.
._287__1" class="block_" lang="en">Trang 287# 1
Chương 573: Mắng chửi thất tộc (hạ)
Vân Triệt lớn tiếng quát hỏi, làm cho bảy đại gia chủ đang trong lúc khí thế hung hăng sửng sốt, giống như bị xương cá mắc cổ họng, qua một lúc lâu, Khiếu Tây Phong mới trừng mắt quát:
- Vân Triệt! Vân gia các ngươi còn có mặt mũi nhắc tới chuyện năm đó sao! nếu như không phải trước đây Vân Thương Hải tùy tiện đi đến Thiên Huyền đại lục, thì làm sao đánh mất Yêu Hoàng tỷ!
Vân Triệt cười lạnh một tiếng:
- Tại sao gia gia ta phải đi Thiên Huyền đại lục, toàn bộ Huyễn Yêu giới đều nhất thanh sở nhị! Hắn không phải vì chính mình, không phải vì Vân gia, càng không phải là vì làm mất Yêu Hoàng tỷ! Mà là vì cứu Yêu Hoàng đại nhân! Khiếu Tây Phong, vì sao ngươi không dám trả lời thẳng vào vấn đề ta vừa hỏi, thời điểm Yêu Hoàng tiến vào Thiên Huyền đại lục, gia gia ta dẫn dắt mười vị thái thượng trưởng lão Vân gia nghĩ cách cứu viện, thì bảy gia tộc các ngươi đang làm cái gì! Vì sao các ngươi không đi cứu viện, ngươi trả lời ta đi!!Nghịch Thiên Tà Thần Trailer
Vấn đề này làm cho bảy gia chủ không thể khống chế nổi sự căng thẳng trong lòng, bởi vì chuyện này đối với bọn họ mà nói, là vấn đề quá bén nhọn, năm đó Yêu Hoàng rơi vào Thiên Huyền đại lục, tất cả mọi người đều cho là hắn cửu tử nhất sinh. Hơn nữa bọn họ chẳng bao giờ đi qua Thiên Huyền đại lục, tùy tiện xông vào, rất có thể không còn mệnh mà sống, lúc đó mười hai gia tộc đã thủ hộ vạn năm, âm thầm tranh đấu lẫn nhau nên mạnh yếu khác nhau, nếu như cường giả gia tộc chôn vùi ở Thiên Huyền đại lục, thế lực gia tộc tất suy, cho nên bọn họ không dám đi, ở sâu trong nội tâm cũng không nguyện ý đi làm chuyện mạo hiểm như vậy, chỉ có Vân Thương Hải là khăng khăng không thấy thi thể Yêu Hoàng, tuyệt không tin tưởng người đã chết ở bên ngoài! Quyết ý dẫn dắt mười vị thái thượng trưởng lão tối cường trong gia tộc đi Thiên Huyền đại lục.
Cho nên vấn đề này để cho bọn họ không cách nào không chột dạ.
Khiếu Tây Phong trầm thấp nói:
- Tiểu nhi vô tri! năm đó tiên Yêu Hoàng rơi vào trong tay tứ đại thánh địa Thiên Huyền đại lục, thực lực tứ đại thánh địa rất mạnh, Thiên Huyền đại lục lại là thổ địa của họ, tùy tiện thâm nhập, chỉ có thể tăng thêm thương vong! Coi như muốn cứu, cũng phải làm xong chuẩn bị, bàn bạc kỹ hơn.
- Bàn bạc kỹ hơn? Hay cho một cái bàn bạc kỹ hơn!!
Vân Triệt cười rộ lên:
- Gia tộc thủ hộ có chức trách gì? Là thủ hộ Yêu Hoàng nhất mạch! Mà muốn bảo vệ cẩn thận Yêu Hoàng nhất mạch, việc đầu tiên cần làm và cũng là chức trách cơ bản nhất, chính là bảo vệ cẩn thận Yêu Hoàng! Nếu ngươi biết tiên Yêu Hoàng ở trong hiểm cảnh như vậy, vậy phải biết thời gian kéo dài một hơi thở, tiên Yêu Hoàng sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn một phần! Làm gia tộc thủ hộ, việc phải làm trước tiên là, không tiếc hết thảy đi cứu tiên Yêu Hoàng ra. Mà lúc tiên Yêu Hoàng nguy nan như vậy, ngươi đường đường là gia chủ gia tộc thủ hộ lại nói ra bốn chữ 'bàn bạc kỹ hơn'!
Ngón tay Vân Triệt chỉ Khiếu Tây Phong, mặt phẫn nộ nói:
- Ta quả thực không thể hiểu được, ngươi thân là gia chủ gia tộc thủ hộ, đối mặt chuyện liên quan đến tính mạng Yêu Hoàng, tại sao lại nói ra mấy chữ này! À, hay là lúc ngươi rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, gia tộc của ngươi cũng bàn bạc kỹ hơn!? Con của ngươi vào móng vuốt mãnh thú, có phải ngươi cũng muốn bàn bạc kỹ hơn hay không? Ngươi thấy lão bà bị hiếp dâm, bị người ta lột hết y phục, có phải ngươi cũng muốn bàn bạc kỹ hơn hay không!!
- Ngươi!!
Khiếu Tây Phong có thân phận bực nào! Hắn chính là gia chủ gia tộc thủ hộ, toàn bộ Huyễn Yêu giới có thể để cho hắn cúi đầu chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn chưa từng bị người mắng to. Nhưng bây giờ lại bị một tên tiểu bối ở trước mặt quần hùng thiên hạ, chỉ vào mũi mắng to một trận, khiến hắn tức giận nhưng không thể phản bác, lồng ngực phập phồng muốn nổ.
- Ah!
Vân Triệt cười nhạt:
- Cái gì mà bàn bạc kỹ hơn, đúng là một cái cớ buồn cười mà vô sỉ! Rõ ràng là sợ mình gặp nạn ở Thiên Huyền đại lục, sợ thế lực của gia tộc bị hao tổn, do đó không để ý tới tính mệnh của tiên Yêu Hoàng!! Huyễn Yêu giới yên ổn vạn năm, ngày càng thịnh vượng, không nguy không khó, cũng khó lộ kẻ trung người gian! Trăm năm trước đại nạn phủ xuống, chính là lúc mười hai gia tộc thủ hộ đền đáp thịnh ân vạn năm của Yêu Hoàng, làm tròn chức trách thủ hộ! Mà khi tiên Yêu Hoàng đối mặt nguy nan, người không tiếc tất cả chịu chết cứu giúp lại chỉ có Vân gia chúng ta!! Chỉ có Vân gia chúng ta!!
- Mà các ngươi!!
Ngón tay Vân Triệt chỉ về phía trước, thanh âm run rẩy:
- Đều là gia tộc thủ hộ, nhưng vì tính mạng của mình, vì lợi ích của gia tộc, không quan tâm sinh tử của Yêu Hoàng! Còn đường hoàng hô 'bàn bạc kỹ hơn'! Điều này cũng thôi đi, tiên Yêu Hoàng đã chết, gia gia ta đã chết, thập đại trưởng lão Vân gia ta cũng chết, các ngươi không những không biết xấu hổ, không chuộc tội, không cảm thấy hối hận, lại còn liên hợp chửi bới ta anh linh anh hùng Vân gia ta, tung ra lời đồn hủy danh tiếng Vân gia, tạo áp lực cho Tiểu Yêu Hậu mới đăng cơ trách phạt Vân gia! Để cho Vân gia ta đang hết sức trung nghĩa, ở trong nỗi đau mất gia chủ lại phải chịu trách phạt, suy yếu trăm năm. Thậm chí hôm nay, các ngươi còn liên hợp lại, muốn trục xuất Vân gia ta ra khỏi hàng ngũ gia tộc thủ hộ! hành vi kinh tởm và sắc mặt vô sỉ của các ngươi, nào xứng với cái tên ‘gia tộc thủ hộ’!!
Lời nói của Vân Triệt như sấm, chữ chữ xúc động lòng người. Tất cả thanh âm trong đại điện đều lắng xuống, mỗi người đều ngơ ngác nhìn Vân Triệt, nghe hắn mắng to, trong lòng kích động thật lâu.
- Triệt nhi nói rất hay!
Vân Khinh Hồng xiết chặt bàn tay, hắn không nói gì, yên lặng nhìn đứa con khiến hắn kiêu ngạo, thậm chí có chút mộng ảo.
Sắc mặt bảy vị gia chủ đều trở nên xấu xí không gì sánh được, ánh mắt nhìn Vân Triệt rất âm hàn nhưng không thể làm gì. Mỗi một câu, mỗi một chữ, đều như thuốc độc đánh thẳng vào chỗ yếu. Gia chủ Cửu Phương gia tộc Cửu Phương Khuê lạnh lùng nói:
- Câm miệng! Vân Triệt, ngươi thật to gan, dám mở mồm nói xấu gia tộc thủ hộ chúng ta! Năm đó tiên Yêu Hoàng bị vây ở Thiên Huyền đại lục! Mà không phải là hiểm địa thông thường! mười hai gia tộc thủ hộ không có ai từng đến Thiên Huyền đại lục! Vân Thương Hải tùy tiện xông vào, không những không cứu được tiên Yêu Hoàng, ngược lại để cho mình ngã xuống, căn bản là hành vi vô cùng ngu xuẩn.
- Ngậm cái miệng thúi của ngươi lại!!
Không chờ thanh âm của Cửu Phương Khuê hạ xuống, Vân Triệt đã tức giận mắng to:
- Gia gia ta ngu xuẩn? nếu như gia gia ta ngu xuẩn, vì sao người lại được phong làm Yêu Vương, mà không phải là Cửu Phương Khuê ngươi, lẽ nào tiên Yêu Hoàng cũng là người ngu xuẩn sao!!
Cửu Phương Khuê há hốc mồm, căn bản không có lời chống đỡ.
- gia gia ta nếu như ngu xuẩn, vì sao trăm năm trước cường thịnh nhất, là Vân gia chúng ta, mà không phải là các ngươi Cửu Phương gia!!"
- Nếu như gia gia ta ngu xuẩn, vì sao năm đó người là đệ nhất cường giả cùng thế hệ, vì sao người danh chấn thiên hạ, được tất cả cường giả trong Yêu Hoàng thành kính ngưỡng, vì sao người là Yêu Vương duy nhất của Huyễn Yêu giới từ trước tới nay!! Mà tất cả chuyện này, cùng Cửu Phương gia tộc các ngươi, cùng các gia chủ, cùng Cửu Phương Khuê ngươi lại không có chút quan hệ nào! nếu như gia gia ta ngu xuẩn, vậy Cửu Phương Khuê ngươi chẳng phải là con lợn hèn mọn nhất cũng không bằng sao!!
- Ngươi ngươi.
Sắc mặt Cửu Phương Khuê lúc trắng lúc xanh.
- Gia gia ta có phải người ngu xuẩn hay không, phàm là người nhận thức gia gia ta, tiếp xúc qua với gia gia ta, thậm chí nghe qua tin đồn về gia gia ta đều nhất thanh sở nhị!
Thanh âm của Vân Triệt trở nên bằng phẳng, ánh mắt khẽ run:
- Gia gia ta không ngu, người so với bất luận kẻ nào đều ngay thẳng, so với bất luận kẻ nào đều thông minh, người biết rõ mình mang theo mười vị thái thượng trưởng lão tối cường của gia tộc đi đến Thiên Huyền đại lục sẽ có hậu quả gì, rất có thể là chính mình sẽ táng thân ở Thiên Huyền đại lục, làm cho thập đại thái thượng trưởng lão táng thân Thiên Huyền đại lục, nếu như những chuyện này phát sinh, Vân gia sẽ mất đi mười một cây trụ mạnh nhất, mất đi mười một vị cao cấp Đế Quân! Sẽ làm cho thực lực Vân gia suy sụp đến mức yếu nhất trong một đêm.
- Thế nhưng, gia gia ta vẫn lựa chọn làm như vậy! Hơn nữa còn không hề do dự, không hề hối hận! Vân gia ta từ trên xuống không có phản đối, mười vị thái thượng trưởng lão cũng không có một người lùi bước! Bởi vì Vân gia chúng ta là gia tộc thủ hộ, thủ hộ Yêu Hoàng là sứ mệnh tối cao của Vân gia chúng ta! Ở trong tín niệm của gia gia ta, tính mệnh Yêu Hoàng trọng yếu hơn tính mạng của người, ở trong tín niệm của Vân gia ta, an nguy Yêu Hoàng nhất mạch hơn an nguy Vân thị nhất tộc! Đây là sứ mệnh của Vân gia chúng ta, cũng là thứ Vân gia chúng ta trung thành và kiêu ngạo!!
- Thế nhưng, sự trung thành của tiên liệt Vân gia chúng ta đổi được cái gì!
Vân Triệt nhìn thẳng bảy đại gia tộc, ánh mắt tràn ngập hận ý:
- Chính là sự chèn ép cùng chửi bới của đám gia tộc không để ý tới an nguy của tiên Yêu Hoàng như các ngươi, thậm chí ngày hôm nay còn muốn liên hợp lại trục xuất Vân gia ta! Yêu Hoàng nhất mạch gặp đại nạn, gia tộc các ngươi không có tổn hại người nào, không bị thương chút nào! tiên liệt Vân gia ta trung thành cùng hi sinh với Yêu Hoàng nhất mạch, còn bị nói thành 'ngu xuẩn'!
- Đến tột cùng là ai không xứng với cái tên 'thủ hộ'! Đến tột cùng là gia tộc nào nên bị trục xuất! lẽ nào người trong thiên hạ đều đui mù, ngay cả cái sự thực dễ thấy nhất cũng không rõ ràng sao!!
Lời nói của Vân Triệt hung hăng đập nát tất cả tin đồn bị che đậy.
- Nói rất hay, nói rất hay!!
Hai tay Mộ lão gia tử run rẩy, ngửa đầu lên than thở:
- Vân lão đệ, đây là tôn nhi của ngươi! Có cháu như vậy, ngươi ở cửu tuyền cũng mỉm cười được rồi!
- Thiếu gia chủ.
Vành mắt từ trên xuống dưới nhà họ Vân đều phiếm hồng, sắc mặt đỏ bừng một mảnh, lời nói của Vân Triệt, khơi thông tất cả ủy khuất, phẫn hận, không cam lòng của bọn họ trong trăm năm qua, thét lên sự đau khổ kiềm nén trong chỗ sâu nhất nội tâm bọn họ, mà họ không có cách nào hô lên, càng nói cho bọn họ biết vinh dự cùng kiêu ngạo của Vân gia, tất cả nắm chặt cánh tay, huyết dịch toàn thân gần như sôi trào, trong hốc mắt đều là lệ quang chớp động.
- Gia chủ nghe được không, thiếu gia chủ đang vì người đòi lại công đạo, đòi công đạo cho Vân gia ta đấy.
Chúng trưởng lão nghĩ đến Vân Thương Hải táng thân ở Thiên Huyền đại lục, đều bi thương từ tâm, không ngừng rơi lệ.
Khiếu Tây Phong và Cửu Phương Khuê bị Vân Triệt mắng cho máu chó đầy đầu, sắc mặt khó coi như ăn phải phân, hơn nữa nghẹn họng nửa ngày, cũng không phản bác được một câu nào, sắc mặt ngũ đại gia chủ còn lại cũng xấu xí tới cực điểm. Hôm nay, không phải là bọn họ đơn độc đối mặt cùng Vân Triệt, xung quanh là thiên hạ quần hùng, nếu như bọn họ bị Vân gia triệt để vượt lên, như vậy dư luận trăm năm qua cũng triệt để thay đổi.
Vân Triệt ở trước mặt bọn họ, niên kỷ chỉ có thể dùng từ"còn nhỏ" để hình dung, nhưng miệng lưỡi của hắn rất độc, lời lẽ sắc bén đến mức toàn bộ bọn họ run như cầy sấy, lần đầu tiên trong đời thể nghiệm thế nào là"chữ chữ tru tâm".
