.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_370" class="block_" lang="en">Trang 185# 2
Chương 370: Mạnh mẽ
Phượng Hi Thần rõ ràng cảm nhận được Phượng Hoàng lĩnh vực của bản thân giống như một khối vải trong chớp mắt bị xé nát, chỉ trong khoảng thời gian không tới mười hơi thở, hắn thậm chí mất đi tự liên hệ với Phượng Hoàng Chi Viêm của bản thân... Phượng Hoàng Chi Viêm được hắn coi là kiêu ngạo, vinh quang, thậm chí là sinh mệnh, giúp cho hắn gần như vô địch trong đồng cấp, vậy mà cứ như vậy trong nháy mắt lại bị một tên"tạp chủng" Địa Huyền Cảnh hoàn toàn đánh tan.
Hai mắt của tất cả mọi người xung quanh đều trừng lớn như chuông đồng, mỗi người đều chìm vào khiếp sợ gần như muốn mất đi ý thức. Sự cường đại của Vân Triệt bọn họ cũng chỉ là nghe qua tin đồn, một mình diệt Phần Thiên Môn, trọng thương Lăng Thiên Nghịch, những tin đồn này đều miêu tả lên thực lực của Vân Triệt. Mà cho dù nghe nhiều hơn trăm nghìn lần nữa thì vĩnh viễn cũng không bằng một lần chính mắt nhìn thấy. Trong khoảnh khắc, trên người Phượng Hi Thần lập tức bạo phát ra Vương Huyền lực chân chính, mà hắn chẳng những có Phượng Hoàng huyết mạch, mà còn là huyết mạch hoàng thất trong Phượng Hoàng Thần Tông. Thực lực của hắn có cường đại hay không thì những người có mặt tại nơi này ngay cả dũng khí đánh giá cũng không có.
Nhưng Phượng Hoàng Chi Viêm, thậm chí ngay cả Phượng Hoàng lĩnh vực mà hắn đánh ra cứ như vậy bị Vân Triệt dễ dàng đánh tan.
Phượng Hoàng Chi Viêm đến từ Phượng Hoàng hoàng tộc ở trước mặt Vân Triệt còn như vậy, thì kết cục huyền hỏa của Phần Thiên Môn càng có thể tưởng tượng đến!
Trên trán Tiêu Tuyệt Thiên tràn ra mồ hôi nóng hổi, từ sống lưng đến cả người hắn đều lạnh toát, ngay cả trong kẻ răng đều mang theo từng tia lãnh khí. Hắn chính mắt nhìn thấy thực lực đáng sợ của Vân Triệt. Lúc này, trong lòng hắn môt nửa là kinh sợ, một nửa lại cảm thấy may mắn... May mắn khi bản thân không có kiên cường lựa chọn cửa tử, mà là buông bỏ ngạo khí cùng tôn nghiêm của bản thân mà tiến tới thỏa hiệp. Tiêu diệt Phần Thiên Môn, vô số thủ đoạn ác độc chí cực, dám can đảm đối chọi cùng hoàng tử Thần Hoàng đế quốc... Không thể nghi ngờ Vân Triệt này chính là một người điên căn bản không quan tâm đến hậu quả từ hành động của bản thân!
Một tên thân mang thực lực đáng sợ như thế, hơn nữa còn là một kẻ điên hoàn toàn không sợ hãi Thần Hoàng đế quốc như vậy nếu như có người nào trêu chọc đến hắn thì đều tuyệt đối chính là tự chịu diệt vong!
Vào giờ khắc này, Tiêu Tuyệt Thiên đã triệt để hạ quyết tâm, sau này coi như Vân Triệt dẫm nát tôn nghiêm của toàn bộ Tiêu Tông xuống dưới chân thì hắn trên mặt hắn vẫn là tươi cười đón chào, tuyệt không có một chút xíu ý nghĩ dám xúc phạm.
Phần Tinh Chi Hỏa tiếp tục khuếch tán ra, sau khi cắn nuốt Phượng Hoàng lĩnh vực của Phượng Hi Thần liền nhanh chóng lan tới trước người Phượng Hi Thần.
Những thứ hỏa diễm này chính là Phượng Hoàng chi hỏa đến từ Vân Triệt. Chỉ trong nháy mắt, Phượng Hi Thần liền hiểu ra một điểm này. Cũng đồng dạng là Phượng Hoàng Chi Viêm nhưng Phượng Hoàng Chi Viêm đến từ Vân Triệt tỉa ra một cỗ nhiệt lượng nóng rực lại mang theo một cỗ lực áp bách vô cùng mạnh mẽ, khiến cho thân thể cùng huyết mạch Phượng Hi Thần đồng thời xuất hiện cảm giác run rẩy. Thân thể hắn vô cùng quen thuộc với Phượng Hoàng Chi Viêm, nhưng Phượng Hoàng Chi Viêm đến từ Vân Triệt còn chưa đụng chạm lên thân thể hắn, thì hộ thân huyền lực của hắn đã bị ép tới biến hình, bên ngoài thân thể càng truyền đến cảm giác thống khổ do da thịt bị xé rách.
Giờ khắc này, tâm linh của Phượng Hi Thần gần như tan vỡ.
- Không có khả năng... Không có khả năng! Ngươi chỉ là một tên tạp chủng, một cái Địa Huyền Cảnh hèn mọn, làm sao có thể thắng được Phượng Hoàng huyết mạch hoàng tộc của bản vương! Chết đi cho bản vương!
Y phục toàn thân Phượng Hi Thần chợt phồng lên, một đám hỏa diễm đỏ đậm từ trên người hắn luống cuống cháy lên. Nhưng ngọn lửa còn chưa kịp bạo phát thì Phần Tinh Chi Hỏa của Vân Triệt đã như sóng dữ mãnh liệt cuộn trào tới, hoàn toàn bao phủ Phượng Hi Thần vào trong đó.
Chỉ trải qua thời gian năm hơi thở, đạo phượng viêm do Phượng Hi Thần vừa mới liều mạng một lần nữa dấy lên liền bị áp chế khiến cho hoàn toàn tắt đi, ngay cả hộ thể huyền lực trên thân hắn cũng rất nhanh liền tiêu thất. Nhất thời, Phượng Hi Thần liền kinh hãi gần chết, lần đầu tiên trong đời trong lòng hắn cảm thấy nguy cơ tử vong. Phượng Hi Thần chợt quát to một tiếng, lực lượng toàn thân hắn bắt đầu khởi động, lấy tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau, toàn lực thoát ra khỏi phạm vi của Phần Tinh Chi Hỏa. Nhưng hắn còn chưa kịp thở dốc, thân ảnh Vân Triệt liền giống như quỷ mỵ xuất hiện ở trước người hắn. Trong khoảnh khắc, Long Khuyết lập tức xuất hiện trong tay Vân Triệt liền trực tiếp đánh lên ngực Phượng Hi Thần.
Hắc, xích hai cái hộ pháp của Phượng Hoàng Thần Tông nhìn thấy Phượng Hoàng Chi Viêm Phượng Hi Thần hoàn toàn tan tác liền lâm vào sự khiếp sợ giống như mất hồn. Sau khi nhìn thấy tình cảnh lúc này của Phượng Hi Thần, bọn họ vô cùng sợ hãi, đồng thời bạo hống một tiếng:
- Dừng tay!
Đồng thời thân ảnh hai người giống như hai đạo thiểm điện lao ra, nhưng bọn hắn chỉ hơi động liền cảm thấy toàn thân đột nhiên phát lạnh, ngay cả cử động tác đều theo đó mà cứng lại. Trong nháy mắt có một đạo bóng trắng thoáng động, Hạ Khuynh Nguyệt mặt che băng sa, toàn thân nàng có băng linh bay lượn xung quanh lập tức xuất hiện chắn ở trước mặt hai người, dùng giọng điệu vô cùng bình thản mà lại lạnh như băng nói:
- Các ngươi là muốn lấy nhiều hiếp ít, lấy già lấn trẻ sao?
Nhìn thấy rõ ràng là một tiểu cô nương chưa tới hai mươi tuổi mà che ở trước mặt, nhị lão liền không coi vào đâu hô lên:
- Chỉ bằng một tiểu nha đầu như ngươi cũng dám ngăn trở chúng ta! Muốn chết!
Thanh âm chưa dứt, xích y lão giả liền đánh ra một chưởng, đánh ra một mảnh Phượng Hoàng Chi Viêm to lớn bắn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, chuẩn bị trực tiếp đánh bay nàng, nhưng Phượng Hoàng Chi Viêm còn chưa tới gần người Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên đình trệ, sau đó liền nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng lại hóa thành một mảnh băng tuyết vỡ tan rơi xuống.
Tâm thần hắc xích nhị lão kịch liệt chấn động, bọn họ căn bản không thể tin được vào hai mắt của mình, mà cùng lúc đó, một cỗ hàn khí giống như tới từ địa ngục đột nhiên kéo tới khiến cho toàn thân bọn họ chợt đông lại. Theo băng linh quanh thân Hạ Khuynh Nguyệt bay lên, mặt đất dưới chân hắc xích nhị lão đột nhiên vỡ ra, một gốc băng tuyết đại thụ phá đất mà lên, cấp tốc sinh trưởng. Trong nháy mắt, trên thân băng thụ tản ra vô số bông tuyết cùng tuyết diệp (bông tuyết có hình dáng giống như lá cây), rậm rạp chằng chịt đan vào nhau tạo thành băng võng, hoàn toàn phong tỏa hắc xích nhị lão vào trong.
Hàn khí bao phủ toàn thân vượt ra khỏi tưởng tượng của hai người. Bọn họ muốn dùng Phượng Hoàng Chi Viêm nhanh chóng thiêu đốt mảnh băng tuyết này nhằm chống cự lại, nhưng ở bên trong mảnh băng chi tuyết diệp này hỏa diễm của bọn họ chỉ vừa mới cháy lên liền nhanh chóng bị dập tắt, thậm chí có vài đạo hỏa diễm trực tiếp bị đóng băng thành năng lượng băng hệ đơn thuần nhất.
Nếu như băng hệ lực lượng đủ cường đại có thể trung hòa Phượng Hoàng Chi Viêm. Quả thực là hỏa diễm cũng có thể bị đóng băng nhưng cho tới bây giờ bọn họ còn chưa từng nghe nói qua Phượng Hoàng Chi Viêm cũng có thể bị đóng băng! Bị phong tỏa bên trong mảnh băng chi tuyết diệp này hai người liền toàn lực giãy dụa muốn thoát ra nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cho dù là hai người bọn họ hợp lực lượng cũng không có cách nào có thể thoát ra mà ngược lại toàn thân bọn họ còn bị đóng băng càng ngày càng cứng ngắc. Hai người cảm thấy dường như huyết dịch của bản thân cũng muốn đọng lại. Thời điểm ánh mắt bọn họ nhìn thấy thân ảnh Hạ Khuynh Nguyệt đang đắm chìm trong băng linh phủ xuống giống như Băng Tuyết tiên nữ, trong lòng hai người liền vô cùng chấn động.
Tại Thương Phong tiểu quốc có trình độ thực lực thấp nhất trong Thiên Huyền thất quốc làm sao bọn họ lại có thể gặp được người như vậy! Một tên Vân Triệt đã triệt để vi phạm lẽ thường, mà thoạt nhìn thì vị thiếu nữ này niên kỷ cũng không sai biệt lắm với Vân Triệt nhưng nàng cũng sở hữu lực lượng kinh khủng như vậy! Lẽ nào trải qua trăm ngàn năm qua Thương Phong này vẫn luôn ẩn giấu thực lực hay sao?
Liên tiếp nhìn thấy từng màn kinh hãi khiến cho trong đầu bọn họ không tự khống chế được toát ra một đạo ý nghĩ hoang đường như vậy.
Mà lúc này, ở phía bên kia, Long Khuyết trong tay Vân Triệt thành thành thật thật nện lên trên người Phượng Hi Thần.
Lực lượng mạnh nhất của Vân Triệt tuyệt đối không phải Phượng Hoàng Chi Viêm, mà chính là trọng kiếm. Nhưng hiển nhiên Phượng Hi Thần sẽ không biết điểm này. Nếu như hắn toàn lực né tránh, hoàn toàn có thể phản kích lại Vân Triệt. Thế nhưng tuy rằng hắn bị Vân Triệt lấy Phượng Hoàng Chi Viêm đánh cho thất bại hoàn toàn nhưng việc này cũng khiến hắn ngây thơ cho rằng lục lượng mạnh nhất của Vân Triệt chính là Phượng Hoàng Chi Viêm, dù sao, xét trên phương diện huyền lực mà nói, Vân Triệt chỉ là Địa Huyền Cảnh, hắn tuyệt đối không thể tin tưởng, Vân Triệt chỉ là một Địa Huyền Cảnh nho nhỏ lại có thể thắng hắn trên phương diện lực lượng. Lúc này, sắc mặt Phượng Hi Thần trở nên âm trầm, ngọc phiến trong tay hắn chợt vung lên, huyền lực lập tức tuôn trào ra, đánh về phía trọng kiếm của Vân Triệt.
Lăng Nghịch Thiên là Vương Huyền Cảnh cấp sáu, hơn nữa trên thân còn có tích lũy hùng hậu trong trăm năm đều gắng sức tránh va chạm chính diện với trọng kiếm của Vân Triệt, mà một tên Vương Huyền Cảnh cấp hai như Phượng Hi Thần lại cứ như vậy lựa chọn cứng đối cứng với Vân Triệt! Ngay tại một khắc khi Long Khuyết cùng ngọc phiến tiếp xúc, tất cả mọi người chỉ nghe thấy một đạo âm hưởng bạo liệt truyền ra, ngọc phiến được phong ấn hơn một nghìn viên Hỏa Tinh trân quý liền trực tiếp tạp bị đánh thành mảnh nhỏ, mà lúc này Long Khuyết vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đập lên trên ngực của Phượng Hi Thần.
- Phanh!
Trong nháy mắt, hộ thân huyền lực trên người Phượng Hi Thần liền bạo toái, cùng lúc đó, trên người của hắn có quang mang chợt lóe lên, một đạo âm thanh phượng minh cùng hỏa quang đồng thời phóng lên cao, văn lộ xích hồng sắc tinh mịn mà phức tạp hiện lên vô cùng rõ ràng trên ngực Phượng Hi Thần, sau đó liền nhanh chóng biến mất. Trong nháy mắt, lực lượng cuồng bạo của Long Khuyết liền giảm xuống bảy thành, đồng thời một cỗ lực lượng phản chấn vô cùng to lớn liền đánh cho thân thể Vân Triệt văng ra xa.
- Là hộ thân vương khí của Phượng Hoàng Thần Tông... Phượng Hoàng Bảo Y!
Bên trong đám người, Lăng Vân thấp giọng nói:
- Phượng Hoàng Bảo Y như vậy Phượng Hoàng Thần Tông cũng chỉ có mười hai kiện... Không nghĩ tới lại có một kiện ở trên người của hắn!
Mặc dù lực lượng của Long Khuyết bị triệt tiêu bảy thành nhưng Phượng Hi Thần vẫn cảm giác được lồng ngực của mình dường như bị một cự chùy nặng trăm vạn cân đánh trúng, trong nháy mắt hắn liền mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chợt bay ngược ra, tiên huyết hoành sái giữa không trung, bộ ngực của hắn đều là huyết nhục không rõ.
Nhìn thấy một màn này, con ngươi của xích hắc nhị lão đang giãy dụa trong mảnh băng chi tuyết diệp thiếu chút nữa liền rơi ra khỏi vành mắt... Việc trên người Phượng Hi Thần có Phượng Hoàng Bảo Y, bọn họ liền biết tới nhất thanh nhị sở. Phượng Hi Thần có hộ thân huyền lực Vương Huyền Cảnh, hơn nữa còn mang theo Phượng Hoàng Bảo Y danh chấn Thiên Huyền nhưng vẫn bị đánh tới thổ huyết bay ra khiến cho bọn họ cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi trong một kiếm kia của Vân Triệt rốt cuộc ẩn chứa lực lượng đáng sợ tới dường nào!
Đây lại là một kích do Vân Triệt, một kẻ mà bọn họ cho rằng có được dã chủng huyết mạch, căn bản chẳng để vào mắt!
Trong lòng bọn họ không hiểu tại sao Vân Triệt lại có thể có được thực lực kinh người như thế! Không hiểu đây rốt cuộc là cái quái thai gì!
- Điện hạ!
- Ầm!
Lúc này cả hai người cùng bạo hống lên, toàn thân bọn họ có hỏa diễm bốc lên, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn đốt cháy mảnh băng chi tuyết diệp đang ràng buộc này, bọn họ lại cũng không kịp suy nghĩ cái gì khác liền nhanh chóng nhằm về phía Phượng Hi Thần, nâng hắn từ dưới đất lên.
Lúc này, nhãn thần Phượng Hi Thần mất đi ánh sáng, toàn thân hư nhuyễn. Tuy có Phượng Hoàng Bảo Y hộ thân, thương thế của hắn cũng không quá nặng, nhưng tinh thần của hắn bị đả kích còn gấp vạn lần vết thương trên người. Hắn đường đường là hoàng tử của Thần Hoàng đế quốc hoàng tử, là nhân vật có thể một tay che trời ở trên toàn bộ Thiên Huyền đại lục. Tại Thương Phong tiểu quốc thì hắn có thể đi ngang, ngay cả Thương Phong đế hoàng hắn cũng đều không để vào mắt, có thể dùng sức một người tùy ý nghiền ép một cái đại môn phái, cho dù là ai nhìn thấy hắn, cũng không dám có nửa điểm xúc phạm...
Hắn đến Thương Phong đế quốc, vốn là muốn diễu võ dương oai, cho dù đi tới chỗ nào thì tất cả những người hắn nhìn thấy đều giống như những con kiến hôi...
Nhưng khi đi tới hoàng cung của cái Thương Phong tiểu quốc này, hắn lại bị một người có niên kỷ còn muốn nhỏ hơn hắn, đẳng cấp huyền lực xa xa thấp hơn hắn, còn bị hắn trào phúng, thậm chí còn bị hắn gọi là"dã chủng" đánh cho không còn sức đánh trả nào, thương tích đầy mình. Việc này khiến cho bộ mặt của hoàng tử Thần Hoàng, thậm chí toàn bộ mặt mũi của Phượng Hoàng Thần cũng đều bị triệt để quét sạch.
- Đi... Đi!
Phượng Hi Thần cũng không quay đầu lại, cắn răng nghiến lợi quát. Mặt mũi cùng tôn nghiêm đã mất hết, lúc này hắn căn bản đã không còn mặt mũi nào để lưu lại nữa.
Hai vị hắc xích lão giả cũng đều không nói gì nữa, bọn họ đồng thời quay đầu lại liếc mặt nhìn Vân Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt, sau đó liền mang theo Phượng Hi Thần rời khỏi.
- Chậm đã!
Cước bộ của ba người vừa mới hơi nhích động, phía sau liền truyền đến thanh âm lạnh như băng của Vân Triệt:
- Còn muốn chạy? Ta đã cho phép các ngươi đi sao! Không có được mời lại một mình xông vào nơi này, ngươi không chỉ phá hư đại điện thành hôn của ta, còn làm nhục huyết mạch của ta, thậm chí hạ sát thủ đối với ta, bây giờ ngươi cứ như vậy muốn đi sao? Ngươi nghĩ nơi này của ta là muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, giống như dạo chơi trong vườn sao?
Lời Vân Triệt vừa nói ra liền khiến đám người Thương Vạn Hác kinh hãi trong lòng. Thời điểm ba người Phượng Hi Thần chuẩn bị ly khai, bọn họ vốn đã thở phào một hơi, ước gì ba người này có thể lập tức rời đi, cái này có thể nói là kết quả tốt nhất mà trước đó bọn họ không dám nghĩ tới. Nhưng điều mà bọn họkhông nghĩ tới chính là ngay khi ba người nâng bước rời đi thì Vân Triệt lại mở miệng muốn cản bọn họ lại.
Nhata thời cước bộ của xích hắc nhị lão chợt dừng lại, hắc y lão giả xoay người lại, nở nụ cười lạnh nói:
- Vân Triệt! Ngươi thật sự cho rằng Phượng Hoàng Thần Tông ta không chọc nổi ngươi sao?
- Phượng Hoàng Thần Tông? Vân Triệt cũng nở nụ cười lạnh nói:
- Ta không quản các ngươi là cái gì Phượng Hoàng Thần Tông hay là gà rừng quỷ môn, ngươi dám chọc ta thì ta sẽ khiến cho ngươi phải bỏ ra đại giới mà cả đời khó quên! Ta có thể chọc Phượng Hoàng Thần Tông hay không thì ta không biết mà lúc này ta cũng không cần biết. Bởi vì hiện tại ta chỉ cần biết bản thân có thể chọc được ba người các ngươi là đủ rồi!
- Các ngươi còn muốn chạy? Có thể!
Vân Triệt thò tay, chỉ vào Phượng Hi Thần nói:
- Lưu một cánh tay phải cùng một cái chân phải của hắn lại, sau đó các ngươi có thể tự do lăn!