Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 464 - Chương 465: Tham Thiên Cổ Bảo

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_465" class="block_" lang="en">Trang 233# 1

 

 

 

Chương 465: Tham thiên cổ bảo



Cơ Thiên Nhu xuất hiện, hơn nữa cố tình ngăn lại Dạ Tinh Hàn, đối với Vân Triệt mà nói đích thật là cái kinh hỉ ngoài dự liệu.

Cơ Thiên Nhu ngôn hành cử chỉ đều tản ra một loại yêu tà khí, mà hắn tự phụ, không chỉ viết lên mặt, càng ăn sâu vào tận trong xương —— đây là ấn tượng Cơ Thiên Nhu để lại cho Vân Triệt.

Ngày hôm qua Vân Triệt chủ động tìm Cơ Thiên Nhu mở lời, giải thiềm độc nhiều năm cho hắn, vừa là cảm tạ hắn ở trên sàn thi đấu xuất ngôn tương trợ, mục đích lớn hơn là để hắn ghi nợ một món nợ ân tình...... Bởi vì đối với loại người tự phụ tự kiêu đến cực điểm mà nói, thiếu nợ ân tình, bất luận như vậy đều phải trả lại.

Hắn đúng là không nghĩ tới, nhanh như vậy Cơ Thiên Nhu đã tặng lại.

Bất quá hắn tuyệt không cho rằng Cơ Thiên Nhu sẽ giết Dạ Tinh Hàn, có thể ngăn cản hắn bao lâu đều là ẩn số, vì lẽ đó Vân Triệt một chút đều không có thả lỏng, ôm Phượng Tuyết Nhi toàn lực cấp tốc, tưới xuống một đường mồ hôi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ở nơi này hoang vu, trống trải, lại khắp nơi toát ra cảm giác thần bí khác thường, liền thời gian lưu động đều có chút mơ hồ. Vân Triệt bắt đầu cảm giác được sức cùng lực kiệt, hắn đã vô pháp xác định lần này cấp tốc chạy trong bao lâu, có thể ba bốn canh giờ, có thể bảy, tám canh giờ, tốc độ của hắn bắt đầu chậm lại, rốt cuộc lung lay dừng lại, sau đó đặt mông ngồi xuống trên đất, miệng lớn thở dốc.

Thương Vân Đại Lục kia một đời, thành niên tháng ngày lưu vong đều là chuyện như cơm bữa, thế nhưng, để hắn trong lòng mang cảm giác nguy hiểm áp lực trầm trọng, lại là hai đời lần đầu tiên. Bởi vì nơi này thật sự là quá trống trải, khiến các loại ẩn nấp hắn luyện thành, ngụy trang cùng năng lực phản truy tung toàn bộ không chỗ thi triển. Nếu không, nếu nơi này là sơn lĩnh hoặc rừng cây, coi như trong lòng ôm một Phượng Tuyết Nhi, hắn cũng có thể không quá tốn sức bỏ qua Dạ Tinh Hàn. Năm đó, bị Phần Thiên môn tám cái thực lực, tốc độ vượt qua hắn đuổi giết, đều bị hắn chơi vòng vòng.

- Vân ca ca...... Ngươi chảy thật nhiều mồ hôi......

Phượng Tuyết Nhi ánh mắt mông lung nói.

Vân Triệt lau lau trán một hồi, cười cười nói:

- Đối với một nam nhân mà nói, chảy chút mồ hôi đều không đáng kể chút nào. Chỉ có thể trách ta tu vi không đủ, nhanh như vậy đã không có sức lực.

- Mới không phải...... Vân ca ca thực đáng gờm...... So bất luận kẻ nào đều giỏi hơn......

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Chúng ta hiện tại...... An toàn rồi sao?

- Không biết, hẳn là an toàn đi.

Vân Triệt an ủi.

- Xem phía trước!

Mạt Lỵ bỗng nhiên lên tiếng.

Vân Triệt tâm thần ngưng lại, nhanh chóng ngẩng đầu, tùy ý sững sờ ở nơi đó.

