Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 426 - Chương 427: Thánh Địa Người Tới (Hạ)

. ._214__1" class="block_" lang="en">Trang 214# 1

 

 

 

Chương 427: Thánh Địa người tới (hạ)



Lăng Khôn tiếp nhận không gian giới chỉ, nhìn lướt qua đồ vật bên trong. Nhất thời trong mắt hắn lên một tia hưng phấn khó có thể che giấu. Hắn cũng không trả không gian giới chỉ lại cho Dạ Tinh Hàn, mà liền cười híp mắt thu hồi, nói:

- Làm việc với thiếu cung chủ quả nhiên là rất sảng khoái, xem ra lão phu tìm thiếu cung chủ làm vụ giao dịch này là cái lựa chọn hết sức chính xác. Người phụ nữ kia, năm nay vừa mới mười chín tuổi, hiện tại đang ở Thương Phong đế quốc.

- Thương Phong?

Trên mặt Dạ Tinh Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức cười nhạt nói:

- Cái địa phương khiến người đi một chuyến đều sẽ cảm thấy cúi người tiến vào nơi chật hẹp nhỏ bé lại có thể dựng dục ra 'Cửu Huyền Linh Lung Thể', bực này thần thể trong truyền thuyết sao? Lăng trưởng lão, ngươi xác định đó thực sự là 'Cửu Huyền Linh Lung Thể' sao?

Câu nói cuối cùng của Dạ Tinh Hàn rõ ràng mang theo ý vị cảnh cáo. Tại nơi cằn cỗi như Thương Phong đế quốc này, Vương Huyền cảnh chính là huyền giả đỉnh cao. Việc này khiến cho hắn căn bản không có cách nào liên hệ cùng"Cửu Huyền Linh Lung Thể" vạn năm khó gặp kia. Thần sắc Lăng Khôn bất biến, trầm thấp nói:

- Nếu như không thể xác định thì coi như ta có nhiều hơn 10 ngàn cái lá gan cũng không dám làm vụ giao dịch này cùng thiếu cung chủ. Nếu như thiếu cung chủ lấy Cửu Huyền Linh Lung Thể này

làm lô đỉnh thì tu vi của ngài chắc chắn sẽ tiến triển cực nhanh! Nếu như so sánh với việc đó thì ba cân Tử Mạch Thần Tinh này cũng không đáng kể chút nào.

Vẻ mặt Dạ Tinh Hàn chợt ngưng hạ, cười ha hả nói:

- Ta đã giao dịch nhiều lần cùng Lăng trưởng lão như vậy, ta đương nhiên là rất yên tâm đối với Lăng trưởng lão. Còn thiếu một cân Tử Mạch Thần Tinh, ta sẽ từ từ tích góp, đến thời điểm đó hi vọng Lăng trưởng lão tuyệt đối không nên để ta thất vọng.

- Hắc! Thiếu cung chủ hãy chờ tới thời điểm đó nắm trong tay một niềm vui vô cùng to lớn đi!

Lăng Khôn híp mắt nói. Hắn cũng không có nói nữ nhân tuyệt sắc nắm giữ Cửu Huyền Linh Lung Thể kia hầu như không kém hơn so với Tuyết công chúa. Tuy rằng kế hoạch của hắn có thể càng cao hơn nữa nhưng như vậy lại cực kỳ dễ dàng khiến Dạ Tinh Hàn trực tiếp quan tâm đến đệ nhất mỹ nữ Hạ Khuynh Nguyệt của Thương Phong đế quốc. Nếu như vậy thì hắn sẽ bị tổn thất một cân Tử Mạch Thần Tinh.

Tại một chỗ ngồi không đáng chú ý, một người có dáng dấp cùng trang phục không hề bắt mắt chút nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Tinh Hàn, hai tay hắn chậm rãi nắm lại, hàm răng cắn chặt, phát ra từng chữ tràn ngập sự thù hận khắc cốt ghi tâm:

- Nhật... Nguyệt... Thần... Cung...

Người của Thiên Uy Kiếm Vực cùng Nhật Nguyệt Thần Cung đã đến những người của Hoàng Cực Thánh vực cùng Chí Tôn Hải Điện vẫn chưa đến. Phượng Hoành Không dường như cũng không bị sự ngông cuồng của Dạ Tinh Hàn ảnh hưởng, hắn bình tĩnh ngồi xuống, liếc mắt nhìn thời gian, lúc này còn cách thời điểm Bài Vị Chiến bắt đầu còn không tới mấy chục tức (hơi thở) cuối cùng.

Lúc này, đột nhiên có một luồng mềm nhẹ đột ngột thổi tới, trong gió mang theo hương hoa nhàn nhạt khiến người ta ngửi được mà có chút say sưa. Đột nhiên phía trên bầu trời, xuất hiện vô số cánh hoa không biết từ đâu bay tới, những cánh hoa hoặc thuần trắng, hoặc đỏ bừng, hoặc điểm vàng... bay múa đầy trời.

- Thơm quá...

- Là vị tiên tử kia tới sao?

- Nhất định là một vị tiên tử của thánh địa tới... Ngày hôm nay thực sự là quá may mắn, không nhưng có thể nhìn thấy Tuyết công chúa mà còn có thể chứng kiến phong thái của tiên tử thánh địa!

Nhìn cánh hoa bay múa đầy trời, ngửi được hương hoa khiến lòng người lay động, toàn bộ nam nhân ở nơi này đều là một cảnh thần tình kích động, ánh mắt sáng quắc nhìn lên bầu trời. Cánh hoa càng ngày càng dày đặc, hương thơm cũng càng ngày say lòng người. Đột nhiên, một cánh hoa to lớn hoa lệ nổ tung giữa không trung, bên trong mảnh cánh hoa bay múa kia chợt xuất hiện một bóng người phong trần như ngọc.

Đây là một thanh niên tuấn tú đến cực điểm, toàn thân áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, sắc mặt trắng nõn như ngọc, ngũ quan như điêu khắc, tinh xảo tuyệt luân, hai hàng lông mày tinh tế như nguyệt, hơi cong cong, ánh mắt tựa hoa đào, sóng mắt lay động giống như thiếu nữ. Tuy rằng tướng mạo Dạ Tinh Hàn cũng là tuấn tú bất phàm nhưng nếu như so sánh cùng nam tử giống như từ trong tranh vẽ đi ra này thì quả thực là giống như bị ép tới không còn sót lại một chút cặn bã. Mọi người phía dưới ngẩng cao đầu, trợn mắt ngoác mồm nhìn nam tử này kia nương theo cánh hoa chậm rãi bay xuống, bất kể là nam hay nữ thì trong lòng mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm.

- Quả là mỹ nam tử phong thần tuấn dật!

Vân Triệt không tự kìm hãm được than thở một tiếng, đồng thời ở trong lòng hắn yên lặng nói thêm một câu:

- Cũng sắp có thể so sánh với ta.

Thời điểm Dạ Tinh Hàn cùng Lăng Khôn nhìn thấy nam tử này xuất hiện thì sắc mặt của bọn họ đồng thời biến đổi... Nhưng tuyệt đối không phải là khiếp sợ hay kiêng kỵ, mà lại hiện ra một loại biểu hiện cực kỳ khó chịu. Lăng Khôn trầm thấp quát:

- Thật không ngờ! Làm sao lại là cái tên này!

Nhìn thấy một mảnh cánh hoa bay múa đầy trời hiện ra, Phượng Hoành Không liền hơi sững sờ. Thời điểm bóng người trắng như tuyết kia đi ra từ bên trong vô tận cánh hoa, Phượng Hoành Không, đường đường là Thần Hoàng chi đế, tông chủ của Phượng Hoàng Thần Tông lại toàn thân thoáng run lên. Trong chớp mắt, con ngươi hắn hiền co rút lại, hoảng sợ không ngừng, gầm nhẹ:

- Hi Minh... Nhanh... Nhanh giúp trẫm nghênh tiếp hắn.

Phượng Hi Minh còn chưa kịp đáp ứng, ánh mắt nam tử kia đã tự động rơi lên trên người Phượng Hoành Không. Nhất thời, hai hàng lông mày cong vút của hắn càng trở lên cong hơn, sóng mắt hắn lưu chuyển, hai tay che miệng, lộ ra một nụ cười... phong tình vạn chủng, trong miệng hắn liền phát ra một đạo thanh âm vô cùng mềm mại:

- Tiểu Hoành Không, cuối cúng thì nhân gia cũng được gặp lại ngươi, trăm năm không gặp, nhân gia nhớ ngươi muốn chết... Ngươi có tưởng niệm tới nhân gia hay không đây?

