Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1861 - Chương 1953. Công Bằng (2)

Chương 1953. Công bằng (2)
Chương 1953. Công bằng (2)

Ngay khi giọng nói vừa cất lên, ánh mắt Vân Triệt đột nhiên tối sầm lại, huyền khí trên người bùng nổ, hắn giơ cánh tay phải lên, một ngọn lửa đáng sợ ngưng tụ từ nắm đấm, sau đó trong đồng tử của mọi người đột nhiên giãn ra...

Hắn đâm vào tim chính mình một cách dữ dội.

Ầm ầm! !

Sức mạnh phát ra từ đòn này vô cùng đáng sợ, chính giữa tim, xuyên thẳng vào nội tạng, đồng thời một lượng lớn máu từ tim phun ra sau lưng và miệng Vân Triệt, khiến người ta kinh ngạc.

“Ma... Ma Chủ !?”

“Vân Triệt !!”

Một tiếng la hét hỗn loạn vang lên từ phía sau, và hành động của Vân Triệt khiến tất cả các huyền giả tái mặt vì kinh ngạc. Họ thậm chí không thể tưởng tượng đến điều đó... và họ cũng không thể hiểu được, khi Vân Triệt một mình đối mặt với Long Bạch đáng sợ, lại đột nhiên tự làm hại bản thân.

Hơn nữa tự hại mình khốc liệt đến như vậy!

Vết thương đâm thấu tim của Long Bạch rất nhỏ, nãy giờ mới lành gần một nửa.

Đối với vết thương tự hủy diệt của Vân Triệt, ai cũng có thể thấy rõ ràng là nặng hơn Long Bạch... chưa kể vết thương chỉ mới vừa được gây ra, rõ ràng sẽ tổn hại nghiêm trọng đến nguyên khí và huyền khí.

“Điên… điên rồi, phải không?” Vạn Tượng Thần Đế nói.

“Chậc, thật sự là điên rồi.” Huỷ Long Đế chế nhạo: “Hay là, hắn biết mình sẽ thất bại nên mới dùng cách này để tìm cho mình một chút nhân phẩm? Ha ha, cái gọi là Ma Chủ rốt cuộc vẫn là một thằng nhóc, thật là ngây thơ và lố bịch.”

Lúc này, năm Khô Long tôn giả đều nhíu mày.

Khi Vân Triệt vừa tự mình cuồng bạo, huyền lực của Thần Quân cảnh cấp mười thực sự bộc phát ra uy lực của Thần Chủ cảnh cấp mười rồi!

Tuy rằng Long Bạch và Long Thần đã được nhắc tới từ lâu, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn không thể nhận thức được này, tâm hồn đã yên lặng vô số năm của bọn họ không khỏi kích động liên hồi.

“...” Long Bạch lạnh lùng không nói một lời, khóe miệng mang theo chút châm chọc.

Một cú đấm vào tim, nỗi đau có thể tưởng tượng được. Nhưng khuôn mặt của Vân Triệt thực ra lại chẳng biến dạng chút nào. Lồng ngực đầy máu nhanh chóng đứng thẳng lên. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Long Bạch rồi chậm rãi nói: “Gần như công bằng rồi... bắt đầu đi.”

Bùm!

Bóng dáng Vân Triệt mãnh liệt dâng lên, và huyền khí toàn thân dâng đến nắm đấm bên tay phải của hắn, toàn thân mang theo một cơn cuồng phong đáng sợ đánh về phía Long Bạch.

Dòng dõi Long Thần có sức mạnh và thân thể mạnh mẽ, độc tài nhất, nên khinh thường việc sử dụng vũ khí, cũng không cần sử dụng vũ khí... Nói cách khác, móng vuốt rồng của họ là vũ khí lợi hại nhất đối với họ, sử dụng thêm vật ngoài thân thì chỉ càng thêm rườm rà.

Nhưng Vân Triệt không chỉ tự gây ra thiệt hại nặng nề cho bản thân, mà còn từ bỏ việc sử dụng vũ khí.

Kinh khủng hơn nữa, đòn tấn công Long Bạch của hắn ta không phải là ngọn lửa hắc ám mà hắn ta giỏi nhất, mà là hắn ta dùng chính nắm đấm của mình để tấn công trực tiếp vào phía trước một cách cực kì đơn giản.

Mọi hành động, nói trắng ra là đang tự đào mồ chôn mình.

Vẻ mặt của bảy vị Long Thần đều lộ ra vẻ giễu cợt.

Huyền khí mà Vân Triệt mang theo mạnh mẽ như lời đồn, hắn nhất định đã bước vào cảnh giới Thần Chủ cấp mười. Tuy nhiên, việc sử dụng sức mạnh đơn thuần này để công kích cơ thể của Long Hoàng... thì cảnh tượng tiếp theo đã hiện rõ trong tâm trí họ từ trước.

Đối mặt với sự công kích cuồng bạo của Vân Triệt, Long Bạch bất động, ngay cả hai tay cũng vẫn để sau lưng.

Để cho nắm đấm của Vân Triệt đập vào mặt mình.

Bùm…

Nắm đấm của Vân Triệt đập vào trán Long Bạch một cách nặng nề.

Không có hắc ám, cũng không có lửa. Nhưng dù sao đây cũng là sức mạnh của Thần Chủ đỉnh phong, mặt đất lập tức rung chuyển khi sức mạnh này bùng nổ ra.

Tuy nhiên, bụi bay mù mịt, không gian nứt toác, thân thể Long Bạch thực sự vẫn bất động, chỉ có đầu là lùi về phía sau chưa đầy ba tấc.

Một luồng bạch quang mờ ảo lặng lẽ trôi nổi trên cơ thể Long Bạch, giữa trán hắn và nắm đấm của Vân Triệt.

Những huyền giả của Tây Vực lộ ra vẻ mặt mỉa mai và thương hại, còn tim của những huyền giả của Bắc Vực đều bị đông cứng lại... Đây rõ ràng là cảnh tượng vô cùng tuyệt vọng đối với bọn họ.

“Lại là bạch quang dị thường đó!” Trì Vũ Dao thì thầm.

Vẻ mặt của Long Bạch vẫn không thay đổi, như thể không phải một đòn nặng nề gì của Ma Chủ Bắc Vực giáng vào trán hắn, mà là một đứa trẻ trói gà không chặt.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, ánh sáng lạnh nhạt lãnh đạm giống như đang nhìn một con ấu trùng đang giãy dụa trước khi chết chết: “Ngươi có biết ngươi hiện tại thật nực cười không?”

Sau khi dứt lời, hắn không hề nhìn thấy vẻ bối rối hay hoảng sợ trên khuôn mặt của Vân Triệt, mà lại là một tia chế nhạo kỳ lạ từ khóe miệng hắn, chậm rãi nở nụ cười.

“Câu hỏi hay đấy.”

Bùm!!!

Trong tiếng giễu cợt kỳ quái, sức lực hiển nhiên đã kiệt sức của Vân Triệt lại đột nhiên bùng phát trái với lẽ thường, vụ nổ còn dữ dội hơn trước, một đợt huyền quang màu trắng nhạt nổ tung trên trán Long Bạch!

Ngay lúc đó, bạch quang quanh thân Long Bạch đột nhiên tán loạn, sau đó ngay cả Long khí hộ thân của hắn cũng bị mất đi một cách kì dị.

Bùm!

Trong tiếng động lớn như sấm, trán của Long Bạch văng đi như một quả bóng bay, thân thể bay ngược ra sau dưới sức mạnh kinh hoàng, sau đó rơi ngược xuống đất một cách mãnh liệt...

Ầm ầm ầm ầm...

Đất đá trên mặt đất văng tán loạn, mặt đất cũng tạo thành một cái hố sâu hơn ba mươi dặm, lúc này cơ thể của Long Bạch mới miễn cưỡng dừng lại được.

Trong cát bụi hỗn loạn, từng đôi nhãn cầu mở to như muốn nứt ra. Những huyền giả của Bắc Vực lẫn những huyền giả của Tây Vực đều không dám tin vào mắt mình một chút nào.

Bùm!

Mặt đất bị xốc lên, bóng dáng Long Bạch chui lên từ mặt đất, chậm rãi đáp xuống, trên mặt không chút biểu cảm, trên người cũng không có một hạt bụi, tư thế bình tĩnh lạnh lùng, không có biểu hiện gì là bối rối.

Dường như cảnh tượng bị Vân Triệt đánh lún xuống đất hơn ba mươi dặm kia chỉ là ảo ảnh.

“Cái này... cái này...” Hai mắt của các Thần Chủ Tây Vực trợn trong lên.

Một đám Long Thần, Long Quân, biểu hiện khác nhau, muốn nói chuyện nhưng lại không dám nói chuyện.

Tuy rằng Long Bạch giống như bị thương, nhưng cũng không hề nhiễm một chút bụi đất nào. Nhưng ngay khi sức mạnh của Vân Triệt bùng nổ, vết lõm trên trán Long Bạch... bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sức mạnh của vững chắc của Long cốt là vô song trên thế giới. Và phần cứng nhất của Long cốt chắc chắn là hộp sọ.
Hết chương 1953.
Bình Luận (0)
Comment