.
._296__2" class="block_" lang="en">Trang 296# 2
Chương 592: Minh Vương hiện thân
Ầm!!
Một tiếng vang thật lớn nổ tung ở dưới màn đêm tĩnh mịch, một cỗ khí lãng so với gió bão còn muốn mãnh liệt hơn phóng ra chung quanh mà đi, Phượng Hoàng Chi Diễm nóng bỏng phóng lên tận trời, thiêu đốt bên trong trời đất, chiếu rọi ra khuôn mặt hai người.
- Là... Ngươi!!
Mặc dù Huy Nhiễm bị Vân Triệt dùng một kiếm đánh bay nhưng hắn lập tức đứng vững, có điều hai tay kịch liệt chết lặng, cơ bắp trên cánh tay không ngừng run rẩy. Nhìn thấy người bỗng nhiên xuất hiện là Vân Triệt, bên trong hai mắt của hắn đột nhiên phóng xuất ra kỳ quang, sau khi hai mắt sáng lên, hắn nhanh chóng quét mắt về phía sau Vân Triệt.
- Ha ha, không cần khẩn trương, chỉ có một mình ta.
Vân Triệt nâng Kiếp Thiên Chu Ma Kiếm lên, không nhanh không chậm nói. Vừa rồi hắn dùng nhất kiếm đánh bay Huy Nhiễm, nhưng hắn cũng bị lực lượng của Huy Nhiễm cưỡng ép chấn khai, mặc dù nhìn lên trên là hắn chiếm thượng phong... Nhưng Huy Nhiễm lại dùng cánh tay đỡ được trọng kiếm của hắn!
Huyền lực của Bá Hoàng cảnh cấp tám, lại có thêm huyền công cường đại khiến thực lực của hắn mạnh đến đáng sợ.
Vân Triệt khiến ánh mắt Huy Nhiễm quận vương ngưng tụ:
- Ngươi tới nơi này làm gì?
- Đến tìm cái chết sao!
- Muốn chết? Ha ha ha ha!
Vân Triệt khinh miệt cuồng tiếu:
- Chỉ bằng một cái phế vật bị ta dùng ba chiêu đánh bại, cũng xứng ở trước mặt ta nói hai chữ này sao?
Huy Nhiễm là một người cực kỳ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu người, mà dạng người này cũng rất dễ dàng bị chọc giận. Quả nhiên, Vân Triệt chỉ hời hợt nói một câu, khí thế toàn thân Huy Nhiễm lập tức kích động sôi trào lên, đôi mắt càng đỏ như ác quỷ đến từ địa ngục:
- Vân... Triệt! Nhìn bản Vương tay không xé ngươi thành thịt nhão!!
Sau khi đại điển kết thúc, Hoài Vương đã chính miệng nói với hắn cho dù muốn Vân Triệt chết, cũng không nên tùy tiện xuống tay với hắn. Nhưng tối nay hắn lại xuất hiện ở địa phương tuyệt không cho phép ngoại nhân xuất hiện, còn mở miệng vũ nhục hắn… thì vô luận tối nay như thế nào, hắn cũng phải giết chết Vân Triệt!
Vân Triệt khinh miệt, giơ một ngón ngón tay lên:
- Chậc chậc, ngươi thật không xứng là tiểu vương gia của Hoài Vương phủ. Cha ngươi cùng gia gia ngươi muốn ngươi ở nơi này canh chừng chuyện ngoài ý muốn, nếu ngươi thật sự động thủ với ta, hắc, ngươi không sợ động tĩnh nơi này truyền đến Yêu Hoàng thành sao? Đến lúc đó toàn bộ người Yêu Hoàng thành sẽ tới nơi này tìm hiểu thực hư, nói không chừng kế hoạch giết Tiểu Yêu Hậu của các ngươi sẽ phải dẹp đi.
Huy Nhiễm vốn nộ khí bộc phát, muốn động thủ với Vân Triệt nhưng sau khi nghe hắn nói xong, con ngươi bỗng nhiên rụt lại... Hắn chấn kinh vì Vân Triệt nói ra mục đích của Hoài Vương phủ bọn hắn, càng khiếp sợ khi hắn nói tới hai chữ"Gia gia"!
Gia gia của hắn chính là Minh Vương... Đây cũng là bí mật cùng át chủ bài cực kỳ lớn của Hoài Vương phủ hơn một trăm năm qua! bí mật chưa bao giờ bị nhìn thấu!
Vậy mà tối nay lại bị cái tên Vân Triệt này... Một lời hô lên.
Giờ phút này, đừng nói là hắn, xem như Hoài Vương nghe thấy lời này cũng chấn động trong lòng.
Đối với Vân Triệt mà nói, đầu tiên hắn vì chọc giận Huy Nhiễm, phía sau là thừa dịp hắn bị chọc giận mà thăm dò, sắc mặt cùng ánh mắt Huy Nhiễm biến hóa, cũng làm cho Vân Triệt chấn động trong lòng... Bởi vì phản ứng của Huy Nhiễm, chứng minh suy đoán đáng sợ liên quan tới"Minh Vương” đã thành hiện thực!
Minh Vương xuất thủ, nếu Tiểu Yêu Hậu gặp gỡ... Chính là thập tử vô sinh!
Tuyệt không thể chờ đợi thêm nữa.
Mà Huy Nhiễm đứng phía trước hắn cũng đã sát khí ngút trời:
- Ngươi biết quá nhiều... Vậy thì nhất định phải chết!
Ầm!!
Núi đá xung quanh Huy Nhiễm ầm ầm nổ tung, mặt đất băng liệt, theo ngọn lửa màu đen trên người hắn dấy lên, một cái xiềng xích đen kịt cũng bị hắn nắm trong tay, hai đầu dây xích, là hai quả cầu gai mọc đầy gai nhọn!
Lưu Tinh Chùy... Vẫn là lưu tinh song chùy!
Lưu Tinh Chùy là một loại vũ khí có lực sát thương cực lớn, nhưng điều động nó lại rất là khó. Lấy thể chất cùng cự lực của Huy Nhiễm, Lưu Tinh Chùy ở trên tay hắn, có thể phát huy ra uy lực như ác mộng.
- Cẩn thận một chút, mỗi cái lưu tinh song chùy của hắn, có trọng lượng không thấp hơn mười vạn cân!
Mạt Lỵ cảnh cáo nói.
Một cái không dưới mười vạn cân, hai cái cộng lại, gần như không thấp hơn trọng lượng của Kiếp Thiên Chu Ma Kiếm trong tay hắn!
- Yên tâm... hiện tại ta cũng không có thời gian lãng phí ở trên người hắn!
Vân Triệt thấp giọng nói, Mạt Lỵ vừa mới nói xong, cánh tay Huy Nhiễm đã hất lên, một cái Lưu Tinh Chùy mang theo ngọn lửa màu đen hướng về phía Vân Triệt hung hăng bay tới... không gian kịch liệt vặn vẹo, toàn bộ thổ địa phía dưới điên cuồng hạ xuống, những cự thạch ngàn cân chung quanh càng bị phá mở như là bọt biển.
Nếu bị một chùy này đánh trúng, cho dù lấy thể chất của Vân Triệt, cũng không nhất định chịu nổi.
Ánh mắt Vân Triệt ngưng tụ lại, bước chân triệt thoái về phía sau, không tránh không né, dùng nhất kiếm đập lên Lưu Tinh Chùy.
Ầm!!!!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, bước chân Vân Triệt lui lại, hai tay nắm Kiếp Thiên Chu Ma Kiếm ẩn ẩn run lên, nhưng khóe miệng lại lộ ra vẻ đắc ý... Lưu Tinh Chùy mang theo khí thế khủng bố của Huy Nhiễm, bị nhất kiếm đập bay lên trên không, mặt ngoài của nó còn bị lõm xuống một cái lỗ.
- Cái... gì!
Sắc mặt Huy Nhiễm đột biến, Lưu Tinh Chùy của hắn dùng"Viêm Ma Tồi Tâm Thiết" trong trung tâm dung nham chế tạo, có lực phá hủy núi non, từ khi hắn có thể tự do khống chế nó, phía dưới Đế Quân, không có người nào dám chính diện đối ứng. Một chùy này là dưới cơn thịnh nộ của hắn, trọn vẹn dùng tám thành lực lượng, hắn vốn cho rằng thời điểm va chạm với trọng kiếm của Vân Triệt, hắn sẽ lập tức nhìn thấy hai cánh tay của Vân Triệt bị chấn nát, nhưng nằm mộng cũng nghĩ không ra... hắn lại bị nhất kiếm đánh bay.
Sau khi chấn kinh, Huy Nhiễm càng giận dữ, nhưng lúc này trọng kiếm của Vân Triệt đã mang theo Phượng Hoàng Chi Hỏa bỗng nhiên oanh đến, hai mắt hắn trừng lên, gầm to một tiếng, hắc hỏa bộc phát, song chùy vung lên, giống như hóa thành hai tôn Viêm Ma đến từ địa ngục đánh về phía trước.
- Đi... Chết... Đi!!!
Ầm!!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, khiến toàn bộ mây đen trên trời bị đánh tan, ngàn trượng đại địa bị triệt để nhấc lên, ngọn lửa màu đen càng là che khuất bầu trời, hình ảnh kinh khủng giống như ngày tận thế hàng lâm... Ở phía dưới luồng lực lượng này, Phượng Hoàng Chi Hỏa bao vây lấy trọng kiếm bị phá toái thành vô số mảnh vụn, tiếp theo hoàn toàn biến mất.
Đồng dạng biến mất, còn có thân ảnh của Vân Triệt.
Lấy vị trí Huy Nhiễm đứng làm trung tâm, một cái hố sâu một mực lan tràn ra bên ngoài ngàn trượng, trên không không ngừng có đá vụn, hắc hỏa rơi xuống, Huy Nhiễm nắm lấy Lưu Tinh Chùy, ánh mắt vô cùng trầm thấp, ròng rã năm hơi qua đi, hắn mới phản ứng lại, vừa rồi bị nổ nát chỉ là Huyền Cương của Vân Triệt!
Mà Vân Triệt đã thừa cơ xông vào cửa vàoKim Ô Lôi Viêm cốc phía sau hắn.
Hắn quay người nhìn về phía lối vào Kim Ô Lôi Viêm cốc, lại không có đuổi vào theo, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
- Ngớ ngẩn... Lấy tốc độ của ngươi, muốn đào tẩu, bản vương thật là không thể giết chết ngươi! Nhưng ngươi lại muốn đi chịu chết...
- Vậy thì trở thành tế phẩm chôn cùng Tiểu Yêu Hậu đi!!
—— —— —— —— —— —— ——
Kim Ô Lôi Viêm cốc, khu vực trung tâm.
- Thải Y công chúa, từ biệt một trăm năm mươi năm, từ khi chia tay đến giờ ngươi vẫn không có vấn đề gì chứ. Không đúng, hình như hiện tại nên xưng hô ngươi là... Tiểu Yêu Hậu!
Nam nhân đứng nói chuyện có dáng người trung niên, tướng mạo nho nhã, sắc mặt còn có chút tái nhợt, cả người nhìn như một thư sinh suy nhược. Nhưng toàn thân cao thấp, lại phóng thích ra một loại cảm giác áp bách kinh khủng tới cực điểm.
Bốn phía Kim Ô Lôi Viêm cốc là thế giới của hỏa diễm, lôi điện tê minh, mỗi một góc nhỏ đều tràn đầy bão tố như vậy. Nhưng chung quanh thân thể của hắn, lại an tĩnh đến đáng sợ, nhìn không thấy một tia hỏa diễm cùng lôi điện nào, thậm chí không có một tia không khí lưu động, tóc của hắn, góc áo, đều không nhúc nhích tí nào... Giống như không gian chung quanh hắn, ở dưới khí tràng đáng sợ kia hoàn toàn ngưng kết.
Hắn mặc một thân áo bào đỏ, nhìn lên chừng ba mươi tuổi, đứng ở phía trước Hoài Vương, tựa hồ so với Hoài Vương còn muốn trẻ hơn một điểm. Mà Hoài Vương không để bất luận kẻ nào vào mắt, khiến người người sợ hãi, chẳng những đứng thẳng ở phía sau hắn, hơn nữa mặt mày còn rất cung kính.
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu nhìn chòng chọc vào người này, sắc mặt cùng ánh mắt biến hóa, hiện rõ ra nội tâm nàng đang khiếp đảm và hoảng sợ.
Sau khi nhận được kết quả ảm đạm trong Kim Ô tổ địa, bị Kim Ô hồn linh trục xuất. Nàng không có ảm đạm quá lâu, liền cấp tốc trở về, bởi vì nàng rõ ràng nếu Hoài Vương đoán được hướng đi của nàng, hắn sẽ biết khai thác hành động này như thế nào, đồng thời trong lòng cũng có dự cảm không tốt... Kim Ô Lôi Viêm cốc chỉ có một cửa vào, không có cửa ra, cách duy nhất để người tiến vào Kim Ô Lôi Viêm cốc đi ra ngoài, chính là sau mười hai canh giờ bị cưỡng ép bài xuất.
Mà nếu Yêu Hoàng ấn tỷ có thể cưỡng ép mở ra phong ấn, tự nhiên cũng có phương pháp để người Yêu Hoàng tộc cưỡng ép rời đi... Chỉ là, nàng cần trở lại vị trí lúc trước bản thân tiến vào.
Thời điểm nàng bay trở về khu vực trung tâm Kim Ô Lôi Viêm cốc, nàng liền nhìn thấy Hoài Vương... Đối với sự xuất hiện của Hoài Vương, nàng đã sớm có chuẩn bị, cũng không thấy ngoài ý muốn chút nào. Nhưng nàng nằm mộng cũng không nghĩ ra, người kia lại tiến vào cùng Hoài Vương!
Người này đã mai danh ẩn tích ròng rã một trăm năm mươi năm, không thấy tăm hơi!
- Minh... Vương!
Bộ ngực Tiểu Yêu Hậu kịch liệt chập trùng. Người này bỗng nhiên xuất hiện lại đi cùng Hoài Vương nên nàng không ngây thơ cho rằng hắn tới nghênh đón mình. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, nàng đã hiểu ra rất nhiều chân tướng trước kia nàng không thể hiểu.
- Một trăm năm mươi năm không gặp nhưng hình dáng của công chúa điện hạ vẫn một chút không thay đổi.
Minh Vương một mặt thanh đạm mà nhu hòa mỉm cười, nếu như không phải cỗ khí tràng kia khiến người ta kinh hãi, thì bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn mỉm cười cũng đều cảm thấy nó như một làn gió xuân ấm áp:
- Đáng tiếc, công chúa điện hạ lại có huyết mạch Yêu Hoàng thuần chính nhất, coi như mạnh mẽ khóa lại nguyên âm, để cho thân thể của mình bảo trì trạng thái thiếu nữ, nhưng cảm giác huyết mạch phản phệ vẫn là không dễ chịu, thật khổ cho ngươi đã chịu đựng nhiều năm như vậy. Mặc dù Tiểu Yêu Hoàng chết sớm, nhưng nam nhân Huyễn Yêu giới vẫn còn rất nhiều, tùy tiện tìm nam nhân phá đi nguyên âm, thư thư sống trăm năm có phải tốt hơn không, ha ha ha ha ha ha!
Minh Vương cùng Hoài Vương đồng thời cười như điên, ngôn ngữ cực kỳ làm nhục, để cho từng tia huyễn tưởng sau cùng của Tiểu Yêu Hậu hoàn toàn biến mất, ánh mắt của nàng vẫn nhìn chòng chọc vào Minh Vương... Nhìn chằm chằm vào người mà phụ hoàng nàng khi còn sống cực kỳ tín nhiệm cùng coi trọng, mình cũng đã từng rất là kính trọng hắn, phẫn nộ trong lòng tựa như một núi lửa tòa điên cuồng nổ tung.
Nàng biết huyền lực của Minh Vương có bao nhiêu đáng sợ... Năm đó, hắn là người gần với Yêu Hoàng cùng Yêu Vương nhất.
Mà bây giờ, Yêu Hoàng cùng Yêu Vương đã không ở nhân thế, thực lực của hắn, chính là không người có thể địch lại trong Huyễn Yêu giới! Một trăm năm mươi năm không thấy, thực lực của hắn lại càng tăng lên trên diện rộng, bị huyền khí của hắn khóa chặt, cho dù là Tiểu Yêu Hậu cũng cảm thấy toàn thân băng lãnh, tim đập nhanh.
- Minh Vương, ngươi ẩn núp thật sâu!
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu như hàn kiếm, cánh tay nắm lấy Yêu Hoàng tỷ đã dấy lên ngọn lửa màu vàng kim.