.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_467" class="block_" lang="en">Trang 234# 1
Chương 467: Âm hồn bất tán
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi ở nơi nào?
Vân Triệt ngẩng đầu thét lên, đối phương nếu có thể biết được mình tồn tại, còn có thể truyền âm, nhất định cũng có thể nghe được thanh âm của mình.
Nhưng giống hai lần trước, sau khi thanh âm kia vang lên, liền trở về yên lặng, thật lâu không lại có thêm động tĩnh. Ba lần thanh âm đều đồng dạng yếu ớt, chỉ có thể miễn cưỡng nghe rõ. Nhưng Vân Triệt lại có một cảm giác mơ hồ...... Nơi phát ra thanh âm, tựa hồ cách mình cũng không xa.
- Vân ca ca, ngươi lại nghe được âm thanh kỳ quái sao?
Phượng Tuyết Nhi hỏi.
- Ừ.
Vân Triệt gật đầu, sau đó an ủi nói:
- Tuyết Nhi không cần sợ hãi, cũng có thể chỉ là ta quá vội mà sinh ra ảo giác. Nơi này cổ xưa an tĩnh như vậy, hẳn sẽ không có người.
- Vân ca ca ở bên cạnh, ta mới không sợ.
Phượng Tuyết Nhi cười khanh khách, nghĩ đến tương lai theo như lời nói, thần sắc nàng lại ảm đạm, sâu kín nói:
- Vân ca ca, một vị Phượng Thần đại nhân khác, có khỏe không?
- Hẳn vẫn còn tốt.
Vân Triệt nghĩ một chút trả lời:
- Phượng Hoàng Chi Linh ta gặp đã nói, thực lực của nó yếu hơn Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi, Phượng Thần năm đó đã chịu thương nặng, hiện giờ cũng đã tạ thế, ta sở dĩ gặp được cái kia, tuy rằng năm đó không chết, nhưng hẳn là nguyên khí đại thương đi. Chẳng qua ít nhất ba năm trước, nó vẫn mạnh khỏe tồn tại.
Hắn dừng một chút, nói:
- Nếu Tuyết Nhi hy vọng, ta về sau có thể mang Tuyết Nhi cùng đi bái phỏng Phượng Hoàng Chi Linh kia.
- Tốt tốt.
Phượng Tuyết Nhi vui vẻ đáp ứng:
- Đây cũng là Phượng Thần đại nhân lưu lại một tâm nguyện. Đúng rồi, Vân ca ca, ngươi như thế nào gặp được vị kia Phượng Thần đại nhân kia? Có thể nói cho ta không?
Vân Triệt khuôn mặt ngẩng lên, trên mặt lộ ra thần sắc hoài niệm. Chuyện này đối hắn mà nói, là bí mật chưa bao giờ nói với bất luận kẻ nào, nhưng đối mặt đôi mắt trong suốt Phượng Tuyết Nhi, hắn lại không ra một tia tâm tư kháng cự, trên mặt mang theo cười nhạt thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp nói:
- Đó là ba năm trước đây...... Lúc ấy, ta huyền lực vừa mới chỉ có Nhập Huyền Cảnh, ta bị người thuộc phân chi Tiêu Tông đuổi giết, sau đó công chúa chính là thê tử hiện tại đã cứu ta...... Bất quá lúc ấy, nàng còn không phải thê tử của ta, ta cùng nàng cũng vừa mới quen biết mà thôi...... Chúng ta cùng nhau chạy trốn, sau đó, chúng ta cưỡi phi hành huyền thú sức mạnh tiêu hao hết, lại bị người đuổi theo tập kích, chúng ta đồng thời từ trên cao rơi xuống......
Vân Triệt một bên nhớ lại tình hình, một bên chậm rãi giảng giải cho Phượng Tuyết Nhi, giọng nói vừa mới bắt đầu còn tính bình đạm, dần dần, hắn mỗi một câu, đều không tự chủ mang tới tình cảm thật sâu. Dù sao, đó là đoạn thời gian hắn và Thương Nguyệt không thể quên, tình cảm giữa bọn họ, cũng từ trong tràng hoạn nạn rồi thăng hoa. Giống như, kia cũng là bước ngoặt lớn trong vận mệnh, không có đoạn quá khứ đó, sẽ không có phong vân sau này, sẽ không có Phượng Hoàng Viêm mang đến một loạt ân oán, cũng không có chính mình hiện tại.
Vân Triệt giải thích thật lâu, từ như thế nào tiến vào Vạn Thú Sơn Mạch, tới rời khỏi cái nơi Phượng Hoàng Thí Luyện. Khi hắn rốt cuộc nói xong, cúi đầu xuống, lại nhìn đến Phượng Tuyết Nhi cặp môi thơm hơi mím, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, đã ngủ thiếp đi.
Đả kích nặng nề, thời gian dài lưu vong cộng thêm kinh hách, hơn nữa toàn thân vô lực, Phượng Tuyết Nhi tuy rằng vẫn luôn bị Vân Triệt ôm trong lồng ngực, nhưng vô luận tinh thần hay thân thể, đều sớm đã mỏi mệt bất kham. Nghe giọng nói Vân Triệt, nàng tinh thần mới chân chính thả lỏng, sau đó vô pháp khống chế mệt nhọc, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Vân Triệt thả nhẹ hô hấp, yên lặng nhìn dáng vẻ Phượng Tuyết Nhi lúc ngủ, trong lúc nhất thời nhìn đến ngốc trệ. Dần dần, mệt nhọc đánh úp lại, hắn đầu dựa vào vách tường lạnh lẽo, bất tri bất giác cũng theo ngủ thiêp đi.
——————————————
- Xin...... Tìm...... Đến...... Nàng......
- Chỉ có...... Ngươi...... Có thể...... Cứu...... Nàng......
- Xin...... Tìm...... Đến...... Nàng............
"A......"
Vân Triệt giật mình một cái, lập tức tỉnh lại, bên tai quanh quẩn âm thanh kia thật lâu, mà lần này, hắn thậm chí không cách nào phân rõ đó là thật, hay vẫn là trong mộng.
- Vân ca ca......
Không biết là động tác Vân Triệt bỗng nhiên đánh thức nàng, hay nàng từ lâu đã tự tỉnh lại. Phượng Tuyết Nhi hơi lóe cặp mắt tuyệt mỹ, không chớp một cái nhìn hắn.
- Không có việc gì.
Vân Triệt lắc lắc đầu:
- Chỉ là giống như lại nghe được thanh âm kỳ quái rồi.
Vừa nói xong, Vân Triệt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mạnh mẽ chau mày, trong đầu hỏi:
- Mạt Lỵ, ta vừa rồi ngủ lâu không? Từ lúc tiến vào Thái Cổ Huyền Chu đến bây giờ, đã qua bao nhiêu canh giờ?
- Ngươi ngủ không tính lâu lắm, đến nỗi tiến vào Thái Cổ Huyền Chu...... Đã mười một cái canh giờ...... Có lẽ còn muốn nhiều một chút.
- Mười một canh giờ?
Vân Triệt lông mày hơi hơi nhảy dựng. Nói cách khác, còn không đến một canh giờ, Thái Cổ Huyền Chu sẽ đóng cửa. Mà hắn vừa rồi bỗng nhiên nghĩ đến lúc mới vừa tiến vào Thái Cổ Huyền Chu khi Cổ Thương chân nhân nói qua cho Hạ Nguyên Bá...... Khi Thái Cổ Huyền Chu sắp đóng cửa, ngàn vạn không thể phong bế bất luận hoàn cảnh nào, liền hẻm núi, huyệt động đều không thể! Nếu không canh giờ thứ mười hai trường lực sẽ bị ngăn cách, vô pháp bài xuất Thái Cổ Huyền Chu!
Cũng sẽ theo Thái Cổ Huyền Chu biến mất, vĩnh viễn táng thân trong Thái Cổ Huyền Chu!
Mà vị trí hiện tại hắn cùng Phượng Tuyết Nhi, chính là một cái cách tuyệt thế giới chân chân chính chính.
Vừa rồi ngủ một đoạn thời gian, Vân Triệt thể lực và huyền lực đã khôi phục năm sáu phần, hắn bế Phượng Tuyết Nhi lên, nói:
- Tuyết Nhi, chúng ta nên rời đi nơi này, không đến một canh giờ Thái Cổ Huyền Chu sẽ đóng cửa, chúng ta liền có thể đi ra ngoài. Đến lúc đó, hoàn toàn an toàn.
- Vâng.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng đáp lại, theo bản năng thân thể càng dính sát Vân Triệt một ít.
- Đi thôi.
Vân Triệt giơ tay, dùng một đạo huyền khí đánh về phía cửa đá bên cạnh huyền trận, huyền trận tức khắc lóe huyền quang, cửa đá vốn đã đóng chặt dồn dập ầm vang nhanh chóng mở ra, Vân Triệt ôm Phượng Tuyết Nhi đi ra ngoài. Sau đó liếc mắt một cái thấy được cầu thang xuống phía dưới. Hắn phía trước lựa chọn tiến vào cầu thang bên cửa đá, mà nhịn xuống lòng hiếu kỳ không lại tiếp tục thâm nhập, chính là sợ sẽ lạc đường. Rốt cuộc nơi này thật sự quá lớn, kết cấu, sắc điệu lại phá lệ đơn nhất, hơi vô ý sẽ hoàn toàn bị lạc.
Dọc theo thang đá đi xuống, Vân Triệt tâm cũng thoáng an định xuống. Thái Cổ Huyền Chu thực mau sẽ đóng cửa, ở bên ngoài, có Phượng Hoàng Thần Tông, có Cổ Thương chân nhân, Dạ Tinh Hàn cùng Phượng Phi Yên đừng nghĩ thực hiện được, trận này cũng coi như hữu kinh vô hiểm vượt qua. Hắn trước mắt lo lắng chỉ có Hạ Nguyên Bá, trên người Nguyên Bá có truyền tống ngọc thạch, trên lí thuyết hoàn toàn có thể bảo mệnh, nhưng Vân Triệt không thể không lo lắng hắn sẽ vì giúp chính mình tranh thủ một ít thời gian đào tẩu mà lấy mệnh đánh cược.
Thực mau, thang đá dưới chân đã hạ xuống một nửa, một tầng đại sảnh khổng lồ đều ở đáy mắt. Lúc này, Mạt Lỵ bỗng nhiên phát ra thanh âm nặng nề:
- Thật đúng là âm hồn bất tán.
- Âm hồn bất tán? Có ý tứ gì?
Vân Triệt sửng sốt, bước chân cũng chậm lại mấy phần, vừa mới dứt lời, hắn bỗng nhiên toàn thân lạnh lẽo...... Cảm giác được mình rõ ràng đã bị một cái khí tức vững vàng khóa chặt!
Vân Triệt đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phía dưới phương hướng...... Nương lấy chút ánh sáng tối tăm, hắn thấy được một cái thân ảnh mơ hồ lấy cực nhanh tốc độ vọt tới bên này.
Dạ Tinh Hàn!!
Lúc Vân Triệt phát hiện ra hắn, Dạ Tinh Hàn từ lâu thấy được Phượng Tuyết Nhi trong lồng ngực Vân Triệt, hai mắt hắn ta vốn dĩ vẫn luôn âm trầm đột nhiên phóng ra kỳ quang, trên mặt cũng lộ ra kinh hỉ đến gần như điên cuồng cười:
- Ha ha...... Ha ha ha ha! Ta vốn dĩ đã từ bỏ, không nghĩ tới, ông trời vẫn đãi ta không tệ! Ha ha ha ha......
Vân Triệt hoàn toàn không nghĩ tới, Thái Cổ Huyền Chu còn có một canh giờ sẽ đóng cửa, tại đây lâu đài cổ thần bí tĩnh mịch, thế nhưng sẽ lại lần nữa tao ngộ Dạ Tinh Hàn. Ánh mắt đột nhiên trầm xuống, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng xoay người, bằng mau tốc độ hướng về phía trước phóng đi.
- Lần này ta xem các ngươi chạy trốn nơi đâu!!
Đêm tinh hàn tốc độ nhanh như tia chớp, ở trong mắt hắn ta, Vân Triệt nếu đã rơi vào trong tầm mắt, căn bản không có khả năng thoát nổi. Nhìn đến Vân Triệt thẳng đến tầng thứ hai, hắn dữ tợn cười, vung cánh tay, Nhật Nguyệt Kiếp Thượng đột nhiên bắn ra một đạo huyền quang chói mắt, thẳng cắt hai chân Vân Triệt...... Hiển nhiên, hắn sợ ngộ thương đến Phượng Tuyết Nhi.
Vân Triệt thân ảnh nhoáng một cái, lấy Tinh Thần Toái Ảnh nháy mắt tránh ra. Huyền quang đánh vào tay vịn trên thang đá, phát ra âm thanh “Đinh” chói tai đến cực điểm, khí lưu chung quanh bị chấn động mạnh, nhưng những nơi bị huyền quang công kích đến lại hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả một dấu vết tổn hại đều không có.
Gạch nơi này, quả nhiên cứng đáng sợ. Không chỉ mỗi Vân Triệt, dù cho là Dạ Tinh Hàn thực lực cường đại, đều không thể phá hoại mảy may.
- Chạy nhanh trốn đến thạch thất đi! Lấy tốc độ của ngươi, căn bản không có khả năng trốn được hắn!
Mạt Lỵ trầm giọng nói.
Liền tính Mạt Lỵ không nhắc nhở, Vân Triệt cũng sẽ làm như vậy, bởi vì dưới tình cảnh này, đây là lựa chọn duy nhất. Bằng mau tốc độ nhanh nhất xông đến tầng thứ hai, sau đó thẳng đến phía trước dừng lại đình viện, đang tới gần cửa đá, Dạ Tinh Hàn cũng đã vọt tới tầng thứ hai, khoảng cách hắn phía sau lưng chỉ kém không đến hai mươi trượng, hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Còn muốn chạy?
Dạ Tinh Hàn bàn tay bỗng nhiên đẩy ra, một cỗ huyền khí cuồng bạo cực điểm xông thẳng phía sau lưng Vân Triệt.
Cảm giác nguy cơ trầm trọng từ sau lưng truyền đến, Vân Triệt không kịp xoay người, nhanh chóng bảo hộ chặt Phượng Tuyết Nhi trong lồng ngực, toàn thân huyền lực điên cuồng nảy lên......
" Phong Vân Tỏa Nhật!!”
Phanh!!!
Tiếng hỗn loạn khí bạo vang lên, bình phong trên người Vân Triệt chỉ giằng co ngắn ngủn thời gian một tức liền hoàn toàn phá vụn, nhưng cũng chống đỡ phần lớn xung kích, mà không có chống đỡ đối với Vân Triệt mà nói vẫn như cũ khó có thể thừa nhận, hắn phun một ngụm máu tươi, thân thể nương lực xung kích hướng trong đình viện bay đi, như một đạo lưu quang bay vụt vào một cái thạch thất, thân thể thật mạnh nện trên vách tường…… Nhưng khi ngã xuống đất, lại lấy cực cường ý chí lực ngừng lại tâm thần, nhanh chóng cánh tay, trong tay một cổ huyền khí đẩy hướng về phía huyền trận mặt bên cửa đá.
Ầm ầm ầm......
Cửa đá tức khắc chặt chẽ đóng lại, khiến Dạ Tinh Hàn ngăn cách bên ngoài.
Vân Triệt nằm ngửa trên mặt đất, miệng lớn thở hổn hển, duỗi cánh tay cũng có chút gian nan rồi thu lại. Phía sau lưng bị Dạ Tinh Hàn oanh kích, sau lại nặng nề va vào phía vách đá, hắn lúc này toàn thân tinh lực đại loạn, lục phủ ngũ tạng cũng đều sai vị mức độ lớn, không ngừng có máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Có điều, có thể lấy thực lực Vương Huyền hậu kỳ miễn cưỡng đỡ một trung kỳ Phách Hoàng ba phần sức mạnh công kích mà không chết, trong thiên hạ, cũng chỉ có Vân Triệt có thể làm được.
Mà toàn bộ quá trình, Phượng Tuyết Nhi đều được hắn cật lực bảo vệ, không có chịu đến bất kỳ tổn thương, nàng lo lắng kinh hãi cơ hồ muốn khóc:
- Vân ca ca, ngươi không có chuyện gì...... Ngươi có sao không...... Vân ca ca......
- Ta...... Ta không sao......
Vân Triệt miệng lớn thở dốc, sau đó gian nan ngồi dậy, nâng Phượng Tuyết Nhi bên cạnh dậy,để nàng dựa vào bờ vai mình,đồng thời tựa trên vách đá có chút lạnh lẽo:
- Ta không sao, một vết thương nhỏ mà thôi.
Ầm! Ầm! Keng! Coong! Oanh......
Các loại tiếng oanh kích từ hướng cửa đá truyền đến, cách bọn họ chỉ không tới mười bước, nhưng bất luận cửa đá hay vách đá, dù mãnh liệt công kích đều không chút nào dao động. Vân Triệt nắm tay Phượng Tuyết Nhi,an ủi:
- Tuyết Nhi,không cần lo lắng,hắn không vào được.
- Ừ......
Phượng Tuyết Nhi dựa vào vai Vân Triệt,hai tay ôm chặt cánh tay của hắn,ôm thật chặt.