tràn trong bầu trời, thiên địa sẽ bị lật đổ, ngươi nhất định sẽ rất hứng thú đấy.”
“Nếu như đã thích sự phấn khích như vậy, tại sao không đặt cược một cú lớn xem.”
“Là ta cược, hay là Ma Hậu cược đây?” Thương Thích Thiên nói.
“Đương nhiên là cùng nhau đánh cược rồi.” Trì Vũ Dao cười nhẹ: “Nhưng ta nghĩ, đã đem hết sự kích thích chìm vào trong hắc ám rồi, ngươi muốn chứng kiến cảnh thiên địa đảo lộn thì cả đời này cũng không phải một sớm một chiều là có thể thấy đâu. Giống như những tên Thần Đế tầm thường như Hiên Viên và Tử Vi, lật mặt trong một đêm đâu đúng không? Nếu vậy, thì thật là tiếc.”
“...” Thương Thích Thiên không nói gì, chỉ là hơi hơi nheo mắt lại.
Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn vào lưng Trì Vũ Dao: Yêu nữ này, nếu ta mà là kẻ thù... cho dù phải thương tổn nặng hề, thì cũng không tiếc thứ gì mà chơi nàng đến chết mất!
“Đúng vậy,” Trì Vũ Dao đột nhiên dừng lại, quay đầu nói, “Có cách nào để mở ra kết giới Thương Lan Thần Vực chỉ với ba mươi phần trăm sức mạnh không.”
Thương Thích Thiên nói: “Đương nhiên. Thần lực của Thương Lan luôn thay đổi, làm sao có thể không khống chế được thứ năng lượng cơ bản nhất này được chứ.”
“Tốt lắm, chút nữa làm phiền Thích Thiên Thần Đế, lúc đi mở kết giới Thương Lan, có thể chỉ cần dùng ba phần sức mạnh thôi không.” Trì Vũ Dao nói.
“Tại sao?” Thương Thích Thiên cau mày, “Sau đó muốn ra bộc phát toàn lực thì phải rất lâu mới có thể mở lại, tình huống đối mặt với Tây Thần Vực như thế này, gần như đồng nghĩa với việc tự đào mồ chôn mình.”
“Ngươi có thể làm được.”
Âm thanh ma mị, mờ ảo nhưng không thể chối cãi và không thể từ chối được.
“Được thôi, vì đó là mệnh lệnh của Ma Hậu, ta sẽ tuân theo.” Thương Thích Thiên không nói thêm, nhướng mày nhận lệnh.
…
Hết chương 1906.