Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 462 - Chương 463: Ba Con Cự Mãng

. ._232__1" class="block_" lang="en">Trang 232# 1

 

 

 

Chương 463: Ba con cự mãng



Vân Triệt một đường lao nhanh, thời gian một canh giờ, ngoại trừ bị Nguyệt Cơ cùng Mị Cơ ngăn trở một hồi, không hề đình chỉ. Trên trán của hắn đã đổ mồ hôi, bình thường trạng thái cấp tốc chạy, hắn tuyệt không tới thời gian ngắn như vậy đã cảm giác được mệt mỏi, nhưng chỉ trong một canh giờ, hắn mỗi một tức đều toàn lực lao nhanh, cùng với huyền lực và thể lực tiêu hao, hơn nữa trước còn dùng tới long hồn lĩnh vực, tinh thần tràn ngập cảm giác mệt mỏi.

Thế giới này vô cùng trống trải, bầu trời u ám một mảnh, trước mắt là hoang nguyên không nhìn thấy bờ, không có đất đai chập trùng, càng không có bụi cây hay thạch lâm, ngay cả tảng đá nhô cao cũng chỉ tình cờ xuất hiện. Cho nên toàn lực bỏ chạy về phía trước là lựa chọn duy nhất.

Có điều đáng giá an ủi, một canh giờ trôi qua, phía sau không có bất luận người nào đuổi theo.

- Cẩn thận, phía trước có nguy hiểm.

Mạt Lỵ bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Tâm cảnh giác Vân Triệt tức khắc nhấc lên, đoạn đường này gặp phải không ít huyền thú, đều bị hắn dễ dàng bỏ qua, mà Mạt Lỵ lần này đặc biệt nhắc nhở, xem ra huyền thú lần này tuyệt không đơn giản.

Rất nhanh, trong tầm mắt Vân Triệt, xuất hiện một đoàn to lớn màu đen kịt, đoàn màu đen an tĩnh cuộn tròn ở nơi đó, giống như huyền thú to lớn đang ngủ say, mà lúc Vân Triệt nhìn thấy nó, nó cũng đã nhận ra sinh linh tới gần, thân thể bỗng nhiên kéo dài, hiện ra ba cái đầu lâu to lớn đen kịt, mỗi cái đầu đều hình tam giác, so với thân thể Vân Triệt còn muốn lớn hơn một phần, trong miệng phun ra cái lưỡi đen sì, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng khiến người ta kinh sợ.

Rõ ràng là một con cự mãng ba đầu!!

"A!!"

Vân Triệt vừa muốn nhắc nhở Phượng Tuyết Nhi nhắm mắt lại,một tiếng thiếu nữ kêu sợ hãi từ trong lồng ngực truyền đến. Đối với chuyện này mà nói, nữ nhân mạnh mẽ đến đâu đều có bản năng hoảng sợ, huống chi khổng lồ như thế ba con măng xà.

Trên người ba con cự măng toả ra khí tức âm hiểm khủng bố, đại diện cho một con cao đẳng Vương Huyền Thú! Sáu con mắt khóa chặt Vân Triệt,"Hí" một tiếng, đại não tựa như một tia chớp đen vọt tới, mở ra miệng lớn như vực sâu đen kịt, hai chiếc răng nọc chổng ngược tựa như lưỡi dao tới từ địa ngục, khiến người ta nhìn đến rét lạnh.

Vân Triệt cấp tốc che chở Phượng Tuyết Nhi trước ngực, không cho nàng nhìn thấy cảnh tượng kinh sợ này. Sau đó bóng người loáng một cái, dường như vượt qua không gian, trong nháy mắt thoáng hiện ở phía trước mười trượng, cự mãng công kích hoàn toàn thất bại. Dọc theo con đường này, hắn gặp phải bất kỳ huyền thú đều là toàn lực né tránh, chưa bao giờ chính diện giao chiến, bởi vì huyền thú sẽ tiêu hao thời gian hắn và Phượng Tuyết Nhi thoát thân,con cự mãng này đương nhiên cũng là như thế.

