.
._295__2" class="block_" lang="en">Trang 295# 2
Chương 590: Đến lúc đó, không ai nợ ai, không gặp nhau nữa.
Vân Khinh Hồng hơi trầm ngâm, nhưng không có ngăn cản Vân Triệt, mà khẽ gật đầu nói:
- Đã như vậy... Vũ Nhu, Tiêu nhi, các ngươi về nhà trước, ta cùng Triệt nhi đi tới Kim Ô Lôi Viêm Cốc một chuyến.
- Không cần đâu!
Vân Triệt vội vã xua tay:
- Cha, con chỉ là không kiềm chế nổi muốn đi chứng thực suy đoán cùng trực giác của mình một thoáng mà thôi, lại không phải làm chuyện nguy hiểm hoặc đại sự hoặc khẩn cấp gì, vì lẽ đó một mình con đi là được. Trải qua đại điển hôm nay, từ trên xuống dưới Vân gia chúng ta khẳng định là không cách nào bình tĩnh, di thể gia gia cũng vừa mới về nhà, hết thảy đều chờ cha nắm đại cục, không phải là lúc cha rời thành.
- Nhưng nhất định hiện tại Hoài vương phủ hận con thấu xương, chúng vương phủ cùng bảy đại gia tộc cũng ghi hận trong lòng đối với con, con một thân một mình đi... Thực sự là quá nguy hiểm. Nếu không, để mẹ cùng đi với con đi.
Mộ Vũ Nhu tràn đầy lo lắng nói.
Vân Triệt biết bọn họ sẽ lo lắng cho an toàn của mình, một mặt ung dung cười nói:
- Cha mẹ yên tâm, con không dễ dàng bị người ta nhận ra hành tung như vậy đâu.
Vừa dứt tiếng, khí tức của hắn liền thu lại."Lưu Quang Lôi Ẩn" lặng yên phát động, thoáng chốc khí tức huyền lực trên người hắn giống như bị gió mát thổi tan, ngăn ngắn hai tức thời gian... Càng là tiêu tan đến mức không thấy hình bóng.
- A?
Tiêu Vân lập tức há to miệng, nửa ngày đều không thể khép lại. Ánh mắt Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu cũng khẽ run, mặt lộ vẻ kinh sợ.
- A a... Chuyện này... Chuyện này... khí tức huyền lực của đại ca dĩ nhiên... Dĩ nhiên hoàn toàn không thấy nữa!
Tiêu Vân trợn mắt lên, trong miệng phát sinh ra thanh âm khó có thể tin nổi, rõ ràng Vân Triệt ở ngay trước mắt của hắn, nhưng hắn không cảm giác được chút mảy may khí tức huyền lực nào... Hắn nhắm mắt lại, vẫn không cảm giác được Vân Triệt tồn tại. Giống như Vân Triệt đứng ở trước người mình, căn bản chỉ là cái cái bóng hư huyễn.
Cho lấy tu vi của Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu, cũng chỉ cảm giác được vài tia khí tức yếu ớt, mà đây là bọn hắn hết sức ngưng tâm thăm dò mới cảm nhân được như vậy, hơn nữa Vân Triệt chỉ cách bọn họ có ba bước chân.. trình độ ẩn nấp như vậy, bọn họ tuyệt không nghi ngờ, nếu là bình thường, cho dù Vân Triệt trốn ở trước mặt bọn họ mười trượng, bọn họ cũng không có khả năng phát hiện... thì làm gì phải sợ Quân Huyền Cảnh.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Môn huyền công này tên là 'Lưu Quang Lôi Ẩn', có thể ẩn nấp khí tức tự thân gần như hoàn mỹ, tiêu hao cũng cực nhỏ. Đồng thời nó không áp chế cùng cưỡng ép ẩn nấp khí tức huyền lực, mà là cầm cố khí tức ở trong người, huyền lực không hề can thiệp, ẩn nấp bên trong, có thể toàn lực ra tay bất cứ lúc nào.
- Cõi đời này lại có thần kỹ bực này ư!
Vân Khinh Hồng không khỏi thở dài nói, lấy hiểu biết cùng địa vị của hắn, bình sinh cũng là lần thứ nhất nhìn thấy huyền công ẩn nấp mạnh mẽ như vậy, đồng thời lo lắng cho an toàn của Vân Triệt trong lòng hắn cũng yếu bớt một nửa.
- Nếu ngươi đã nhất quyết như vậy, liền đi đi, chú ý an toàn, đi sớm về sớm.
Vân Khinh Hồng không có khuyên ngăn Vân Triệt nữa. Trong ba tháng ngắn ngủi ở chung, hắn đã rõ ràng Vân Triệt không phải là người dễ dàng bị người khác can thiệp quyết định. Hơn nữa hắn có một loại cảm giác tin tưởng Vân Triệt, so với tin tưởng chính mình còn cường liệt hơn.
- Cha, mẹ, các ngươi yên tâm đi. Đừng quên, trên người con còn có Thiên Tuyệt Hàn Tinh của ông ngoại cho, coi như thật sự gặp phải nguy hiểm, có nó bên ta cũng không có việc gì.
Vân Triệt một mặt ung dung nói.
Mộ Vũ Nhu vẫn lo lắng khắp nơi như cũ, nhưng không tiếp tục khuyên can nữa, nàng nhẹ giọng nói:
- Ngươi có năng lực ẩn nấp như vậy, xác thực là một người sẽ càng thêm an toàn... Ai, tuy mẹ tin tưởng con nhất định không gặp nguy hiểm, thế nhưng... Vẫn là không yên lòng, nếu không...
- Được rồi, Triệt nhi lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm.
Vân Khinh Hồng vỗ vỗ vai Mộ Vũ Nhu an ủi nói, sau đó bước lên trước, vươn ngón tay điểm ở trên mi tâm Vân Triệt, theo huyền quang màu tím nhạt lóe lên, hắn mới chậm rãi thu hồi bàn tay, trong đầu Vân Triệt cũng có thêm một cái hình ảnh.
- Đây chính là vị trí cùng hình dạng lối vào Kim Ô Lôi Viêm Cốc.
Vân Khinh Hồng nói:
- Sau khi con đến nơi đó, nếu huyền trận phong ấn vẫn tồn tại như cũ, liền trực tiếp trở về. Nếu huyền trận phong ấn đã biến mất... Tuyệt đối không nên manh động, trước tiên truyền âm cho ta.
- Vâng, con biết rồi.
Vân Triệt gật đầu.
- Mặt khác...
Vân Khinh Hồng hơi do dự, nhưng vẫn nói ra:
- Tuy ta tin tưởng ngươi có năng lực tự bảo vệ an nguy của chính mình, thế nhưng... Coi như là vì không cho mẹ ngươi lo lắng, mỗi nửa canh giờ ngươi liền truyền âm một lần, nếu vượt quá nửa canh giờ chưa thu được truyền âm của ngươi, thì ta sẽ lập tức lên đường đi Kim Ô Lôi Viêm Cốc.
- Được, con ta nhất định không quên.
Vân Triệt gật đầu lần thứ hai. Hắn biết, coi như cha mẹ tuyệt đối tin tưởng mình, coi như mình đã thể hiện ra sự mạnh mẽ của Lưu Quang Lôi Ẩn nhưng bọn họ vẫn lo lắng như trước... Bởi vì bọn họ là cha của chính mình.
- Đi đi.
Vân Khinh Hồng mỉm cười gật đầu, bình thản nói ra hai chữ, nhưng nó lại mang theo một tầng gợn sóng ấm áp rất khó giải thích.
- Cha, mẹ, Vân Tiêu, ta rất nhanh sẽ trở về.
Vân Triệt bay lên, mọi người chưa cảm giác được chút gợn sóng huyền lực nào thì hắn đã ở bên ngoài mười trượng.
- Triệt nhi, nhất định phải cẩn thận!
Nhìn Vân Triệt nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm, tay Mộ Vũ Nhu cầm lấy tay Vân Khinh Hồng không tự chủ được nắm chặt:
- Phu quân, Triệt nhi nhất định sẽ... Không có chuyện gì chứ...
- Yên tâm đi, nó chỉ đi Kim Ô Lôi Viêm Cốc xác nhận một thoáng suy đoán của chính mình mà thôi, lại không phải đi giao thủ cùng người khác. Năng lực của nó, so với chúng ta chứng kiến chỉ có thể càng mạnh hơn, nhất định sẽ không có nguy hiểm gì.
Vân Khinh Hồng an ủi.
- Ta biết, nhưng...
Mộ Vũ Nhu đưa tay đè ngực của chính mình, có chút thất thần nói:
- Nhưng trái tim vẫn nhảy thật nhanh như cũ, luôn cảm giác...
- Được rồi, chớ có suy nghĩ lung tung.
Vân Khinh Hồng cười nói:
- Con của chúng ta đã trở về ba tháng, mới rời khỏi một lát, ngươi liền hoảng hốt lo sợ. Yên tâm, Triệt nhi đi một lát sẽ trở lại, chúng ta trở lại an tâm chờ hắn là tốt rồi, nói không chừn nửa đêm là nó sẽ trở lại.
——————————————
Vì ẩn nấp hành tùng của mình, mà tốc độ của Vân Triệt chỉ ở mức một nửa tốc độ tối đa, nhưng cũng tuyệt đối không chậm. Dưới hai tầng che lấp của Lưu Quang Lôi Ẩn cùng màn đêm, Vân Triệt dựa theo phương vị Vân Khinh Hồng chỉ dẫn, đi thẳng đến phương Bắc.
- Tại sao bỗng nhiên lại để ý đến Tiểu Yêu Hậu như thế?
Mạt Lỵ bất thình lình hỏi:
- Lại bởi vì nàng là một cái mỹ nhân? Để bản tính háo sắc của ngươi bắt đầu xao động?
Mạt Lỵ khiến thân thể Vân Triệt đang phi hành đột nhiên lệch đi, hắn gầm nhẹ nói:
- Đương nhiên là không phải! bởi vì Tiểu Yêu Hậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không thì cục diện Yêu Hoàng thành sẽ càng rối loạn. Những vương phủ cùng gia tộc thủ hộ dựa dẫm Hoài vương phủ sẽ đắc ý, mà Vân gia ta sẽ phải chịu chèn ép cực kỳ nặng nề, thậm chí không tồn tại được quá lâu. Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể phát sinh.
- Tuy đó chỉ là một cái suy đoán, nhưng nó vô cùng có khả năng quan hệ đến sự sống còn của Tiểu Yêu Hậu, dù như thế nào cũng phải xác nhận một thoáng, một phần vạn mạo hiểm cũng không thể xảy ra!
Tuy Vân Triệt giải thích cực kỳ chăm chú, có lý có tình nhưng Mạt Lỵ vẫn đáp lại một tiếng rất là xem thường:
- Hừ, có phải ngươi xem hết toàn thân nàng cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu?
Vân Triệt:
"..."
Vân Triệt rất rõ ràng, bản tính sắc ma của mình ở trong lòng Mạt Lỵ dù như thế nào cũng đừng nghĩ xóa đi được. Hắn đơn giản không đi tranh luận, liếc nhìn phía trước, lặng lẽ cẩn thận từng li từng tí một nghĩ: Lẽ nào... Thật là có một tí tẹo nguyên nhân như thế... Dù sao buổi tối ngày hôm ấy chiếm tiện nghi của nàng lớn như vậy... Khặc...
- Có một tin tức không tồi phải nói cho ngươi.
Mạt Lỵ thản nhiên nói.
- Cái gì?
- Ma độc ở bên trong linh hồn ta đã tịnh hóa được một nửa.
- Một nửa? Thật sự!?
Tinh thần Vân Triệt chấn động, trên mặt không khỏi lộ ra nét mừng.
Từ trong thanh âm của Vân Triệt, Mạt Lỵ cũng vui sướng theo bản năng mang, nàng hừ một tiếng, nói:
- Từ khi biết ngươi đến hiện tại, thời gian đã gần sáu năm. Ma độc trong cơ thể ta là đệ nhất độc của đại thế giới, nhưng chỉ dùng thời gian không tới sáu năm, liền tịnh hóa một nửa... Không hổ là Thiên Độc Châu. Hừ, nếu như không phải trong thời gian này ta có vài thứ không thể không mạnh mẽ ra tay thì quãng thời gian kia còn muốn co lại hơn rất nhiều!
- Quá tốt rồi!
Vân Triệt hớn hở nói:
- Ma độc còn lại càng ít, liền càng dễ dàng bị Thiên Độc Châu áp chế cùng tịnh hóa. Từ độc tràn đầy hồn thể đến tịnh hóa một nửa dùng thời gian không tới sáu năm, vậy một nửa còn lại, hẳn là chỉ cần đến hai ba năm thời gian liền có thể.
- Không.
Mạt Lỵ híp mắt cười nhạt:
- Lấy tốc độ tịnh hóa của Thiên Độc Châu hiện nay, một nửa Ma độc còn lại, chỉ cần dùng một năm liền có thể... Đương nhiên, tiền đề là khoảng thời gian này ta không vọng động huyền lực!
- Một năm?
Xác thực mà nói thì đây là một cái tin tức tương đối tốt:
- Nói cách khác, một năm sau ngươi có thể hoàn toàn khôi phục?
- Vẫn còn kém xa!
Mạt Lỵ cười gằn:
- Một năm sau, chỉ là Ma độc hoàn toàn bị tịnh hóa mà thôi! Đừng quên, hiện tại ta vẫn chỉ là một cái hồn thể dựa vào máu huyết cùng thân thể của ngươi mà tồn tại! Ta muốn hoàn toàn khôi phục, còn cần huyền đan Bá Hoàng trở lên, bảy mươi cân Tử Mạch Thần Tinh, cùng với U Minh Bà La Hoa... Những thứ này ngươi sẽ không quên chứ!
- Ta đương nhiên không quên.
Vân Triệt vội vàng nói:
- Ý của ta là, sau khi Ma độc hoàn toàn tịnh hóa, có phải là ngươi có thể tùy ý sử dụng huyền lực?
-... Không sai.
Mạt Lỵ trả lời, âm thanh không có chút tình cảm nào:
- Ngươi chuẩn bị đến thời điểm trắng trợn không kiêng dè mượn dùng sức mạnh của ta sao?
- Cái kia không phải.
Vân Triệt nói:
- Ta đang nghĩ, có phải lúc ấy ngươi sẽ tự mình đi tìm kiếm Tử Mạch Thần Tinh cùng U Minh Bà La Hoa hay không... Dù sao ngươi cũng lợi hại như vậy, nhất định tìm kiếm so với ta nhanh hơn nhiều lắm.
- Không thể.
Mạt Lỵ lãnh đạm trả lời:
- Hồn thể của ta cũng không phải đơn giản phụ thuộc vào ngươi, mà là cùng mạch máu của ngươi liên kết, trước khi ta đúc lại thân thể, không thể cách ngươi quá xa, cũng không thể cách ngươi quá lâu! Bằng không, hồn lực sẽ bị suy nhược.
- Vậy thì tốt.
Vân Triệt thở nhẹ một hơi.
Mạt Lỵ:
-??
- Ta sợ một năm sau, ta tỉnh lại từ trong giấc ngủ, ngươi đã lặng lẽ rời đi. Nói như vậy... Ta nhất định sẽ rất cô đơn, cùng khổ sở.
Vân Triệt nhìn về phía trước, chầm chậm nói.
Mạt Lỵ cười gằn:
- Chẳng lẽ ngươi còn thật sự vọng tưởng lời nói cua gái này có hiệu lực ở trên người ta sao?
- Hừ, sau khi ta hoàn toàn khôi phục, ta sẽ lập tức đi ngay. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không lặng yên không một tiếng rời đi, trước khi đi ta sẽ đáp ứng ngươi, mang tinh thần huyền kỹ truyền thụ cho ngươi... Dù sao, ta cũng là sư phụ của ngươi, cũng là ngươi cứu mệnh của ta.
- Đến lúc đó, bất luận Huyễn Yêu Giới cũng được, Thiên Huyền Đại Lục cũng được, sẽ không có người nào là địch thủ của ngươi. Ngươi có thể tiêu dao hậu thế, muốn uy phong liền có uy phong, muốn ai cúi đầu người đó nhất định phải cúi đầu, muốn bao nhiêu nữ nhân liền có bấy nhiêu nữ nhân... sau đó chúng ta không ai nợ ai, cũng không gặp nhau nữa.
"..."
Gió đêm xông tới mặt, mang theo chút mát mẻ. Mạt Lỵ nói cho hắn biết: Khi nàng hoàn toàn khôi phục, có thể để cho hắn vô địch thiên hạ... Đây là bốn chữ giống như mộng ảo, nhưng từ trong miệng Mạt Lỵ nói ra, lại chính là chân thực không có giả dối, nhưng nó không khiến Vân Triệt lộ ra nụ cười hoặc là sắc mặt vui mừng, hắn không nói gì thêm, đón gió bay thẳng về hướng Bắc, bất tri bất giác, đã rời khỏi phạm vi Yêu Hoàng thành.