Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 599 - Chương 600: Vô Tận Dung Nham.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_600" class="block_" lang="en">Trang 300# 2

 

 

 

Chương 600: Vô tận dung nham.



Sóng khí nóng rực trên bầu trời Tử Vong Chi Hải so với huyền hỏa của một vị Bá Hoàng phổ thông toàn lực phóng ra còn còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần, Hỏa Linh du đãng trên bầu trời càng phóng thích ra khí tức Bá Huyền. Có người nói sâu trong Tử Vong Chi Hải còn thai nghén ra Hỏa Linh cảnh giới Quân Huyền.

Sau khi trơ mắt nhìn Vân Triệt cùng Tiểu Yêu Hậu rơi vào Tử Vong Chi Hải, thân hình Minh Vương liền đình chỉ lại, ống tay áo vung lên, mang theo Hoài Vương xuyên qua không gian, rời khỏi bầu trời Tử Vong Chi Hải lùi đến biên giới. Bởi vì thời gian lâu dài, cho dù mạnh như Hoài Vương, cũng khó có thể chịu đựng.

- Hừ! vậy mà để cho bọn họ chết rồi... Thực sự là lợi cho bọn họ quá rồi!

Rơi vào Tử Vong Chi Hải chắc chắn phải chết, tuyệt đối không có một tia khả năng còn sống. Bởi vì ngay cả cha của hắn rơi vào trong đó, nhiều nhất mười tức thời gian, cũng sẽ bị đốt thành tro tàn. Nhưng Hoài Vương không có quá nhiều khoái ý, trái lại còn nghiến răng nghiến lợi không cam lòng!

Bởi vì Vân Triệt cùng Tiểu Yêu Hậu nên bị hắn xâu xé hành hạ đến chết, nhưng khi hắn toàn lực ra tay lại không có giết bọn họ, trái lại để bọn họ có cơ hội tự mình kết thúc... Đặc biệt là Vân Triệt! tuy hắn chết rồi, nhưng sự tức giận ở trong lồng ngực hắn ròng rã một ngày lại không thể hoàn toàn phát tiết hết, để hắn cực kỳ khó chịu.

- Vừa nãy ngươi không thể giết bọn họ thì bản vương đã biết bọn họ sẽ lựa chọn kiểu chết này.

Minh Vương thản nhiên nói.

- Là hài nhi vô năng.

Hoài Vương cúi đầu trả lời.

- Thôi.

Hai mắt Minh Vương hững nhìn Tử Vong Chi Hải đang sôi trào, rồi chậm rãi cười gằn:

- Hôm nay đại điển thất bại thảm hại, nhưng lại là nhân họa đắc phúc! Yêu Hoàng tỷ trở về, để Tiểu Yêu Hậu cho chúng ta một cái cơ hội giết nàng! Vân Triệt xông tới, càng là một cái thu hoạch ngoài ý muốn! Đi vào Kim Ô Lôi Viêm Cốc, diệt vong ở Tử Vong Chi Hải, không có nửa điểm vết tích lưu lại, coi như phía sau hắn thật sự có một cái sư phụ hoặc là thế lực mạnh mẽ, cũng không thể nghĩ tới chúng ta.

- Đây đều là thiên ý... Là thiên giúp bộ tộc chúng ta!

- Không sai, đều là thiên ý!

Hoài Vương cười lớn một tiếng:

- Tiểu Yêu Hậu chết, trên đời này đã không còn huyết thống Yêu Hoàng! Sau này Huyễn Yêu giới, chính là thiên hạ của chúng ta! Chúc mừng phụ vương... Không, là chúc mừng bộ tộc chúng ta, rốt cục cũng thuận theo thiên ý, chưởng khống Huyễn Yêu giới!

- Không nên cao hứng quá sớm.

Minh Vương chậm rãi nói:

- Tiểu Yêu Hậu chết, chỉ là hồi kết của Yêu Hoàng nhất mạch. Con đường thành đế của ngươi còn có rất nhiều chướng ngại vật! Những gia tộc thủ hộ cùng với vương phủ tử trung với Yêu Hoàng tộc, đều là cản trở to lớn. Đặc biệt là Vân, Mộ nhị tộc, đúng như Vân Triệt nói, bọn họ cũng đã hoài nghi đến sự tồn tại của bản vương.

- Phụ vương yên tâm.

