Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1859 - Chương 1951. Lời Thề Vô Huyết (3)

Chương 1951. Lời thề Vô Huyết (3)
Chương 1951. Lời thề Vô Huyết (3)

Vẻ mặt của các huyền giả ở Bắc Thần Vực hoàn toàn bị đóng băng, tầm mắt lặng im và mờ đi. Đây không phải là lời hứa của Vân Triệt với Thiên Cô Hộc, mà là lời hứa với tất cả bọn họ... Mặc dù, những gì lời thề này mô tả giống như một giấc mơ có thể bị phá vỡ chỉ bằng một cú tát, nhưng dù cho chỉ trong một vài khoảnh khắc, họ cũng dốc sức tin tưởng và tưởng tượng.

Thiên Diệp Ảnh Nhi, Trì Vũ Dao và Mộc Huyền Âm sững sờ ở đó, họ nhìn Vân Triệt... vào lúc này, hắn ta dường như là một người mà họ chưa từng thấy bao giờ.

Khóe miệng Thiên Cô Hộc kịch liệt run rẩy, nước mắt lập tức chảy xuống.

“Cảm tạ... Ma... Chủ...”

Dùng hết sức lực... hét lên bốn chữ này bằng giọng to nhất có thể, đôi mắt vốn dĩ không muốn nhắm lại giờ lại từ từ khép lại.

Thanh Nhi... Ta đến... để đi cùng ngươi đây...

“...” Bạch quang trên tay Vân Tiêu biến mất.

Hắn dùng tay nhẹ nhàng rời khỏi thân thể của Thiên Cô Hộc, trên đầu ngón tay vẫn còn dính vết máu.

Thiên Cô Hộc, sức mạnh của Diêm Ma trong cơ thể hắn ta đã bị Vân Triệt cưỡng chế dung hợp với hắc ám vĩnh viễn, mà cái giá phải trả là tuổi thọ của hắn ta giảm mạnh.

Hắn ta là một công cụ trả thù được tạo ra bởi Vân Triệt với những thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác. Khi đó, hắn ta không hề do dự hay khoan nhượng.

Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào Bắc Thần Vực, hắn đã quyết tâm trả thù cho mình bằng sức mạnh của Bắc Thần Vực.

Vào ngày lên ngôi vị đế vương của Bắc Thần Vực, những huyền giả của Bắc Thần Vực cúi đầu quỳ xuống và hô to “Ma Chủ”, trong mắt hắn, mọi người đều là công cụ trả thù đã “thuần hóa” thành công.

Trong trận chiến với Đông Vực, huyền giả của Bắc Vực phải chịu không biết bao nhiêu người chết và bị thương, nhưng trong lòng hắn không hề có một chút gợn sóng hay đau lòng nào... bởi đó là chức năng mà các công cụ đó nên có, là vận mệnh của bọn họ.

Trước khi biết rằng Lam Cực Tinh vẫn còn sống, hắn đã quyết định sử dụng cơ thể của những công cụ này để hoàn thành màn cuối cùng của trận chiến báo thù.



Nhưng ở hiện tại...

Sao trong lòng lại đau quá.

Phẫn nộ... cứ như vậy sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.



“Chưa từng có vị Giới Vương nào nhận được sự ngưỡng mộ như vậy... Vân Triệt ca ca, ta càng tin rằng theo ý chí của bọn họ, dù không phải là vì trận chiến của Bắc Thần Vực, mà có lẽ bọn họ cũng sẽ nguyện ý như nhau, không có hối hận, thậm chí không sợ sống chết đấu tranh cho ngươi.”



Trước khi đến Thất Tinh Giới, những lời mà Thủy Mị Âm đã nói lại khiến trái tim hắn trở nên lung lay.

Khi đó, hắn ta lập tức phản bác, không muốn thừa nhận.

“Giấc mộng vừa rồi không tệ đâu.” Nhìn Vân Triệt, Long Bạch nhẹ nói, trong một đôi mắt rồng, ngoài bóng dáng của Vân Triệt ra, không hề có bất kì sự tồn tại nào khác: “Vân Triệt, Ma Chủ Bắc Thần Vực… đã lâu không gặp.”

“Ha... ha ha... ha ha ha ha...”

Cuối cùng Vân Triệt cũng thay đổi vẻ mặt, không phải tức giận, không phải sợ hãi mà là cười, khiến người ta cười rùng rợn không thể giải thích được.

