.
._312__1" class="block_" lang="en">Trang 312# 1
Chương 623: Minh Vương hiện thân.
Hách Liên cuồng khóc rống lên, hối hận đến mức triệt để. Những gia tộc, thế lực khác quy hàng Hoài Vương Phủ đặc biệt là những cái tên bị Hoài Vương hô lên, không còn cái nào ngồi yên, một mảnh lại một mảnh ngã nhào xuống đất, bên trong sợ hãi liều mạng hướng về Tiểu Yêu Hậu sám hối, cầu xin, phát lời thề độc...
Thực lực cùng uy thế của Tiểu Yêu Hậu đều cực kỳ khủng bố, mà tội Hoài Vương Phủ phạm vào càng đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần. Bọn họ có thể không sợ chết, nhưng có ai không sợ hãi thế nhân thóa mạ, để tiếng xấu muôn đời...
- Tiểu Yêu Hậu, Hoài Vương Phủ làm ra những việc này, chúng ta thật sự không biết... Không có chút nào biết a...
- Nếu biết... có cho chúng ta thêm mười ngàn cái lá gan, chúng ta cũng không dám gặp gỡ Hoài Vương Phủ... ngay cả cái tên Minh Vương kia, từ trước tới nay ta đều chưa từng gặp qua...
- Hoài Vương... Ngươi... Ngươi... Các ngươi lại phát điên như vậy! Không chỉ ám hại Yêu Hoàng, còn gieo vạ toàn bộ Huyễn Yêu Giới... tội ác bực này, trời tru đất diệt, tàn sát hết cửu tộc cũng không đủ để chuộc lại! Nếu sớm biết như thế... Cửu Phương gia tộc chúng ta sẽ không tiếc tất cả, tự tay ngàn đao bầm thây ngươi...
- Tiểu Yêu Hậu, tuy huynh đệ hai người chúng ta... bị lợi ích làm mê muội, nhưng... những việc Hoài Vương Phủ làm, chúng ta thật sự không biết, bằng không, huynh đệ chúng ta cho dù chết, cũng chắc chắn sẽ không dính dáng một chút đến Hoài Vương Phủ... Nếu như có nửa câu nói sai, huynh đệ chúng ta nguyện bị thiên lôi đánh... Xin Tiểu Yêu Hậu thứ cho chúng ta vô tri... sau này hai huynh đệ chúng ta sẽ vì Tiểu Yêu Hậu mà máu chảy đầu rơi...
Nói chuyện, là hai người Bạch Quy Hồn, Bạch Quy Mệnh vây công Vân Khinh Hồng trước đây. Theo Hoài Vương trưng bày ra tội ác của chính mình, bọn họ cũng bị kinh sợ đến mức hồn phi phách tán.
- Vi thần đối với Yêu Hoàng bộ tộc, đối với Tiểu Yêu Hậu vẫn là trung thành tuyệt đối... Sở dĩ quy hàng Hoài Vương Phủ, cũng chỉ vì cho rằng Tiểu Yêu Hậu gặp nạn, là vì tự vệ mà thôi... những tội ác của Hoài Vương Phủ, vi thần không biết chút nào... những câu nói và sự trung tâm của vi thần, có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa làm chứng...
Một vị đại tướng quân toàn thân mặc hoàng kim giáp quỳ tại chỗ dập đầu, gần như sắp đem đầu khai phá.
Thanh âm bi ai vang lên thành một mảnh bên trong cung điện, mà những người nằm rạp trên mặt đất, có người nào không phải cường giả cái thế hoặc là gia tộc ngạo thế. Ở một canh giờ trước, mỗi người bọn họ còn ngạo nghễ vô độ, nhưng lúc này lại quỳ xuống đất gào khóc như tù nhân, bên trong sợ hãi cùng hối hận liều mạng xin tha...
Ngay cả người Hoài Vương Phủ cũng hoàn toàn xụi lơ trên đất, ánh mắt hoặc là sợ hãi, hoặc là trống rỗng, tiếng rên rỉ đều không thể phát sinh. Bọn họ biết, bắt đầu từ hôm nay Hoài Vương Phủ đã là vạn kiếp bất phục. Bọn họ thân là người Hoài Vương Phủ, nên bị những tội danh này làm kinh sợ đến mức gần như vỡ mật.
Chết cũng chẳng có gì ghê gớm nhưng nếu uy danh một đời trở thành ô uế thì bất luận khi còn sống hay chết rồi, đều bị vô số người thóa mạ, ngay cả con cháu đời sau của mình, thậm chí vị trí gia tộc, đều bị người ta ghẻ lạnh cùng bài xích... Thậm chí ngay cả tổ tông, cũng phải hổ thẹn. So với đơn thuần tử vong, cái này còn muốn khuất nhục, đáng sợ hơn vô số lần.
Mà lúc này bọn họ liền rơi vào ranh giới như vậy. Những tội Hoài Vương Phủ phạm vào, chưa bao giờ xuất hiện trong Huyễn Yêu Giới, đủ để nhân thần đều phẫn, mà bọn họ cũng thật sự ruồng bỏ Yêu Hoàng tộc, hướng về Hoài Vương Phủ. Một khi bị Tiểu Yêu Hậu tra đến, tất cả vinh quang của bọn họ, sẽ chìm vào bên trong bùn đất.
Chuyện khiến bọn họ tức chính là họ không biết Hoài Vương Phủ phạm vào những tội này... Cũng thật không gặp Minh Vương biến mất rất lâu rồi.
Tiểu Yêu Hậu chậm rãi quét mắt, lạnh lùng nói:
- Bổn hậu tin tưởng các ngươi hoàn toàn không biết tội của Hoài Vương Phủ.
Tiểu Yêu Hậu để bọn họ nhất thời mừng rỡ, nhưng lời kế tiếp của Tiểu Yêu Hậu, tựa như một chậu nước lạnh thấu xương phủ xuống đầu bọn họ:
- Nhưng những năm qua Hoài Vương có vô số lần ở ngoài sáng và bên trong bóng tối ngỗ nghịch với bổn hậu, cũng không chừa thủ đoạn nào chèn ép gia tộc, thế lực trung với bổn hậu, từ lâu dã tâm đã rất rõ ràng! dù cho các ngươi là người mù, cũng phải biết rõ rõ ràng ràng! Nhưng, các ngươi vẫn tình nguyện ruồng bỏ bổn hậu, quy hàng Hoài Vương Phủ! Từ lâu đã không khác với ngỗ nghịch cùng tạo phản... Còn có mặt mũi nào hướng về bổn hậu xin tha!!
Không thể nghi ngờ, lời Tiểu Yêu Hậu đã mạnh mẽ đâm trúng tử huyệt những người này, bọn họ đã làm gì, mang theo tâm tư thế nào, chính mình cũng biết rõ rõ ràng ràng. Bảy gia tộc, chúng vương phủ, còn có hết thảy người quy hàng Hoài Vương Phủ đều run cầm cập, chuyện duy nhất có thể làm, chính là liều mạng xin tha, thể hiện trung thành, thậm chí phát xuống lời thề ác độc nhất...
Tiểu Yêu Hậu chậm rãi xòe bàn tay ra, động tác này của nàng, làm cho tất cả mọi người nín thở... cánh tay mềm mại giống như tuyết trắng ở trong mắt bọn họ, chính là bàn tay tử thần có thể lấy mạng bọn họ trong nháy mắt.
Coong!
Theo bàn tay Tiểu Yêu Hậu chuyển động, một cái dao găm sáng lấp lóa từ trên người Bạch Quy Mệnh bay ra, rơi vào phía trước Hoài Vương, một nửa con dao đâm xuống mặt đất, thanh âm trầm thấp của Tiểu Yêu Hậu cũng vang lên theo:
- Nếu các ngươi muốn biểu thị sự trung tâm... Rất tốt. Ai trong các ngươi tự tay giết Hoài Vương, bổn hậu liền xá tội cho người đó!
Bên trong cung điện xuất hiện một khoảng tĩnh mịch, tiếp theo, một luồng sóng khí ầm ầm bạo phát, chấn động Yêu Hoàng điện như địa chấn. Những người vốn ngã quỵ ở trên mặt đất như giống như bị điên nhằm về phía Hoài Vương, tốc độ cực nhanh, huyền khí trên người phun trào rất cuồng bạo, hầu như vượt qua cực hạn trong cuộc đời.
Hách Liên Cuồng cách gần nhất, phản ứng cũng là nhanh nhất, hắn một tay tóm lấy thanh dao găm cắm trên mặt đất, hai mắt đỏ đậm mang theo sự thù hận điên cuồng, hét lên nhằm về phía Hoài Vương:
- Hoài Vương... Chết đi cho ta!!
Đương nhiên sự thù hận của hắn không phải là giả, với tình cảnh bây giờ, hắn không cho là tự thân mắc tội mà toàn bộ quy về trên người Hoài Vương... Dao găm trong tay ngưng tụ toàn huyền lực của hắn, đâm thẳng về chỗ yếu hại của Hoài Vương, hận không thể dùng một dao chém thân thể của hắn thành hai khúc.
Đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn, đỉnh Yêu Hoàng đại điện nứt toác ra, một luồng hắc hỏa diễm che kín bầu trời mang theo sóng khí nóng rực lại cực kỳ âm lệ đánh xuống... Hỏa diễm chưa đến, cỗ sóng khí cực kỳ cuồng bạo kia đã thổi bay tất cả những người xông về phía Hoài Vương trên đất, đại điện cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mau chóng chìm xuống.
- Là Minh Vương... Cẩn thận!
Vân Triệt trầm thấp hô một tiếng, nắm lấy Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm, vọt tới phía trước Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu.
Tiểu Yêu Hậu vung ống tay áo một cái, Kim Ô Hỏa Diễm phóng lên trời, đảo mắt liền xung kích Ma Viêm đầy trời liểng xiểng. Theo Đọa Lạc Ma Viêm tiêu tan, một cái thân ánh mang ngân bào cũng xuất hiện ở trên không trăm trượng.
- Minh... Vương!!
Những người từng gặp Minh Vương kêu thành tiếng. Tuy Minh Vương đã biến mất hơn trăm năm, nhưng dáng dấp của hắn không hề biến hóa. Chỉ là,"Tiếu Diện Phật" ôn hòa, không hề có tư thế quận vương năm đó đã biến thành ma quỷ.
Tiểu Yêu Hậu lơ lửng ở giữa trời, cùng Minh Vương lăng không đối lập, trong tròng mắt phóng xạ ra sát cơ lạnh thấu xương:
- Minh Vương, bổn hậu còn tưởng rằng ngươi nhát gan không ra.
- Ai.
Minh Vương nhìn thảm trạng của Hoài Vương Phủ phía dưới, ngăn ngắn thở dài một tiếng:
- Thành là vua, bại là giặc, lúc đầu bản vương nghĩ tới ngày công thành, cũng tự nhiên nghĩ tới hậu quả thất bại... Chỉ có điều, bản vương cũng không phải thua ở bất luận người nào, mà là thua bởi Kim Ô thần linh... lực lượng của người, chung quy không có cách nào chống đỡ cùng thần linh. Bằng không, Huyễn Yêu Giới đã là thiên hạ của bản vương.
- Minh Vương... Dĩ nhiên là ngươi!!
Mộ Phi Yên dùng ngón tay chỉ Minh Vương, toàn thân phẫn nộ run lên:
- Tiên Yêu Hoàng đối với ngươi tín nhiệm rất nhiều, năm đó ngươi muốn rời khỏi Yêu Hoàng Thành, Tiên Yêu Hoàng cùng ta còn cật lực giữ lại... Năm đó, Yêu Vương muốn ta đề phòng ngươi, ta còn trước sau không nghe... Không nghĩ tới, ngươi lại vong ân phụ nghĩa như vậy!
- Ha ha...
Minh Vương lãnh đạm nở nụ cười:
- Cuộc đời một người, ngắn thì mấy chục năm, lâu thì mấy ngàn năm, sau đó liền đem hóa thành đất khô tán ở trong thiên địa, như thế có biết bao ngắn ngủi. Một đời ngăn ngắn nhưng có hùng tâm, làm sao nguyện ý ở dưới người, làm sao phải xưng thần với người khác. Yêu Hoàng tộc có thể là Yêu Hoàng, vì sao bản vương không thể! Bản vương chỉ làm chuyện mà rất nhiều người muốn làm nhưng không dám làm, thậm chí ngay cả can đảm nghĩ tới cũng không có mà thôi! Bản vương làm sai chỗ nào! Dù cho hôm nay thất bại, bản vương có thua nhưng kiên quyết không hối hận!
- Minh Vương những câu nói này, nhưng là mười phần sai rồi.
Vân Triệt cười nhạt một tiếng, chậm rì rì nói.
- Ồ?
Tà mục của Minh Vương nhìn lại:
- Vậy ngươi nói một chút cho bản vương biết câu nói kia sai ở đâu.
- Không phải câu nào, mà toàn bộ đều sai rồi.
Vân Triệt lắc đầu một cái, cười khẽ, nhưng là nụ cười coi thường:
- Cái gì là người? Người có thể không đỉnh thiên lập địa, có thể không có công tích vĩ đại, có thể một đời tầm thường vô vi, người sở dĩ làm người, không chỉ bởi vì có thân thể thuộc về nhân loại, có ý chí độc lập, quan trọng nhất chính là có nhân tính cơ bản nhất, liêm sỉ cùng lương tri, Minh Vương, những thứ này, ngươi có sao? Nha... Tựa hồ hoàn toàn không có. Như vậy, ngươi có tư cách gì tự xưng là người? Tối đa, cũng chỉ là cầm thú ác độc mà thôi.
- Nếu ngay từ đầu người làm người đã là sai thì phía sau cũng đều là một đống lời thừa.
- Còn có! ngươi mang mình ra so với Yêu Hoàng bộ tộc, quả thực chính là chuyện cười lớn. Vì sao Yêu Hoàng tộc có thể vạn năm là hoàng? chuyện này cùng Yêu Hoàng tộc có kế thừa Kim Ô huyết thống hay không hoàn toàn không liên quan! Năm đó, Yêu Hoàng thuỷ tổ bình định Huyễn Yêu Giới, kết thúc phân tranh giữa nhân tộc cùng yêu tộc, thống nhất toàn bộ Huyễn Yêu Giới, để Huyễn Yêu Giới có vạn năm an lành, không có phân tranh! Vì lẽ đó, Yêu Hoàng bộ tộc mới có tư cách quân lâm thiên hạ, có tư cách tiếp thu sự thần phục của con dân Huyễn Yêu Giới. Mà Minh Vương ngươi... có tư cách gì!?
- Ngươi thân là Huyễn Yêu vương tộc, chịu ân huệ của Yêu Hoàng tộc, vừa sinh ra liền có thân phận cao quý, hưởng thụ tài nguyên thượng đẳng nhất, không những không cảm ơn tận trung, trái lại bắt đầu sinh phản tâm! Ngươi thậm chí dẫn sói vào nhà, để Huyễn Yêu Giới bị đại nạn, để Yêu Hoàng Thành đại loạn, còn đê tiện hại chết Yêu Hoàng cùng Tiểu Yêu Hoàng, suýt nữa để Tiểu Yêu Hậu cũng chết trong Kim Ô Lôi Viêm Cốc... Ngươi đúng là đối với Huyễn Yêu Giới không công lao, trái lại còn gieo vạ thiên hạ! So với thành tựu vĩ đại thống nhất Huyễn Yêu Giới của Yêu Hoàng bộ tộc, Minh Vương ngươi chỉ có sự bỉ ổi cùng ác độc! Ngươi có tư cách gì, có bộ mặt gì so sánh với Yêu Hoàng tộc!
- Yêu Hoàng bộ tộc có thể làm đế vạn năm, thiên hạ an lành. Mà ngươi, coi như thật sự thực hiện được độc mưu, một ngày kia chân tướng lộ ra, cuối cùng các ngươi cũng sẽ bị con dân Huyễn Yêu dưới sự phẫn nộ tiêu diệt, tuyệt đối không thể lâu dài!
- Còn có phụ vương ngươi, tổ phụ của ngươi, từng đời tổ tông của ngươi, ngươi cho là bọn họ vì cái mà ngươi gọi là 'Hùng tâm' vui mừng cùng kiêu ngạo à! Không, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy đau lòng, thương tâm, buồn nôn, hận không thể từ dưới cửu tuyền nhảy ra tự tay bóp chết ngươi! Bởi vì ngươi để danh dự một đời của bọn họ mất hết, để cho cả tộc ngươi vĩnh viễn trở thành sỉ nhục...
- Câm miệng!!!
Dù cho đối mặt với thảm bại đều một mặt hờ hững, nhưng vào lúc này Minh Vương lại cáu giận rống to một tiếng, khuôn mặt hắn đang vặn vẹo, tròng mắt vốn không một gợn sóng cũng kịch liệt rung chuyển. Phía trên thế giới này, binh khí sắc bén nhất không phải đao kiếm, mà là tru tâm chi ngữ! mỗi một câu một chữ Vân Triệt nói, đều sắc bén như kim thép, mạnh mẽ đâm vào tử huyệt của hắn, mang tâm cảnh mà hắn cho rằng cứng như bàn thạch bị đâm thủng trăm ngàn lỗ.
Cuối cùng hắn cũng tự mình lĩnh giáo sự sắc bén trong lời nói của Vân Triệt... Cuối cùng cũng đã rõ ràng, tại sao con trai của chính mình bởi vì Vân Triệt mà suýt chút nữa tức nổ phổi, thậm chí lưu lại bóng tối.
- A! Thẹn quá thành giận sao.
Minh Vương trong cơn giận dữ phóng thích khí thế cực kỳ kinh người, nhưng Vân Triệt làm sao lại e ngại, hắn cười híp mắt nói:
- Được làm vua thua làm giặc? Không không không, đó là đối với kiêu hùng thôi, câu nói này hoàn toàn không thích hợp với ngươi. Bây giờ ngươi, tối đa là một con chó lập tức bị người người đuổi đánh, người người thóa mạ mà thôi!
Thân thể Minh Vương bắt đầu run rẩy:
- Bản vương... Giết ngươi!!