.
._235__1" class="block_" lang="en">Trang 235# 1
Chương 469: Tuyết...... Chờ ta......
Chuyện Vân Triệt lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra, với năng lực của của Dạ Tinh Hàn quả nhiên đã nhìn ra được huyền cơ của huyền trận kia. Hàn Tinh Dạ đã lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, tâm Vân Triệt cũng theo đó mà hoàn toàn chìm xuống đáy, hắn nhanh chóng đứng lên, gọi ra Long khuyết, toàn lực đánh lên cửa đá.
Đoàng!!!
Tác động của cú đánh này mạnh mẽ đến mức muốn xé tan màng nhĩ, phản lực khiến hai tay Vân Triệt đau nhức dữ dội, nội thương suýt nữa muốn nứt toát ra, hắn lảo đảo lui về sau, ngã thật mạnh xuống đất.
- Vân ca ca!
Phượng Tuyết Nhi động đậy thân thể ôm lấy bả vai Vân Triệt:
- Chàng có sao không, có bị thương không?
Vân Triệt ánh mắt dừng ở Long khuyết cắm trên cửa đá....... Nơi đó đừng nói tới vỡ tung tóe, ngay cả mắt thường thấy đến một vết nứt nhỏ cũng không xuất hiện. Hắn thở dốc một hơi thật mạnh, cánh tay vô lực rũ xuống.
- Vân ca ca......
Nhìn thấy bộ dáng Vân Triệt như vậy, nghĩ đến tình cảm của bọn họ, Phượng Tuyết Nhi gắt gao ôm lấy hắn......
- Vân ca ca
Ba chữ này, đối với tình trạng của nàng lúc này mà nói, đã muốn dùng hết cả tinh lực để chống đỡ.
- Thực xin lỗi, Tuyết Nhi đến cuối cùng, vẫn bị buộc rơi vào hoàn cảnh này.
Vân Triệt cười khổ một tiếng, vô lực nói.
Phượng Tuyết Nhi dùng sức lắc đầu mạnh:
- Không...... Là ta phải xin lỗi Vân ca ca, đều bởi vì ta, Vân ca ca nếu không phải bảo hộ ta, mọi chuyện cũng sẽ không thành như vậy......
Nước mắt Phượng Hoàng Nhi tích tách rơi, nhẹ nhàng rơi trên cánh tay Vân Triệt, Vân Triệt quay sang nhìn nàng, thấy ánh mắt của Phượng Tuyết Nhi, hồi lâu, nhẹ nhàng hỏi:
- Tuyết, nàng sợ sao?
Vẻ mặt Vân Triệt càng lúc càng trở nên tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn quen thuộc như trước, ánh mắt khiến cho nàng bất tri bất giác mê mẩn, nàng chậm rãi lắc đầu:
- Nếu chỉ có mình ta, ta sẽ sợ, nhưng có Vân ca ca ở bên cạnh, ta một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.
- Chính ta, ta lại thực sợ hãi.
Vân Triệt nhắm hai mắt lại:
- Ta sợ sẽ không được gặp lại thê tử và người thân ta...... Sợ không ai bảo vệ họ chu toàn...... Sợ không thể hoàn thành được nguyện vọng gia gia phó thác.... Ta còn sợ hãi đời này không còn cơ hội nhìn thấy tiểu tiên nữ, còn có đứa nhỏ của ta với nàng...... Ta sợ hãi... Rất nhiều chuyện......
- Mà hiện tại...... điều ta sợ hãi nhất trước mắt chính là thấy nàng ở nơi này mất đi sinh mệnh.
Oanh đùng đùng...... Oanh đùng đùng
Không gian bỗng càng ngày càng run động mãnh liệt, tiếng gầm rú cũng kéo dài không dứt
Long khuyết bị Vân Triệt bỏ lại, hắn nắm tay bàn tay nhỏ bé của Phượng Tuyết Nhi ánh mắt nhìn lên phía trên, buồn bã nói:
- Tuyết Nhi, nàng biết không, ta vẫn luôn rất yêu quý sinh mệnh của bản thân, lại là một người ích kỉ vô cùng. Ta từng vì mạng sống của mình mà độc chết rất nhiều người, nhiều đến mức ngay cả nàng cũng không thể tưởng tượng nỗi, nơi đó thậm chí có vô số người vô tội......
