Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 582 - Chương 583: Đại Điển Bỏ Dở

. ._292__1" class="block_" lang="en">Trang 292# 1

 

 

 

Chương 583: Đại điển bỏ dở



Môi Hoài vương trở nên xanh tím một mảnh, hai tay khẽ run, ngực hầu như muốn nổ tung. Đây là lời nhục mạ ác độc nhất hắn gặp đời này. Mà nỗi đau so với sự nhục mạ này chính là chuyện ngay cả cãi lại cũng không thể.

Lần này là"nhắc nhở" ngoài mặt, nhưng kì thực là trực tiếp vỗ vào mặt Hoài vương, vỗ vào mặt chúng vương phủ ngồi phía Đông, khiến tất cả vương phủ cùng gia tộc ở phía Tây trợn mắt há mồm. Sắc mặt chư vương ngồi ở phía Đông một cái so với một cái càng xấu xí... Mà một số vương phủ ở dưới chuyện này, bắt đầu hối hận việc bản thân dựa vào Hoài vương.

Lời Vân Triệt nói không chỉ là mắng to... mà là mang một bộ gông xiềng vô cùng trầm trọng, đeo lên người chúng quân vương có dị tâm, để cho bọn họ khó chịu muốn chết.

- Hoài vương, còn có chư vương đang ngồi, lời Vân Triệt nói có câu nào là sai? Nếu có sai, xin hãy chỉ ra chỗ đó.

Ánh mắt Vân Triệt đảo qua đám người phía Đông bình tĩnh nói.

Hoài vương, Trọng Vương... Cùng với chúng vương lặng ngắt như tờ, không có một người nào mở miệng phản bác, lúc này tâm cảnh của bọn họ, giống như là người muốn đi đại tiện, không thể phun ra, không thể phản kháng, ngược lại muốn nhất trí gật đầu thừa nhận...

Tiểu Yêu Hậu một mực yên lặng nhưng ánh mắt nhìn Vân Triệt đã lộ ra vẻ phức tạp không thể nào hiểu được. Lần Yêu Hậu đại điện này, nàng vốn làm tốt chuẩn bị ứng đối hết thảy, lại không nghĩ rằng tất cả suy đoán của nàng cũng không có phát sinh, trận đại điển này, trở thành sân khấu cho một mình Vân Triệt biểu diễn. Ngay cả nàng cũng cảm thấy"đáng sợ", chúng gia tộc thủ hộ cũng không đủ sức chống lại Hoài vương nhưng bởi vì Vân Triệt từ trên trời rơi xuống này mà thất bại thảm hại, khiến bảy vị gia chủ uy chấn thiên hạ, trở thành nghe con.

Ở dưới ánh mắt của nàng, Vân Triệt bỗng nhiên xoay người lại, cầm lấy Yêu Hoàng tỷ ở trong tay nói:

- Tiểu Yêu Hậu, xin thứ chó Vân Triệt lúc trước tùy hứng, hiện tại Vân Triệt liền mang Yêu Hoàng tỷ, trả lại cho Tiểu Yêu Hậu.

Nói xong, hắn đã chậm rãi tiến về phía trước, hai tay mang Yêu Hoàng tỷ nâng đến trước người Tiểu Yêu Hậu.

Hai người nhìn nhau, trong đầu Vân Triệt không khống chế được hiện lên hình ảnh thân thể thiếu nữ trong hơi nước đêm đó, ở chỗ sâu trong đôi mắt nhất thời hiện lên vẻ kinh dị, ngay cả khóe miệng cũng theo đó co rút một cái, sự dâm tà trong tròng mắt hắn bị ánh mắt sắc bén như dao của Tiểu Yêu Hậu bắt được, ánh mắt nàng xuất hiện sát na băng hàn, khiến Vân Triệt rùng mình một cái. Nàng không có lập tức tiếp nhận Yêu Hoàng tỷ, mà bình tĩnh nói:

- Yêu cầu ngươi đề ra vừa rồi, không cần phải tiếp tục nữa sao?

- Không cần.

Vân Triệt lắc đầu:

- Yêu Hoàng tỷ vốn là vật của Yêu Hoàng Tộc, vật quy nguyên chủ là thiên kinh địa nghĩa. Chỉ là, Yêu Hoàng tỷ này mang theo sự trung nghĩa cùng sinh mệnh của gia gia ta, khiến ta có chút không cam lòng, vì vậy vừa rồi mới mượn Yêu Hoàng tỷ, muốn thất gia chủ hướng gia gia ta bồi tội, đồng thời nhắc nhở một số người không nên quên chức trách của mình... Thân là hậu nhân của Yêu Vương, ta không muốn nhìn thấy đồ vật gia gia dùng tánh mạng bảo vệ bị chút ác nhân mưu đồ!

- Nhắc nhở qua liền đủ rồi. Bằng không sau này nhìn thấy khuôn mặt do dự không cam lòng cùng khó chịu với lời thề thuần phục, chẳng phải là khiến Tiểu Yêu Hậu, khiến tất cả người trong thiên hạ trung với Tiểu Yêu Hậu có ác tâm sao.

Vân Triệt không nhanh không chậm nói mấy câu, không thể nghi ngờ là vài dao nhỏ đâm vào"một số người".

Tiểu Yêu Hậu vươn tay ra, nhẹ nhàng tiếp nhận Yêu Hoàng tỷ, động tác cẩn thận nhẹ nhàng tiếp nhận nó ở trong tay, thần sắc một mảnh yên tĩnh, nhưng Vân Triệt gần nàng trong gang tấc, vẫn thấy được sự rung chuyển rất nhỏ trong mắt nàng như cũ.

Làm người cuối cùng của Yêu Hoàng nhất mạch, không có người nào chân chính cảm nhận được Yêu Hoàng tỷ có ý vị như thế nào đối với nàng, cũng không người nào biết thời khắc này nội tâm nàng rung động như thế nào. Cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng cùng khí tức Kim Ô thuần chính của Yêu Hoàng tỷ, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, sau đó xoay người sang chỗ khác, đi về phía hoàng tọa.

Đến phía trước hoàng tọa, Tiểu Yêu Hậu liền xoay người lại nâng Yêu Hoàng tỷ, bàn tay nhỏ nhắn ở dưới quang mang của Yêu Hoàng tỷ chiếu rọi, tựa như ngọc thạch hoàn mỹ nhất trên đời này... nhưng toàn bộ Yêu Hoàng điện, cũng chỉ có Vân Triệt còn có tâm tư đi thưởng thức cánh tay của Tiểu Yêu Hậu.

- Yêu Hoàng tỷ thất lạc trăm năm đã trở về, đây là chuyện vô cùng may mắn, công lao của Vân gia quá vĩ đại, không người nào có thể phủ nhận! Đối với đại công của Vân gia, bổn hậu sẽ có trọng thưởng, Vân gia trăm năm thừa nhận bất công, bổn hậu cũng sẽ trả cho họ một cái công đạo! thị phi đúng sai vùi lấp trong này... Bổn hậu cũng chắc chắn tra ra nhất thanh sở nhị!

Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu nhìn quét đại điện, tất cả những người tiếp xúc với ánh mắt của nàng đều bị kiềm hãm, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Cánh tay nàng phất lên, Yêu Hoàng tỷ liền biến mất không thấy:

- Bổn hậu từng phát lời thề với linh vị của phụ hoàng, sẽ không tiếc tất cả tìm Yêu Hoàng tỷ về, cũng ở ngày tìm về đi tế bái tiên hoàng. Bổn hậu đối với lời thề của phụ hoàng không thể làm trái, vì vậy trận đại điển này tạm thời bỏ dở, chư vị quay về chỗ ở trước đi, ba ngày sau, đại điển tiếp tục!

- Hả? Chuyện này...

Bỗng nhiên Tiểu Yêu Hậu tuyên bố trận đại điển này tạm thời bỏ dở, mọi người đều trở tay không kịp, nhưng cũng hiểu chuyện này là hợp tình hợp lý. Đồ vật trọng yếu như Yêu Hoàng tỷ trở về, trước tiên Tiểu Yêu Hậu phải đi tế bái tiên Yêu Hoàng và Tiểu Yêu Hoàng để báo cho họ biết việc này, cũng là hợp tình hợp lý.

Còn nữa, sự tình phát sinh hôm nay cũng khiến Tiểu Yêu Hậu cần đầy đủ thời gian để tiêu hóa cùng suy nghĩ xem ứng đối ra sao.

- Di thể Yêu Vương, tạm an trí ở Vân gia, sau này sẽ an táng bằng nghi thức vương tộc. Ngoài ra, mười năm ngày sau, Kim Ô Lôi Viêm cốc sẽ mở ra lần thứ hai, đến lúc đó Vân gia cũng có thể chọn ba mươi người tiến nhập, nói vậy những gia tộc cùng vương phủ khác đã chuẩn bị thỏa đáng, Vân gia cũng phải ở trong vòng mười năm ngày này chuẩn bị cho tốt. Trong vòng ba ngày tới, bổn hậu cần tĩnh tâm tế bái phụ hoàng, bất luận kẻ nào, cho dù thiên đại sự tình, cũng không được quấy nhiễu!

- Chư vị giải tán đi, ba ngày sau lại bàn đại sự!

Tiểu Yêu Hậu nói xong, không đợi bất luận kẻ nào trả lời, ống tay áo đã vung lên, toàn thân bị hỏa diễm bọc lại, lúc hỏa diễm tan hết, thân ảnh của nàng cũng hoàn toàn biến mất ở chỗ đó.

Tiểu Yêu Hậu cứ như vậy ly khai, khiến tất cả mọi người mắt lớn mắt nhỏ, không biết phải làm sao. Vân Triệt cũng sững sờ ở đó... Khúc nhạc dạo hắn đã làm rất hoàn mỹ, Tiểu Yêu Hậu có Yêu Hoàng tỷ nơi tay, nhờ vào đó phát lực, có thể dễ dàng tạo thành áp chế đối với đám người Hoài vương, để cho bọn họ ở trong thời gian ngắn không có can đảm hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng sau khi nàng lấy được Yêu Hoàng tỷ, lại tuyển chọn bỏ dở Yêu Hậu đại điển, hơn nữa dứt khoát ly khai... Chỉ vì đi tế bái tiên Yêu Hoàng.

Lấy tính cách của Tiểu Yêu Hậu, nàng không nên có động tác này mới đúng.

Tiểu Yêu Hậu vừa ly khai, đại điện nhất thời vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ. Vân Khinh Hồng đứng lên, nhìn di thể phụ thân trong đại điện, trong lòng một mảnh khó tả phiền muộn:

- Các vị, chúng ta đi thôi... Nên mang phụ thân về nhà rồi.

Vân Khinh Hồng nhẹ nhàng nói một câu, khiến tất cả trưởng lão Vân gia không còn cách nào khống chế thân thể, toàn bộ đi vào phía trong đại điện, ngã nhào xuống trước di thể Vân Thương Hải...

- Gia chủ!!

- Gia chủ!!

Bọn họ ở dưới sự kích động, nào còn để ý đến hình tượng cùng uy nghiêm của mình...gào khóc đến mức không cách nào khống chế được. Có thể nói hôm nay là ngày bọn họ trải qua niềm vui nỗi buồn lớn nhất đời này, hồi tưởng lại tất cả những chuyện Vân gia gặp phải trong trăm năm qua, cho dù bọn họ có ý chí kiên cường, cũng vô pháp khống chế tình cảm lúc này.

- Vân Đoạn Thủy... Bái kiến thiếu gia chủ!

Nhị trưởng lão Vân Đoạn Thủy hướng Vân Triệt thi lễ, trên mặt mang theo sự kích động, chỉ khi đối mặt với Vân Khinh Hồng và Vân Thương Hải mới lộ ra:

- Lúc trước không biết thiếu gia chủ trở về, có nhiều chậm trễ cùng bất kính, thật sự là tội đáng chết vạn lần.

- Nhị trưởng lão nói gì vậy...

Vân Triệt vừa muốn đi về phía trước nâng Vân Đoạn Thủy dậy, bên người hắn đã bị đám trưởng lão, đệ tử Vân gia nhất tề quỳ gối:

- Bái kiến thiếu gia chủ!

Hôm nay Vân Triệt triệt để nghịch chuyển vận mệnh u tối của Vân gia, cũng trừ khử một hồi gian khổ vô hình của Vân gia. Người ở trong Yêu Hoàng đại điện đã sớm coi hắn là thiên nhân, huống chi là người Vân gia. Tuy tuổi của hắn chỉ có hơn hai mươi tuổi, hơn nữa thời gian trở về Vân gia cũng chỉ có ba tháng, nhưng bọn họ đều cam tâm tình nguyện, vui lòng phục tùng. Một ít trưởng lão và đệ tử trẻ tuổi trong ngày thường thất lễ đối với hắn càng cảm thấy lòng tràn đầy sợ hãi.

- Không hổ là tôn nhi của Yêu Vương, Vân gia chủ, lão hủ đã sống hơn một ngàn tuổi, hôm nay mới thật sự biết cái gì mới là nhân kiệt.

Tần Chinh đứng ở bên cạnh Vân Khinh Hồng, nhìn Vân Triệt, khuôn mặt cảm thán.

- Tần vực chủ quá khen.

Vân Khinh Hồng hướng hắn trịnh trọng thi lễ:

- Vãn bối cám ơn vừa rồi Tần vực chủ bênh vực lẽ phải. Tần vực chủ yên tâm, nếu thất tộc dám có hành động trả thù đối với ngươi, vãn bối sẽ không ngồi yên không để ý đến.

- Ha ha, lão hủ chỉ là chuộc tội của mình mà thôi, Vân gia chủ không trách tội, đã thấy trong lòng cảm kích, trăm triệu lần không kham nổi hai chữ 'Cám ơn' này.

Tần Chinh xua tay, cười nhạt nói:

- Còn nếu Vân gia chủ lo lắng thì không cần, lão hủ chỉ còn vài thập niên nữa là phải xuống mồ, bọn họ còn không dám lén ra tay đối với lão hủ.

- Chúc mừng Vân gia chủ tìm được con... Vân gia có hậu nhân như vậy, khôi phục vinh quang năm đó là chuyện nhất định rồi.

Một vị thành chủ chen về phía trước, hướng Vân Khinh Hồng nói.

- Nhạc thành chủ, lời này ta không đồng ý rồi, năm nay Vân thiếu gia chủ chỉ mới hai mươi hai tuổi, đã làm cho bọn ta đều kính phục thẹn thùng, Vân gia có vân gia chủ cùng Vân Triệt, hơn nữa được Tiểu Yêu Hậu coi trọng, đâu chỉ là khôi phục vinh quang ngày xưa, ha ha ha ha!

- Lâm huynh nói thật là...! Vân gia chủ, chúc mừng chúc mừng!

Quần hùng khắp nơi đều chen chúc làm quen với Vân Khinh Hồng, bởi vì ai nấy đều thấy được, Vân gia sẽ lập tức quật khởi. Vân Tiêu được phong vương, Vân gia được Tiểu Yêu Hậu hứa hẹn, Vân Khinh Hồng trọng thương khôi phục lại như gặp kỳ tích, uy vọng mất đi cũng sắp khôi phục, thậm chí còn tăng rất nhiều... trọng yếu hơn là Vân gia xuất hiện một cái thiếu chủ để cho bọn họ không thể không kinh tâm cảm thán.

Vân gia muốn không quật khởi, khó lại càng khó.

Tuy thực lực hôm nay của Vân gia xếp cuối cùng trong mười hai gia tộc nhưng lúc này không có người nào dám tưởng tượng mấy năm sau, Vân gia sẽ thành bộ dáng gì nữa.

Vân gia bị thiên hạ quần hùng bao quanh, hậu phương còn có một đám người liều mạng chen tới, nói với Vân Khinh Hồng và Vân Triệt vài câu. Hoài vương lạnh lùng nhìn hắn, thần sắc âm trầm như hoàn toàn ngưng kết ở trên mặt của hắn, vô luận như thế nào cũng không thể giãn ra.

- Vân... Triệt …

Hai chữ vang lên trong kẽ răng của hắn, mang theo vô tận hận ý cùng sự lạnh lùng.

Hắn trù bị cùng ẩn nhẫn nhiều năm như vậy là vì ngày hôm nay!

Nhưng lại thất bại thảm hại trong nháy mắt.

Kế hoạch của hắn chỉ chấp hành đến bước đầu tiên... Mà kết quả vẫn là khiêng đá đập chân, chẳng những khiến Vân gia lấy được uy phong, còn phải bù vào mặt mũi cùng Tử Mạch Thần Tinh.

- Hoài vương, bây giờ chúng ta... nên làm cái gì?

Trọng Vương đi tới thấp giọng nói, hắn nhìn về phía Vân Triệt, đồng dạng là nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ đều rõ ràng, sở dĩ ngày hôm nay thất bại thảm hại như vậy đều là vì Vân Triệt... Chỉ vì một mình hắn.

- Tê …

Hoài vương cắn răng, ngực phập phồng, hung hăng thổi ra một luồng lãnh khí:

- Đi!

Mặt mũi Hoài vương u ám, không để ý đến bất luận kẻ nào, cước bộ đi về phía bên ngoài đại điện. Chứng kiến cử động của hắn, thất gia chủ và chư vương phủ đang mất hết hồn vía cũng đứng dậy, ly khai.

- Cung tiễn Hoài vương điện hạ cùng thất vị gia chủ!

Hoài vương vừa mới bước ra mấy bước, thanh âm vang dội của Vân Triệt liền từ phía sau hắn truyền đến, Vân Triệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoài vương, dư quang liếc gia chủ thất gia, cười ha hả nói:

- Nhưng có chuyện Vân Triệt ta vẫn cần nhắc nhở một câu, Tử Mạch Thần Tinh các ngươi thua Vân gia ta, cần phải đúng hạn đưa đến Vân gia ta. Toàn bộ chuyện này đã được Huyễn Yêu giới biết, ta nghĩ các ngươi cũng không vì mấy cân Tử Mạch Thần Tinh cỏn con này, ném đi tín nghĩa cơ bản nhất, khiến người trong thiên hạ khinh thường chứ?

Bước chân Hoài vương đình chỉ, thân thể cương cứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, trọn ba hơi thở sau mới gắt gao đè xuống xung động, không tiếc tất cả lập tức xuất thủ đánh chết Vân Triệt, một lần nữa lay động bước chân, đi ra Yêu Hoàng điện.

- Hừ!

Mắt lạnh nhìn Hoài vương ly khai, Vân Triệt nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, hắn đã rõ ràng cảm giác sát ý đến từ Hoài vương.

- Không ngờ thời gian một ngày, ngươi trêu chọc ra nhiều địch nhân như vậy! Những người này đều là nhân vật đứng đầu Huyễn Yêu Giới đấy.

Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng:

- Thật là hợp với cái tính đi tới chỗ nào đều thích tìm chết.

- Chuyện liên quan đến gia tộc, còn có vinh quang của gia gia, coi như là tự đào phần mộ cho mình, cuối cùng cũng không thể không làm.

Vân Triệt thở dài nói, tiếp theo lại buông lỏng phát ra một câu:

- Nhưng nguy cơ bậc này so với hai năm ở trong Thái Cổ Huyền Chu, quả thực không tính là gì.

Nói xong, Vân Triệt hơi cau mày một cái, than nhẹ:

- Sau khi Tiểu Yêu Hậu lấy được Yêu Hoàng tỷ, liền bỏ dở đại điển ly khai, rốt cuộc là vì sao...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment