Tiếng gọi ấy lọt vào tai Vân Triệt, hắn đã từng vô cùng ngạo mạn và kiêu ngạo. Hôm nay, một nửa trong số họ là những vũng máu và nước mắt, và một nửa là tiếng kêu khàn và yếu ớt.
Hơn nữa, có quá nhiều giọng nói quen thuộc, khí tức quen thuộc.
Diêm Nhất và Diêm Nhị nhất thời không quan tâm đến việc hít thở nữa, với tốc độ nhanh nhất lao đến Vân Triệt. Cơ thể gầy gò và khô ráp của họ từng nhuốm máu của người khác, nhưng bây giờ họ đầy những vết bầm tím.
Đặc biệt là cánh tay của họ, máu thịt gần như hoàn toàn tan nát, xương cốt đều hiện rõ. Và ngay cả những bộ xương trơ trụi cũng được đầy những vết gãy.
Không thể tưởng tượng được họ đã phải trải qua trận chiến khủng khiếp nào trước đó và phải chịu đựng áp lực khủng khiếp như thế nào.
Với những tiếng thở hổn hển đau đớn, Diêm Tam gần như vội vàng trở lại, hắn quỳ một gối, chân tay rỉ máu, miệng thở dốc như sắp chết, nhưng hắn vẫn hiên ngang trước mặt Vân Triệt như một hung thần.
“Làm sao có thể... xảy ra chuyện này được ..” Thủy Mị Âm nhìn xung quanh, hết hồn lẩm bẩm, mắt nàng nhìn vào thành phố Phù Không phía xa, nàng khẽ thì thầm: “Càn Khôn ... Long Thành sao ?”
Là chủ nhân của Càn Khôn Thứ, có chút trí nhớ không trọn vẹn từ Càn Khôn Thứ, làm sao có thể không biết Càn Khôn Long Thành là do sức mạnh của Càn Khôn Thứ tạo nên chứ.
Nó được Sáng Thế Thần ban tặng cho tộc Long Thần, lẽ ra nó đã biến mất trong trận chiến cổ đại, nhưng ở thời đại này, nó lại xuất hiện ở nơi này... và nó ngay lập tức cũng chính là nguyên nhân gây ra thảm họa ngay trước mắt Thủy Mị Âm này.
Sau đó, linh giác của nàng chạm vào khí tức của Thuỷ Ánh Nguyệt.
“Tỷ!” Nàng ngạc nhiên hét lên, và bỏ qua bất cứ điều gì khác, nàng lập tức đến bên cạnh Thuỷ Ánh Nguyệt.
Thuỷ Ánh Nguyệt chống mình bằng một thanh kiếm, còn y phục màu xanh thì bê bết máu. Nàng ấy nhìn Thủy Mị Âm đầy nước mắt, vẽ mặt tái nhợt khẽ nhếch lên một nụ cười, và thì thầm: “Mi Âm, ngươi không sao... thì tốt...”
Sau khi trút được gánh nặng, Thuỷ Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy yếu ớt, không thể chống đỡ được nữa, nàng nghiêng người ngã vào vòng tay của Thủy Mị Âm.
Ánh mắt của Long Bạch khẽ nhìn Vân Triệt, nhưng ánh mắt của Vân Triệt lại không nhìn vào người Long Bạch.
Ý thức của hắn dao động một cách lạnh lùng và hỗn loạn... Thương Lan Thần Vực biến mất, chỉ còn là một đống hoang tàn đã đổ nát đến mức không thể đổ nát hơn được nữa.
Hắn ta tìm thấy khí tức của Thái Chi, và nàng ấy hôn mê dưới sự bảo vệ của Thái Sơ Long Đế. Xung quanh nàng không có sáu vị Tinh Thần, chỉ có sáu khí tức của các vị Tinh Thần khác nhau rải rác trong không gian... nhưng vị nào cũng yếu ớt như một cơn gió tàn, và có lẽ sau một thời gian, sẽ hoàn toàn mất hút với thiên địa.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đã kiệt sức, thậm chí sức sống cũng trở nên yếu ớt, gần như sắp chết. Dòng máu thầm lặng của Ma Đế chứng minh rằng nàng đã đưa ra lựa chọn quyết định nhất... Nếu tuổi thọ của Thiên Diệp Vụ Cổ không được chuyển sang để bảo vệ bằng tất cả sức mạnh của mình, thì đã không còn nàng trong cuộc đời hắn nữa.
Hắn cảm nhận được khí tức của Mộc Huyền Âm, nhìn thấy bóng dáng của nàng, và ánh mắt hắn nhìn thấy nàng, lẽ ra hắn phải phấn khích... nhưng, trong lòng hắn không có chút gợn sóng nào của niềm vui, bởi vì cảm giác quá nặng nề bao trùm lên tất cả cảm xúc và suy nghĩ của hắn.
Diêm Ma và Thực Nguyệt cũng chỉ còn lại bốn người, chín Ma Nữ, bao gồm cả Kiếp Tâm, Kiếp Linh, đều bị thương nặng, những Phạm Vương theo sát bên Thiên Diệp Ảnh Nhi chỉ còn lại ba người, Thái Sơ Long tộc bị thiệt hại gần một nửa, Giới Vương của Bắc Vực thì bị giết tới sáu phần.
Hệt như mới trải qua một giấc mơ, thế giới bỗng dưng đảo lộn.
Trong lực lượng của Tây Vực, sáu giới đều có đủ. Bảy trong số tám vị Long Thần vẫn còn tồn tại, và có năm vị thần mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ khác thường với khí tức Long Thần cổ xưa chưa từng có bất kỳ thông tin và ghi chép nào trước đây.
“Tuyệt vọng không?” Long Bạch nhàn nhạt nói. Hắn giống như đế vương của trời cao, kiêu ngạo coi thường những kẻ tầm thường hèn mọn dưới chân, hoàn toàn có thể bị giẫm nát thành mảnh vụn bất cứ lúc nào. Hắn muốn nhìn thấy sự kinh hoàng, hoang mang, tái nhợt, đau đớn, sợ hãi, tuyệt vọng từ gương mặt của Vân Triệt... cho đến khóc lóc, gầm rú, điên loạn, suy sụp, mất kiểm soát...
Nhưng mà thời gian dần trôi qua, hắn dần dần thất vọng.
Bởi vì đối mặt với những vũng máu hắc ám xung quanh, khuôn mặt hắn từ đầu đến cuối đều lạnh lùng thờ ơ... một vẻ bình tĩnh đến dị thường.
Chỉ giữa những ngón tay đang nắm chặt của hắn, một giọt máu lặng lẽ nhỏ xuống.
“Thiên Hưu đâu?” Vân Triệt nhẹ nhàng hỏi. Hắn không nhìn Long Bạch, cứ như hoàn toàn không có nghe thấy lời của hắn.
Câu trả lời cho hắn là âm thanh của các Diêm Ma và Diêm Quỷ đang nghiến răng. Một lúc lâu sau, Diêm Vũ thì thào: “Phụ vương, ngài mệt rồi... đi nghỉ ngơi rồi.”
Gió lạnh ập đến, Trì Vũ Dao và Mộc Huyền Âm đáp xuống bên cạnh Vân Triệt.
Nhìn thấy Vân Triệt đã sớm thoát khỏi Trụ Thiên Thần Cảnh và xuất hiện như một hi vọng, phản ứng đầu tiên của Trì Vũ Dao là một sự ngạc nhiên như mơ... Nhưng ngay lập tức, trái tim và linh hồn đột nhiên chìm xuống vực thẳm.
Vì luồng khí tức huyền lực của Vân Triệt vẫn ở tầng thứ mười của Thần Quân cảnh.
Nàng cứ nghĩ trong ba năm ở Trụ Thiên Thần Cảnh, Vân Triệt nhất định có thể thành công đột phá tới cảnh giới Thần Chủ. Và sức mạnh Thần Chủ của hắn ta có thể đủ để vượt qua ranh giới của thế giới này, để ngăn chặn tất cả những kẻ thù mạnh mẽ, và cứu vãn bất kì tình huống nguy hiểm tuyệt vọng như thế nào.
Nhưng trong ba năm này ở Trụ Thiên Thần Cảnh, hắn vẫn chưa hề đột phá ư!?
“Vân Triệt,” Trì Vũ Dao thì thào: “Chuẩn bị rời khỏi đây.”
Mộc Huyền Âm đột ngột di chuyển và nắm lấy cánh tay của Vân Triệt.
Vân Triệt không đáp lại, mà từ từ giơ tay đẩy cánh tay của Mộc Huyền Âm ra, trên mặt không lộ ra vẻ gì.
“Hiện tại, không phải là lúc để ngươi ngoan cố đâu!” Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói.
Hết chương 1949.