Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 52 - Chương 53: Mầm Mống Của Tà Thần - Hỏa (6)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_53" class="block_" lang="en">Trang 27# 1

 

 

 

Chương 53: Mầm mống của Tà thần - Hỏa (6) - Mạt Lỵ… Mạt Lỵ…

Kêu gọi tên Mạt Lỵ, trái tim Vân Triệt gắt gao nhéo lên. Mức độ phát tác kịch liệt của kịch độc trong cơ thể nàng, còn mạnh mẽ hơn bốn tháng trước đâu chỉ gấp bội. Dù sao, lần trước chẳng qua chỉ giải quyết hai kẻ cảnh giới Linh Huyền, liền đã khiến cho nàng thống khổ không chịu nổi, lần này, lại trực tiếp miểu sát một chân long cảnh giới Vương Huyền! Cường độ sử dụng Huyền lực vốn cách biệt một trời.

Mạt Lỵ sẽ không phải không rõ ràng hậu quả khi nàng đánh chết Viêm long này là gì. Nhưng nàng lại không thể không ra tay, bởi vì nàng không ra tay, Vân Triệt sẽ chết, Vân Triệt mà chết, nàng cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Tự trách mãnh liệt khiến trong lòng Vân Triệt đau đớn một trận… Trong quá trình lẻn vào trong hang động của Viêm long, Mạt Lỵ đã liên tục khuyên can hắn ba lần, hơn nữa đã cường điệu cảnh cáo hắn bảo vật của chân long đều sẽ có ấn ký lực lượng mà con rồng bố trí, không dễ dàng lấy được như vậy. Nhưng hắn vẫn nghĩa vô phản cố mà đi đến… Hắn đúng thật là cũng có đủ can đảm và quyết đoán, nhưng có một chút có lẽ trong lúc vô tình hắn đã không để ý đến, hắn đã không còn là Vân Triệt oai phong đại lục lúc trước kia nữa, mà chỉ là một tiểu nhân vật mới ở cảnh giới Sơ Huyền cấp bốn mà thôi, đối mặt, lại là một Vương Huyền thú khủng bố đến cực điểm. Chỉ cần có hơi chút không cẩn thận, hắn sẽ toi mạng, còn liên lụy đến Mạt Lỵ cùng toi mạng.

Mà hậu quả như vậy, cuối cùng vẫn phải phát sinh.

- Xin lỗi Mạt Lỵ… Xin lỗi… Xin lỗi… Ta không nên không nghe lời ngươi nói, ta không nên lỗ mãng như vậy…

Cảm nhận biến hóa của thân thể Mạt Lỵ trên tay, trái tim Vân Triệt bị nhéo chặt càng lúc càng gấp. Hắn nói xin lỗi Mạt Lỵ hết câu này đến câu khác… Nhưng lúc này hắn nói xin lỗi và hối hận nhiều hơn, cũng vốn không có cách nào cứu vãn hiện trạng.

Môi Mạt Lỵ hơi mấp máy giật giật, phát ra âm thanh, lại nhỏ đến không thể nghe thấy.

Thân thể của nàng trở nên càng lúc càng lạnh như băng, đã trong lúc bất tri bất giác, biến thành trạng thái nửa trong suốt.

Mặc dù thân thể của Mạt Lỵ chỉ dựa vào sinh mệnh lực của Vân Triệt mà tồn tại kiểu nửa trống rỗng nửa thực thể, nhưng vật dẫn là hồn phách của Mạt Lỵ, nếu thân thể này biến mất, như vậy Mạt Lỵ mất đi hồn phách là vật dẫn sẽ phi tán, sau đó dưới cắn nuốt của kịch độc hoàn toàn biến mất.

- Mạt Lỵ!! Mạt Lỵ!!

Vân Triệt cắn chặt răng, tay trái liều mạng phóng thích ra năng lực tinh lọc của thiên độc châu, tay phải dùng sức lắc lư thân thể của nàng, yêu cầu xa vời có thể tỉnh lại một tia ý thức của nàng, cuối cùng, hắn nhìn thấy đôi môi trắng bệch của nàng lại một lần nữa khẽ khép mở, Vân Triệt ngẩn ra, sau đó vội vàng đưa lỗ tai tới gần bờ môi nàng…

- Ta… Không muốn… Chết… Còn chưa… Vì mẫu hậu… Và ca ca… Báo thù… Không… Giết sạch… Bọn họ… Ta không… Muốn… Chết…

Giọng Mạt Ly yếu ớt không chịu nổi, cho dù dựa vào gần như thế, vẫn như trước không có cách nào nghe rõ. Giọng nói yếu ớt kia, cũng khiến trong lòng Vân Triệt kích động kịch liệt…

Bốn tháng trước, khi lần đầu tiên Mạt Lỵ chính thức xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền nhìn thấy từ trên thân thể nàng, tìm được một cảm giác quen thuộc rất khó hiểu… Một cảm giác, rất giống cực kỳ giống với mình năm đó… Tuổi của nàng rõ ràng nhỏ như vậy, lớn lên lại xinh đẹp kỳ quái, lại tự xưng là công chúa, nên từ trong ngàn vạn người sủng ái mà lớn lên… Nhưng mà, trong ánh mắt xinh đẹp của nàng lại vẫn luôn ngập tràn lạnh như băng và lạnh nhạt, lúc giết người, trên khuôn mặt non mềm của nàng luôn không tồn tại một chút sợ hãi và không đành lòng nào, mà là tàn nhẫn… Và lạnh lùng một khi đã thành hình thì không thay đổi.

Lúc này, hắn cuối cùng hiểu rõ được cảm giác trên thân thể nàng có vẻ đã từng rất giống với hắn là gì…

Là thù hận!

Thương Vân đại lục, sau mười bảy tuổi, hắn sống trong bóng ma sư phụ bị bức chết, khi đó, tràn đầy trong lòng hắn chỉ có thù hận, thù hận vô tận… Khi đó, ánh mắt của hắn, lạnh lùng của hắn, tàn nhẫn của hắn… Có lẽ đều giống cực kỳ giống với Mạt Lỵ mà hắn nhìn thấy lúc này.

Nhưng khi đó, hắn đã mười bảy tuổi, ít nhất coi như là một người lớn. Mà Mạt Lỵ… Năm nay mới chỉ có mười ba tuổi. Hắn không cách nào tưởng tượng, sẽ là một kiểu thù hận như thế nào, ép một nữ hài vốn nên là thiên sứ, thành một ác ma lạnh lùng tàn nhẫn.

Trong lời tự nói vừa rồi của nàng, tự xưng của nàng đổi thành “Ta”, mà không còn là “Bản công chúa”. Phát hiện này, cũng khiến cho trong lòng Vân Triệt phức tạp một trận. Bởi vì lúc này ý thức của Mạt Lỵ đã gần như tĩnh lặng, ở trạng thái này lời nàng nói ra, mới là giọng nói xuất ra từ trong linh hồn.

Vậy nói rõ, ba chữ “Bản công chúa” kia không phải là tự xưng theo tính tập quán bình thường của nàng, mà là nàng luôn cố hết sức xưng hô bản thân mình như vậy, giống như, khi dùng ba chữ kia, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình điều gì.

Một cảm giác giống như đồng bệnh tương liên nảy sinh ở sâu trong nội tâm Vân Triệt, chồng chất đến cùng với áy náy tự trách thật sâu. Hắn bắt đầu càng thêm dùng sức lay động thân thể của Mạt Lỵ, lớn tiếng la lên:

- Mạt Lỵ, mau tỉnh lại! Ngàn vạn lần đừng mất đi ý thức! Chúng ta còn làm giao dịch, ngươi cho ta Huyền mạch mới, ngươi kêu ta làm mấy chuyện cho ngươi, ta còn chưa làm được… Ngươi cứ cam tâm rời đi như vậy sao!! Còn có… Ngươi là sư phụ của Vân Triệt ta, nhưng ngươi không dạy ta gì cả, ngươi người sư phụ này, không thể làm không xứng chức như vậy! Mau tỉnh lại, tỉnh lại!!

Nhưng mặc cho Vân Triệt liều mạng thúc giục thiên độc châu như thế nào, dùng sức lay động cỡ nào, Mạt Lỵ đều không có phản ứng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã mất đi huyết sắc cuối cùng, thân thể, cũng biến thành càng ngày càng trong suốt. Tuy rằng vẫn có thể đụng chạm đến tồn tại của thân thể nàng, nhưng xuyên thấu qua lồng ngực của nàng, Vân Triệt gần như có thể nhìn thấy rõ cát đá trên mặt đất phía dưới.

Trong lòng Vân Triệt rét run một trận, răng nanh gần như bị hắn cắn nát. Hắn hung hăng đập một quyền vào trán của mình, cảm giác đau nhức lại không khiến cho trong lòng hắn dễ chịu nửa phần… Đều tại ngươi! Vì sao không nghe lời Mạt Lỵ nói! Mạng của ngươi đã không chỉ là mạng của bản thân ngươi, còn là mạng của Mạt Lỵ… Kết quả là, còn muốn Mạt Lỵ dùng mạng tới cứu ngươi! Là ngươi hại chết nàng!!

Vân Triệt cắn răng, hung hăng mắng nhiếc bản thân, trên trán bị nắm tay đánh tróc da thịt, một giọt máu tươi chậm rãi nhỏ xuống, rơi vào trên mặt nóng bóng. Nhìn giọt máu nhanh chóng khô đi, Vân Triệt nhất thời ngớ ra:

- Máu… Đúng rồi, máu của ta!!

Mạt Lỵ thông qua hút máu của hắn mà có liên quan tới tính mạng của hắn, bao gồm cả thân thể nửa chân thật của nàng, cũng bởi vì máu của hắn và sinh mệnh mà sinh. Đồng thời, thân thể của hắn và thiên độc châu kết hợp, máu, có lẽ cũng bởi vì vậy mà có năng lực kháng độc rất mạnh!

Bỗng chốc bắt được chút ánh sáng hy vọng, Vân Triệt ngay cả mấy giây cũng không dám do dự, hắn chìa cánh tay trái ra, dùng đầu ngón tay trên tay phải hung hăng vạch một phát trên cánh tay trái, vạch ra một miệng vết máu vừa dài lại sâu, máu tươi nhất thời tí tách chảy xuống. Hắn lập tức dùng ngón tay cẩn thận tách môi không có chút huyết sắc nào của Mạt Lỵ ra, khiến máu của mình chảy vào trong môi nàng nhiều chút, đồng thời lấy tay dùng sức đè bả vai của mình xuống, để khiến cho máu chảy ra càng nhanh một chút.

Mạt Lỵ, ta sẽ không để cho ngươi chết… Tuyệt đối sẽ không!

Cho dù, là vì một năm này, ta từng lập lời thề…

Máu tươi nhanh chóng chảy xuống, rơi vào trong môi mở ra của Mạt Lỵ. Nhưng lập tức, giọt máu thành chuỗi cũng từ khóe miệng của nàng chậm rãi tràn ra… Ý thức của Mạt Lỵ hoàn toàn không có, vốn không cách nào tự mình tiến hành nuốt xuống.

Chân mày Vân Triệt nhíu chặt, sau khi do dự ngắn ngủi, hắn nâng cánh tay của mình lên, sau đó một phát cắn lên trên miệng vết thương của mình, dùng sức mút vào. Vẫn hút vào được non nửa miệng, hắn cúi người xuống, lại lấy tay nhẹ nhàng tách môi Mạt Lỵ ra:

- Nếu ngươi có thể tỉnh lại, cho dù trừng phạt ta như thế nào, ta đều cam nguyện…

Trong tiếng thì thầm, Vân Triệt cúi đầu, nhẹ nhàng che môi mình lên trên bờ môi của nàng, cẩn thận mà chậm rãi truyền từng chút máu một trong miệng mình vào trong miệng nàng, lại dùng hơi thở cẩn thận thổi xuống, khiến máu của mình theo khoang miệng của nàng chảy vào trong thân thể nàng.

Mặc dù môi Mạt Lỵ cực kỳ tái nhợt, nhưng vô cùng mềm mại trơn mềm, khiến Vân Triệt không thể kiềm chế được muốn dừng lại thêm chốc lát. Một ngụm máu truyền xong, môi Vân Triệt lập tức trở lại trên miệng vết thương, dùng sức mút vào, sau khi miệng đầy, lại cẩn thận truyền vào trong miệng Mạt Lỵ.

Sau khi lặp lại vài lần, miệng vết thương trên cánh tay đã bắt đầu khép lại, khiến cho tốc độ hút máu của hắn trở nên rất chậm, Vân Triệt lập tức đưa tay phải ra, lại rạch một vết máu thật sâu ở bên cạnh vết thương đầu tiên, máu tươi lại lần nữa tí tách chảy xuống…

Máu không ngừng được truyền vào trong miệng Mạt Lỵ, khi năm vết thương xuất hiện trên cánh tay Vân Triệt, gần một phần năm máu trong thân thể của hắn đã chảy vào trong thân thể của Mạt Lỵ. Đầu óc Vân Triệt đã bắt đầu xuất hiện cảm giác choáng váng trầm trọng, mà đúng lúc này, hắn chợt phát hiện thân thể của Mạt Lỵ đã không tiếp tục trở nên hư ảo, ngược lại trở nên rõ ràng một chút, phản ứng kịch độc mà thiên độc châu cảm ứng đến, cũng như ngọn lửa bị dầm nước mưa thong thả yên tĩnh xuống.

Thành công… Thành công không!!

Trong lòng Vân Triệt kinh hỉ một trận, không chút lựa chọn lại chìa tay, rạch một vết máu thứ sáu ở trên cánh tay trái, toàn bộ cánh tay đã đau chết lặng, nhưng trong lòng lại được vui sướng tràn ngập… Nếu máu của mình thật sự có khả năng cứu nàng về, như vậy, bản thân có gì mà phải keo kiệt.

Thân thể con người trong khoảng thời gian ngắn mất máu quá một phần năm, liền sẽ khiến cho công năng của thân thể suy kiệt, vượt qua một phần ba, sẽ bị sốc, vượt qua một nửa, sẽ chết…

Vân Triệt có một thân y thuật cực kỳ cao biết rõ ràng điểm này, nhưng động tác của hắn lại thủy chung không có một chút chậm chạp chần chừ, vẫn rạch thêm từng vết thương trên cánh tay mình.

Cho đến khi hắn cũng không cách nào kháng cự lại cảm giác choáng váng vô cùng trầm trọng trong đầu óc kia, trước mắt trở nên trắng xóa một mảnh, dựa vào vách đá phía sau ngất đi…

Trong ý thức mông lung, một bóng dáng nữ hài hắn luôn nỗ lực không muốn nghĩ tới nữa chậm rãi hiện lên…

Bảy năm sống trong thù hận kia, vì có thể đạt được lực lượng càng cường đại, hắn liều mạng tu luyện, mỗi ngày đều khiến cho bản thân mình người đầy thương tích, vô số lần hấp hối… Mỗi lần, nàng luôn dịu dàng bôi thuốc lên vết thương cho hắn, bưng đồ ăn ngon miệng cho hắn, sửa quần áo tổn hại không chịu nổi cho hắn, trải xong giường cho hắn… Ngày hôm sau, trong yên lặng nhìn hắn rời đi…

Nàng là ấm áp duy nhất trong khoảng thời gian kia của hắn, cũng là bến cảng duy nhất có thể yên giấc đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, khi đó trong lòng hắn chỉ có thù hận, trừ bỏ mình đầy thương tích lảo đảo trở lại chỗ của nàng, thời gian khác, không hề làm bạn với nàng chút nào, chưa từng mua cho nàng dù chỉ một chiếc trâm cài đầu, chưa từng hề cho nàng hứa hẹn gì, thậm chí, chưa từng lộ ra mỉm cười với nàng…

Mãi cho đến ngày đó, nàng nằm ở trong lòng hắn, vĩnh viễn rời đi. Ánh mắt của nàng khi đó, còn có giọng nói, trở thành đau xót khoan tin cả đời hắn vĩnh viễn không thể quên đi…

- … Trên người ngươi có bao nhiêu vết thương… Trong lòng ta, liền có bấy nhiêu vết thương… Nhưng mà… Ta không hối hận… Có thể trở thành nữ hài làm bạn với ngươi khi ngươi cô độc… Tuy rằng thống khổ… Nhưng cũng rất hạnh phuc…

- … Vân Triệt ca ca… Nếu như sau này, khi ngươi cô đơn, có nữ hài bằng lòng ở bên cạnh ngươi… Như vậy nàng… Nhất định là thiên sứ trên trời phái xuống đưa cho ngươi… Không khiến cho nàng bị thương… Được không…

………………………

Lời tác giả: Người được Mạt Lỵ được thiên hạ!!

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment