.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_313" class="block_" lang="en">Trang 157# 1
Chương 313: Gặp lại Thái Cổ Thương Long
Phần Mạc Ly tuy rằng thực lực cực cường, nhưng khả năng kiềm chế lại tỉ lệ nghịch với thực lực, tính tình nóng nảy như hỏa diễm, bằng không cũng không phải đang trên sàn thi đấu bài vị chiến bởi vì Phần Tuyệt Thành trọng thương mà ra tay với Vân Triệt. Vân Triệt trào phúng khiến hắn giận tím mặt:
- Tiểu súc sinh! Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng! Mười sáu tháng trước ngươi đại nạn không chết, thực sự là ông trời cho ta đại lễ! Ngày hôm nay, ta phải cho ngươi chết không toàn thây.
- Chỉ bằng ngươi?
Vân Triệt vẻ mặt châm biếm:
- Ban đầu ở bài vị chiến, giữa lúc ta đánh bại Phần Tuyệt Bích, Phần Thiên Môn các ngươi lại ở trước mặt tất cả mọi người đê tiện ra tay với ta...... Vào Thiên Trì Bí Cảnh, ngươi càng thừa dịp tất cả mọi người chưa sẵn sàng vô liêm sỉ đánh lén! Cái gì Phần Thiên Môn đại trưởng lão, ta phi! Chính là chó điên không để ý bối phận liêm sỉ tùy ý cắn người, loại chó điên không nói nổi, cũng xứng giết Vân Triệt ta?
Thân là đại trưởng lão Phần Thiên Môn uy danh hiển hách,bình thường câu bất kính như vậy Phần Mạc Ly đều cơ bản không có cơ hội nghe được, làm sao tiếp thu được lời lẽ độc địa. Tóc hắn trong nháy mắt dựng thẳng, phát tia lửa bùm bùm vang lên, hai tay càng giận run cầm cập:
- Ngươi tên tiểu súc sinh này...... Lão tử trước hết muốn lấy mạng ngươi, sau đó xé nát miệng của ngươi!!
Phần Mạc Ly thân thể nổi lên, một luồng khí thế kinh khủng từ trên người hắn nổ tung như nổ tung như tạc đạn, một cái tử sắc long trạng hỏa diễm từ trên người hắn dấy lên, bao quanh thân thể trên dưới bay lượn, thuận theo long trạng hỏa diễm xoay quanh hai cánh tay, xông thẳng đến Vân Triệt.
Phần Mạc Ly vô cùng giận dữ ra tay, đòn đánh này có thể nói không hề lưu lực, mạnh mẽ đến mức, mặt đất phía dưới bị cày ra một đạo rãnh sâu ngày càng dài, hai bên Phần Đoạn Thương cùng Phần Mạc Vũ trực tiếp bị cỗ khí tràng kinh khủng đẩy lui ra ngoài, đồng dạng tu luyện phần thiên quyết, lại biết rõ thực lực Phần Mạc Ly, bọn họ không khỏi trong lòng run sợ. Hiển nhiên, Phần Mạc Ly hoàn toàn bạo nộ rồi, bị Vân Triệt ác độc chửi rủa, lí trí cơ bản mất đi hơn nửa. Bọn họ vội vàng lùi về sau, để ngừa bị Phần Mạc Ly trong cơn giận dữ ra tay liên lụy. Chuyện tiến lên hỗ trợ...... Chuyện này quả là đùa giỡn!
Sóng khí cuồn cuộn xông tới mặt, phía trước Vân Triệt, trái phải, thậm chí cỏ khô phía sau, toàn bộ cây khô điên cuồng bốc cháy, nhưng sắc mặt Vân Triệt không có một tia sợ hãi, trái lại một tiếng cười lớn:
- Ha ha ha ha, chó điên như ngươi, cũng dám tự xưng lão tử? Chó điên Phần Mạc Ly, chịu Vân gia gia ngươi một chiêu kiếm!!
Bản thân bạo phát khí thế không những không làm cho đối phương thất sắc, trái lại bị hắn mắng càng ác độc, khắp toàn thân Phần Mạc Ly từ trên xuống dưới mỗi một tế bào cơ hồ muốn nổ tung, mỗi một lỗ chân lông đều điên cuồng tỏa ra tức giận:
- Tiểu tạp chủng! Không chém ngươi thành muôn mảnh, ta thề không làm người!!
Viêm long trên cánh tay Phần Mạc Ly lập tức trở nên càng hung hãn, sức mạnh toàn thân toàn bộ tập trung trên hai tay, thề phải một đòn đem Vân Triệt nát tan thành mảnh nhỏ. Mà Vân Triệt không chút ý tứ muốn đào tẩu hoặc tránh né, giơ trọng kiếm lên, gào thét vọt tới đối thủ...... Phần Mạc Ly có thể cảm giác được một đòn đối diện kéo tới có bao nhiều khủng bố, sức mạnh Bán Vương Huyền cường giả siêu cấp của hắn dưới cơn thịnh nộ cao nhất!
Ngay một khắc hai người sắp va chạm vào nhau, trọng kiếm trong tay Vân Triệt đột nhiên biến mất, sức mạnh phòng ngự trong nháy mắt bạo phát.
- Phong vân tỏa nhật!
Ầm!!
Không gian rung động, đại địa rên rỉ, một đạo tử sắc hỏa hơn trăm trượng phóng lên trời, đều chiếu rọi một mảng lớn bầu trời thành màu tím, chu vi khu vực trăm trượng, trong nháy mắt đã biến thành biển lửa màu tím, từng cái long trạng hỏa diễm ở trong đó chuyển động ngang dọc hỗn loạn, cây xanh, cây khô, thậm chí nham thạch đều cháy hừng hực...... Trong ngọn lửa, một bóng người như lưu tinh bay vụt hướng về phía phương xa, trong nháy mắt biến mất ở khỏi tầm mắt đám người Phần Mạc Ly, thanh âm tràn ngập sự thù hận cùng sát khí từ đằng xa truyền đến:
- Lão cẩu Phần Mạc Ly! Một ngày nào đó, ta sẽ tự tay lấy mạng chó của ngươi!
Phần Mạc Ly dùng hết toàn lực ra một đòn, thân thể cũng bị thâm hụt trong thời gian ngắn, nhưng một đòn này, hắn rõ ràng cảm giác được mình đánh không phải thân thể Vân Triệt, mà là bình phong cứng rắn, bình phong kia tuy rằng bị hắn đánh vỡ, nhưng ít ra chống đỡ được hơn chín phần trăm sức mạnh, cũng không thể đối với Vân Triệt tạo thành trọng thương, mà thanh âm Vân Triệt đi xa, trung khí mười phần, căn bản không có dấu vết trọng thương suy yếu.
Hắn lập tức hiểu được, Vân Triệt vừa nãy hết sức hắn tức giận, sau đó lợi dụng cơn thịnh nộ của hắn ra tay toàn lực mà mượn lực đào tẩu!!
Phần Mạc Ly cả người dường như đã biến thành một hỏa dược, huyết dịch toàn thân đều muốn nổ tung lên...... Hắn dĩ nhiên lại một lần bị Vân Triệt đùa bỡn! Bị xoay mòng mòng như cẩu! Toàn thân hắn run cầm cập, sau đó như chó điên xông về phương hướng Vân Triệt bỏ chạy, tiếng gầm dữ dội đinh tai nhức óc:
- Vân Triệt...... Ta muốn giết ngươi!! Giết ngươi!!
Phần Đoạn Thương nhất thời sửng sốt một chút, cách thức Vân Triệt đào tẩu, hắn rất quen thuộc. Bởi vì ngay ba ngày trước, Vân Triệt xuyên qua tầng tầng trở ngại bắt cóc Phần Tuyệt Thành, chính là dùng một chiêu này! Lúc đó là mượn Phần Mạc Nhiên toàn lực nhất kích, vọt thẳng đến phía trước Phần Tuyệt Thành. Nhưng, một chiêu này muốn thực hiện tuyệt đối không dễ dàng như vậy! Lúc đó Vân Triệt có thể mạnh mẽ chống đỡ một đòn Phần Mạc Nhiên mà không mất một sợi tóc, đã đủ để hắn khiếp sợ, làm sao cũng không nghĩ đến, mạnh mẽ chịu Phần Mạc Ly toàn lực nhất kích, đừng nói chết, trọng thương đều không có! Trái lại mượn lực bỏ chạy!
Đây chính là Bán Vương Huyền! Há lại mượn tốt như vậy! Coi như đều là Bán Vương Huyền cường giả tuyệt thế, trực tiếp đón lấy chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Nếu như đó là một loại hộ thân huyền kỹ...... Thật là bực nào hộ thân huyền kỹ mới có thể cường đại đến như vậy, khả năng không thể tưởng tượng nổi!
- Chúng ta sắp đuổi kịp!
Phần Đoạn Thương cùng Phần Mạc Vũ cấp tốc tuỳ tùng Phần Mạc Ly xông về phía trước.
"Phong vân tỏa nhật" tuy rằng chống đỡ chín phần sức mạnh Phần Mạc Ly, nhưng còn dư lại một phần cũng đủ khiến hắn không dễ chịu, Vân Triệt tay bịt ngực, vẫn bay đi cực xa, xung lượng trên người rốt cuộc biến mất, sau khi đáp xuống đất, xem xét địa hình, trên người lần thứ hai mở ra băng vân chi bích, đồng thời cánh tay vung lên, một đạo huyền cương bắn ra, nhằm hướng hẻm núi tây bắc, mà bản thân nhờ băng vân bích chướng che chở, xông về Hắc Mộc Lâm hướng đông bắc.
Lần này, tiếp tục giở lại trò cũ.
Nhưng huyền cương là một loại tồn tại quá mức thần kỳ, ngay cả nhân vật như Phần Mạc Ly, cũng căn bản không lý giải được huyền cương là gì! Ở nơi này Vân Triệt chuyên môn chọn khu vực, hết thảy đều ở che đậy tầm mắt, coi như quan sát từ trên không cũng không có khả năng, muốn đuổi kịp một người, chỉ có thể dựa vào khí tức...... Không nghi ngờ chút nào, Phần Mạc Ly phát điên trực tiếp hướng về phía tây bắc đuổi theo, đâm đầu thẳng vào trong hẻm núi cho đến khi"Vân Triệt khí tức" hoàn toàn biến mất.
Phần Mạc Ly bước chân dừng lại, Phần Đoạn Thương cùng Phần Mạc Vũ cũng rất nhanh đuổi tới, bọn họ nhìn khắp bốn phía, cau mày nói:
- Khí tức tiểu tử kia lại biến mất rồi...... Xảy ra chuyện gì?
- Hắn không chạy thoát được đâu!
- Phần Mạc Ly hai mắt âm lãnh quét xung quanh, hai tay tử viêm cháy bùng:
- Hơi thở của hắn biến mất tại đây, nhất định đã dùng phương pháp gì ẩn nặc khí tức với thân ảnh...... Hắn ở ngay gần, không chạy thoát được đâu!!
Vừa nói, Tay phải Phần Mạc Ly bỗng nhiên vung ra, một đạo hỏa long"Oanh" đánh tới bên phải vách núi, khiến cho hơn nửa ngọn núi trực tiếp tan thành bình địa.
- Ngươi cho rằng ẩn náu chúng ta sẽ không tìm được ngươi à! Ta ngày hôm nay dù có đào sâu ba thước, cũng phải cho ngươi chết không có chỗ chôn!!
Tiếng gào thét phẫn nộ, đạo đạo tử viêm từ không trung rơi xuống, phá tan từng toà từng toà vách núi, thậm chí ngay cả mặt đất, cũng bị nổ ra từng cái hố to, không lâu sau, hẻm núi vốn tiêu điều tịch liêu, huyền thú cũng không nguyện nghỉ lại bị hủy tàn tạ khắp nơi, nhanh chóng lan tràn nổi lên một biển lửa to lớn......
Ngay khi hẻm núi đang thừa nhận tai bay vạ gió, Vân Triệt đã đi sâu vào Hắc Mộc Lâm, xác định phía sau không có ai đuổi theo, hắn thở một hơi, che ngực tiến vào trong bụi cỏ.
Y phục trên người Vân Triệt đã rách tả tơi, ngực máu thịt be bét, nhưng chỉ ngoại thương mà thôi, không có thương tổn nội tạng. Vân Triệt thở hồng hộc mấy hơi, chậm rãi ngồi xuống, tay phải khoát lên bả vai trái, dùng sức một chút, chỉ nghe một tiếng"Răng rắc", cánh tay trật khớp đã về cốt vị, hắn di chuyển thân thể một cái, tựa lưng trên một cây đại thụ, nhắm mắt lại, nhanh chóng vận dụng lên đại đạo phù đồ quyết.
Huyền cương che dấu, hơn nữa Hắc Mộc Lâm khí tức vẩn đục, cây mọc thành cụm, ở trong đó cực dễ lạc phương hướng, vì lẽ đó trong thời gian ngắn, hắn khó có thể bị người Phần Thiên Môn tìm tới. An tĩnh một canh giờ, vết thương trên người hồi phục sáu, bảy phần, hắn mở mắt ra, không hề ở lại, phân biệt rõ phương hướng, cẩn thận từng li từng tí một hướng phương bắc mà đi.
Khả năng đánh lừa của huyền cương không thể nghi ngờ là cực kỳ hoàn mỹ, bởi vì ở trong nhận thức Thương Phong huyền giả, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể hoàn chỉnh"Tác lìa" khí tức khỏi thân thể, vì lẽ đó, Phần Mạc Ly đẳng kiên định cho rằng Vân Triệt trốn về phía hướng tây bắc, bảy người tìm tòi, trọng điểm cũng chỉ ở phương bắc, bọn họ liên tục hai ngày đều không thu hoạch được gì, rốt cuộc tức đến nổ phổi dời đi hướng đông bắc, Vân Triệt trong khoảng thời gian này, cẩn thận từng li từng tí một xuyên qua lãnh địa Thiên Huyền Thú hung hiểm vạn phần, thâm nhập đến trung tâm Tử Vong Hoang Nguyên.
Nơi này hoàn toàn trống trải, có địa phương gồ ghề, có địa phương thì lại bằng phẳng như đao gọt.
Dù cho đã hai năm trôi qua, nơi này vẫn như cũ hoàn chỉnh cất giữ dấu vết trận ác chiến Sở Nguyệt Thiền với Giao Long. Đồng thời, cũng không có thêm dấu vết huyền thú bước qua...... Tuy rằng Giao Long đã diệt, nhưng dư uy cùng với long thần khí tức như có như không chấn nhiếp Tử Vong Hoang Nguyên như cũ, khiến cho huyền thú không dám tới gần.
Mặt đất trống trải, chỉ có tòa núi nhỏ duy nhất không có bị phá hủy có vẻ đặc biệt cô độc dễ thấy, bên dưới núi nhỏ có một cái cửa động đen thùi lùi.
- Rốt cuộc lại trở về nơi này.
Vân Triệt thấp giọng một tiếng, cảnh giác nhìn khắp bốn phía, bước nhanh nhằm phía cửa động núi nhỏ.
Bước vào cửa động, tia sáng lập tức u ám đi. Nơi này tất cả giống như trong ký ức...... Làm cho hắn không cách nào lãng quên nhất, là nơi này...... Hắn cùng Sở Nguyệt Thiền hòa làm một.
Đồng thời bởi vì kết hợp ở đây, có triền miên quấn quanh, vận mệnh không cách nào tách rời...... Cùng với một sinh mệnh kết tinh bất ngờ.
Trầm mặc chốc lát, Vân Triệt ném tạp niệm trong đầu, ngẩng đầu lên nói:
- Thái Cổ Thương Long, ngươi vẫn còn chứ?
Cơ hồ ngay trong nháy mắt âm thanh Vân Triệt phát ra, một luồng khí tràng cuồn cuộn vô biên, như trời xanh giáng xuống, cùng lúc đó, bầu trời đen kịt, mở một đôi mắt như cặp mắt thương lam thâm thúy.
- Nhân loại truyền thừa huyết thống, ngươi trở về. Thời gian này, so với ta dự liệu còn sớm nhiều lắm. Không tới thời gian hai năm, đã là Địa Huyền Cảnh hậu kỳ...... Rất tốt.