“Long Bạch,” Giữa đôi môi hắn thốt lên, giọng điệu chậm rãi trầm ổn: “Tốt lắm, ngươi thật sự rất tốt.”

“Ba năm qua ở Trụ Thiên Thần Cảnh, ta tĩnh tâm luyện hồn, từng chút một phủi sạch tà ma trong linh hồn, để ta từ một người có bảy phần ác quỷ ba phần người, giờ đã trở thành chỉ còn lại ba phần ác quỷ và bảy phần người.”

“Còn ngươi, ngươi đã thành công ngay giây phút đầu tiên ta trở lại thế giới,” Vân Triệt chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay rũ xuống ngưng tụ hắc quang như có như không: “Đã làm cho phần ác quỷ không dễ dàng gì mà trấn áp được trong tim ta đây lại bùng nổ trở lại rồi.”

“Ngươi nói xem... ta nên... làm sao để... trả ơn ~ ngươi ~ đây!”

“Ha ha ha ha.” Đối mặt với lời nói lạnh lùng và đột ngột của Vân Triệt, Long Bạch cũng cười nhạt: “Vân Triệt, ta nghe nói khi ngươi dẫn ma nhân Bắc Thần Vực đi xâm lược hồi mấy tháng trước, tu vi đã luyện đến đỉnh cao của Thần Quân cảnh rồi, chỉ cần một tay đã có thể đánh trọng thương Thái Vũ tôn giả, lại hợp lực với con gái của Thiên Diệp và đánh bại Nguyệt Thần Đế.”

“Ta vốn tưởng rằng nếu như ngươi bước ra khỏi Trụ Thiên Châu, lẽ ra việc tu luyện của ngươi có tiến triển, nhưng thật đáng tiếc...” Mí mắt Long Bạch hơi rủ xuống, trong tư thế phán đoán, hắn lộ ra vẻ thất vọng nhẹ: “Đồng thời, bản thân còn nhận sức mạnh của Tà Thần và Kiếp Thiên Ma Đế, nếu như đã không thể đột phá được qua được cảnh giới Thần Quân thì cũng thật là buồn chán và thất vọng đấy.”

“Tóm lại nếu như ngươi chỉ ra tay như một tên Thần Quân thì e rằng là vuốt rồng của ta cũng chẳng thèm mà tiếp chiêu đâu.”

Ánh mắt Vân Triệt vẫn không thay đổi, vẻ mặt không hề biểu cảm gì mà nói: “Ngươi muốn một mình đấu với ta sao?”

“Tuy rằng có chút nhàm chán và buồn cười, nhưng mà...” Long Bạch vung tay lên, Long khí không phóng thích ra ngoài, nhưng lại ẩn chứa một loại uy thế đáng sợ làm kinh động người khác: “Ngươi nhất định phải chết ở trong tay của ta!”

“Ta khinh!” Diêm Tam phun ra một vũng máu, mắng một tiếng về phía trước mặt: “Nếu ngươi muốn hại chủ nhân của ta, trước tiên...”

“Cút về đi.” Vân Triệt nhẹ nhàng nói.

Diêm Tam rụt cổ và bước chân đi ngay lập tức.

“Tốt lắm.” Năm ngón tay của Vân Triệt chậm rãi thu lại, vẻ mặt vẫn lãnh đạm bình tĩnh, nhưng chỉ có điều hắn biết lửa giận trong lòng từ lâu đã giống như ngàn con quỷ dữ rít gào, bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế.

“Quả thực, có một số việc trên đời này thật nhàm chán và nực cười, nhưng chúng cũng phải được thực hiện thôi.”

Vân Triệt bước tới và từ từ tiến đến Long Bạch với ánh mắt vừa giật mình vừa lo lắng của những huyền giả ở Bắc Thần Vực: “Vì ngươi muốn một mình chiến đấu với ta. Ta, Ma Chủ của Bắc Thần Vực, Vân Triệt, sẽ ban ơn cho ngươi cơ hội này!”

“Ban... ơn? Ha ha ha ha ha...” Tất cả Long Thần, Long Quân, Thần Đế Tây Vực đều sửng sốt, sau đó đều cười điên cuồng.
Hết chương 1951.
Bình Luận (0)
Comment