Phượng Tuyết Nhi lắc đầu:
- Ta chỉ biết, Vân ca ca chính là người tốt nhất thế gian, cũng là người đối với ta tốt nhất. Bất luận ai nói với ta Vân ca ca là người xấu, ta sẽ không bao giờ tin điều đó.
Vân Triệt nở nụ cười:
- Tuyết Nhi, lòng nàng tinh khiết như thủy tinh vậy, cho dù lúc trước ta từng lừa gạt nàng, nàng chẳng những không vạch trần ta, ngược lại còn chủ động dạy ta phượng hoàng tụng thế điển, ngày hôm qua, nàng đã cố gắng đi theo trợ giúp ta... Ở trước mặt nàng, ta thấy tâm hồn ta dơ bẩn xấu xa vô cùng, cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ vô cùng.... nàng xuất hiện như khảm vào tâm ta một viên minh trâu, chân quý đến mức ta thậm chí không có dung khí để chạm vào.
- Vân ca ca......
Phượng Tuyết Nhi không hiểu tại sao Vân Triệt lại nói với mình những lời kì lạ như vậy, mỗi câu mỗi chữ đều là lời khen ngợi khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng đồng thời cũng có một sự khó chịu khó tả.
- Vì thế, bất luận thế nào, ta sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết đi.... Ít nhất hiện tại ta thà chết còn hơn.
-...... Vân ca ca, ta vĩnh viễn nhớ rõ những lời huynh nói hôm nay,từng câu tùng chữ, vĩnh viễn không quên, dù cho có bị chia lìa mỗi người người một thế giới tuyệt đối sẽ không quên.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ giọng nỉ non. Bị mắc kẹt trong tình hống tuyệt vọng, và chỉ chưa đầy một khắc nữa thôi, tử thần sẽ đến thực sự. Trước cái chết sắp ập đến, cô nên cảm thấy tột cùng sợ hãi cùng lo lắng, nhưng lúc này tâm nàng lại bình tĩnh đến lạ, không hề xuất hiện một chút sợ hãi. Nàng biết lý do vì sao...... Bởi vì lúc này có hắn bên cạnh nàng.
Trong sâu thẳm đôi mắt Vân Triệt hiện lên tia kiên quyết, hắn vươn tay, mi tâm bỗng lóe lên ấn kí hình ngọn lửa, đứng lên, nhìn Phượng Tuyết Nhi, nói:
- Tuyết Nhi, nhắm mắt lại.
Phượng Tuyết Nhi vẫn như cũ khép mắt lại, Vân Triệt vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Phượng Tuyết Nhi, ngay lập tức, mi tâm Phượng Tuyết Nhi cũng xuất hiện ấn kí phượng hoàng lóe lên.... giống như ấn kí màu vàng của Vân Triệt.
- A... Đây là?
Phượng Tuyết Nhi mở to mắt, kinh ngac thốt lên.
- Đây là phượng hoàng tụng thế điển cảnh thứ năm trong sáu cảnh huyền quyết.
Vân Triệt nói:
- Mau nhận chúng trước khi ghi khắc xuống dưới.
Phượng hoàng tụng thế điển cảnh thứ năm trong sáu cảnh, Phượng Hoàng Thần Tông năm nghìn năm qua mơ ước mà không được, hiện giờ cũng có người đạt đến. Tuy rằng thời không thích hợp nhưng Phượng Tuyết Nhi nghe lời lập tức làm theo, nhắm mắt, định thần, tiến vào tâm hải huyền ấn chính tinh thần lực của bản thân.
Chưa đến đầy nửa khắc thời gian, Phượng Tuyết Nhi mở mắt, Vân triệt mỉm cười nói:
- Tuyết Nhi quả nhiên thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, cứ như vậy, nhiều nhất tròng vòng vài tháng, nàng nhất định sẽ thông hiểu đạo lý của nó.
Không gian bắt đầu giằn co chấn động, biên độ cũng càng ngày càng lớn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Nhưng biểu hiện của Vân Triệt vẫn bình tĩnh, hắn chăm chú nhìn Phượng Tuyết Nhi, đôi mắt phủ một tầng sương mù, nghiêm túc nói:
- Tuyết, sau đây ta có lời muốn nói, nàng phải lắng nghe và ghi nhớ thật kĩ, được không?
- Vâng
Phượng Tuyết Nhi gật đầu:
- Chỉ cần là lời của Vân ca ca, ta sẽ lắng nghe thật kĩ.
Vân Triệt hơi cười, nói:
- Tứ đại thánh địa điều đã biết Phượng Thần thật sự đã biệt tích, nàng ngày hôm qua thi triển thực lực trong trận đấu cũng đã khiến họ càng thêm tin tưởng điều đó. Kế tiếp, Phượng Hoàng Thần Tông sẽ phải đối mặt với áp lực cùng nguy cơ. Ta không biết phụ hoàng nàng sẽ xử lý ra sao, cũng không biết sẽ phát sinh điều gì trong tương lai, nhưng Tuyết, sau khi rời khỏi nơi này, nàng phải tu luyện sáu cảnh phượng hoạng tụng thế điển thật tốt, để đạt đươc khả năng có thể tự bảo hộ mình thật tốt.
- Trừ phụ hoàng và ông nội của nàng, thì không nên dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, nhất là hoàng huynh nàng, bởi vì nói không chừng có người bên cạnh nàng vì áp lực và tiền đồ của họ sẽ đầu hàng Tứ Đại Thánh Địa..... Vô luận như thế nào nàng cũng phải bảo toàn bản thân, đem tính mạngvới an nguy của mình đặt lên hàng đầu, bởi vì đối với phụ hoành nàng cùng những người của tông môn..... còn có ta mà nói, tính mạng của nàng so với Phượng Hoàng Thần Tông chính là quan trọng nhất. Nếu tông môn của nàng thật sự có ngày phải đối mặt với tai ương, ta hy vọng Tuyết Nhi nàng sẽ không liều mạng để bảo vệ tông môn của mình, mà sẽ dùng hết sức lực để timg cách thoát đi, đảm bảo bản thân sống sót.... Tuyết Nhi, mong nàng nhất định phải hứa với ta
“A......” Phượng Tuyết nhẽ nhếch bờ môi phấn nộn, có một chút chưa rõ tại sao:
- Rời đi nơi này...... Sau khi? Chúng ta, còn có thể rời khỏi nơi này sao?
- Tóm lại, nàng cứ đáp ứng ta.
Vân Triệt ánh mắt kiên định nói:
- Vừa rồi chính nàng nói, chỉ cần lời của ta, nàng nhất định sẽ nghe theo mà
- Vâng...... Phượng Tuyết nhẹ gật đầu:
- Cái kia… ta đáp ứng.
Vân Triệt nở nụ cười, hắn hướng Phượng Tuyết Nhi vươn ngón út:
-Tình huống này của chúng ta lại giống lần trước rồi..... Ngoéo tay!
Phượng Tuyết Nhi vươn ngón út trắng noãn của mình, cùng ngón út của Vân Triệt hợp lại, sau đó cứ thế im lặng giữ lấy thật chặt, cả hai nhìn vào mắt của nhau, bọn họ đồng thời nghĩ đến lần đầu ngoéo tay chính là xác nhận tình cảm của nhau, vì vậy cùng nhẹ nhàng nở nụ cười. Vân Triệt cười nói:
- Nếu đã móc ngoéo, vậy chính là biểu thị cho việc Tuyết Nhi đáp ứng lời ta nói, vĩnh viễn không bao giờ trái lời.
- Vâng
Phượng Tuyết Nhi thanh thuần đáp ứng:
- Chuyện ta đáp ứng Vân ca ca, ta nhất định sẽ làm được. Vân ca ca ngươi cũng phải giữ lời hứa cùng đi ngắm tuyết cùng ta đó nha.
Vân Triệt ánh mắt lơ đãng, không lập tức trả lời, chỉ đưa tay lên cổ, gỡ xuống truyền tống ngọc thạch mà Hạ Nguyên Bá từng đưa cho hắn, sau đó động tác nhẹ nhàng đeo lên cổ Phượng Tuyết Nhi.
- Đây là......
Phượng Tuyết Nhi lấy tay nâng ngọc thạch lên, tò mò hỏi. Ngọc thạch vốn trong suốt sang bóng, nhưng khi nằm trên tay Phượng Tuyết Nhi ánh sáng của ngọc thạch cũng ảm đạm thất sắc đi.
Vân Triệt nắm lấy tay Phượng Tuyết Nhi, đặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, sau đó lặng lẽ nắm lấy khối ngọc thạch, hắn lưu luyến ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng đang gần trong gang tấc, âm thanh nhẹ như gió:
- Chuyện ta đáp ứng Tuyết Nhi, ta nhất định sẽ làm được...... Ba năm sau, Thương Phong Quốc toàn bộ phủ tuyết, ta sẽ cùng nàng ngắm tuyết bay. Ba năm sau, Tuyết Nhi ở nơi đó chờ ta, được không?
Ầm vang... Ầm vang... Ầm Ầm......
Không gian xung quanh như đang sôi trào, chấn động dưới đất ngày càng kịch liệt, Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi đều bị chấn động, lung lay không vững. Thái Cổ Huyền Chu cuối cùng cũng dần khép lại. Phượng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Vân Triệt, trong lòng tràn ngập sương mù, lo lắng bất an hỏi:
- Chờ huynh? Vân ca ca, vì cái gì phải.... Chờ huynh?
Xích!!
Một vết nứt không gian đột nhiên xuất hiện sau lưng Vân Triệt không đến ba bước. Vẻ mặt Vân Triệt trước sau vẫn bình tĩnh vô cùng, giống như giờ phút này, trên thế gian này, không còn điều gì có thể nhiễu loạn tâm tình hắn. Lòng bàn tay hắn siết nhẹ, một tiếng nổ “Binh”, ngọc thạch trong bàn tay vỡ ra, đột nhiên huyền quang lóe lên, một huyền trận xuất hiện trên người Phượng Tuyết Nhi. Huyền trận này xuất hiện, còn mang theo sức mạnh huyền bí, khiến cho Phượng Tuyết Nhi đột nhiên cảm nhận được điều gì đó:
- Vân ca ca. huynh......
- Tuyết Nhi...... Chờ ta......
Vân Triệt nhẹ nhàng nói bốn từ, âm thanh vô cùng bình tĩnh, nhưng trong tai Phượng Tuyết Nhi lại như thiên lôi, khiến tinh thần nàng chấn động, hoảng loạn hoàn toàn...... Thậm chí, trong nháy mắt, ánh mắt xinh đẹp trừng lớn, nỗi sợ hãi và đau lòng toàn bộ lan khắp cơ thể, cô dưa tay muốn bắt lấy Vân Triệt, nhưng chỉ thấy rằng hình bóng anh ngày càng mờ nhạt đi, và ngày càng cách xa cô.... càng lúc càng xa.....
- Vân ca ca......Vân ca ca...... Đừng!!
Rầm rầm….răng rắc…. bang….rầm…..
Không gian xung quanh ngày càng rung động dữ dội, hỗn loạn, thế giới xung quanh như thế đang đứng trên bờ vực hủy diệt. Vân Triệt đặt cánh tay lên long khuyết, ôm long khuyết vào ngực, nhắm hai mắt lại........
Ầm....
Không gian của Thái Cổ Huyền Chu dường như sẽ bị phá ủy hoàn toàn chỉ trong nháy mắt, vô số vết nứt trải rộng khắp nơi. Đột nhiên, trong nháy mắt, Vân Triệt trên người xuất hiện vô số vết máu, toàn bộ cơ thể bỗng nhiên bị nhuộm máu khắp người. Trong nháy mắt, không gian đang bị thổi bay, ngay lúc này bỗng nhiên bị vặn thành vô số mảnh nhỏ.
Lúc này, vừa đúng buổi sáng sớm của hoàng thành, bỗng nhiên, ánh sáng của thần hoàng trong thành trở nên sáng ngời lạ thường, mọi người ai nấy theo bản năng đều ngẩng đầu lên xem, phát hiện phía xa trên bầu trời, Thái Cổ Huyền Chu đã tồn tại nửa năm trên bầu trời bỗng nhiên không còn thấy bóng dáng