Tránh thoát cự mãng công kích, Vân Triệt vừa muốn toàn lực bứt lên trước bỏ qua nó, một tiếng hí lên từ bên cạnh truyền đến...... Cự mãng thứ hai đột nhiên công kích, tốc độ so với con thứ nhất nhanh hơn gấp đôi. Vân Triệt vừa phát động tinh thần toái ảnh, thời gian cực ngắn không cách nào phát động lần nữa, mà lấy tốc độ của hắn, dù cho đạt đến cực hạn, cũng kiên quyết không thể thoát khỏi cự mãng công kích. Sắc mặt Vân triệt trầm xuống, nhanh chóng quay người, cầm lên long khuyết, hung hăng đập vào miệng lớn cự mãng này khiến người ta kinh sợ.

Một tiếng kêu kì quái khó nghe cực điểm vang lên, con cự mãng thứ hai bị đánh văng ra, toàn bộ thân thể cũng hỗn loạn táo động, ba con cự mãng sức mạnh vượt xa Vân Triệt dự liệu, thua kém sức lực, hắn bị quăng bay ra ngoài, hung hăng nện xuống mặt đất, hai chân trượt trên đất hơn hai mươi trượng mới đình chỉ.

- Tuyết Nhi,nàng không sao chứ......

Vân Triệt vừa muốn kiểm tra Phượng Tuyết Nhi có bị thương hay không, khí tức nguy hiểm lần thứ hai tiến đến, con thứ hai vừa mới bị đẩy lui, con thứ nhất cůng con thứ ba ngay sau đó kéo tới, không cho Vân Triệt chút thời gian thở dốc.

Vừa được thỉnh giáo tốc độ với sức mạnh đáng sợ hai con cự mãng này, Vân Triệt nhanh chóng rút lui, hắn muốn một tay một lần chống đỡ hai con rắn công kích, căn bản là chuyện không thể nào. Hắn nhất thời quyết định thật nhanh, bàn tay hướng lên trên đẩy một cái, ném thân thể Phượng Tuyết Nhi lên không trung, hai tay nắm long khuyết, mở ra phần tâm, một cái phách vương nộ đồng thời nghênh hướng hai con rắn.

Ầm!!!

Vân Triệt toàn lực tấn công, hai con rắn đồng thời phát sinh một tiếng thống khổ, bị đánh văng ra xa. thân thể Vân Triệt xoay một cái, sau đó nhảy lên, nhẹ nhàng ôm Phượng Tuyết Nhi vào trong lòng...... Chỉ có điều, tinh thần của hắn thời khắc đều cảnh giác ba con cự mãng, lúc tiếp được Phượng Tuyết Nhi,bàn tay đặt sai vị trí,ôm trọn nơi cao vót mềm mại.

Trong tay ấm áp mặc dù hơi chút non nớt, nhưng kích thước có thể gọi là no đủ, vừa vặn có thể đủ bàn tay Vân Triệt hoàn chỉnh nắm chặt, tuy rằng cách một tầng phượng y, nhưng xúc cảm mềm mại không thể cưỡng lại vẫn như cũ tràn ngập toàn bộ bàn tay hắn, khiến toàn thân hắn tê dại một hồi.

- A......

Thiếu nữ trong lòng phát sinh một tiếng thất thố nghẹn ngào, Vân Triệt lập tức hiểu được bàn tay mình đụng chạm tới cái gì, hắn vội vã muốn rút lui, mà lúc này, một bóng đen to lớn mang theo bão táp từ phía sau đột nhiên quét tới...... Rõ ràng là ba con cự mãng đuôi xà!

Ba cái đầu rắn, còn có một đuôi rắn cũng có thể hành động riêng lẻ, đối mặt con ba con cự mãng, Vân Triệt tương đương đối mặt với đồng thời bốn kẻ địch, hơn nữa tốc độ bốn thứ trên hoàn toàn vượt qua kẻ thù của hắn, hắn căn bản không có nửa điểm cơ hội thở lấy hơi. Vân Triệt ánh mắt ngưng lại, không tiếp tục để ý tới cái khác, cánh tay ôm Phượng Tuyết Nhi căng thẳng, bàn tay cũng theo bản năng dùng sức nắm...... Nhất thời, hắn điều chỉnh năm ngón tay trái đều thật sâu lâm vào bên trong một đoàn ôn hương nhuyễn ngọc.