Hoài Vương làm ra một bộ tư thái đã tính trước tất cả:

- Lúc Tiểu Yêu Hậu còn tại vị, bọn họ đã bị áp chế đến mức can đảm vọng động cũng không có! Bây giờ Tiểu Yêu Hậu đã chết, bọn họ mất đi người tâm phúc, càng là năm bè bảy mảng, nói không chừng, còn có thể chen lấn lẫn nhau quy hàng Hoài Vương phủ chúng ta... nếu nói cản trở đáng để ta bụng, hừ, chỉ bằng một tên Vân Khinh Hồng tái sinh, còn không làm được cái gì!

Mặt Minh Vương không hề cảm xúc, chậm rãi gật đầu:

- Trong thời gian ngắn vi phụ vẫn không thể lộ diện như cũ, đường đã thuận lợi xây xong, cần làm gì loại bỏ chướng ngại vật cuối cùng, liền do ngươi quyết định. Nếu những này ngươi đều không làm được...

- Nhất định không để cho phụ vương thất vọng!

Không chờ Minh Vương nói xong, mặt Hoài Vương đã tràn đầy ngạo khí, nói như chém đinh chặt sắt.

Bỗng nhiên Minh Vương xoay người, lãnh đạm nhìn phía nam, trầm thấp nói:

- Người Vân gia cùng Mộ gia đã đi vào... Tổng cộng có mười hai người. Hừ, đội hình đầy đủ, nhưng đáng tiếc, quá trễ!

- Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì? Tránh bọn họ sao?

Hoài Vương hỏi, trong thần sắc không có một chút bất ngờ cùng hoảng loạn nào.

- Không cần.

Minh Vương nâng cánh tay lên, đem Yêu Hoàng tỷ nâng lên:

- Ngươi biết vì sao vi phụ nắm chắc dồn Tiểu Yêu Hậu vào chỗ chết, còn phải phí công sức cướp lấy Yêu Hoàng tỷ không?

Hoài Vương đáp:

- Phụ vương đã nói, người Yêu Hoàng tộc có Yêu Hoàng tỷ trên người, nếu như tao ngộ nguy hiểm đến tính mạng, Yêu Hoàng tỷ sẽ tự động dùng máu huyết Yêu Hoàng phát động huyết độn, hơn nữa loại lực lượng này có thể để người ta chạy ra bên ngoài Kim Ô Lôi Viêm Cốc... Mặt khác nếu như Tiểu Yêu Hậu tìm cơ hội chạy trốn, nàng sẽ dựa vào Yêu Hoàng tỷ trực tiếp thoát ly khỏi Kim Ô Lôi Viêm Cốc…

Nói tới chỗ này, Hoài Vương bỗng nhiên ngộ ra:

- Phụ vương, lẽ nào...

- Không sai.

Minh Vương nắm lấy Yêu Hoàng tỷ:

- Muốn thoát ly Kim Ô Lôi Viêm Cốc, phải có huyết thống Yêu Hoàng. Nhưng trong trí nhớ Tiểu Yêu Hoàng rõ ràng nói vương tộc nắm giữ huyết thống Yêu Hoàng mỏng manh cũng có thể phát động huyết độn! Chỉ có điều cần nhiều máu hơn một chút mà thôi.

- Nhưng bí mật này chỉ có phụ tử chúng ta biết mà thôi. Trong mắt thế nhân, muốn ra vào Kim Ô Lôi Viêm Cốc, chỉ có thể đợi phong ấn trọng sinh, sau đó bị mạnh mẽ đẩy ra, chứ không có phương pháp nào khác!

- Nếu như thế, phụ tử chúng ta lấy Yêu Hoàng tỷ trực tiếp thoát ly Kim Ô Lôi Viêm Cốc, sau đó ngươi hiện thân ở Yêu Hoàng thành, để cho mọi người đều biết khoảng thời gian này ngươi không có ở trong Kim Ô Lôi Viêm Cốc! sau khi tin tức Tiểu Yêu Hậu biến mất ở Kim Ô Lôi Viêm Cốc truyền ra, nếu hai nhà Vân Mộ dám nhằm vào ngươi, ngươi liền nhờ vào đó để bọn họ á khẩu không trả lời được, thậm chí trả đũa ngược lại!

Đột nhiên con mắt Hoài Vương sáng ngời, hầu như thấy được vẻ mặt khó coi đến cực điểm của Vân Khinh Hồng:

- Phụ vương anh minh!

- Tạm thời đợi nửa canh giờ.

Ánh mắt Minh Vương nhìn về phía Tử Vong Chi Hải lần thứ hai, thản nhiên nói.

Hoài Vương ngẩn ra:

- Lẽ nào phụ vương vẫn còn lo lắng sao... người rơi vào Tử Vong Chi Hải, tuyệt không có khả năng sống sót. Coi như là phụ vương cũng vậy...

- Hừ!

Minh Vương hừ nhạt một tiếng:

- Trên người tên Vân Triệt này có rất nhiều thứ quái dị! Ngươi toàn lực ra tay cũng không thể giết hắn, để vi phụ cảm giác người này không thể tính toán theo lẽ thường... Thậm chí để vi phụ có cảm giác nguy hiểm!

- Coi như Tiểu Yêu Hậu không chết, hắn cũng phải chết!

Minh Vương lạnh lùng nói:

- Tử Vong Chi Hải là dung nham do Kim Ô chi viêm nung nóng vạn năm! Coi như là Thần Huyền trong truyền thuyết, rơi vào trong đó cũng không thể sống quá một phút! bản vương sẽ chờ nửa canh giờ!

- Cũng coi như đó là tưởng thưởng vì hắn có thể làm cho bản vương có cảm giác nguy hiểm!

- Vâng.

Tuy rằng cảm thấy Minh Vương cẩn thận quá mức, thậm chí hoang đường, nhưng Hoài Vương không dám làm trái. Mà nửa cái canh giờ còn lâu mới đủ để Vân, Mộ hai nhà chạy tới nơi này.

————————————————

Rơi vào Tử Vong Chi Hải, kết quả duy nhất chính là hóa thành tro tàn —— bất kể đó là ai.

Tiểu Yêu Hậu nhắm hai mắt lại... Biến mất ở Tử Vong Chi Hải, ít nhất cũng tốt hơn phải chết ở trong tay Minh Vương, Hoài Vương. Chỉ là, mối hận ngập trời này không cách nào báo, ngay cả chân tướng, cũng vĩnh không người biết, toàn bộ Huyễn Yêu giới cũng sẽ rơi vào trong tay Hoài Vương phủ.

Nàng rất không cam lòng, nhưng giờ khắc này, lại cực kỳ bình tĩnh. Nàng không biết nàng đã tử vong hay vẫn nằm trong tay nam tử ôm nàng.

Nàng cảm giác được thân thể của chính mình đã hoàn toàn rơi vào trong dung nham, cảm giác nóng rực từ bốn phương tám hướng vọt tới, so với cảm giác nóng rực còn đáng sợ hơn, là hơi thở của cái chết. Nhưng khi thời gian trôi qua từng giây, nàng vẫn không có cảm giác được sinh mệnh biến mất, không có mất đi tri giác, chỉ có cảm giác chìm xuống là đặc biệt rõ ràng. Cảm giác nóng rực vẫn luôn tồn tại, nhưng từ đầu đến cuối không có mãnh liệt, cho dù thân thể của nàng đang trọng thương, cũng hoàn toàn có thể chịu đựng.

Tiểu Yêu Hậu nghi hoặc mở hai con mắt ra, lại phát hiện một đôi ánh mắt sáng ngời đang nhìn nàng. Vân Triệt nhếch miệng nở nụ cười:

- Hắc... Ngươi... Có phải là...ngươi cho rằng... Mình đã... Chết rồi phải không.

Mà trong tầm mắt, ngoại trừ Vân Triệt thì xung quanh chính là một mảnh đỏ như máu!

Bất luận phía trước, phía sau, phía trên, phía dưới... đều là dung nham đang chầm chậm chảy!!

Bọn họ đang ở trong thế giới dung nham, nhưng dung nham không có đụng chạm đến thân thể của bọn họ. Ở xung quanh bọn hắn, có một tầng hỏa diễm đỏ thẫm chừng một trượng bao quanh, tầng hỏa diễm đỏ đậm này rất là đơn bạc, nhưng lại ngăn cách dung nham ở bên ngoài... ngay cả dung nham cực nóng, cũng bị ngăn cách!

Dung nham Tử Vong Chi Hải có bao nhiêu đáng sợ, sao Tiểu Yêu Hậu không biết. Cho dù nói nó là vật đáng sợ nhất thế gian thì Huyễn Yêu giới cũng không có người phủ nhận. Ở bên trong Tử Vong Chi Hải ngăn cách dung nham... Không cần nói nàng, coi như là phụ hoàng nàng tái sinh, cũng không thể làm được.

Nhưng tầng hỏa diễm... đến từ Vân Triệt này lại làm được.

- Đây là... Chuyện gì xảy ra?

Thanh âm của Tiểu Yêu Hậu tự như mộng ảo, không thể tin được con mắt của chính mình.

Vân Triệt cắn chặt hàm răng. Hắn nắm giữ lực lượng Tà Thần, coi như dung nham Tử Vong Chi Hải đáng sợ hơn gấp mười lần, cũng đừng nghĩ tổn thương được hắn. Nhưng hắn phải dốc hết lực lượng ngăn cách dung nham cùng nhiệt độ nóng rực để bảo vệ Tiểu Yêu Hậu. Tuy hắn có năng lực khống hỏa vô song, nhưng dù sao đây cũng là hỏa diễm đến từ Kim Ô thần linh, hơn nữa dung nham xung quanh lan tràn ngàn dặm, cuồn cuộn không dứt, muốn hoàn toàn ngăn cách, há lại là chuyện dễ dàng.

Vân Triệt nói với Tiểu Yêu Hậu vài chữ ngăn ngắn cũng vô cùng vất vả. Đối mặt với nghi vấn của Tiểu Yêu Hậu, hắn đã vô lực giải thích, mà là cắn răng, gian nan nói:

- Ta không biết... Trạng thái này có thể kiên trì... Bao lâu... tâm tính của Minh Vương so với Hoài Vương còn phải cẩn thận hơn nhiều lắm...Nhất định hiện tại còn chờ ở bên ngoài... trong thời gian ngắn chúng ta... Vẫn chưa thể rời đi...

- Hiện tại... ta,không cách nào phân tâm đến ngươi... Nếu như ngươi muốn tự tay giết Minh Vương báo thù... Liền liều mạng khóa lại nguyên khí... Chí ít ở trước khi ta không thể chống đỡ nổi...không thể chết!

Tâm mạch đứt gãy, người thường đã đi đời nhà ma từ lâu. Cho dù là một cái Bá Hoàng, bị cắt đứt tâm mạch cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mấy canh giờ liền đột tử... Đế Quân bị đứt mất tâm mạch, tuy chắc chắn phải chết, nhưng nếu toàn lực chống đỡ, lấy huyền thể cùng huyền lực vượt xa phàm nhân, có thể sống thêm mấy ngày, thậm chí mười mấy ngày!

"......"

Tiểu Yêu Hậu ngơ ngác nhìn Vân Triệt, nhìn một lúc lâu, mắt nàng liền nhắm lại, hai chữ"Tử vong" đã từ trong tâm hải của nàng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một luồng dục vọng cầu sinh mãnh liệt, pha thêm chút tình cảm khó tả. Nàng không xem xét hoàn cảnh chung quanh, lãng quên địa phương mình đang ở, huyền lực còn lại trong thân thể bị nàng điều động lên, dùng để khóa lại sinh mệnh cùng nguyên khí cuối cùng của chính mình... Nàng nhất định phải sống tiếp, coi như không vì báo thù, cũng phải vì Vân Triệt dùng hết tất cả mang đến hi vọng cho nàng.

- Ngươi là tên ngu ngốc, còn không lập tức điều động Đại Đạo Phù Đồ Quyết!

Mạt Lỵ có chút gấp gáp nói:

- Trình độ sinh động của các nguyên tố nơi đây không thấp hơn không gian bão táp trong Thái Cổ Huyền Chu! Ngươi lấy Đại Đạo Phù Đồ Quyết hút lấy sức mạnh thiên địa ở đây, có hiệu quả cao hơn ngoại giới mấy chục lần! Chẳng những có thể khiến vết thương trên người nhanh chóng khỏi hẳn, năng lực hồi phục cũng vượt xa tiêu hao... Ngươi lại còn hoài nghi mình có thể chống đỡ bao lâu!

- Đương nhiên là muốn chống đỡ bao lâu liền chống đỡ bao lâu!

Vân Triệt trợn mắt... Khi phản ứng lại, suýt chút nữa hận không thể tát cho mình một cái tát... Chính mình ở dưới bóng tối của Minh Vương suy nghĩ quá nhiều, lại quên hoàn cảnh trong Tử Vong Chi Hải là một cái hoàn cảnh cực đoan a!

Lúc trước ở trong hoàn cảnh không gian cực đoan, tốc độ hấp thu sức mạnh của Đại Đạo Phù Đồ Quyết cao hơn bên ngoài gấp mấy chục lần, để hắn ở bên trong không gian bão táp có thể duy trì bất tử... Nơi này đương nhiên cũng có thể!!

Vân Triệt nhanh chóng ngưng tâm, phật tháp màu vàng nhạt xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, thoáng chốc, thiên địa chi khí thanh thuần như dòng suối chậm rãi tràn vào thể nội... Mà vẻn vẹn một tức thời gian, dòng suối đã bành trướng thành dòng lũ, điên cuồng tràn ra toàn thân... đại não Vân Triệt nhất thời thanh minh, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng yếu bớt, ngoại thương lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khép lại, ngay cả kinh mạch gãy vỡ, cũng lấy tốc độ mà người thường không cách nào tin tưởng hồi phục.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment