.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_66" class="block_" lang="en">Trang 33# 2
Chương 66: Nhất chiến kinh thành (3)
Lý Hạo người mạnh nhất trong lứa mười sáu tuổi lại bị người cùng lứa của đối phương dễ dàng đánh bại, Hạ Nguyên Bá chính là đang tức giận âm thầm cắn răng, chỉ hận Huyền lực của bản thân thấp kém, đừng nói đòi lại thể diện cho Lý Hạo và Tân Nguyệt Huyền phủ, vốn ngay cả tư cách khiêu chiến Huyền Vũ cũng không có. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến, Huyền Vũ thế mà lại chỉ mũi nhọn vào hắn, nhìn đầu ngón tay Huyền Vũ, ánh mắt Hạ Nguyên Bá trừng lớn, liền bối rối.
Hơn nữa, Huyền Vũ này lại gọi hắn là “Sư huynh đầu to”!
Mọi ánh mắt bỗng chốc tập trung vào trên người Hạ Nguyên Bá, trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền phủ nhất thời cau chặt chân mày, các đệ tử cũng trố mắt một trận. Bọn họ ai cũng không ngờ, người Huyền Vũ lựa chọn khiêu chiến, lại chỉ có mười lăm tuổi, hơn nữa hôm nay Hạ Nguyên Bá thuần túy đến xem náo nhiệt! Chỉ có điều, lấy hình thể kinh người kia của Hạ Nguyên Bá, người không biết hắn đúng là không có khả năng nghĩ đến hắn mới chỉ có mười lăm tuổi! Nhận thức hắn thành mười tám mười chín tuổi đều bình thường.
Tư Không Hàn lên tiếng nói:
- Vị này là đệ tử Hạ Nguyên Bá ở phủ ta. Chỉ có điều, ngươi gọi sư huynh lại không được, tuy rằng thân thể hắn quá mức to lớn, nhưng hiện giờ tuổi chẳng qua mới mười lăm tuổi, là người nhỏ nhất trong phủ ta.
- Mười lăm… Tuổi?
Không ít người bên Thất Huyền môn phun luôn nước trà trong miệng. Huyền Vũ cũng trừng mắt.
- Nguyên Bá, nếu vị đệ tử Huyền Tâm tông này muốn luận bàn một phen với ngươi, vậy ngươi liền thản nhiên đi ứng chiến đi.
Tư Không Hàn lại nói:
- Tuổi ngươi còn nhỏ, thua cũng không mất thể diện, phát huy cho tốt đi.
- Vâng, trưởng lão.
Hạ nguyên Bá gật đầu, đứng lên. Thân thể cao lớn gần hai thước ba vừa đứng thẳng, nhất thời khiến không ít người trong điện kinh hoảng một trận. Vân Triệt vỗ vỗ hắn, thấp giọng nói:
- Cẩn thận một chút, đừng bị thương.
- Ha ha, yên tâm, tuy rằng Huyền lực của đệ không được, nhưng thân thể vẫn đỡ đánh được.
Hạ Nguyên Bá thật tự tin vỗ vỗ ngực, đi lên giữa chủ điện. Đứng ở trước mặt Huyền Vũ nói:
- Ta tên Hạ Nguyên Bá, ban một Huyền chi phủ, năm nay mười lăm tuổi, xin chỉ giáo nhiều hơn.
Lần này Huyền Vũ hiển nhiên muốn khiêu chiến người có tuổi lớn hơn hắn để dương oai, không nghĩ tới chỉ đúng “Người khổng lồ” nhìn qua tuổi đã ngoài mười tám, lại mới chỉ mười lăm tuổi! Mười sáu tuổi đối chiến mười lăm tuổi, cho dù thắng cũng cơ bản không có gì sáng rọi mà nói. Hắn tùy tiện thăm dò Huyền lực của đối phương một chút, khóe miệng nhất thời co rút… Mới Sơ Huyền cảnh cấp sáu! Chọn một đối thủ như vậy, quả thật hạ giá trị của mình xuống!
- Ngu xuẩn này! Ta đã biết nếu hắn tới tham gia bữa yến hội này sẽ gây ra chuyện! Nếu để cho người ngoài cho rằng chính là Sơ Huyền cảnh cấp sáu cũng có thể trở thành đệ tử tinh anh của Huyền phủ, chẳng phải khiến cho người ta cười rớt răng hàm! Hừ, thật sự mất mặt xấu hổ!
Một loạt tiếng chửi nhỏ tràn đầy trào phúng khinh thường chậm rãi truyền vào trong tai Vân Triệt, Vân Triệt liếc mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Mộ Dung Dạ, lại theo đó thu hồi ánh mắt, lực chú ý tập trung vào trên người Hạ Nguyên Bá.
Mộ Dung Dạ mới ngậm miệng đột nhiên toàn thân lạnh lẽo, toàn thân kịch liệt run rẩy một chút. Hắn cuống quýt xoay người, liếc nhìn bốn phía, trong lòng kinh hoàng một trận… Mới vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn cảm giác mình phảng phất giống như rơi vào trong hầm băng cực lạnh, lại giống như nhìn thấy một đôi mắt rắn độc cực kỳ đáng sợ nhìn thẳng vào hắn. Nhưng hắn nhìn chung quanh hồi lâu, đều không tìm được gì khác thường, trong nháy mắt đó cảm giác đáng sợ cũng chậm rãi trôi đi, Mộ Dung Dạ sờ mồ hôi lạnh trên trán không biết đổ ra từ khi nào, đơn thuần coi bản thân nghi thần nghi quỷ.
- Hey… a a! Khai sơn liệt thạch!
Hạ Nguyên Bá lập tức ra chiêu trước, hai quả đấm nắm chặt, thân thể vĩ đại nhảy lên, hung hăng nện xuống, thân thể của hắn hơn nữa cảm giác áp bách vô hình kia, nện như vậy thật sự có một chút khí chất “Phá núi phá đá”.
- Huyền kỹ rác rưởi như vậy cũng lấy ra, nếu Huyền Vũ để cho hắn qua tay được ba chiêu, về sau đều đừng mong có thể diện đi ra ngoài gặp người!
Một đệ tử lớn tuổi của Huyền Tâm tông cười lạnh nói.
Đối mặt với lực công kích lớn của Hạ Nguyên Bá, Huyền Vũ căn bản không né không tránh, ngay cả bày ra tư thế thi triển Huyền kỹ cũng không có, trực tiếp nhấc ngang cánh tay phải lên, không hề xinh đẹp chặn lấy trọng kích nhìn qua cực kỳ uy mãnh của Hạ Nguyên Bá, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường…
Một tiếng trầm đục, hai đấm của Hạ Nguyên Bá hung hăng đập vào cánh tay Huyền Vũ, cánh tay Huyền Vũ trầm xuống biên độ nhỏ, sau đó bỗng nhiên giống như con rắn độc bị nện tỉnh quay ngược cánh tay về trước, trực tiếp gập hai cánh tay tráng kiện của Hạ Nguyên Bá vào trong khuỷu tay, Huyền lực đột nhiên bùng nổ.
Răng rắc!
- Ặc a a!!
- Nguyên Bá!
Vân Triệt bỗng nhiên đứng lên.
Theo một tiếng hét thảm của Hạ Nguyên Bá, trong nháy mắt hai cánh tay của hắn bị trật khớp, một cánh tay của Huyền Vũ vung leen, càng ném thân thể vượt qua ba trăm năm mươi cân của Hạ Nguyên Bá lên cao hơn một thước.
Vốn, “Luận bàn” đến đây kết thúc, Hạ Nguyên Bá một chiêu đối mặt với thảm bại, mà cũng là kết cục khiến cho mọi người không hề ngoài ý muốn.
Nội tình, Huyền công, Huyền kỹ cường đại, khiến đối thủ chỉ thấp hơn bản thân một bậc khi đối mặt với Huyền Vũ đều có thể trong hai chiêu thủ thắng, huống chi Hạ Nguyên Bá chỉ có Sơ Huyền cảnh cấp sáu. Nhưng mà, ngay khi thân thể Hạ Nguyên Bá lơ lửng, sắp nặng nề rơi xuống đất, khóe miệng Huyền Vũ lại bỗng nhiên khẽ nhếch, phía trên một quyền thoáng hiện ánh sáng tím.
Vân Triệt bỗng chốc đã nhận ra ý đồ của Huyền Vũ, quát nhanh:
- Dừng tay!
Nhưng Huyền Vũ sao lại để ý tới lời nói của hắn, một Tử Vân chưởng không hề lưu tình, hung hăng đập vào trên thân thể Hạ Nguyên Bá sắp rơi xuống đất.
Tiếng của ít nhất ba cây xương sườn gãy rõ ràng vang lên.
- Nguyên Bá!!!
Vân Triệt bất chấp điều gì khác, nhảy tới bên người Hạ Nguyên Bá, đỡ lấy thân thể ngã xuống của hắn. Sau khi Hạ Nguyên Bá rơi xuống đất, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch, khóe miệng máu chảy tràn khắp, vẻ mặt đau nhức mà vặn vẹo kịch liệt lên. Nhìn qua thân thể Hạ Nguyên Bá cường tráng, nhưng Huyền lực hộ thân của hắn dù sao còn quá yếu, nào có thể thừa nhận được trọng kích của Huyền Vũ.
Vân Triệt trợn mắt nhìn về phía Huyền Vũ, xanh mặt nói:
- Tỷ thí chỉ vì luận bàn, điểm tới là dừng. Mới vừa rồi rõ ràng thắng bại đã phân, tại sao ngươi còn muốn hạ tay nặng như vậy!
- Hừ!
Huyền Vũ cười lạnh khinh thường một tiếng:
- Luận bàn không sai, nhưng đao kiếm không có mắt, quyền cước khó thu, đây là đạo lý ai cũng biết. Người trong luận bàn khó có thể thu tay lại tổn thương đến tính mạng là chuyện đều có thể phát sinh, bị thương quả thật chẳng qua là bình thường. Ta sao mà biết được đệ tử tinh anh của Tân Nguyệt Huyền phủ các ngươi đều không chịu đánh được như vậy, mới vừa qua một hai chiêu liền gãy xương lại còn hộc máu, các ngươi không tự trách mình vô dụng, ngược lại đến chỉ trích ta?
- Ha ha, Huyền Vũ lão đệ nói quá đúng.
- Sư huynh đệ chúng ta trong lúc luận bàn, gãy chân đứt chân đều là chuyện thường xảy ra, có thế mới là luận bàn chân chính. Tân Nguyệt Huyền phủ này ngay cả chút tổn thương cũng không chịu nổi, trách không được luôn luôn không tốt như vậy, chậc chậc…
- Theo ta nói, Huyền Vũ lão đệ đã hạ tay lưu tình. Nếu Huyền Vũ lão đệ thật sự dùng toàn lực. Chỉ bằng Huyền khí hộ thân Sơ Huyền cấp sáu của tiểu tử kia, bây giờ còn có thể sống?
Bên bảy tông môn truyền đến từng trận âm thanh chói tai. Các trưởng lão bên Tân Nguyệt Huyền phủ đều lắc đầu thở dài, không thể làm gì. Vân Triệt giận quá hóa cười, đỡ Hạ Nguyên Bá đến bên Lam Tuyết Nhược gần nhất:
- Tuyết Nhược sư tỷ, có thể phiền tỷ giúp ta chiếu cố Hạ Nguyên Bá không.
- Được!
Lam Tuyết Nhược nhanh chóng đi xuống, lấy ra một viên đan dược màu trắng nhét vào trong miệng Hạ Nguyên Bá, khi ngẩng đầu, phát hiện Vân Triệt đã đứng lên, đi về phía Huyền Vũ.
- Hay cho một đao kiếm không có mắt, quyền cước khó thu.
Vân Triệt đứng trước mặt Huyền Vũ, sắc mặt đã thay đổi đến vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm người dám can đảm ở trước mặt hắn ác ý trọng thương Hạ Nguyên Bá, thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ câu nói này của ngươi cho ta… Tiếp theo, ta tới làm đối thủ của ngươi! Vân Triệt, ban một Huyền chi phủ, mười sáu tuổi!
- Thiếu niên này là ai? Mười sáu tuổi, lại có Nhập Huyền cảnh cấp một, hơn nữa Huyền lực hùng hậu mức độ mơ hồ còn ở phía trên Lý Hạo, sao ta chưa từng gặp?
Các trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền phủ hai mặt nhìn nhau.
- Không cần suy nghĩ nhiều, hắn thật sự là đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ không sai, chỉ có điều buổi trưa nay mới gia nhập, là tôn tử của lão hữu ta.
Tư Không trưởng lão giải thích cho các trưởng lão khác, chỉ có điều giữa trán cũng hoàn toàn sầu lo. Khí tức Huyền lực của Vân Triệt thật sự mạnh hơn Lý Hạo một chút, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, cơ bản trong mức sàn sàn như nhau. Lý Hạo dưới tay Huyền Vũ thảm bại trọng thương, Vân Triệt căn bản không có kết cục thứ hai, nhiều lắm là chống đỡ được mấy hiệp. Mới vừa gia nhập Huyền phủ lại khiến Vân Triệt bị thương như vậy, hắn thật sự thẹn với Tiêu Liệt, nhưng dưới tình cảnh này, bị khiêu chiến cũng không thể không ra nghênh chiến, mà chủ động đứng ra, càng vốn không có cách nào ngăn lại, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, cầu nguyện Vân Triệt đừng bị tổn thương quá nghiêm trọng.
- Tỷ phu… Cẩn thận! Hắn… Hắn rất lợi hại…
Hạ Nguyên Bá che ngực, giọng thống khổ nói.
Lời nói của Vân Triệt khiến Huyền Vũ sửng sốt, sau đó lại giống như nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất trên thế giới mà cười như điên:
- A ha ha ha ha, ngươi đây là đang cảnh cáo ta? Uy hiếp ta? Muốn lấy lời của người trả lại cho người? Khà khà… Ha ha ha ha! Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha ha…
Tiếng cười của Huyền Vũ càn rỡ mà chói tai, nhưng lại không ai cảm thấy nụ cười của hắn cuồng vọng. Hắn cười to hồi lâu, mới tỏ vẻ miệt thị nói:
- Chậc chậc, không nghĩ tới nhóm mười sáu tuổi ở Tân Nguyệt Huyền phủ, lại còn có thể có một kẻ sóng vai với Lý Hạo, trình độ này ở Tân Nguyệt thành, thật sự có thể nhìn vào, đáng tiếc hôm nay ngươi gặp ta. Nể tình thấy ngươi có lá gan chủ động khiêu chiến ta, ta cho ngươi ưu đãi như thế nào?
Huyền Vũ chậm rãi giơ năm ngón tay lên, quơ quơ trước mặt Vân Triệt:
- Năm chiêu! Chỉ cần ngươi có thể giao thủ với ta vượt qua năm chiêu, lần luận bàn này liền tính ngươi thắng, như thế nào?
- Ha ha ha ha, Huyền Vũ sư đệ, ngươi thật sự quá để mắt hắn.
Bên Huyền Tâm tông truyền đến một loạt ồn ào cười to.
Trên bàn tiệc chủ vị yến hội, từ khi “Luận bàn” bắt đầu Tần Vô Ưu vẫn không nói lời nào, vào lúc này rốt cuộc hơi lộ vẻ kích động, hắn yên lặng nhìn Vân Triệt dưới đủ loại cuồng tiếu và trào phúng của Huyền Vũ mà vĩnh viễn không lộ chút ánh mắt gợn sóng nào, trong lòng thầm than một trận: Tên tiểu tử này, không đơn giản.
- Ngươi nói hết lời vô nghĩa chưa?
Vân Triệt lạnh lùng mở miệng.
- Ha! Ngươi tên là… Ừm, Vân Triệt đúng không? Đừng cứ đứng mãi ở đó, nếu muốn bắt đầu cứ tùy lúc tấn công tới đi, ít nhất như vậy còn có thể ra tay một lần. Nếu ta mà ra tay trước, nói không chừng ngươi liền không có cơ hội ra tay.
Hai tay Huyền Vũ ôm ngực, cười tủm tỉm nói.
- Ha.
Vân Triệt cũng cười. Hắn một câu cũng không nói thêm, thân thể bỗng nhiên lao về trước, tay trái vươn tới, chụp thẳng vào cổ Huyền Vũ.
- Thế nào? Ngay cả một Huyền kỹ cũng không có sao?
Huyền Vũ cười càng thêm trào phúng, ánh mắt khép hờ, cho đến khi cánh tay trái của Vân Triệt cách mặt của hắn còn không đến hai thước, tay phải của hắn mới nhanh như tia chớp chìa ra, chợt chụp vào cổ tay trái của Vân Triệt, sau đó chuẩn xác chụp cổ tay trái mà Vân Triệt đưa qua vào trong lòng bàn tay…
Một nụ cười âm hiểm thoáng hiện trên khóe miệng Huyền Vũ, ngay khi hắn chuẩn bị vận Huyền lực lên, trực tiếp bẻ gẫy cổ tay Vân Triệt, trong bàn tay rõ ràng đã bắt được cổ tay lại truyền đến cảm giác trống rỗng… Năm ngón tay của hắn xuyên qua cổ tay Vân Triệt, hung hăng nắm lấy trống rỗng! Mà bóng dáng của Vân Triệt, cũng vào lúc này giống như sương hóa biến mất không thấy gì nữa…
Đồng thời như thế, một luồng kình phong gào thét từ bên phải hắn truyền đến, trong lòng của hắn ngơ ngác, còn chưa kịp làm ra phản ứng…
- Chát!!
Một tiếng bạt tai vô cùng vang dội vang khắp toàn bộ mỗi một góc chủ điện, mỗi người đều nghe thấy rành mạch, tiếng vang thanh thúy giống như đánh lên trên mặt mình. Cả người Huyền Vũ bị đánh đến nhẹ nhàng bay lên, xoay tròn trên không trọn một ngàn bốn trăm bốn mươi độ (bốn vòng) mới nặng nề hạ xuống.
Một cái tát này, Vân Triệt không hề ăn bớt mà dùng hết toàn lực, hắn ghét bỏ lau mu bàn tay phải hơi đỏ lên trên quần áo, thản nhiên nói:
- Chiêu thứ nhất.