- A......

Vẫn nguyệt trầm tinh!!

Tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh kịch liệt va chạm đồng thời vang lên, đuôi rắn khổng lồ bị long khuyết đánh văng ra, Vân Triệt cũng bị quét bay ngang đi ra ngoài, sau khi hạ xuống liên tục lảo đảo, suýt nữa ngã ngửa xuống đất.

- Vân ca ca...... Ngươi...... Tay......

- Phượng Tuyết Nhi âm thanh nhỏ như muỗi kêu nghẹn ngào, thân thể vô lực nhẹ nhàng giẫy giụa. Vân Triệt cuống quít hướng cánh tay xuống phía dưới, nắm một bên hông của nàng:

- Tuyết Nhi,ta không phải cố ý......

Ba con cự mãng không cho Vân Triệt thời gian giải thích,cự mãng bị liên tục công kích đến phẫn nộ, thân thể to lớn mở ra hoàn toàn, dài tới hơn mười trượng, ba con xà to lớn giống như nanh vuốt ác ma, đồng thời từ trên trời giáng xuống, cắn xé hướng về phía Vân Triệt.

Vân Triệt phát động tinh thần toái ảnh, về phía sau đột nhiên lắc mình, sau đó giở lại trò cũ, lần thứ hai đem thân thể mềm mãi Phượng Tuyết Nhi đẩy hướng về không trung, hai tay nắm chặt long khuyết, ánh mắt trở nên hung tàn cực điểm.

Con cự mãng này vô cùng khó chơi, không triệt để đánh lui nó, ít có khả năng thoát khỏi dây dưa!

"Luyện ngục!!"

Vân Triệt trong hai mắt hồng quang mới chợt hiện, toàn thân khí tức trở nên tàn bạo như nham thạch nóng chảy

"Phượng dực thiên khung!!"

Vân Triệt toàn thân châm hỏa, đột nhiên xông lên, trong nháy mắt xuyên qua ba con rắn, hung hăng đập vào phía trên thân thể nó.

Ầm!!

Theo hỏa lãng nổ tung, ba con cự mãng phát sinh một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, như bị cơn lốc quét bay ra xa, Vân Triệt nhờ bị phản chấn tiếp tục lộn về sau, nhảy tới phía trước đứng thẳng, phía sau lam quang nhấp nhoáng, hình bóng thiên lang ngửa mặt lên trời rít gào.

Thiên lang trảm!!

Theo long khuyết cuồng mãnh vung vẩy, một đạo thiên lang bắn mạnh ra, cắt qua không gian, hung hăng oanh kích trên thân ba con cự mãng, khiến thân thể to lớn trên không trung như con quay nhanh chóng quay cuồng, xà huyết đen kịt đầy trời bay lả tả.

Trạng thái luyện ngục thân thể tiêu hao rất lớn, lại liên tục hai đại chiêu, thân thể Vân Triệt chịu gánh nặng tương đối lớn, sau thiên lang trảm, thân thể dưới phản xung lực lảo đảo về phía sau, trệch khỏi quỹ đạo hắn dự toán, Phượng Tuyết Nhi từ không trung rơi xuống, hắn luống cuống tay chân cân bằng thân thể, bay nhào, dưới tầng trời thấp ôm vững vàng Phượng Tuyết Nhi, sau đó phía sau lưng chấm đất, cuối cùng cũng coi như hoàn mỹ bảo vệ nàng.

- Vân ca ca...... Tay ngươi......

Thanh âm Phượng Tuyết Nhi mềm mại nhẹ nhàng,hơn nữa mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, Vân Triệt một cánh tay vững vàng ôm nàng nhỏ yếu vòng eo, một cái tay khác đang bị nơi mềm mại kẹp lấy, lòng bàn tay dính sát một đoàn ấm áp mềm mại...... Ánh mắt của hắn hướng xuống phía dưới, con ngươi đột nhiên nhảy một cái, bởi vì cái tay kia càng đi vào đến bên trong y phục ai đó, bị nàng một đôi tuyết chân dùng sức kẹp lấy, lòng bàn tay rõ ràng dán ở địa phương cấm kị của thiếu nữ.

"~! @#%......" Vân Triệt nhanh như chớp rút tay ra, mặc cho hắn nội tâm mạnh mẽ đến đâu, cũng không tránh khỏi một trận thất thố, hoảng hốt vội nói:

- Xin lỗi...... Tuyết Nhi,ta không phải cố ý...... Tuyệt đối không phải cố ý.....

Trước hung hăng bắt được bộ ngực sữa của nàng, hiện tại lại...... Liên Vân chính mình cũng có chút không tin đây không phải là cố ý.

- Ta biết......

Cả tuyết nhan Phượng Tuyết Nhi chôn ở trước ngực Vân Triệt, một vệt hồng từ mặt lan tràn đến lỗ tai rồi cổ:

- Có điều Vân ca ca...... Tốt xấu......

"......" Nghe ra Phượng Tuyết Nhi không có vẻ tức giận, Vân Triệt trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn một lần nữa ôm lấy Phượng Tuyết Nhi,có điều trên bàn tay xúc cảm dị thường vẫn tồn tại như cũ, không nỡ lòng quên đi, trong lòng hắn không ngừng dập dờn.

Phương xa, con cự mãng cuối cùng bị Vân Triệt đánh bay cũng coi như hòa hoãn lại, nhưng nó không có lại tiếp tục công kích Vân Triệt, sáu con mắt âm u nhìn Vân Triệt một chút sau, thân thể to lớn cũng đang rút lui, sau đó bằng tốc độ kinh người chạy thục mạng, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt.

- Ngươi gặp phiền toái.

Cự mãng thoát đi, Vân Triệt vừa yên lòng, thanh âm nặng nề đã vang lên trong đầu. Hắn sửng sốt một chút, vừa muốn hỏi Mạt Lỵ nguyên nhân, bỗng nhiên có cảm giác gì đó, nhanh chóng xoay người lại.

Hắn mơ hồ cảm giác được, có một khí tức vô cùng mạnh mẽ nguy hiểm đang lấy tốc độ cực nhanh hướng tới gần. Từ từ, tầm mắt phóng về phía chân trời...... Bắt đầu xuất hiện một điểm trắng mơ hồ, đồng thời lấy tốc độ cực kỳ kinh người càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.

- Dạ Tinh Hàn!!

Vân Triệt sắc mặt chợt biến, hàm răng gắt gao cắn vào nhau...... Rốt cuộc, vẫn bị hắn đuổi theo! Hai tay nắm chặt, sau đó toàn bộ khai hỏa, hướng về phía trước cực tốc bỏ chạy.

- Ngươi không chạy nổi hắn.

Mạt Lỵ thản nhiên nói:

- Ngươi có thể phát hiện hắn, hắn cũng tất nhiên đã phát hiện ngươi. Nơi đây lại hoàn toàn trống trải, lấy tốc độ của ngươi muốn tránh được hắn truy đuổi, vốn là chuyện không thể nào...... Ngươi bây giờ lựa chọn tốt nhất, chính là dùng truyền tống ngọc thạch Hạ Nguyên Bá giao cho ngươi lập tức rời đi nơi này, bằng không, ngươi chắc chắn phải chết!

- Ngươi kêu ta bỏ lại nữ nhân tự mình thoát thân à!

Vân Triệt cắn răng nói.

"......"

- Huống hồ Tuyết Nhi còn cứu mạng của ta...... Coi như nàng không cứu được ta, ta cũng chắc chắn sẽ không cho phép nàng bị bất luận người nào thương tổn!

- Hừ,

Thanh âm bên trong tràn đầy xem thường:

- Phô trương anh hùng cũng nên có mức độ. Dạ Tinh Hàn là trung kỳ Phách Hoàng, ngươi cho rằng mình coi như thật sự liên lụy mệnh, liệu có thể cứu đạt được nàng ta sao? Không công chịu chết mà thôi!

- Ta càng muốn thử xem!

"......"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment