Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1851 - Chương 1943. Máu Và Linh Hồn Hắc Ám Vĩnh Cửu (7)

Chương 1943. Máu và linh hồn hắc ám vĩnh cửu (7)
Chương 1943. Máu và linh hồn hắc ám vĩnh cửu (7)

Cơ thể của hai Diêm Ma đập mạnh vào kết giới vốn đã đầy vết nứt, uy lực không bị cản trở đã phá vỡ lớp kết giới thứ tư.

“Khặc a a a!!!”

Mắt của Diêm Thiên Hưu đã hoàn toàn bị nứt ra, và huyền quang bùng phát khắp nơi, đánh văng hai Ly Long phía xa. Hắn đột ngột quay người lại, vừa định gầm lên, nhưng hắn đã nhìn thấy một Diêm Ma đang suy sụp dùng sức mạnh chống lại Long khí của ba Long Quân, thân thể hắn bị thương rất nặng, móng vuốt của Bạch Hồng Long Thần xuyên qua trái tim hắn ... các cơ quan nội tạng đều bị phá hủy.

Tầm nhìn của hắn đã bị mờ đi... Mười người Diêm Ma của Diêm Ma Giới từng là niềm tự hào của Bắc Thần Vực, giờ chỉ còn lại bốn người.

Ánh sáng trên chiến trường lúc này đột nhiên sáng lên.

Thế giới Vĩnh Dạ Vô Quang đột nhiên biến thành những tia sáng.

Khoảnh khắc ánh sáng xâm nhập vào, toàn bộ thế giới hắc ám bắt đầu sụp đổ dữ dội.

Linh giác của ba vị Thần Đế nhanh chóng khôi phục, áp lực trên toàn thân giảm mạnh. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bộc phát ra sức mạnh của ba vị Thần Đế.

Bùm…

Thế giới hắc ám hỗn loạn tan vỡ như bong bóng, Thần Dụ quấn quanh bọn họ dễ dàng bị chấn động mà bay ra ngoài ... Hắc quang trên đó nhanh chóng mờ đi, trong nháy mắt liền trở lại màu vàng chói lọi ban đầu.

Cùng với sự tiêu tan của hắc ám kia, bóng hình của Thiên Diệp Ảnh Nhi ở vài mét đằng xa kia từ từ rơi xuống, sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu nào, cũng không còn hào quang hay khí tức nào trên người, đến tóc của nàng ấy cũng đã không còn là một màu đen nữa mà trở lại sắc vàng.

Vạn Vũ, Vạn Liệt... Hai vị Thần Chủ Vạn Tượng này trước đó đã ra nhận giết chết Thiên Diệp Ảnh Nhi từ Vạn Tượng Thần Đế, họ đã biến thành hai xác chết cháy đen trên mặt đất.

Cơ thể của ba vị Thần Đế bị đốt cháy với những vết đen khiến họ đau đớn như đâm vào trong lòng mình lúc nào không hay. Đặc biệt trên thắt lưng có một vùng da thịt lõm gần một tấc, trơ trọi xương cốt, nhìn vô cùng kinh người.

Bịch!

Thiên Diệp Ảnh Nhi nặng nề ngã xuống đất, nhưng nàng ấy không hôn mê, ngón tay đang nắm chặt trên nền đất lạnh, cánh tay co giật run rẩy, giống như đang cố gắng đứng lên ... Chỉ là khí tức của nàng ấy yếu ớt như lục bình.

“Yêu Nữ này!!” Vạn Tượng Thần Đế nắm chặt năm ngón tay, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ.

Liếc nhìn trạng thái của Thiên Diệp Ảnh Nhi, Ly Long Đế lạnh lùng nói: “Hóa ra phải trả giá bằng mạng sống, thảo nào... hừ!”

“Sinh lực gần như cạn kiệt, chúng ta không cần làm gì cả, tự nàng sẽ chết sớm thôi.” Long Hoàng nói xong còn không quên tiếc nuối nói: “Phạm Đế Thần Nữ nổi danh sánh ngang với Long Hậu... Chậc chậc, thật sự là đáng tiếc.”

“Thần Đế!!” Ở đằng xa, đột nhiên vang lên tiếng hét của các vị Phạm Vương.

Sau đó, tất cả các vị Phạm Vương còn lại không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, tất cả đều cố gắng hết sức để tấn công.

“Đi!” Họ chẳng thèm dây dưa với mấy vị Phạm Vương này, ba Thần Đế tiến thẳng đến Thương Lan Vương Điện, còn chưa tới gần đã bị các huyền giả Bắc Vực đang liều mình chiến đấu kia đàn áp.

Thần thức mờ mịt vẫn cảm nhận được sự tiếp cận của khí tức của sáu vịvua Phạm Vương. Thiên Diệp Ảnh Nhi cố gắng ngẩng đầu lên, và phát ra một giọng nói yếu ớt nhưng nghiêm nghị: “Không được... qua đây! Bảo vệ... kết giới!”

Bước chân của các vị Phạm Vương khẽ khựng lại, vị Phạm Vương thứ ba run giọng nói lên: “Nhưng mà, Thần Đế, ngươi...”

“Ai dám tới gần… Ta giết người đó!” Khuôn mặt tái nhợt của Thiên Diệp Ảnh Nhi tràn ngập đau đớn, nhưng nàng vẫn nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Đi!”

Phạm Vương thứ ba nghiến răng dữ dội, sau đó quay đầu gầm lên: “Tuân lệnh Thần Đế, trở về trấn thủ kết giới!”

Không còn lựa chọn nào khác, sáu vị Phạm Vương với đầy máu và sự kiệt sức, lao vào chiến trường ở trung tâm Thương Lan từ phía sau.

Sau khi rống lên từ “Đi”, Thiên Diệp Ảnh Nhi gục đầu xuống, cả người nàng không còn một chút sức lực.

Ý thức đang mất đi, nàng biết rằng khi thế giới của nàng rơi vào cảnh trống rỗng hoàn toàn, đó là thời điểm của cái chết.

Vân... Triệt...

Trong thế giới ngày càng mờ nhạt đi, chỉ có cái tên này là vẫn rõ ràng như vậy.

Ta đang nghĩ... cho dù ngươi có chết đi nữa... thì ít nhất ngươi cũng chết trong vòng tay của ngươi... ở bên cạnh ngươi…

Dù ch ... là bị ngươi giết...

Nhưng…

Cũng là... ta là một kẻ đầy tội lỗi... làm sao ta có thể xứng đáng vớ ... một cái chết tốt được cơ chứ...

Sao có thể xứng... như mong ước được chứ...

Ở phía xa, đôi mắt cổ quái của Thiên Diệp Vụ Cổ đã cảm nhận được sức sống của Thiên Diệp Ảnh Nhi đã cạn kiệt và sự sống bị phân tán, quay người lại, Phạm quang trên người hắn ta đột nhiên mờ đi.

Long Nhị sao có thể bỏ sót một sơ hở lớn như vậy. Vuốt rồng màu trắng kia mang theo sức mạnh cường đại phá Phạm quang, thổi bay cơ thể của Thiên Diệp Vụ Cổ.

Bùm!

Sức mạnh của Khô Long rung chuyển bầu trời như hàng ngàn sấm sét, sương máu nổ tung trên người Thiên Diệp Vụ Cổ, thân hình già nua của hắn rơi xuống như một thân cây chết khô, đập vào mặt đất không biết lún sâu đến bao nhiêu.

Đúng như dự đoán của Thiên Diệp Vụ Cổ, Long Nhị không đuổi theo mà thờ ơ nhìn lại, đi thẳng đến kết giới của Thương Lan Vương Điện.

Mặt đất nổ tung, bóng dáng của Thiên Diệp Vụ Cổ bay ra và đáp xuống phía Thiên Diệp Ảnh Nhi, kim quang của lòng bàn tay đang nhuốm máu kia ngưng tụ lại và nhẹ nhàng phủ lên lưng nàng ấy.

Trước khi sắp rơi vào trạng thái hoàn toàn trống rỗng, ý thức của nàng đột nhiên nhanh chóng phục hồi, một sức sống mạnh mẽ tràn vào như mật hoa của mùa xuân, khai thông ngũ quan và hồi sinh cơ thể.

Thiên Diệp Ảnh Nhi từ từ mở mắt và nhìn lão già bên cạnh.

Trong đôi mắt dần trở nên sáng trở lại, nàng nhìn thấy Thiên Diệp Vụ Cổ và bộ quần áo màu xám của hắn ta hơn một nửa đã bê bết máu. Càng cảm nhận rõ ràng hơn... điều đó đến từ sức sống của hắn ta.

Mặc dù Thiên Diệp Ảnh Nhi không còn sở hữu Phạm hồn, nhưng dù gì thì nàng cũng là hậu duệ của Thiên Diệp Vụ Cổ, có cùng huyết thống... Hắn ta đang sử dụng tuổi thọ ít ỏi của mình để tiếp tục duy trì sự sống của nàng.

Dù cho chuyển tuổi thọ sang thì một trăm năm cũng chỉ đổi được một hai năm.

“Ngươi... ngươi đang làm gì vậy... dừng lại đi!”
Hết chương 1943.
Bình Luận (0)
Comment