Phía trước, hoang nguyên trống trải không thấy, một đạo màu xanh đậm cao cao dựng lên, thẳng tắp hoàn toàn đi vào phía chân trời xám xịt, kéo dài sang hai bên tả hữu, không biết kéo dài đến phương nào, vượt xa ngoài thị lực Vân Triệt, vô luận điểm cuối, còn có tả hữu, đều căn bản nhìn không tới giới hạn.

Ở ngay phía trước Vân Triệt, màu đen trên vách tường là một cửa đá mở ra, cửa đá cao chừng trăm trượng, rộng tới trăm trượng, vị trí khác, cũng chi chít cửa đá dài mấy trượng như sao trên trời, trong đó mờ mịt một mảnh, không thấy rõ bên trong mảy may.

Đây là......

Vân Triệt ngẩng đầu, tâm trạng xuất hiện hoảng hốt. Khổng lồ như vậy, đứng yên một chỗ đều nhìn không ra kiến trúc, ngoài trăm dặm có thể rõ ràng phát hiện. Huống chi nơi này một mảnh trống trải, đừng nói một cái kiến trúc khổng lồ như thế, coi như nhỏ hơn gấp trăm lần, cũng tất nhiên phá lệ chói mắt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mới đúng.

Nhưng hắn một đường chạy tới, lại căn bản không phát hiện nó tồn tại. Tầm mắt phía trước, rõ ràng trước sau đều là một cánh đồng hoang vu!

Cái kiến trúc khổng lồ này, hoàn toàn giống như đột nhiên xuất hiện!

- Này nhìn qua, hẳn là một lâu đài cổ khổng lồ!

Mạt Lỵ thận trọng nói:

- Nó hơi thở vô cùng cổ xưa, hẳn thuộc về thượng cổ kiến trúc. Nói không chừng, còn cùng Thái Cổ Huyền Chu tồn tại song song, mà không phải hậu kì hình thành.

- Ta trước như thế nào không có thấy nó?

Vân Triệt kinh ngạc nói:

- Mạt Lỵ, ngươi phát hiện ra nó khi nào?

- Ngay vừa nãy.

Mạt Lỵ trả lời.

- Vừa mới?

Vân Triệt mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Ngươi không cần kinh ngạc.

Mạt Lỵ bình tĩnh giải thích:

- Cái lâu đài cổ tuy rằng cổ xưa cực kỳ, nhưng nó mặt ngoài huyền trận lại không có tiêu tán. Toàn bộ lâu đài cổ, đều bị một cái thượng cổ thủ hộ huyền khổng lồ bao phủ. Cái thượng cổ huyền trận chẳng những có thể bảo hộ lâu đài cổ khỏi bị tự nhiên ảnh hưởng, hơn nữa còn có năng lực ẩn nấp cực cường! Cái lâu đài cổ này tuy rằng vô cùng khổng lồ, nhưng không tới gần trong vòng trăm trượng, vô pháp phát hiện nó tồn tại. Hơn nữa......

Thanh âm Mạt Lỵ hơi hơi chần chừ một chút, sau đó nói tiếp:

- Bên trong thượng cổ huyền trận, tựa hồ còn có không gian tồn tại. Nếu ta không đoán sai, lâu đài cổ, có khả năng tự di động!

Tự mình di động?

Nghe qua cũng quá thiên phương dạ đàm* đi.

(*) Nghìn lẻ một đêm, ý nói những chuyện hoang đường, khoác lác không thực

- Tuyết nhi, trong ghi chép tông môn các ngươi liên quan đến Thái Cổ Huyền Chu, có lâu đài cổ hay không?

Vân Triệt hướng về Phượng Tuyết Nhi.

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chưa từng nghe phụ hoàng nói, hẳn là không có.

Toàn bộ lâu đài cổ xanh đen một mảnh, kiến trúc phong cách đơn giản mà cổ xưa, mơ hồ phóng thích một loại khí tức mênh mông trầm trọng. Vân Triệt quan sát một hồi lâu, thể lực cũng khôi phục một chút, hắn mở miệng hỏi:

- Mạt Lỵ, cái lâu đài cổ này rốt cuộc bao lớn?

- Ngươi tốt nhất không cần giữ ý đồ đi vòng qua.

Mạt Lỵ không nhanh không chậm nói: “

-Nó khổng lồ muốn vượt xa tưởng tượng của ngươi, ngay cả ta đều không đoán được. Ngươi muốn trước khi thế giới này đóng cửa vòng qua nó, căn bản không có khả năng.

- Lớn như vậy!!

Vân Triệt mặt lộ vẻ kinh hãi.

- Không muốn đi vào xem sao?

Mạt Lỵ bình đạm nói: “Đây chính là Thượng Cổ Huyền Chu thượng cổ kiến trúc, liền ta đều đối nó sinh ra hứng thú, những tiểu gia hỏa những năm này vẫn luôn muốn tìm được thượng cổ chí bảo, liền ở bên trong này cũng không chừng.

Vân Triệt đứng dậy, xác nhận phía sau không có khí tức dị thường, ngẩng nửa đầu, chậm rãi hướng phía trước mà đi.

Rất nhanh, bước chân hắn đã đạp đến cửa lớn lâu đài cổ. Lúc này, Vân Triệt cách cửa lớn chỉ có vài bước xa, dài rộng chừng trăm trượng, hoàn toàn rộng mở, nhưng Vân Triệt có khả năng nhìn đến chỉ có xám xịt một mảnh, không thấy rõ bên trong bất luận cái gì. Hắn bước chân dừng lại, ngừng thở, ngưng thần thăm dò trong chốc lát khí tức bên trong, rốt cuộc mới đi vào.

Giống như từ một thế giới, lập tức tiến vào thế giới khác, ánh sáng, khí tức, bầu không khí, thậm chí thị giác cùng thính giác độ nhạy bén đều phát hiện biến hóa thật lớn, trước mắt, là một cái đại sảnh khổng lồ, mà lại phá lệ trống trải, từng cái cột đá kình thiên mà đứng, gạch đá dưới chân, vách tường chung quanh, đỉnh chóp, cùng với trụ đá đều trình đồng dạng màu xanh đen, phóng ra hương vị và khí tức cực kỳ cổ xưa.

Vân triệt xoay người, ánh mắt dừng ở nơi cửa động chính mình vừa thông qua, nhìn đến lại xám xịt một mảnh, thấy không rõ bất luận cái gì cảnh tượng bên ngoài. Hắn nghĩ nghĩ, nhanh chóng lui về phía sau.

Chung quanh thế giới lại lần nữa chia rẽ, Vân Triệt đã về tới lâu đài cổ phía trước hoang nguyên, dưới chân phía trước hắn cố tình lưu lại dấu chân thấy được, chứng minh đây là nơi hắn từng đi qua.

Xác nhận tiến vào không hề cách trở ra, Vân Triệt buông tâm, lại lần nữa tiến vào lâu đài cổ bên trong.

Đại sảnh phá lệ khổng lồ, so với Vân Triệt ngày đó nơi võ đài bài vị chiến còn muốn lớn rất nhiều, ánh mắt Vân Triệt nhìn quét chung quanh, bước chân thong thả về phía trước, thanh âm chân đạp xuống đất, còn có cố tình kiềm nén tiếng hít thở, đại sảnh trống trải vô cùng phá lệ rõ ràng.

Này rốt cuộc là cái địa phương nào?

Vân Triệt vẫn luôn đi rất lâu, cuối cùng coi như mới thấy được đại sảnh bên cạnh. Chung quanh trên vách tường, mỗi cửa đá cách hai mươi trượng tả hữu, cửa đá có mở ra, có khép kín, sau khi mở ra cửa đá, đều là từng cái thông đạo không biết đi về nơi nào. Chỗ đại sảnh cuối cùng, là một cái bệ đá cao cao tròn tròn, bệ đá đại khái cao mười trượng, rộng trăm trượng.

Đài cao bên phải, là một cái thang đá rất cao, đi thông đến lâu đài cổ tầng thứ hai.

- Mạt Lỵ, có phát hiện cái gì không?

Vân Triệt dừng bước chân hỏi.

- Cái khác ta không biết, nhưng có thể xác định chính là, nơi này không có bất luận cái gì khí tức sinh linh, cũng không có khí tức sinh linh khác bên ngoài trừ ngươi. Nơi này, hẳn đã sớm bị hoàn toàn quên đi! Đi một chút xem, nói không chừng sẽ phát hiện thứ kì lạ. Nếu có thể có một kiện thượng cổ lưu lại dị bảo, cho dù là cấp thấp nhất, cũng là thiên đại thu hoạch.

Vân Triệt gật gật đầu, do dự trong chốc lát, đi về phía thang đá, dọc theo thạch thang hướng về phía trước. Hắn không biết cái lâu đài cổ rốt cuộc có bao nhiêu tầng, nhưng cả Mạt Lỵ đều không thể do thám điểm cuối, hắn càng vô pháp phỏng đoán, phỏng chừng coi như phát hiện nó có mấy ngàn, thậm chí hơn vạn tầng, Vân Triệt đều không kinh ngạc.

Trên thang đá chậm rãi hướng về phía trước, đồng thời ánh mắt Vân Triệt nhìn xuống phía dưới, từ trên mà quan sát xuống đại sảnh tầng thứ nhất. Ngay cả tầm mắt dừng ở hình tròn trên đài cao khi, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, bước chân cũng thuận theo đình chỉ.

Bởi vì vừa nãy một khắc kia, hắn mơ hồ cảm giác được một điểm hồng quang lóe qua.

Không gian này vô cùng yên tĩnh, màu sắc cũng một mảnh xanh đen, cho nên điểm hồng mang tuy rằng cực kỳ yếu ớt, nhưng đặc biệt bắt mắt không giống bình thường. Vân Triệt không chút suy nghĩ, ôm chặt Phượng Tuyết Nhi, từ trên thang đá nhảy xuống, vững vàng rơi vào trên đài cao, ánh mắt khóa chặt vị trí hồng mang xuất hiện

- Ngươi phát hiện cái gì?

-...... Còn không xác định.

Vân Triệt bước chân lên trước, chậm rãi đi tới điểm cuối đài cao, lúc này, hồng mang hơi yếu lần thứ hai lóe qua, hắn cấp tốc dừng bước, ánh mắt vững vàng rơi vào khe hở hai khối xanh đen trên đài đá.

Vân Triệt thân thể ngồi xổm xuống, hai mắt tới gần, quả nhiên, hai khối đá xanh hắn gắt gao khóa chặt trong lúc đó, kẽ hở nhỏ hẹp mắt thường khó phân biệt, một vệt quang mang hồng sắc cực kì nhạt hơi yếu bắn ra, lúc ẩn lúc hiện.

Này dưới đáy có đồ vật!

Nơi này là thượng cổ di địa trong miệng Mạt Lỵ, niên đại tất nhiên đã cực kỳ lâu đời, nhưng phía dưới vẫn còn đang lấp loé quang mang, có thể tưởng tượng được dị bảo tất nhiên không tầm thường.

Nhưng nếu như bảo vật đủ hiếm quý cường đại, Thiên Độc Châu nên có cảm giác mới đúng, tại sao Thiên Độc Châu không có động tĩnh gì?

Vân Triệt xòe bàn tay ra, đột nhiên đập về phía khe hở, nhất thời"Ầm" một tiếng, bàn tay của hắn bị bắn ra, từ da thịt đến xương đều mơ hồ bị đau, nhưng hai khối đá vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, nửa điểm biến hóa đều không có.

- Ngươi muốn đạp vỡ nó? Lấy sức mạnh của ngươi, tuyệt đối là chuyện không thể nào! Hạ Nguyên Bá là trung kỳ Phách Hoàng, đều không thể phá tan phía ngoài một khối đá bình thường, đá này trong pháo đài cổ, so với tảng đá bên ngoài còn cường ngạnh hơn nhiều lần, ngươi coi như toàn lực phá trước mấy chục năm, cũng đừng mong tạo thành nửa điểm tổn hại.

Mạt Lỵ rất không nể mặt nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment