.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_64" class="block_" lang="en">Trang 32# 2
Chương 64: Nhất chiến kinh thành (1)
Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá đi vào chủ điện, vừa vặn gặp Mộ Dung Dạ. Ánh mắt hắn khẽ nhếch, không chút khách khí nói:
- Hai người các ngươi tới làm gì? Biết đây là yến hội gì sao? Nhanh đi ra ngoài!
- Là Tư Không trưởng lão đồng ý cho chúng ta tới.
Hạ Nguyên Bá nén giận nói.
- Tư Không trưởng lão? Cho các ngươi?
Mộ Dung Dạ khinh thường nở nụ cười:
- Cho các ngươi đến mất mặt xấu hổ hả? Đây cũng không phải yến hội thông thường gì, lát nữa nhất định sẽ phát sinh đối chiến với các đệ tử tông môn, các ngươi hai mặt hàng linh tinh không tính là gì tới đây làm gì? Hừ, thôi, nếu Tư Không trưởng lão cho các ngươi đến, vậy các ngươi vào đi thôi, đợi lát nữa thành thật chút cho ta, nếu để cho Tân Nguyệt Huyền phủ ta mất mặt, đừng trách đến lúc đó sư huynh không khách khí với các ngươi.
Đi theo sau mông Lam Tuyết Nhược đến quá trưa, Lam Tuyết Nhược luôn mặt mỉm cười, giọng nói êm dịu, nhưng lại vẫn luôn không đưa mắt nhìn hắn một lần. Điều này khiến cho hắn bực tức một bụng khó chịu, hiện giờ gặp được Hạ Nguyên Bá và Vân Triệt, vừa vặn phát tiết ra.
Cho dù tính khí Hạ Nguyên Bá tốt hơn nữa, bỗng nhiên vô duyên vô cớ bị người chửi mắng quát lớn cũng nảy sinh tức giận. Vân Triệt kéo cánh tay hắn, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đi vào thôi.
Vào chủ điện, liền nhìn thấy Tư Không Hàn vẫy tay với bọn họ, sau đó để cho bọn họ ngồi trên vị trí đã sắp xếp. Vị trí của hai người bọn họ ở sau cùng, cũng là chỗ không khiến cho người ta liếc mắt nhất… Nhưng mà, tuy rằng vị trí không làm cho người ta nhìn vào, hình thể của Hạ Nguyên Bá còn đó, thật sự không muốn khiến người ta chú ý cũng khó khăn.
- Vân Triệt, Nguyên Bá, lát nữa nếu như phát sinh giao chiến các ngươi coi là được rồi, nếu như có thể học được cái gì thì không còn gì tốt hơn. Hai người các ngươi đến Huyền phủ trong thời gian đều ngắn, chắc sẽ không có người đến khiêu chiến các ngươi. Ở phía sau yên yên ổn ổn nhìn là được rồi.
Tư Không Hàn nhắc nhở.
- Đã biết rõ, Tư Không trưởng lão.
Hạ Nguyên Bá gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên.
Vân Triệt cũng chậm rãi gật đầu, hắn quét nhìn chung quanh, phát hiện đệ tử Huyền phủ đang ngồi đây có chừng ba mươi người, không có gì bất ngờ xảy ra, đây chắc đều là một đám đệ tử tinh anh nhất trong Huyền phủ, ba ngàn đệ tự của Huyền phủ lấy ra ba mươi người, mỗi một người đều không thể nghi ngờ chính là trong trăm có một. Rất nhanh, Vân Triệt liền nhìn thấy Lam Tuyết Nhược, nàng rõ ràng ngồi ở vị trí chính giữa hàng đệ tử thứ nhất, vị trí này, cũng khiến cho Vân Triệt không hề ngoài ý muốn chút nào. Mười tám tuổi là Nhập Huyền cảnh cấp tám, còn là một nữ hài, cho dù ở trong tông môn trung thượng, đều là tư chất thượng đẳng.
Còn Vân Triệt, cũng đưa đến không ít sự chú ý của các đệ tử Huyền phủ, có thể tới tham dự yến hội này, đều là đệ tử tầng trên nhất, cạnh tranh kịch liệt lẫn nhau, đều rất quen thuộc, Hạ Nguyên Bá đến làm cho bọn họ kinh ngạc… Bởi vì Huyền lực của Hạ Nguyên Bá chỉ có Sơ Huyền cảnh cấp sáu, có địa vị kém ở trong Huyền phủ, vốn không thích hợp tới đây, còn Vân Triệt tới cùng với hắn, rõ ràng chính là một kẻ mặt hoàn toàn lạ hoắc.
- Ủa? Ngươi là sư đệ mới tới sao? Trước kia dường như chưa từng thấy ngươi?
Ngồi ở hàng trước Vân Triệt, một nữ hài mặc xiêm y màu đỏ như lửa xoay người lại, chớp ánh mắt tò mò hỏi.
- Chào sư tỷ, ta tên Vân Triệt, hôm nay mới gia nhập Huyền phủ.
Vân Triệt khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười rất có lực sát thương.
Nữ hài thoáng chốc có một cảm giác như bị điện giật, gò má hơi hồng thêm vài phầ, sau đó nàng kêu nhỏ một tiếng:
- Oa! Thoạt nhìn nhỏ như vậy, lại đã là Nhập Huyền cảnh! Trách không được ngày đầu tiên mới đến Huyền phủ đã được phép tham gia bữa yến hội này.
- Đúng thế, nhưng huynh ấy là tỷ phu ta, có thể không lợi hại sao!
Hạ Nguyên Bá tỏ vẻ đắc ý nói, giống như nghe người khác khích lệ Vân Triệt, còn cao hứng hơn khích lệ bản thân hắn.
- Hả? Tỷ phu? Ngươi đã… Lập gia đình rồi?
Môi hồng của nữ hài mở ra, trong mắt toát ra vẻ tiếc nuối rõ ràng.
Vân Triệt cố nén kích động muốn bóp chết Hạ Nguyên Bá, tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Phải. Sư tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định cũng đã lập gia đình rồi đúng không?
- Ta mới sẽ không lập gia đình sớm như vậy đâu. Đúng rồi, ta tên là Diệp Hồng Lăng, ban một Huyền chi phủ, mười bảy tuổi, về sau có vấn đề gì, ta che chở cho ngươi!
Nữ hài rất nghĩa khí nói.
- … Trước cám ơn sư tỷ.
Hạ Nguyên Bá biết mình có thể đã phạm sai lầm cúi đầu xuống thật thấp, hồi lâu không dám nói chuyện với Vân Triệt.
Mà lúc này đây, nhân vật chính của yến hội lần này, cũng chính là phủ chủ tân nhậm của Tân Nguyệt Huyền phủ Tần Vô Ưu cuối cùng đã đến. Tần Vô Ưu nhìn qua chừng trên dưới sáu mươi tuổi, sắc mặt trầm ổn bình thản, trong mắt trong suốt cơ trí, trên người tản mát ra hơi thở siêu nhiên xuất trần. Tần Vô Ưu vốn là một trong những trưởng lão của Thương Phong Huyền phủ hoàng thành đế quốc, hiện giờ bị cắt cử đến Tân Nguyệt thành nhậm chức phủ chủ, thực lực sâu không lường được.
Vào một tháng trước Tần Vô Ưu đã đến Tân Nguyệt Huyền phủ, chính là hôm nay mới chính thức tổ chức yến hội tân nhậm mà thôi. Một tháng ngắn ngủi, đã khiến cho các trưởng lão và đệ tử thuyết phục thật sâu, nhận kính trọng rộng khắp. Sau khi hắn ngồi lên vị trí chủ tịch, người của mấy đại tông môn kia mới giống như đã thương lượng xong từ trước nối gót đến.
- Ha ha ha ha, Thiết Thương môn Thiết Chiến Thương, và khuyển tử Hoành Quân đặc biệt đến chúc mừng Tần phủ chủ tân nhậm.
Theo một tiếng cười to sang sảng, một nam tử trung niên mang theo bảy tên đệ tử sải bước đi đến.
- Người này là môn chủ đương nhiệm của Thiết Thương môn.
Hạ Nguyên Bá nói bên tai Vân Triệt:
- Người đi theo phía sau hắn kia, là tiểu nhi tử của hắn. Thiết Hoành Quân, tuy rằng tuổi còn rất trẻ, nhưng thiên phú kinh người. Nghe đồn nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai Thiết Hoành Quân sẽ là người được tuyển chọn đầu tiên vào vị trí môn chủ đời kế tiếp của Thiết Thương môn.
- Tần phủ chủ, đã lâu không gặp. Nửa tháng trước ngẫu nhiên gặp mặt, bị thuyết phục thật sâu với phong thái của Tần phủ chủ, hôm nay cố ý mang khuyển tử đến… Một chút lễ mọn, tỏ lòng kính trọng.
Tần Vô Ưu tự mình rời chỗ nghênh đón, tiếp nhận lễ vật:
- Thiết môn chủ thật sự quá khách khí, ngươi tự mình đến đã là cho lão phu mặt mũi cực lớn, còn mang lễ vật gì. Lệnh lang thiên phú kinh người, khí độ càng bất phàm, tương lai tất nhiên là nhân trung chi long, có khi muốn xa hơn ngươi người làm cha này, ha ha ha ha… Nào, mời vào ngồi đi.
- Nguyên Bá, cục diện này giống như hài hòa quá mức, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đối chọi gay gắt.
Vân Triệt sờ cằm nói.
- À… Cái này, dư luận về người Thiết Thương môn luôn tốt lắm, tuy rằng chỉnh thể thực lực còn hơn Huyền phủ chúng ta, nhưng quan hệ với Huyền phủ coi như không tệ. Nhưng chỗ khác…
Hạ Nguyên Bá đang nói, người của Vân Dương tông đến.
- Thủ tịch trưởng lão Vân Dương tông Viêm Tự Tại, đặc biệt đến chúc mừng Tần phủ chủ tân nhậm.
Sau Vân Dương tông, người của Huyền Tâm tông, Thất Sát kiếm các, cũng ào ào đến, mỗi một tông môn đều mang theo bảy tám tên đệ tử, Tần Vô Ưu cũng đều tự mình rời bàn nghênh đón. Mà cho đến thời gian khi yến hội sắp chính thức bắt đầu, Phần Thiên môn mới khoan thai đến chậm.
- Lục trưởng lão Phần Thiên môn Phần Hàn Yên, chúc mừng Tần phủ chủ tân nhậm.
Phần Thiên môn… Chuẩn xác mà nói là ngoại môn mà Phần Thiên môn thiết lập ở Tân Nguyệt thành, đi đầu chính là một lão giả toàn thân áo bào màu đỏ, trên áo choàng thêu đầy ngọn lửa đỏ thẫm. Khi hắn bước vào chủ điện, mỗi người đều rõ ràng cảm giác được trên mặt phất qua chút sóng khí nóng ấm.
Sau ngoại môn của Phần Thiên môn, phân tông của Tiêu tông cuối cùng đã đến. Mà đầu lĩnh, rõ ràng là một thiếu niên nhìn qua chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi! Phía sau cũng chỉ dẫn theo một người trung niên bốn mươi tuổi đứng đầy và sáu người đệ tử trẻ tuổi hai mươi tuổi đổ xuống.
- Vãn bối Tiêu tông Tiêu Lạc Thành, bái kiến Tần phủ chủ.
Tiến vào chủ điện, thiếu niên hành lễ vãn bối với Tần Vô Ưu, thần thái bình tĩnh tao nhã, không kiêu ngạo không xiểm nịnh… Nhưng mà, thân làm một vãn bối đến chúc mừng, hơn nữa đối tượng còn là phủ chủ Huyền phủ hoàng thất, không kiêu ngạo không xiểm nịnh cũng đã là một loại ngạo nghễ.
- Là Tiêu Lạc Thành!!
Hạ Nguyên Bá bỗng nhiên kêu khẽ, hắn lập tức nói bên tai Vân Triệt:
- Không nghĩ tới hắn thế mà lại tới đây! Đệ nhớ ngày đầu tiên vừa tới Tân Nguyệt thành, liền nghe được tên của hắn. Năm nay hắn bằng tuổi tỷ phu, cũng mười sáu tuổi, nhưng đã là thiếu tông chủ phân tông Tiêu tông, hơn nữa được công nhận là người trẻ tuổi đệ nhất Tân Nguyệt thành!
- Người đệ nhất?
Vân Triệt nhất thời nhìn Tiêu Lạc Thành này vài lần. Hắn nhìn qua đúng thật tuổi rất nhỏ, nhưng thần thái lại trông có vẻ lão thành, trong mi mắt chân mày càng đầy rẫy vẻ tôn quý và ngạo nghễ không thèm che giấu. Mà tầm mắt người nhìn về phía hắn cũng đều tràn đầy khác thường… Hoặc kinh thán, hoặc tán thưởng, hoặc hâm mộ ghen tỵ, hoặc tự biết xấu hổ.
- Đúng, bàn về thiên phú, không thể nghi ngờ là người đệ nhất! Hắn mới mười sáu tuổi, đã là Nhập Huyền cảnh cấp mười! Nghe nói cách đột phá Chân Huyền cảnh đã không xa. Tỷ phu, huynh tin không?
Mười sáu tuổi… Nhập Huyền cảnh cấp mười!?
Trên mặt Vân Triệt cũng kích động một trận. Ánh mắt của hắn theo bản năng nhìn về phía Lam Tuyết Nhược, phát hiện trên gương mặt xinh xắn của nàng quả nhiên đã hiện lên một tầng ngưng trọng thật sâu.
- Ha ha, Tiêu Lạc Thành? Tên này, lại như sấm bên tai lão phu. Không nghĩ tới, hôm nay lại có thể nhìn thấy người trẻ tuổi đệ nhất của Tân Nguyệt thành. Lệnh tôn còn chưa tới sao?
Tần Vô Ưu cười ha hả nói.
- Tần phủ chủ khen trật rồi. Tuy rằng gia phụ định tự mình đến chúc mừng Tân phủ chủ tân nhậm, nhưng vì thân thể bệnh nhẹ, không tiện đến, liền để vãn bối thay thế, kính xin Tần phủ chủ không lấy làm phiền lòng.
Tiêu Lạc Thành mỉm cười, tao nhã nói.
Tần Vô Ưu là người đứng đầu Tân Nguyệt Huyền phủ, yến hội tân nhậm của hắn, cũng phải do người đứng đầu các đại tông môn đích thân tới mới tỏ vẻ đủ tôn trọng, không được cũng nên là thủ tịch trưởng lão. Trong thất đại tông môn, Thiết Thương môn, Thất Sát kiếm các, Phong Vân Huyền phủ đều do tông chủ tự mình đến, Huyền Tâm tông và Vân Dương tông là thủ tịch trưởng lão. Tuy ngoại tông Phần Thiên môn sơ ý, nhưng dù sao cũng là lục trưởng lão đến đây.
Mà ngoại tông Tiêu tông này, lại do một vãn bối dẫn đội!
Tuy rằng Tiêu Lạc Thành lễ độ có thừa, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu xuẩn hay mắt mù, đều nhìn ra được đây rõ ràng là một khinh thị trần trụi.
- Ha ha ha ha.
Tần Vô Ưu lại cười sang sảng, giống như hoàn toàn không thèm để ý:
- Tiêu thiếu tông chủ đây đang nói lời gì vậy. Nghe nói tới phong thái của thiếu tông chủ nhiều ngày, hôm nay có thể gặp được, cũng là một ý nguyện, cao hứng còn không kịp. Các vị khách quý của Tiêu tông, mời ngồi vào đi.
Đến tận đây, khách được mời đã đến đầy đủ, phân tông Tiêu tông và ngoại môn Phần Thiên môn tự nhiên chiếm cứ hai bàn tiệc thượng đẳng, sau đó là ngũ đại tông môn, tiếp sau đó nữa, mới là chỗ ngồi của Mộ Dung Hàng Tân Nguyệt thành chủ, mà đối với sắp xếp chỗ ngồi này, hắn không hề có một chút bất mãn. Mặc dù Mộ Dung gia tộc hô mưa gọi gió ở Tân Nguyệt thành, nhưng đó là khi đối mặt với dân thường và tông môn nhỏ, ở trước mặt thất đại tông môn, hắn cho dù là Tân Nguyệt thành chủ, cũng phải ngoan ngoãn mang theo đuôi làm người, không dám có một chút đắc tội.
Về phần tông môn cỡ trung được mời, càng đều nơm nớp lo sợ, tình cảnh thất đại tông môn tụ hội, bọn họ không có cơ hội nhìn thấy vài lần, càng một nơi cũng không thể trêu vào.