.
._316__1" class="block_" lang="en">Trang 316# 1
Chương 631: Tha và giết
Giọng nói trầm tư của tiểu Yêu Hậu quanh quẩn trong Yêu Hoàng đại điện, cũng khiến cho sắc mặt của mọi người bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi. Giọng của tiểu Yêu Hậu, chỉ nhắc tới Hiên Vương… Cũng có ý nghĩa, những tội nhân quỳ trong đại điện này, nàng cũng không định tập trung xử lý, mà muốn từng người đơn độc triệu kiến riêng!
Trái tim mọi người nhảy lên càng lúc càng kịch liệt. Bọn họ tập thể đối mặt với tiểu Yêu Hậu, trong lòng cuối cùng còn có một chút cảm giác dựa vào, nhưng một mình triệu kiến… Mỗi người đều sẽ dốc hết khả năng lấy công chuộc tội, nói ra hành vi tội ác của bản thân mình với người kia, vì cứu mạng, không tiếc tất cả tỏ vẻ trung thành…
Hơn nữa trừ mình và tiểu Yêu Hậu ra, không ai biết hắn nói cái gì, hứa hẹn cái gì, cũng hoặc là bán đứng ai…
Nếu người nào nói thiếu, hoặc thái độ tỏ vẻ trung thành không đủ, vô cùng có khả năng, sẽ bị tiểu Yêu Hậu lấy ra giết gà dọa khỉ.
Lấy thực lực hiện giờ của tiểu Yêu Hậu, muốn giết ai, thật sự đơn giản giống như giết gà.
Trong lúc nhất thời, bọn họ vốn mồ hôi lớn nhỏ giọt càng mồ hôi rơi như mưa, trong lòng liều mạng nghĩ lát nữa bản thân nên nói cái gì. Mà trong bảy ngày này, “Mặt trận thống nhất” mà bọn họ thương nghị, “Hiệp nghị” giấu giếm hành vi phạm tội đáng ghê sợ hỗ trợ vì đối phương, cũng ở trong không khí vắng lặng với sợ hãi này, lặng yên sụp đổ.
Hiên Vương là người đầu tiên bị triệu kiến run run rẩy rẩy đứng dậy, dưới ánh nhìn soi mói khác nhau của mọi người bước từng bước vào trong thạch thất, chẳng qua chỉ là khoảng cách hai trăm bước, trong lúc này hắn chí ít đã ba lần thiếu chút nữa ngã xuống đất. Mỗi một bước, đều giống như tới gần vực sâu tử vong.
Hiên Vương trong ấn tượng của Vân Triệt vừa thấp lại mập, cười rất chân thành. Mà mới cách bảy ngày ngắn ngủi, hắn lại gầy đi vẻn vẹn một vòng lớn. Hiên Vương vừa bước vào thạch thất, liền phịch một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy giống như cái sàng:
- Tiểu vương… Bái… Bái kiến tiểu Yêu Hậu… Tiểu vương biết tội… Nhưng tội ở trên một mình tiểu vương… Thê nhi của tiểu vương đều từng khuyên tiểu vương vạn lần không được cấu kết với Hoài Vương, chính là tiểu vương bị ma quỷ ám ảnh… Thật sự không hề liên quan đến người khác trong vương phủ.
- Cầu xin tiểu Yêu Hậu chỉ giết một mình tiểu vương, những người khác trong vương phủ, thật sự đều không biết chút gì, chính là bị tiểu vương liên lụy… Cầu xin tiểu Yêu Hậu khai ân, buông tha cho người nhà của tiểu vương… Sau khi tiểu vương đền tội, nhất định ở dưới cửu tuyền mang ơn… Cầu xin tiểu Yêu Hậu khai ân…
Toàn thân Hiên Vương run run, khóc lóc nức nở, khuôn mặt hối hận với sợ hãi, một phen cầu xin, đã liền tục dập đầu bảy tám lần với tiểu Yêu Hậu trên trán máu tươi đầm đìa.
- Bổn hậu từng nói muốn giết ngươi sao? Ngươi liền muốn chết như vậy?
Tiểu Yêu Hậu lạnh lùng nói.
Hiên Vương bỗng chốc ngẩng đầu lên, sắc mặt ngớ ra, nhất thời không thể tin được vào hai lỗ tai mình.
- Hừ!
Tiểu Yêu Hậu hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Hiên Vương phủ các ngươi trăm năm qua, mặc dù không có công lớn, nhưng không có lỗi. Khó có được chính là, những năm bổn hậu tại vị, hơn phân nửa vương phủ đều âm thầm ngã về phía Hoài Vương, mà Hiên Vương phủ ngươi, lại chưa bao giờ ruồng bỏ bổn hậu. Mặc dù cuối cùng hướng về Hoài Vương phủ, cũng chỉ vì cho rằng bổn hậu đã chết, vì bảo vệ yên tĩnh của vương phủ mà không thể không làm.
- Hiên Vương ngươi có sai, nhưng bổn hậu cũng có sai. Bổn hậu đã từng quá yếu, yếu kém đến khiến người trung với bổn hậu phản lại nghịch tặc không ngừng bị ức hiếp khi dễ. Trong trăm năm bổn hậu tại vị ngươi chưa bao giờ có suy nghĩ ruồng bỏ, đã trọn vẹn lộ vẻ trung thành, cũng đủ che lỗi bốn tháng này của ngươi… Đứng lên đi.
Mặt Hiên Vương dại ra, hai mắt rưng rưng, không thể tin được mỗi một câu nói mình nghe thấy. Từ sau khi tiểu Yêu Hậu trở về, mỗi một ánh mắt, đều khiến cho người ta như rơi vào hầm băng, mỗi một câu nói, đều là sát khí nghiêm nghị, từng mệnh lệnh, đều sẽ khiến Yêu Hoàng thành máu chảy thành sông… Thân là tội nhân, hắn suốt bảy ngày không cách nào yên giấc, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, thậm chí ngay cả quan tài đều đã chuẩn bị tốt, mong mỏi quá lớn, đó là có thể bảo trụ thê vương phủ… Lại như thế nào cũng không nghĩ tới, khi tiểu Yêu Hậu phán xét hắn, cũng không hề có sát khí, chẳng những không giáng tội, ngược lại còn có ý khen ngợi.
Giống như từ bên cạnh địa ngục bỗng chốc bay lên đến thiên đường, trong nháy mắt Hiên Vương lệ như suối trào, hắn không đứng dậy, ngược lại toàn thân đều phục ở dưới đất, khóc lớn nói:
- Tiểu vương… Tạ thánh ân của tiểu Yêu Hậu! Tiểu vương thừa nhận hoàng ân, lại làm bạn với nghịch tặc, vốn tội đáng chết vạn lần… Thánh ân của tiểu Yêu Hậu như trời, tiểu vương không có gì báo đáp, chỉ có dùng thân thể này cả đời nguyện trung thành, đến chết không đổi… Nếu như còn dám có một chút phản nghịch, nguyện gặp trời tru đất diệt…
- Không cần phải nói, đứng lên đi.
Tiểu Yêu Hậu nhẹ nhàng vẫy tay:
- Thê nhi của ngươi ở trong phủ vướng bận không thôi, sớm đi về để cho bọn họ yên tâm, lui ra đi.
- Tạ thánh ân của tiểu Yêu Hậu… Tạ thánh ân của tiểu Yêu Hậu…
Hiên Vương run rẩy đứng dậy… Lần này, là kích động mà run run. Thân thể của hắn khom xuống lui ra, trong miệng không ngừng tạ ơn, cho đến khi hai chân của hắn bước ra khỏi kết giới, vẫn không dừng lại.
- Tạ thánh ân của tiểu Yêu Hậu… Tạ thánh ân của tiểu Yêu Hậu…
Người quỳ trong đại điện nhìn Hiên Vương lại nhanh như vậy đã đi ra, toàn thân lông tóc vô thương, sắc mặt kích động đến đỏ bừng, trong miệng đang không ngừng tạ ơn…
- Hiên quận vương…
Một số người thử thăm dò muốn đáp lời với hắn, nhưng Hiên Vương lại ai cũng không để ý đến, xoay người lại, bước chân vội vàng rời đi. Nhưng ai đều nhìn được rõ ràng, ánh mắt của hắn, rõ ràng như trút được gánh nặng… Còn có sắc mặt vui mừng mơ hồ.
- Cái này…
- Chẳng lẽ, tiểu Yêu Hậu thế mà lại trực tiếp tha tội cho hắn?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng mà, Hiên Vương bình an vô sự, đầy mặt kinh hỉ, cũng khiến cho gánh nặng trong lòng mọi người bỗng chốc giảm bớt mấy lần. Kết cục thê thảm của Hoài Vương phủ, làm cho bọn họ những ngày này đều hoảng sợ không chịu nổi, mỗi một giây đối mặt với tiểu Yêu Hậu, đều là khủng hoảng vô tận, trong đầu, thậm chí không thể khống chế hiện ra đủ loại hình ảnh bi thảm. Mà Hiên Vương chẳng qua đi vào thời gian mười mấy giây, lại rõ ràng được kết quả như đặc xá.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy, hình như bản thân khủng hoảng vốn là dư thừa… Không sai, bản thân dù sao cũng thuộc về gia tộc thủ hộ, thuộc về vương phủ, là thế lực trụ cột của Huyễn Yêu giới! Huyễn Yêu giới vừa trải qua thay đổi lớn như thế, căn cơ với trụ cột càng không thể động!
Ở trong các vương phủ thế lực của Hiên Vương rất yếu, càng không thể nào so sánh được với gia tộc thủ hộ, đều bình yên vô sự… Chỉ cần mình cố hết sức sám hối và tỏ vẻ trung thành, tiểu Yêu Hậu cũng tất nhiên sẽ thuận tay đẩy thuyền, ban đặc xá mới đúng, nhiều lắm là cho cảnh cáo…
Nghĩ như vậy, trái tim của mọi người nhất thời đều bình ổn rất nhiều, ngay cả khí tức của đại điện, cũng không còn đè nén như vậy.
- Hách Liên Cuồng, tiến vào.
Giọng nói của tiểu Yêu Hậu xuyên qua kết giới, từ trong thạch thất truyền đến, mà triệu kiến lần này là gia chủ Hách Liên Cuồng của gia tộc Hách Liên.
- Gia chủ…
Vài trưởng lão hạch tâm của gia tộc Hách Liên tỏ vẻ tlo lắng nhìn Hách Liên Cuồng.
- Yên tâm, ta dù sao cũng là gia chủ thủ hộ, không có việc gì.
Hách Liên Cuồng nặng nề hít vào một hơi, đi tới thạch thất.
Vừa vào thạch thất, một luồng cảm giác khoan tim lạnh như băng đập vào mặt, khiến toàn thân hắn đột nhiên lạnh lẽo, không tự kiềm chế được sợ run cả người. Hách Liên Cuồng không dám nhìn vào ánh mắt của tiểu Yêu Hậu, vội vàng quỳ xuống:
- Tội nhân Hách Liên Cuồng, bái kiến tiểu Yêu Hậu.
- Đứng lên đi.
Giọng tiểu Yêu Hậu vô cùng bình thản, không trộn lẫn chút cảm xúc dao động, nàng dùng ánh mắt chỉ về chiếc ghế đá bên phải:
- Ngồi đi.
Không có sát khí, không có tức giận, cũng không có cảm giác áp bách, còn không cần quỳ, tâm tình Hách Liên Cuồng thoáng bình ổn lại, thong thả đứng dậy, dè dặt cẩn trọng di chuyển ngồi vào trên ghế đá.
Tiểu Yêu Hậu đưa tay, giữa lòng bàn tay nhiều thêm một tách trà tinh xảo bằng bạch ngọc, tay nàng khẽ nâng, tách trà giống như bị gió nhẹ nâng lên, nhẹ bổng rơi vào trên bàn đá phía trước Hách Liên Cuồng:
- Hách Liên gia chủ, uống trà đi.
Tách trà bạch ngọc đơn thuần, nhưng bên trong trống không, không có một giọt nước trà. Nhưng Hách Liên Cuồng nào dám có một chút dị nghị nào ở trước mặt tiểu Yêu Hậu, lúc này cho dù tiểu Yêu Hậu nói bản thể của hắn là một con chó, hắn đều sẽ phối hợp kêu lên hai tiếng. Hai tay hắn nâng tách trà lên, đặt bên bờ bôi, cẩn thận ngửa đầu, làm ra tư thái thong thả phẩm trà, một hồi lâu, mới cẩn thận đặt tách trà xuống.
- Uống xong rồi?
Hai mắt tiểu Yêu Hậu khẽ nheo lại, nhàn nhạt nói.
Hách Liên Cuồng vội vàng chắp tay nói:
- Dạ… Trà này tinh khiết thơm tận tâm, chỉ có ở trên trời… Tạ ơn tiểu Yêu Hậu ban thưởng trà.
- Đã uống xong trà.
Tiểu Yêu Hậu khẽ híp mắt:
- Vậy ngươi có thể yên tâm lên đường!
Một chữ cuối cùng vừa dứt, thân thể của tiểu Yêu Hậu đã vượt qua không gian, như quỷ mị xuất hiện ở phía trước Hách Liên Cuồng, một bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo như tuyết ngọc, mang theo hỏa diễm giống như đến từ địa ngục, nặng nề đánh lên trên ngực Hách Liên Cuồng, Kim ô viêm lực cuồng bạo điên cuồng dũng mãnh vào trong thân thể hắn, trong nháy mắt, đốt hủy hoàn toàn lục phủ ngũ tạng của hắn.
- Ưm…
Hách Liên Cuồng gắt gao trừng lớn mắt, thế giới trước mắt hoàn toàn trời đất quay cuồng.
Rầm!
Một tiếng nổ vang điếc tai, thân thể của Hách Liên Cuồng từ trong thạch thất bay ra, hung hăng rơi vào trong đám người quỳ trên đất, lúc rơi xuống đất ánh mắt trợn trừng, không hề có một tiếng động, ngực, ấn một đoàn cháy đen nhìn thấy mà ghê người.
- Gia chủ… Gia chủ!
Chúng trưởng lão hạch tâm của gia tộc Hách Liên sợ hãi gào vọt lên, nhưng trên người Hách Liên Cuồng, đã không còn một chút khí tức sinh mệnh, toàn thân tản ra mùi khét lẹt nồng đậm đến gay mũi, chết vô cùng triệt để.
- Gia chủ…
Nhìn thi thể trước mắt, các trưởng lão hạch tâm nhà Hách Liên đều mất hồn mất vía, toàn thân run run. Lúc này, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp của tiểu Yêu Hậu từ trong thạch thất truyền ra:
- Hách Liên Cuồng thân là gia chủ thủ hộ, lại cấu kết với Hoài Vương, ý đồ mưu nghịch, chết chưa hết tội. Vốn nên xử tội cùng toàn tộc Hách Liên! Nhưng nhớ đến bộ tộc Hách Liên dù sao có công thủ hộ vạn năm, bổn hậu liền thoáng mở một mặt lưới, ban thưởng cho toàn tộc Hách Liên các ngươi một cơ hội hối cải để làm người mới… Hách Liên Đồ!
Nhị trưởng lão gia tộc Hách Liên bị gọi đến tên chấn động toàn thân, cuống quýt xoay người quỳ xuống đất.
- Kể từ hôm nay, ngươi là gia chủ mới của gia tộc Hách Liên! Bổn hậu kêu ngươi nhanh chóng mang thi thể của Hách Liên Cuồng xuống, cho thời gian trong vòng một canh giờ, treo trên cửa thành phía bắc, thị chúng bảy ngày! Trong bảy ngày này, ai dám bỏ hắn xuống, ai dám cầu tình, ai dám phúng điếu, xử tử ngay tại chỗ!
- Nếu như Hách Liên tộc các ngươi có ai dám phê bình kín đáo, bổn hậu biết một người, liền giết một người! Nếu như dám can đảm cả tộc kháng mệnh, hoặc lại có một chút lòng ngỗ nghịch, bổn hậu liền muốn trên đời này không còn bộ tộc Hách Liên!
Mỗi một câu mỗi một chữ của tiểu Yêu Hậu, trong lòng chúng trưởng lão Hách Liên sợ hãi đến to thêm một phần. Hách Liên Cuồng đã hoàn toàn chết, nhưng một mình hắn chết, ngược lại đổi lấy bộ tộc Hách Liên bình an mà nói, lại có ai sẽ ngu xuẩn đến vì một người chết mà không phục. Hách Liên Đồ run giọng nói:
- Cẩn tuân mệnh lệnh của tiểu Yêu Hậu… Tạ ân điển của tiểu Yêu Hậu, sau này bộ tộc Hách Liên ta trung tâm như một, thịt nát xương tan với tiểu Yêu Hậu.
- Còn có, Tử mạch thần tinh các ngươi thiếu Vân gia, ngàn vạn lần đừng quên.
- Dạ… Dạ…
Hách Liên Đồ kéo thi thể của Hách Liên Cuồng, vừa sợ hãi gật đầu, nghiêng về một bên rời đi, bước chân run rẩy kia, giống như dẫm trên đầu ngọn đao.
Sợ hãi, giống như ôn dịch điên cuồng lan tràn trên Yêu Hoàng đại điện. Lúc trước bọn họ vì Hiên Vương lông tóc vô thương mà thoáng thả lỏng trái tim bỗng chốc nâng lên mấy chục lần, mỗi người đều sắc mặt trắng bệch nhìn không thấy một tia huyết sắc… Đã qua vạn năm, địa vị gia tộc thủ hộ của Hách Liên gia tộc đều gần với Vân gia, nhưng gia chủ Hách Liên Cuồng lại bị tiểu Yêu Hậu trực tiếp giết chết… Huống chi các gia tộc thủ hộ khác và vương phủ.
- Cửu Phương Khuê, tiến vào.
Tầm mắt, ném về phía gia tộc Cửu Phương. Cửu Phương Khuê run run đứng dậy, mới vừa đứng lên, trên đùi mềm nhũn, trực tiếp quỳ lại, đồng tử của hắn kịch liệt phóng đại, hiển lộ rõ ràng sợ hãi vô tận trong nội tâm hắn. Hách Liên Cuồng chết thảm, giống như gieo xuống một ác ma ở trong lòng hắn… Bởi vì hắn biết rõ ràng, trong mười hai gia tộc, bộ tộc Hách Liên là gia tộc đầu tiên quy hàng Hoài Vương phủ, mà gia tộc Cửu Phương hắn, là gia tộc thứ hai! Bọn họ và bộ tộc Hách Liên, vốn chủng tộc gần, lại nhiều thế hệ đều là quan hệ thông gia…
Vừa giết Hách Liên Cuồng, liền gọi Cửu Phương Khuê hắn… Hắn sao không thể sợ.