Trong khoảnh khắc, toàn bộ đấu trường trở nên vô cùng im ắng khiến cho người khác có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Lúc này mỗi người đều là trố mắt ngoác mồm, con ngươi giống sắp rơi xuống đất.

- Này này này chuyện này... Đến cùng thì người này... là nam nhân... hay là nữ nhân... hay là một nửa nam nhân một nửa nữ nhân... hay vẫn là không phải nam nhân cũng không phải nữ nhân...

- Biểu hiện này... tư thái này... chân mày này... thanh âm này... Còn tự xưng nhân gia... Chờ chút! Trong miệng hắn còn gọi"Tiểu Hoành Không"... Lẽ nào

- Lẽ nào là hắn đang gọi... Phượng Hoàng tông chủ Phượng Hoành Không!?

- Ta …!!

Trong khoảnh khắc trong lòng mỗi người đều vang lên vô số nghi hoặc. Phượng Hoành Không cũng đã chuẩn bị mau mau tìm một chỗ khiến bản thân già lên, một câu"Tiểu Hoành Không" là trên trời giáng xuống khiến Phượng Hoàng tông chủ mặt không biến sắc dưới sự ngông cuồng của Dạ Tinh Hàn toàn thân run rẩy, cơ mặt co rút lại, suýt chút nữa tại chỗ phun ra một ngụm lão huyết.

Trong lòng Phượng Hi Minh như có lửa đốt vội vã tiến lên nghênh tiếp, cung cung kính kính nói:

- Vãn bối Thần Hoàng thái tử Phượng Hi Minh, gặp Cơ... tiền bối, hoan nghênh Cơ tiền bối đến Phượng Hoàng Thần Tông, chỗ ngồi của ngài đã bị được chu đáo, xin mời Cơ tiền bối tiến vào chỗ ngồi.

- A!

Cơ Thiên Nhu mị nhãn như tơ, đánh giá trên dưới Phượng Hi Minh, ánh mắt nhu mị như nước kia chiếu tới khiến cho toàn thân Phượng Hi Minh tê dại. Hắn vặn vẹo vòng eo, phong tình bách chuyển tiến về phía Phượng Hi Minh, khanh khách cười duyên nói:

- Hóa ra là Tiểu Minh Minh, không trách lại anh tuấn như thế, đều sắp đuổi kịp Tiểu Hoành Không của ta rồi. Thời điểm lần trước nhân gia nhìn thấy ngươi, ngươi mới là một hài tử hai ba tuổi, mới chớp mắt ngươi đã lớn như vậy rồi, đến đến, để ta sờ xem có phải là càng ngày càng cường tráng hay không?

Cơ Thiên Nhu tiến tới, vòng eo mềm mại uốn lượn như xà vũ, hai mông vặn vẹo trái phải giao nhau, nếu như hắn là một nữ nhân thì tuyệt đối sẽ khiến người ta nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí phun máu mũi...

Nhưng hiện tại, trong lòng tất cả nam nhân chỉ cảm thấy một trận phiên giang đảo hải. Trong đầu tất cả bọn họ đều hiện lên từng đạo nghi vấn.

- Đây là người của thánh địa sao?

- Đây thật sự là người của thánh địa?

Phượng Hi Minh còn chưa kịp phản ứng lại, tay của hắn đã bị Cơ Thiên Nhu nắm ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve:

- Da thịt của Tiểu Minh Minh thực sự là rất mịn tốt, nhân gia thích nhất là loại da thịt mềm mịn này, Tiểu Minh Minh phải tiếp tục duy trì nha...

Lúc này, Phượng Hi Minh như ở trong mộng chợt tỉnh, nhanh như tia chớp thu tay lại, thân thể hắn liên tiếp rút lui, cảm giác trái tim như đang co giật, toàn thân hắn nổi lên một tầng da gà dày đặc... Đặc biệt là bàn tay bị Cơ Thiên Nhu sờ qua, quả thực là giống như có ngàn vạn con kiến đang bò khiến hắn hận không thể trực tiếp chặt bàn tay này đi.

Cuối cùng thì hắn đã rõ ràng vì sao phụ hoàng không sợ trời không sợ đất của mình vừa nghe đến ba chữ"Cơ Thiên Nhu" này liền lộ ra vẻ kinh hoảng, chi e sợ trốn còn không kịp. Trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cực kỳ chật vật nói:

- Cơ Cơ Cơ Cơ... Cơ tiền bối, Bài Vị Chiến muốn muốn muốn... lập tức bắt đầu rồi, kính xin Cơ tiền bối vào vào... vào chỗ.

Một câu nói vô cùng đơn giản lại bị Phượng Hi Minh vô cùng gập ghềnh trắc trở nói ra một cách lộn xộn. Cơ Thiên Nhu sờ lên ngón tay một cái, kiều mị như nước nói:

- Tiểu Minh Minh, ngươi gấp cái gì, nhân gia còn chưa cùng Tiểu Hoành Không thâm tình ôm ấp đấy... Tiểu Hoành Không, ta cũng đã đến rồi, tại sao ngươi còn không tiến lên đây, lẽ nào ròng rã trăm năm thoèi gian này, ngươi không có chút tưởng niệm nào về nhân gia sao?

Toàn thân Phượng Hoành Không kịch liệt run rẩy, cái cổ bị hắn kìm nén tới mức như lớn thêm hai vòng, cuố cùng thì hắn cũng không còn cách nào nhẫn nại được nữa liền vỗ bàn đứng dậy, giận dữ hét:

- Cơ Thiên Nhu! Nếu như ngươi còn dám ăn nói linh tinh như vậy nữa thì trẫm... trẫm... Ngươi có tin trẫm sẽ đánh bay ngươi đi hay không?

Có thể làm cho đường đường là Phượng Hoàng tông chủ mất đi khống chế, bạo phát ở dưới con mắt của tất cả mọi người thì phỏng chừng trên toàn bộ Thiên Huyền đại lục cũng chỉ có một mình Cơ Thiên Nhu mà thôi.

Đối mặt với Phượng Hoành Không đang nổi khùng lên kia Cơ Thiên Nhu lại không chút kinh hoảng mà lại nở nụ cười nói:

- Tiểu Hoành Không lại thẹn thùng, quả nhiên là ngươi vẫn giống như trước đây. Được rồi, nhân gia đều theo ý ngươi, chờ Bài Vị Chiến này kết thúc, ngươi phải cố gắng mời nhân gia uống một chén nha... Tiểu Minh Minh cũng có thể tới nha.

Nói xong, Cơ Thiên Nhu liền uốn lượn vòng eo một cái, thướt tha đi về phía chỗ ngồi của mình.

Lúc nay, Phượng Hoành Không lại không biết nói gì hơn. Hắn lạp tức đặt mông ngồi xuống, trên trán đã giăng kín mồ hôi lạnh. Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được Phượng Tuyết Nhi đang dùng một loại ánh mắt hết sức quái dị nhìn hắn, hắn chợt trừng mắt lên, nhất thời biểu hiện trở nên hơi hoảng loạn, cuống quít giải thích:

- Tuyết Nhi, tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ, tên Cơ Thiên Nhu kia hắn chính là người điên, Tuyết Nhi không cần để ý đến hắn.

- Biết rồi, phụ hoàng.

Phượng Tuyết Nhi gật đầu, sau đó cười khẽ:

- Tiểu Hoành Không... Hì hì, hóa ra phụ hoàng cũng có cái tên đáng yêu như thế.

Lời nói của Phượng Tuyết Nhi khiến thần sắc Phượng Hoành Không cứng ngắc, im lặng không nói

- Cái này... Lẽ nào chính là yêu nhân trong truyền thuyết... không, phải là nhân yêu!

Phượng Triển Vân gần như muốn ngã sấp lên trên mặt đất, tông chủ của Phượng Hoàng Thần Tông bọn họ lại bị một người đàn ông đùa giỡn đến phát cuồng tại chỗ... Hắn cảm giác như thế giới quan của bản thân sắp sụp đổ.

- Người này... Không đơn giản.

Vân Triệt nâng cằm, suy tư nói nhỏ.

- Mạt Ly, tu vi của người này là gì?

- Bá Huyền hậu kỳ... Một Bá Hoàng cao đẳng hàng thật giá thật, không hơn không kém! Hắn cũng là người đạt tới cấp bậc mà ngươi tuyệt đối không thể trêu chọc!

Mạt Ly thản nhiên nói.

Chỗ ngồi của Chí Tôn Hải Điện nằm ở ngay phía bên phải Nhật Nguyệt Thần Cung. Sau khi Cơ Thiên Nhu ngồi xuống, Dạ Tinh Hàn cùng Lăng Khôn bên cạnh đều ngồi nghiêm chỉnh, đừng nói là chào hỏi mà dang vẻ của hai người hoàn toàn là một bộ không nhìn thấy hắn. Nhưng lúc này Cơ Thiên Nhu lại chủ động hướng tới, giọng điệu ẩn chút tình ý nói:

- Tiểu Hàn Hàn, nhiều năm như vậy không gặp ngươi, nhân gia nhớ ngươi muốn chết, ngươi có tưởng niệm về nhân gia hay không?

Sắc mặt Dạ Tinh Hàn chợt co giật, lồng ngực chập trùng, trong kẽ răng hắn mạnh mẽ phun ra hai chữ:

- Câm miệng!

-Hừ

Đối mặt với thái độ thô bạo của Dạ Tinh Hàn, Cơ Thiên Nhu than nhẹ một tiếng, giận hờn nghiêng đầu sang chỗ khác nói:

- Tử Tương, những xú nam nhân này đều là một cái đức hạnh, một cái so với một cái bạc tình bạc nghĩa, nhân gia mặc kệ các ngươi, Hừ!

Bắp thịt trên mặt Dạ Tinh Hàn co giật với mức độ lớn nhất, nhưng cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc đó, cái người vừa mới tự xưng"mặc kệ các ngươi", Cơ Thiên Nhu kia lại nhu tình như nước tiến tới gần.

- Tiểu Hàn Hàn, ngươi thật sự không nhớ nhân gia sao? Những năm này, nhân gia thật sự rất nhớ ngươi.

- Ngươi xem, hiện tại tiểu Hoành Không so với trăm năm trước thành thục hơn nhiều lại càng có thêm mùi vị nam nhân... Thực sự là quá mê người. So với Tiểu Hàn Hàn loại thịt tươi này thì quả nhiên là nhân gia vẫn thích loại như Tiểu Hoành Không nhất.

- A, Tiểu Hàn Hàn, sao nữ nhân bên cạnh ngươi càng ngày càng kém vậy, ngươi xem này da dẻ sao lại thô như thế, còn kém xa so với da dẻ của nhân gia da dẻ đấy.

- Tiểu Hàn Hàn...

Cái âm thanh yêu kiều ngọt ngào kia khiến cho trái tim Dạ Tinh Hàn co giật, tứ chi co giật, thạm chí là từng dạo kinh mạch bị co giật... Toàn thân hắn đều co giật lên, hắn cảm thấy quả thực là sống không bằng chết. Nếu như không phải là bản thân hắn đánh không lại Cơ Thiên Nhu và cũng không muốn xung đột cùng cái tên biến thái có thể yêu kiều cười khẽ ở bên trong một đám thi thể vụn vặn. Dạ Tinh Hàn thật muốn đem đầu của Cơ Thiên Nhu kéo xuống, nhét vào bên trong cái mông của hắn.

- Lăng trưởng lão...

Dạ Tinh Hàn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ba khối Tử Mạch Thần Tinh... ngươi hãy đổi chỗ ngồi cho thiếu gia ta!

Trong nháy mắt, trên trán Lăng Khôn chảy xuống một loạt mồ hôi lạnh, hoảng hốt không ngừng nói:

- Chuyện này... Cái này... Khặc khặc, vấn đề không phải là ở Tử Mạch Thần Tinh mà lão phu tuổi tác đã cao, không chịu nổi dằn vặt, còn muốn lại sống thêm mấy năm...

Nghe đối phương nói, Dạ Tinh Hàn liền nhăn mặt không biết nói gì.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment