Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1830 - Chương 1922. Xuyên Tim (3)

Chương 1922. Xuyên tim (3)
Chương 1922. Xuyên tim (3)

Ở bên ngoài kết giới, Long Tứ thở dài nặng nề nói: “Dù là long thể hay long hồn đều vượt xa chúng ta, đặc biệt là long thể, ở một mức độ nào đó, có lẽ đã vượt qua cả ‘giới hạn’. Hắn hoàn toàn xứng đáng với cái danh Long Hoàng mạnh nhất.

“Long hồn như vậy, nhưng lại bị Ma Hậu khống chế.” Long Nhất nhướng mày nhìn bóng đen phía trên bầu trời: “Xem ra ta từ khi chìm vào giấc ngủ cho đến nay, đã có rất nhiều sự quái dị xảy ra rồi.”

“Đã đến lúc ra tay rồi.” Long Nhị nói.

Bùm…

Lại có một tiếng động lớn nữa khiến mọi người chấn động đến điếc cả tai, cùng với sự phóng ra của một luồng Long khí đáng sợ trên cơ thể Long Bạch, Diêm Đế, Thiên Diệp và những người khác đều bị chấn động.

Lúc này Long Bạch đã bị thương toàn thân, nhưng vết thương sâu nhất cũng không quá một mét, nửa tấc cũng không thấy.

Thân rồng của hắn đột ngột chuyển mình, móng vuốt rồng to lớn đánh vào Diêm Vũ - người có khí tức yếu ớt nhất.

Đúng lúc này, một luồng sáng đen lao lên như sao băng đen kịt, đó là Diêm Thiên Hưu, hắn vừa định tấn công thì móng vuốt rồng trên bầu trời đột nhiên quay lại rồi đè hắn xuống.

Đồng tử của Diêm Thiên Hưu co rút, hắn ta bị móng vuốt của con rồng đánh trúng, một khí tức kinh khủng nổ tung trên ngực hắn ta, máu tươi phun ra từ phía sau lưng hắn.

Khuôn mặt Diêm Thiên Hưu méo mó, nghiến răng nghiến lợi, giữa sự tàn bạo ấy, đáng ngạc nhiên là hắn không hề phân tán chút sức lực nào để trấn áp thương thế mà ngược lại tập trung toàn bộ sức mạnh của Diêm Ma vào tay rồi nện vào móng vuốt rồng đang ở trước mặt hắn ta.

Ầm!!

Với một tiếng động lớn như sự sụp đổ, móng vuốt của Long Hoàng bị uốn cong, và Diêm Thiên Hưu phun máu trên không trung, văng ra và rơi xuống đất một lần nữa.

“Phụ Vương!!”

Diêm Vũ hét lên, kinh hãi tột độ, hoảng sợ chạy tới.

Diêm Thiên Hưu lăn xuống đất, hắn nhanh chóng để tay lên ngực để bịt vết thương. Hắn ngẩng đầu lên thấy Diêm Vũ đang lao về phía hắn, hắn đột nhiên tát nàng một cái, dùng luồng khí hắc ám đẩy nàng về phía xa xa, miệng thì cay nghiệt mắng mỏ: “Quan tâm ta làm gì, mau xông lên đi!”

Diêm Vũ nghiến răng dữ dội, mượn sức mạnh của Diêm Thiên Hưu lao về phía Long Bạch, vung tay, hàng ngàn ngọn giáo của Diêm Vũ xuất hiện trên bầu trời.

Phá vỡ xương của Long Thần khó hơn gấp nhiều lần so với việc làm nó bị thương. Long Bạch - người bị Diêm Thiên Hưu nỗ lực đánh gãy móng vuốt, phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, thân hình con rồng to lớn nhất thời mất thăng bằng dưới sức mạnh khổng lồ này.

“Grào!!”

Thiên Lang phẫn nộ, Ma Kiếm nổ tung, Thái Chi lập tức chuyển hướng tấn công. Một chiếc “Man Hoàng Nha” giáng xuống móng vuốt rồng đang uốn cong kia của Long Bạch

A!!

Tương tự như sức mạnh của Long Thần, sức mạnh của Thiên Lang cũng vô cùng dữ tợn, mặc dù thân hình nhỏ bé và mềm mại của Thái Chi khiến Vân Triệt không dám dùng quá nhiều lực mỗi khi ôm lấy. Mỗi khi Ma Kiếm khổng lồ được vung lên, thứ bộc phát ra chính là sức mạnh tai họa có thể phá hủy cả các tinh cầu hay các vì sao.

Bên dưới thanh Thiên Lang Ma Kiếm, những móng vuốt rồng uốn cong đang nứt ra. Tiếng xương gãy của Long Hoàng vang lên như thể bầu trời bị Cửu Thiên Huyền Lôi xé nát, các Long Thần đều chấn động.

“Grào…!!”

Sức mạnh to lớn khiến cơ thể Long Bạch lật tung dữ dội. Khi nhìn thấy điều này, khí tức trên cơ thể và đôi bàn tay kia của Diêm Vũ đột nhiên thay đổi, những cây Diêm Ma Thương lơ lửng ngưng tụ trong không trung, sau đó tập hợp lại thành thành một ma ảnh dài ngàn trượng, phi thẳng vào giữa lông mày của Long Bạch.

Cơn đau dữ dội mà bản thân đã không phải chịu đựng trong nhiều năm khiến cho ánh mắt và khí tức của Long Bạch hiện lên vẻ rối loạn rõ ràng, cơ thể mất thăng bằng nghiêm trọng khiến cho hắn ta chống cự một cách muộn màng, mà cây Diêm Ma Thương từ trên trời phi xuống kia cắm thẳng vào trung tâm giữa lông mày của hắn.

Bùm!!

Diêm Ma Thương nổ tung giữa hai hàng lông mày Long Bạch, làm lộ ra một lỗ máu rộng bằng một trượng, một cột máu lớn hỗn loạn phun ra rồi văng tứ tung.

Gần như cùng lúc đó, Thương Thích Thiên – kẻ đang nhảy trên né dưới, cuối cùng cũng tìm được cơ để dùng huyền quang màu xanh đã nắm trong tay hắn ta bấy lâu nay, huyền quang ấy bùng nổ, mang theo một quỹ đạo kỳ lạ, còn nhanh hơn trước gấp mấy lần đánh vào Long Bạch khiến con rồng ấy mở to hai mắt vì đau đớn.

“Hự ~ phụt! Thật đáng khinh!” Diêm Nhất và Diêm Tam, hai kẻ vừa đứng dậy khỏi mặt đất, đồng thời phun ra hai bãi nước bọt mỉa mai.

“Vô sỉ.” Một tay của Diêm Thiên Hưu giữ vết thương, một tay che mặt… Thủ đoạn đê hèn như kiểu chọc vào mắt đối phương này, thậm chí còn là thủ đoạn đáng xấu hổ nhất mà những người bình thường nhất, cấp thấp nhất sử dụng, lại xuất phát từ bàn tay của một Thần Đế.

“Khặc... khặc!!”

Mặc dù không biết xấu hổ, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nó cũng rất hữu ích.

Đôi mắt là một trong những bộ phận dễ bị tổn thương nhất của mọi sinh vật và Long tộc cũng không ngoại lệ. Cho dù là mạnh như Long Hoàng, bị sức mạnh của một vị Thần Đế chọc vào mắt cũng sẽ khiến linh hồn suy sụp một hồi lâu... Giữa một tiếng gầm rú tức giận, rõ ràng là uy thế trên người hắn là bị sụp đổ đi một vài phần, vì vậy áp lực đối với tất cả những người gần đó cũng được giảm đáng kể.

Roẹt!!

Vào lúc này, một luồng sáng vàng vọt tới từ phía sau, dễ dàng xuyên thủng huyền lực bảo vệ cơ thể hỗn loạn ngắn ngủi của Long Bạch, ngay khi chạm được vào đuôi rồng, nó nhanh chóng quấn lấy như một con xà linh rồi xiết lại một cách thô bạo và chặt cứng, huyền lực cũng bùng nổ dữ dội.

Một tiếng răng rắc kinh hoàng vang lên, Thần Dụ cực kỳ hung ác xiết sâu vào đuôi Long Bạch, một tia máu lập tức phun ra bắn lên trời cao đến tận mười trượng, để lại một vũng máu nhìn mà thấy ghê người.

Mặc dù trước đó hắn đã bị thương, nhưng đối với Long Bạch, hầu như cũng không đáng kể.

Nhưng vào lúc này, đối mặt với tất cả cốt lõi của Bắc Thần Vực, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy bản thân thật thảm hại.

Đồng thời, cũng hoàn toàn khơi dậy sự tức giận thực sự của hắn ta.

Toàn bộ Thần Giới đều biết rằng trên thế giới này, thứ không thể chạm tới nhất chính là vảy rồng, và thứ càng không thể chạm tới nhất chính là nộ khí của rồng!

Grào!!!!!!

Tiếng gầm giận dữ của Long Hoàng, tinh thần dũng mãnh và sự giận dữ mà hắn ta mang theo gần như gấp đôi so với trước khiến cho Diên Nhất, Diêm Tam, Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc đang đến gần ngay lập tức bị tác động và mất đi toàn bộ sức mạnh.

Thần Dụ phía trên đuôi rồng bị đánh tan, một lực lượng hùng vĩ lay động cơ thể của Thiên Diệp Ảnh Nhi dọc theo Thần Dụ khiến đôi bàn tay ngọc ngà của nàng ấy bật ra máu, Thần Dụ tức khắc tuột ra khỏi tay nàng.

Thương Thích Thiên, Thái Chi và Diêm Vũ, ba người đứng gần nhất còn đen đủi hơn, ai nấy đều văng ra xa hệt như những chiếc lá còn sót lại trong cơn bão đang bị cơn cuồng phong hành hạ.
Hết chương 1922.
Bình Luận (0)
Comment