Gia chủ Lâm gia Lâm Quy Nhạn cắn răng một cái, lạnh lùng nói:
- Vân Triệt! Ngươi luôn mồm nói trung thành, luôn mồm bênh vực cho Vân gia các ngươi! thực sự là nực cười đến mức khiến người ta cười đến rụng răng! Vân Thương Hải đích thật là nhân kiệt, nhưng hành vi vô cùng ngu xuẩn của hắn trăm năm trước, thiên hạ đều biết! nếu hắn không ngu xuẩn, vì sao phải mang theo Yêu Hoàng tỷ đi đến Thiên Huyền đại lục, mà không phải trước khi đi trả cho Tiểu Yêu Hoàng! Bằng không cũng không làm cho Yêu Hoàng tỷ bị đánh rơi!
- Nực cười! Đến tột cùng là người nào nực cười!
Vân Triệt lạnh lùng nói:
- Yêu Hoàng tỷ là vật tiên Yêu Hoàng giao cho gia gia ta thủ hộ! giao vật trọng yếu bực này cho gia gia ta, là trao cho gia gia ta vô hạn tín nhiệm! Mà gia gia ta trọn đời trung với Yêu Hoàng, làm sao có mảy may cô phụ với loại tín nhiệm này! Nếu không có mệnh lệnh của tiên Yêu Hoàng, gia gia sẽ không giao cho bất luận kẻ nào! mặc dù khi đó tiên Yêu Hoàng hãm thân ở Thiên Huyền đại lục, nhưng gia gia tin tưởng tiên Yêu Hoàng chưa chết, mặc dù nguy cơ nghìn vạn, có thể vì vậy mà chịu chết, gia gia cũng không đưa Yêu Hoàng tỷ giao cho người khác, đây là tín nhiệm cùng trung thành giữa quân thần! Mà Lâm Quy Nhạn ngươi, lại cảm thấy chuyện này nực cười! cho dù tiên Yêu Hoàng sống thêm muôn đời, cũng tuyệt đối không giao Yêu Hoàng tỷ cho người thủ hộ như ngươi! Ngươi lại có tư cách gì chỉ trích gia gia ta!
Sắc mặt Lâm Quy Nhạn trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói:
- Ngu trung bực này, căn bản là một chuyện nực cười!
Vân Triệt híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Quy Nhạn:
- Lâm Quy Nhạn ngươi cũng biết cái gì là trung thành sao? Ta tới nói cho ngươi biết đó chính là 'ngu trung' trong miệng ngươi! sự trung thành thuần túy không hề tạp chất trên đời này chính là ngu trung! tất cả đế vương, người nào không hy vọng thần tử của mình là ngu trung! tất cả chủ tử, người nào không hy vọng thủ hạ của mình là ngu trung! Ngươi nói không sai, gia gia ta đối với tiên Yêu Hoàng là ngu trung! Hắn coi lời Yêu Hoàng phó thác như thiên! coi tính trọng tính mệnh của tiên Yêu Hoàng hơn mệnh chính mình! Mà Lâm Quy Nhạn ngươi luôn mồm nói 'Trung thành' ở bên mép lại không làm được, đã không hổ thẹn, lại còn nhắc tới một chữ chê cười!
- Hết thảy người của Lâm gia, hảo hảo nhớ kỹ lời gia chủ của các ngươi vừa nói, ngàn vạn lần đừng quá trung thành với gia chủ của các ngươi, bằng không, các ngươi trong mắt hắn chính là một chuyện chê cười!
- Vân triệt! Ngươi...
Lâm Quy Nhạn chỉ Vân Triệt, cả người run run.
- Một người coi ngu trung với Yêu Hoàng là chuyện tiếu lâm, thân phận lại còn là gia tộc một gia tộc thủ hộ, thì quả thực là nỗi nhục của gia tộc thủ hộ! Vân gia ta được liệt vào gia tộc thủ hộ cùng với ngươi, đều cảm thấy thẹn! Mà một người như vậy, lại còn mặt mũi chỉ trích gia gia ta, Lâm Quy Nhạn, thứ cho ta tiểu bối nói thẳng, ngươi ngay cả tư cách liếm đầu ngón chân cho gia gia ta cũng không có! Lâm gia gia chủ? Ta nhổ vào!!