Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 593 - Chương 594: Trực Diện Minh Vương

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_594" class="block_" lang="en">Trang 297# 2

 

 

 

Chương 594: Trực diện Minh Vương



- Hắc!

Nắm Yêu Hoàng tỷ trong tay, hai mắt Minh Vương hơi nheo lại, lộ ra vẻ bình thản, nhưng vẫn khiến cho người nhìn có cảm giác cực không thoải mái.

- Quả nhiên đúng như phụ vương dự đoán.

Hoài Vương không công kích Tiểu Yêu Hậu nữa, mà ung dung đi tới bên người Minh Vương, tuy trên người đầy rẫy vết thương, nhưng cười cực kỳ thích ý.

- Mục đích của ngươi... Là Yêu Hoàng tỷ!

Tiểu Yêu Hậu che ngực, tuy sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng sát khí thấu xương lại làm cho không gian chung quanh hoàn toàn ngưng tụ.

Huyền giả cấp thấp dùng nhẫn không gian cất giữ bảo vật. Đến cấp bậc Đế Quân, người ta có thể mở ra tiểu không gian của chính mình, mang đồ vật trọng yếu đặt vào trong không gian nhỏ đó, vừa không dễ dàng mất như nhẫn không gian, vừa không bị người khác cướp đi.

Bởi vì cướp đoạt tiểu không gian của một người, so với giết chết hắn khó hơn rất nhiều... Mà nếu thật sự giết người này, tiểu không gian của hắn cũng sẽ sụp đổ theo, đồ vật bên trong hoặc là bị không gian xé rách, hoặc là rơi vào bên trong kẽ hở không gian, không bao giờ xuất hiện nữa.

Minh Vương vẫn không có tự mình động thủ, trái lại để Hoài Vương ra tay, chính là muốn ép Tiểu Yêu Hậu toàn lực đối phó Hoài Vương, thời điểm nàng phân tâm chống đỡ thì đoạt tiểu không gian của nàng... cướp lấy Yêu Hoàng tỷ!

- Ngươi phải cảm tạ nó, bởi vì nó đã giúp ngươi sống đến hiện tại.

Minh Vương nâng Yêu Hoàng tỷ lên, âm thanh bình tĩnh như nước, lại làm cho người nghe khiếp đảm:

- Bản vương biết, người của Yêu Hoàng tộc có nó ở bên, nếu như gặp phải nguy cơ liên quan đến sinh mệnh, nó sẽ tự mình lấy Yêu Hoàng huyết của ngươi, đến giúp ngươi huyết độn, thậm chí để ngươi trực tiếp rời khỏi Kim Ô Lôi Viêm Cốc, đánh đổi chỉ là tổn thất một ít tinh huyết mà thôi!

- Bản vương vì ngày này mà đợi chờ quá lâu... Làm sao có khả năng cho ngươi cơ hội như vậy!!

Minh Vương nắm chặt Yêu Hoàng tỷ ở trong tay, khuôn mặt vốn là bình thản, rốt cục cũng trở nên dữ tợn.

Sắc mặt Tiểu Yêu Hậu xuất hiện vẻ trắng xám trong chớp mắt, nàng cắn răng trầm giọng nói:

- Ngươi... Vì sao lại biết bí mật Yêu Hoàng tỷ!

- Ha ha ha ha!

Hoài Vương tùy ý cười to lên:

- Tiểu Yêu Hậu, đồ vật phụ vương ta biết đến, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi nhiều! Thậm chí có một ít bí mật của Yêu Hoàng tộc, mà ngay cả ngươi cũng không biết, mà phụ vương ta lại rõ rõ ràng ràng!

- Bản vương cũng không ngại nói cho ngươi biết. Bỗng nhiên đại điển gián đoạn, bản vương có hoài nghi mục đích của ngươi, nhưng không có manh mối quá sáng tỏ, còn phụ vương ta lại rõ rõ ràng ràng biết hướng đi của ngươi... Bởi vì phụ vương ta biết lấy Yêu Hoàng huyết thôi thúc Yêu Hoàng tỷ, là có thể mạnh mẽ mở huyền trận phong tỏa Kim Ô Lôi Viêm Cốc ra để tiến vào bên trong. Ở bên trong Kim Ô Lôi Viêm Cốc, cũng có thể dựa vào Yêu Hoàng tỷ mạnh mẽ rời đi.

Tiểu Yêu Hậu:

"..."

- Không thể không nói, sau khi Tiểu Yêu Hậu ngươi lấy được Yêu Hoàng tỷ liền trực tiếp gián đoạn đại điển, trước tiên đi tới thức tỉnh huyết thống, thực sự là lựa chọn cao minh, nếu không phải là phụ vương chỉ điểm, bản vương cũng thật không nghĩ tới, coi như đoán được thì cũng không kịp... Nếu ngươi thật sự thức tỉnh huyết thống, đối với bản Vương mà nói, lại có thêm một cái phiền phức to lớn.

- Nhưng đáng tiếc...

Trên mặt Hoài Vương lộ ra vẻ trào phúng:

- Tiểu Yêu Hậu, ngươi chung quy chỉ là một nữ tử! Mà nếu nữ nhân dám thức tỉnh huyết mạch Kim Ô, hậu quả chỉ có thể là chết! Xưa nay Yêu Hoàng đều là nam giới, vì lẽ đó từ xưa tới nay chưa từng có ai biết điểm này, ngay cả người có huyết thống Yêu Hoàng như ngươi cũng không biết... có điều phụ vương ta lại biết rõ rõ ràng ràng! Ngươi đi tới nơi này, không những không thể toại nguyện... Trái lại còn đưa cho chúng ta một cái đại lễ!

- Một nữ nhân đáng thương như ngươi, làm sao có khả năng là đối thủ của phụ vương ta!

Tiểu Yêu Hậu nắm chặt hai tay, khuôn mặt cùng đôi môi trắng xám thành một mảnh, nhưng hai mắt vẫn che kín ánh lửa màu vàng óng... đúng vào lúc này, sự phẫn nộ cùng huyền lực của nàng, tăng lên tới cực hạn.

- Không có Yêu Hoàng tỷ, bất luận là huyết độn hay không gian độn cũng không làm được..., ngươi đã không có bất kỳ khả năng sống sót nào rời đi rồi.

Minh Vương cười híp mắt hướng về phía Tiểu Yêu Hậu xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay nhiều thêm một đoàn hắc sắc hỏa diễm đang lay động:

- Ngươi đã có thể an tâm đi chết... trên đường đến hoàng tuyền, đừng quên giúp bản vương vấn an phụ hoàng cùng hoàng đệ đáng thương của ngươi... nha?

Bỗng nhiên âm thanh của Minh Vương dừng lại, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn về phía nam, tiếp theo nở nụ cười:

- Ồ? hình như có một con chuột con xông tới. Thải Y công chúa, xem ra vận khí của ngươi không tệ, trước khi chết, còn có người đi theo chôn cùng.

Thời điểm âm thanh của Minh Vương hạ xuống thì Hoài Vương cùng Tiểu Yêu Hậu mới cảm giác được một luồng khí tức đang tới gần, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh... Tuyệt đối là tốc độ của cấp bậc Đế Quân, nhưng khí tức truyền đến lại thấp dị thường... Chỉ có Thiên Huyền Cảnh mà thôi! Tối đa, cũng chỉ là Thiên Huyền Cảnh cảnh đỉnh cao.

Khí tức Thiên huyền đỉnh cao, tốc độ cấp bậc Đế Quân, lại rõ ràng là một người... Mà người như vậy, bất kể là Tiểu Yêu Hậu, hay là Hoài Vương, bình sinh chỉ thấy quá một cái... Hơn nữa theo luồng khí tức này càng ngày càng gần, bọn họ cũng không xa lạ gì!

- Lẽ nào là...

Đột nhiên Hoài Vương quay đầu, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin.

Nguyên tố nơi này cực kỳ dao động, tốc độ hút lấy khí tức thiên địa của Đại Đạo Phù Đồ Quyết cũng tự nhiên xa hơn ngoại giới, vì lẽ đó từ lúc Vân Triệt tiến vào địa phương này một đường bay tới khu vực trung tâm, từ đầu tới cuối đều duy trì ở trạng thái cực hạn, không những không có một chút mệt mỏi nào, mà còn không có tiêu hao quá to lớn.

Lúc Hoài Vương phát hiện Vân Triệt thì Vân Triệt cũng vững vàng khóa chặt vị trí của Tiểu Yêu Hậu...

Phù!!

Một trận cuồng phong thổi qua, tàn ảnh biến mất, bóng người Vân Triệt vững vàng đứng ở phía trước Tiểu Yêu Hậu, nhìn thấy Tiểu Yêu Hậu không chết, hơn nữa bị thương cũng không có, trái tim của hắn đã hạ xuống hơn nửa trong nháy mắt.

- Vân... Triệt!

Trước là khó có thể tin được, nhưng giờ khắc này, khuôn mặt Vân Triệt đã rõ rõ ràng ràng xuất hiện ở trong tầm mắt. Tròng mắt Hoài Vương xuất hiện một sát na phóng to, tiếp theo cổ họng của hắn tràn ra sự khiếp sợ trầm thấp và mang theo oán hận cùng sát khí sâu sắc.

Mà phản ứng như gặp đại địch của hắn, đã chứng minh Vân Triệt trở thành một đạo bóng tối bên trong tâm hồn hắn.

- Ồ?

Minh Vương nhất thời liếc mắt. Bất ngờ xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi, có huyền lực hoàn toàn không hợp tốc độ, đã làm cho Minh Vương sản sinh ra hứng thú với người trẻ tuổi trước mắt này, Hoài Vương hô lên cái tên kia, để hứng thú của hắn nhất thời mấy lần, hắn híp hai mắt lại chầm chậm quét ở trên người Vân Triệt ba cái.

- Sao ngươi biết tới nơi này!

Không thể nghi ngờ Vân Triệt bỗng nhiên xuất hiện khiến Tiểu Yêu Hậu giật nảy cả mình, trong lòng càng nhiều ra một tầng mây đen... Bởi vì hắn xuất hiện ở đây, Minh Vương cùng Hoài Vương sẽ không thể thả hắn sống sót rời đi!

- Há, buổi tối đi ra hóng gió, chợt phát hiện phong ấn lối vào Kim Ô Lôi Viêm Cốc biến mất, vì lẽ đó liền hiếu kỳ tiến vào xem một chút.

Vân Triệt một mặt ung dung thoải mái nói, giống như không có ý thức đến nguy hiểm. Hắn nói như thế, tự nhiên là vì thả lỏng cảnh giác của Minh Vương cùng Hoài Vương... Nếu để cho bọn họ biết hắn đã thông báo cho Vân Khinh Hồng chuyện phong ấn mở ra thì bọn họ sẽ cực kỳ quyết đoán ra tay...

Cục diện trước mắt, có thể kéo dài một tức thời gian sẽ thêm một phần hi vọng... Vân Khinh Hồng đã ý thức được Minh Vương mới là nhân vật chân chính giờ trò quỷ phía sau, cho nên sẽ không một mình đi tới, mà mang theo một đội cường giả đủ để đối kháng cùng Minh Vương!

Chỉ cần kéo dài tới lúc ấy, nguy cơ của Tiểu Yêu Hậu liền có thể giải trừ.

- Ngu xuẩn!

Đương nhiên Tiểu Yêu Hậu sẽ không tin tưởng lời Vân Triệt nói, tốc độ giống như sấm sét của hắn lúc trước, đã bại lộ hắn lo lắng, nàng thấp giọng nói:

- Nhanh cút khỏi nơi này, bất luận phát sinh cái gì... cũng không được quay đầu lại!

Lúc Tiểu Yêu Hậu nói chuyện ngọn lửa trên người đã vọt lên cao mấy chục trượng. Vân Triệt kinh ngạc nhìn Tiểu Yêu Hậu một chút... Tiểu Yêu Hậu làm cho người ta có cảm giác nàng là người không có chút tình cảm nào, lại biết nỗ lực ngăn cản Minh Vương cùng Hoài Vương, để cho mình rời đi...

hóa ra nàng cũng không lạnh như vẻ bề ngoài...

Nhưng hiển nhiên, ý tưởng của nàng không thể thành sự thực. Vân Triệt nhún vai, nói:

- Ta vẫn nên tiết kiệm sức thì hơn... ngay cả ngươi cũng không trốn được thì ta càng không thể.

-... Ngu xuẩn! Tại sao lại ngu đến mức tự đi tìm cái chết!

Tiểu Yêu Hậu hung tợn nói. Rõ ràng khuôn mặt non nớt như hài đồng nhưng lại tràn ngập sự phẫn nộ cùng trầm thấp.

- Ồ... hóa ra ngươi chính là Vân Triệt.

Minh Vương đánh giá Vân Triệt xong, trên mặt lộ ra ý cười.

Vân Triệt xoay người lại, nhìn Minh Vương, tựa như cười mà không phải cười nói:

- Minh Vương đại danh đỉnh đỉnh lại biết tên tại hạ, khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh.

Hoài Vương lạnh rên một tiếng, vừa muốn tiến lên nói chuyện, bỗng nhiên mặt cứng đờ... Bởi vì trong lời Vân Triệt nói, rõ ràng nhắc tới...hai chữ"Minh Vương"!!

Chuyện gì thế này... Hắn làm sao biết"Minh Vương"! ngay cả người Yêu Hoàng thành, cũng đã hơn trăm năm không nhìn thấy hắn, hầu như đều quên sự tồn tại của hắn, Vân Triệt mới đến Yêu Hoàng thành ba tháng... Vì sao lại hô lên hai chữ"Minh Vương"!

Trên mặt Tiểu Yêu Hậu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ồ?

Nhất thời hai mắt Minh Vương híp lại thành hai khe hở, trong khe hở bắn ra ánh mắt không thể dao động rơi vào người Vân Triệt:

- Thú vị, ngươi lại nhận ra bản vương.

- Đương nhiên là nhận ra.

Vân Triệt ôm ngực, đối mặt với tồn tại có thực lực có một không hai Huyễn Yêu giới, đủ sức để một tay che trời, tâm cơ lòng dạ càng là sâu không lường được, nhưng hắn vẫn không có chút sợ hãi, trái lại cười híp mắt nói:

- Ta không chỉ biết ngươi là Minh Vương, ta còn biết...

- Trăm năm trước ngươi cấu kết Thiên Uy Kiếm Vực người hại chết tiên Yêu Hoàng... Càng là ngươi... Tự tay giết chết Tiểu Yêu Hoàng!!

Không thể nghi ngờ lời Vân Triệt nói như sấm nổ bên tai, khiến toàn thân Tiểu Yêu Hậu run bần bật, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, ánh mắt xuất hiện sự hoảng hốt trong chớp mắt... một vệt khiếp sợ không kịp che giấu rõ ràng hiện lên trong con ngươi của Hoài Vương. Ngay cả Minh Vương, vốn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, cũng xuất hiện sự rung chuyển.

Lông mày Vân Triệt nhất thời chìm xuống... Cái suy đoán này, cũng hoàn toàn trở thành hiện thực.

- Ngươi đang chọc giận hắn? huyền lực của cái tên này đã đạt đến Quân Huyền cảnh cấp mười! Hắn muốn giết ngươi, một đầu ngón tay cũng đủ rồi!

Mạt Lỵ trầm giọng nói.

"..."

Ở trong thế giới mà Thần Huyền chỉ là truyền thuyết thì Quân Huyền cảnh cấp mười chính là huyền giả tối cao! Bất luận là ở Thiên Huyền Đại Lục hay là Huyễn Yêu giới thì đó cũng là đế vương nhìn xuống toàn bộ thiên hạ! có thể nói đó là thần trong nhân loại!

Trong dĩ vãng Vân Triệt cũng không dám nghĩ qua, chính mình sẽ... đối mặt với cường giả bực này nhanh như thế... Một người chân chính vô địch thiên hạ!

Vân Triệt hít một hơi, trả lời Mạt Lỵ:

- Đương nhiên không phải là ta muốn làm hắn tức giận... Ngươi phải biết, hiếu kỳ là một trong những nhược điểm lớn nhất của nhân loại! Phía trên thế giới này, đồ vật có thể làm cho đám nhân vật như Minh Vương hiếu kỳ cực nhỏ, nhưng lời ta nói vừa rồi, đủ để hắn nổi lên hứng thú truy hỏi!!

- Mỗi khi nói nhiều hơn một câu, sẽ có thêm một phần hy vọng chạy thoát!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment