Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1843 - Chương 1935. Toái Long (2)

Chương 1935. Toái Long (2)
Chương 1935. Toái Long (2)

Tuy nhiên, bảo vệ Thái Chi là điều quan trọng nhất trong tâm trí hắn lúc này, vượt qua mọi thứ khác.

Đặc biệt là Trụ Hư Tử, mục tiêu của hắn không phải là Thái Sơ Long Đế, mà là Thái Chi. Bóng hình của hắn ta liên tục chuyển đổi, và mỗi khi hắn ta di chuyển, hắn ta tấn công Thái Chi đang nằm ở trên đầu con rồng kia, Thái Sơ Long Đế cũng phải liên tục di chuyển, để lộ sơ hở thì lập tức bị Thương Chi Long thần liên tục tấn công vào điểm yếu.

Gầm!

Với một tiếng gầm rú bất lực, hàng ngàn vảy rồng đẫm máu vỡ vụn và bay ra, và cơ thể con rồng cũng loạng choạng rồi đập xuống đất.

Khi Long lực hộ thân tan rã, Thái Chi trên đầu con rồng cuối cùng bị văng ra xa rồi rơi xuống đất.

Thái Sơ Long Đế gầm lên một tiếng giận dữ hơn, nhưng vừa định đứng dậy, một cái bóng khổng lồ màu xanh xám từ trên không rơi xuống, sức mạnh của Long thần đập mạnh vào xương sống của nó, thổi bay cơ thể con rồng vốn chưa thể đứng thẳng của nó lộn nhào.

Trụ Hư Tử hoàn toàn không để ý tới Thái Sơ Long Đế, bay lên, ánh mắt dữ tợn, năm ngón tay như móc câu, túm lấy đầu của Thái Chi.

Bốn vị Tinh Thần Thiên Viêm, Thiên Dương, Thiên Hồn và Thiên Mỵ đều cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại.

“Tiểu công chúa!”

Chiến trường giữa Thái Sơ Long Đế và Thương Chi Long Thần quá rộng lớn khiến những người khác không thể tiếp cận. Thái Sơ Long Đế bị Long Thần kẹp chặt dưới thân... Lần này, không ai có thể cứu Thái Chi.

Vào lúc này, cảm giác được máu của các vị Tinh Thần của nhau rung động... Không cần lời nói hay tâm tư giao tiếp, bọn họ hoàn toàn có cùng một ý nghĩ quyết định.

Bốn vị Tinh Thần đều đẫm máu và bị thương khắp người, trong trạng thái này, chỉ cần lao ra là đã cực kỳ khó khăn, huống chi là buộc phải thoát khỏi đối thủ để cứu Thái Chi.

Trừ khi……

“A a a a a!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên khắp bầu trời, và bốn vị Tinh Thần cùng lúc bộc phát ra ánh sáng Tinh Thần chói mắt tràn ngập bầu trời.

Dưới tinh quang chói lọi, những Long Quân đang đàn áp hoặc thậm chí tra tấn đối thủ kia đã bị thổi bay.

Và bốn tinh quang này, với tốc độ vượt qua thiên thạch trên bầu trời, với những vệt sao dài cắt đứt không gian, bay về phía Trụ Hư Tử, người đang lao đến chỗ Thái Chi.

Thái Chi vào lúc này lờ mờ ngẩng đầu lên, và những tinh thần rực rỡ nhất trên thế giới được phản chiếu trong đôi đồng tử vẫn còn mờ sương của nàng.

“Tiểu công chúa ...” Bên tai nàng vang lên giọng nói ấm áp và ôn hòa của Thiên Viêm Tinh Thần: “Bọn ta biết rằng tội lỗi của bọn ta không thể tha thứ được. Đây là sự chuộc tội duy nhất của chúng ta.”

“Đó cũng là món quà cuối cùng ta tặng cho ngươi. Nhất định ngươi phải thích nó.” Đây là giọng nói có chút bất đắc dĩ và sủng nịnh của Thiên Viêm Tinh Thần.

Tinh quang của Thiên Viêm Tinh Thần bay tới trước, tốc độ quá nhanh cùng với uy lực cuồng bạo, cho nên Trụ Hư Tử hoàn toàn không thể tránh được, chỉ có thể miễn cưỡng dừng lại, giơ tay lên che, đem theo sự biến dạng dữ dội của không gian trước mặt.

Bùm!!

Tinh quang nổ tung, Thiêm Viêm trở về với cát bụi, với sức mạnh cực hạn của Tinh Thần siêu việt kia, ngay cả Trụ Hư Tử cũng không thể ngăn cản được. Ngay lập tức, thất khiếu chảy máu và hắn ta liên tục bị chấn động bởi hàng chục sự công kích của tinh quang.

Hắn chưa kịp hoàn hồn và thở hổn hển thì trong con ngươi của hắn lại có thêm hai tinh quang rực rỡ không kém từ trên trời rơi xuống.

Trải qua hàng vạn năm kinh nghiệm, Trụ Hư Tử phản ứng cực kỳ nhanh chóng, nuốt những dòng máu trào ra từ trong cổ họng xuống, lập tức lấy Hồn Thiên Chung đã bị nứt trước đó ra, cố gắng dùng Trụ Thiên Thần Lực và Hồn Thiên Chung ngàn trượng kia để che chắn tinh quang của Thiên Hồn từ trên trời rơi xuống kia.

Ầm ầm!

Vụ nổ của tinh quang vào thời điểm đó gần như làm mù mắt Trụ Hư Tử, đồng thời nó cũng sưởi ấm toàn bộ tầm nhìn và tâm hồn của Thái Chi.

Hồn Thiên Chung bị biến dạng dữ dội, và vết nứt mà Thái Chi đã gây ra nhanh chóng mở rộng và lan rộng... Với một âm thanh nổ tung trên bầu trời, Hồn Thiên Chung hoàn toàn vỡ nát, từng đợt tinh quang thổi vào trái tim của Trụ Hư Tử, phá hủy cơ thể đang bị thương nặng của hắn ta thành hơn chục vết máu kinh hoàng, các cơ quan nội tạng bị vỡ vụn.

Trụ Hư Tử nặng nề quỳ xuống, nôn ra máu.

Cũng chính vào lúc này, Thiên Lang Ma Kiếm bay trở lại trong tay Thái Chi, mà đầu của con sói ở mũi kiếm lại mở ra đôi mắt màu máu đầy phẫn uất.

Nàng từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, cơ thể nhỏ nhắn đã bị suy yếu hầu hết sức lực của nàng không biết từ đâu hiện ra một Thiên Lang Thần lực hắc ám.

Nàng ta chậm rãi bay lên, cầm Thiên Lang Ma Kiếm trong tay, với một tiếng oán thán, nàng ta đánh về phía Trụ Hư Tử đang quỳ trong vũng máu kia.

Trụ Hư Tử mạnh mẽ ngẩng đầu, hai tay nâng lên, hai tay nắm chắc trên Thiên Lang Ma Kiếm đang tấn công vào mình phía trên.

Trong mắt Thái Chi hiện lên hắc quang oán hận và u ám, lang ảnh sau lưng mờ ảo nhưng hung bạo, rõ ràng là đã bị suy yếu, nhưng uy lực của thanh kiếm này vẫn rất đáng sợ.

Trụ Hư Tử trong tư thế nửa quỳ, hai tay rướm máu, cánh tay dần dần hạ xuống dưới áp lực của thanh kiếm. Nhưng sau đó, đồng tử của hắn ta đột nhiên mở rộng, và một sức mạnh tràn vào, đẩy Ma Kiếm và Thái Chi ra xa một đoạn.

Khí tức của Trụ Hư Tử chỉ kéo dài nửa hơi, đồng tử vừa mới giãn ra lại co rút đến nổi như muốn vỡ tung... bởi vì tinh quang khác đang tiến đến cực kỳ nhanh chóng trong con mắt của hắn.

Bị sức mạnh của Thiên Lang Ma Kiếm đè bẹp, Trụ Hư Tử hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn những tinh quang đang tới gần.

Bùm…

Tinh quang bùng nổ, tất cả trở về với tro bụi, sức mạnh hộ thân cuối cùng của Trụ Hư Tử hoàn toàn tiêu tán, máu bay tung tóe, những tinh quang gần đó không hề làm tổn thương Thái Chi một chút nào, thay vào đó, nó giống như một lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua gò má của nàng.
Hết chương 1935.
Bình Luận (0)
Comment