Ngoại trừ Vân Triệt ra, không một ai trong thiên hạ này có thể hiểu được làm thế nào để khống chế sức mạnh thần nguyên, thế nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là Thủy Mị Âm có thể lập tức hiểu được.
Trái tim nàng như thắt lại: “Vân Triệt ca ca, chẳng lẽ ngươi muốn… giao chiến với Mạch Bi Trần?”
“Không chạy trốn mãi được.” Vân Triệt nói một câu bi quan nhất nhưng lại bằng vẻ bình tĩnh nhất: “Thế giới này rất rộng lớn, thế nhưng đối với những kẻ có trình độ như Mạch Bi Trần thì lại rất nhỏ. Ta đã từng hai lần có được thứ sức mạnh như vậy, cho nên ta hiểu rất rõ, đối với hắn mà nói thì thế giới này nhỏ bé biết bao.”
Hắn siết chặt bàn tay của Thủy Mị Âm, sau đó mỉm cười nói: “Vả lại, các ngươi… đặc biệt là ngươi, thật ra cũng hiểu rõ điều này, đúng không?”
Thủy Mị Âm hơi cụp mắt xuống, không hề phản bác.
Trong thời gian mười sáu ngày, bọn họ bị tìm thấy bảy lần, hơn nữa còn bị tìm thấy dưới tình huống Mạch Bi Trần chỉ dùng một phần rất nhỏ tinh lực để tìm kiếm.
Với thần lực không gian chẳng còn lại bao nhiêu của Càn Khôn Thứ, liệu bọn họ còn có thể chạy trốn thêm được mấy lần?
Ngay cả khi đám người Trì Vũ Dao dời đi, liệu rằng khả năng bị Mạch Bi Trần tìm thấy sẽ thấp hơn bao nhiêu đây?
“Lần này Ma Hậu chủ động đi tìm Mạch Bi Trần là vì muốn dùng hết khả năng của nàng để bảo vệ các tinh giới của Bắc Thần Vực.”
Vân Triệt bật cười tự giễu: “Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cho dù là một người lý trí như nàng cũng bị ép đến bước đường này… Cả đời này, có lẽ nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này đây.”
“Có điều…” Thủy Mị Âm ra sức lắc đầu: “Mạch Bi Trần đáng sợ như vậy, ngươi giao thủ với hắn…”
“Ta biết, không có lấy một chút khả năng giành thắng lợi nào.” Vân Triệt thay nàng nói ra sự thật tàn khốc nhất: “Thế nhưng có lẽ sức mạnh đánh đổi từ việc hiến tế thần nguyên sẽ giúp ta giằng co được với hắn trong một khoảng thời gian ngắn.”
Mặc dù trước đó hắn bị Mạch Bi Trần khống chế ngay lập tức, không hề có chút sức lực phản kháng nào, thế nhưng chí ít hắn vẫn cảm nhận được cường độ khí tràng của Mạch Bi Trần một cách hoàn chỉnh.
Chưa hẳn đã hơn sức mạnh của hắn trong trạng thái Thần Tẫn.
“Sau khi giằng co thì sao?” Thủy Mị Âm hỏi.
“Đương nhiên là chỉ có thể chờ chết.” Vân Triệt nói: “Có điều trước lúc đó sẽ có kỳ tích xảy ra… Ngươi tin không?”
Đúng vậy, kỳ tích… có thể gỡ bỏ tuyệt cảnh trước mắt, mà cũng chỉ có duy nhất kỳ tích mà thôi.
Ít nhất là bản thân hắn phải tin trước.
Nếu như ngay cả hắn cũng không tin, vậy thì trong bóng tối bao trùm này sẽ hoàn toàn chẳng có lấy một tia sáng le lói nào. Thủy Mị Âm nhìn vào đôi mắt của Vân Triệt, nàng sững sờ một hồi lâu, sau đó lại bật cười, ra sức gật đầu: “Ừm! Đương nhiên là ta tin rồi. Bởi vì, Vân Triệt ca ca đã tạo ra quá nhiều kỳ tích, hiển nhiên là lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”
Đây chính là tuyệt cảnh chân chính khiến Ma Hậu cũng phải chết tâm và bất lực.
Năm đó, hắn có thể chạy trốn, có thể ôm hận nhẫn nại là bởi vì hắn đã trốn thoát, hơn nữa còn có được một nơi cung cấp hắn chỗ ẩn náu cùng với cơ hội và tốc độ phát triển nhanh chóng.
Song hiện giờ, “hạn chế” mà Tà Thần đích thân để lại trong huyền mạch đã hoàn toàn chặt đứt con đường phát triển của hắn; trong thế giới mênh mông hỗn độn, hắn cũng chẳng thể tìm thấy nơi náu mình hay chạy trốn khỏi cái chết.
Chỉ có thể đánh cược một lần, không hề có đường lui.
Dưới pháp tắc hư vô lặng im vận hành, mười tám tia thần quang Nam Minh còn lại trong Nam Minh Thần Châu bắt đầu chuyển động hơi hỗn loạn.
Trước đó, hắn chỉ có thể khống chế bốn luồng sức mạnh thần nguyên.
Mà nay, thứ mà Nghịch Thế Thiên Thư đầy đủ mang lại cho hắn có lẽ cũng là một pháp tắc hư vô tương đối hoàn chỉnh.
Tuy rằng trước giờ pháp tắc hư vô chẳng thể nắm bắt, thế nhưng dù gì khuyết thiếu và hoàn chỉnh cũng là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, là một bước nhảy vọt vượt qua chiều không gian.
Bởi vậy, nguyên lực mà hắn có thể khống chế được bây giờ mới nhiều hơn con số bốn.
Nếu như có thể sử dụng ít nhất mười luồng thần nguyên bên trong Nam Minh Thần Châu lên người mình…
Nếu như điều đó trở thành sự thật, hẳn là mười luồng thần nguyên Nam Minh đủ để giúp hắn duy trì trạng thái Thần Tẫn trong thời gian gần hai mươi nhịp thở!
Có khả năng còn nhiều hơn thế nữa!
Một lần có thể khống chế nhiều nhất… thậm chí ít nhất mười luồng thần nguyên Nam Minh chính là mục tiêu mà Vân Triệt buộc phải hoàn thành trong khoảng thời gian còn lại ở Trụ Thiên Thần Cảnh.
Một khi làm điều đó, Nam Minh Thần Lực mà hắn khống chế cũng sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này, hoàn toàn không còn khả năng xuất hiện trở lại.
Đây là bước đi của Vân Triệt trong cục diện sinh tử, thế nhưng cũng là bước đi duy nhất, mãi mãi không bao giờ lặp lại.
Còn về phản phệ dữ dội cực kỳ khủng bố đã được định trước, đây chẳng phải là thứ mà hắn suy nghĩ tới lúc này.
…
Hết chương 2218.