Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 678 - Chương 679: Phần Tuyệt Trần!?

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_679" class="block_" lang="en">Trang 340# 1

 

 

 

Chương 679: Phần Tuyệt Trần!?



- Đại ca, làm sao vậy?

Nhìn thấy Vân Triệt bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt một trận biến ảo, Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất nhất thời sốt sắng lên. `

- Hừ,xem ra có chút phiền toái nhỏ.

Vân Triệt hơi có chút bất đắc dĩ nói:

- Chúng ta đi xuống thôi.

Làm huyền tộc lớn nhất Lưu Vân Thành, từ bầu trời nhìn xuống, Tiêu Môn ở toàn bộ trong thành có vẻ đặc biệt bắt mắt. Vân Triệt rơi vào nơi cũng không phải đại môn, mà giống như theo bản năng, rơi vào phía đông Tiêu Môn, tới gần đình viện phía sau núi.

Nơi này rất yên tĩnh, toàn bộ Tiêu Môn đều rất yên tĩnh. Đình viện trước mắt rất nhỏ, chỉ có bố trí đơn giản, phòng ốc đơn giản, góc sảnh tước nhà chính là một giàn nho xanh biếc, điểm xuyết sắc tía, bên giàn nho, đặt một tấm bàn đá cùng hai cái ghế đá đơn giản, phía bên phải băng đá, còn che kín vài vết rạn nứt.

Đứng ở trung tâm đình viện, nhìn tất cả trước mắt, ánh mắt Vân Triệt hơi lay động, nhất thời thất thần.

- Đại ca, nơi này là?

Nhìn dáng vẻ Vân Triệt, Tiêu Vân tò mò hỏi.

- Nơi này, là nơi ta gánh chịu hết thảy ký ức trước mười sáu tuổi.

Vân Triệt mở miệng, nhẹ giọng nói.

-Hả? Nơi này...... Chính là nhà Vân đại ca?

Thiên Hạ Đệ Thất nhìn chung quanh, kinh ngạc nói. Ở Lưu Vân Thành, có thể nắm giữ một đình viện như vậy, đối với người bình thường mà nói cũng coi như xa hoa. Nhưng đối với xuất thân thủ hộ gia tộc, vẫn là công chúa duy nhất bộ tộc Thiên Hạ mà nói, như vậy, thật sự là quá mức đơn sơ keo kiệt...... Hắn là Vân gia thiếu chủ, là yêu quân Huyễn Yêu Giới, thậm chí có thể nói cứu vớt toàn bộ vận mạng Huyễn Yêu Giới...... Nàng không thể nào tưởng tượng được, nơi Vân Triệt trưởng thành, dĩ nhiên sẽ đơn sơ như vậy.

- Đúng, là nhà của ta.

Vân Triệt cười khẽ:

- Từ khi ta hiểu chuyện, ta đã ngụ ở nơi này. Có điều khi đó, nơi này còn không phải chỉ thuộc về ta, mà là thuộc về ta với tiểu cô. Khi đó, chúng ta cả ngày lẫn đêm đều đồng thời chung đụng, ta đi nơi nào, nàng liền đi nơi đó, nàng đi nơi nào, ta cũng đi nơi đó, giống như hình bóng lẫn nhau...... Mãi đến tận mười tuổi, gia gia nói chúng ta không thể sống cùng một cái sân, cũng vì tiểu cô tìm được đình viện mới. Bởi vì chuyện này, tiểu cô khóc lớn thật nhiều ngày, ta cũng dụng hết toàn lực phản đối gia gia. Nhưng gia gia bình thời đối với chúng ta mọi cách sủng nịch làm sao cũng không chịu chấp nhận.

- Sau này, vào ở đình viện mới, tiểu cô thường thường sẽ lén lút chạy về đến cùng ta ngủ chung, nếu bị gia gia phát hiện, đều sẽ hung hăng mắng một trận...... Thẳng đến về sau, lẫn nhau từ từ biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu cô cũng không lén lút tới.

Vân Triệt nhẹ nhàng kể ra, nhàn nhạt mỉm cười, hắn lúc này nụ cười phát ra từ linh hồn, không hề tạp chất. Những năm đó, hắn tuy rằng thường thường bị người trào phúng, tình cờ bị người ta bắt nạt, thừa nhận ánh mắt thương hại lẫn miệt thị, nhưng khi đó, bởi vì có tiểu cô, hắn vui sướng hơn rất nhiều bi thương, ngay cả cảm giác tự ti đều rất ít.

Những năm này, hắn không còn huyền mạch tận phế, không phải phế vật, thực lực của hắn càng ngày càng lớn mạnh, được càng nhiều người ngước nhìn thậm chí hoảng sợ, đứng nơi đỉnh cao, so với Tiêu Tông Tiêu Môn tôn thờ như thần linh đều cao hơn rất nhiều, nhưng cũng khiến thế giới của hắn vĩnh viễn đầy rẫy phong vũ, cũng không còn cách nào trở lại thế giới hạnh phúc trước kia với tiểu cô.

Cự ly lần trước đi tới nơi này, đã qua hơn sáu năm. Nhưng nơi này tất cả, trong trí nhớ cơ hồ hoàn toàn giống nhau, không có bất kỳ biến động...... Bất kể là cửa, bàn đá, giàn nho...... Thậm chí sáu năm trước cùng Hạ Khuynh Nguyệt thành hôn lúc treo đèn lồng ở nơi đó, đều như cũ tồn tại, chỉ là đã bị phong hoá không ra hình thù gì.

Toàn bộ sân vô cùng sạch sẽ, không có một chút dáng vẻ Vân Triệt bỏ không sáu năm, rách nát tạng loạn, giống như mỗi ngày đều sẽ có người quét dọn. Vân Triệt cất bước lên trước, đứng ở trước bàn đá, đặt nhẹ tay trên thạch trên bàn đá. Giơ ngón tay lên...... Mặt trên không nhiễm một tia tro bụi.

Nơi này...... Vừa được người quét sạch......

Vân Triệt tâm một trận rung động, lẽ nào...... Chẳng lẽ là......

- Tiểu triệt...... Là ngươi sao?

Trên thế giới này, có rất ít tiếng nói có thể trực tiếp khiến Vân Triệt xúc động đến mức đông cứng như đã, nhưng Tiêu Linh Tịch tuyệt đối là một trong số đó. Vân Triệt tâm hồn kịch liệt lay động, trong nháy mắt xoay người lại...... Cửa đình viện, Tiêu Linh Tịch một thân y phục màu xanh nhạt, bên trong mắt đẹp tựa sao một tầng dày đặc hơi nước.

- Tiểu cô......

Vân Triệt nhẹ nhàng lên tiếng, cánh tay của hắn hoàn toàn không tự chủ được giơ lên tước, muốn xuyên qua không gian, chạm đến nữ hài thân cận nhất trong cuộc sống, quen thuộc nhất, quan trọng nhất:

- Ta đã trở về......

- A......

Tiêu Vân không tự kìm hãm được lên tiếng, hắn nhìn Tiêu Linh Tịch, kinh ngạc nói:

- Nàng chính là...... Chính là......

Vân Triệt gọi tiếng"Tiểu cô", chứng minh thân phận thiếu nữ này...... Người này bề ngoài tuyệt mỹ, khí chất trong sạch, tuổi nhìn qua so với mình còn nhỏ hơn, chính là...... Tiểu cô...... Là liên kết huyết thống với mình...... Người thân......

Tiêu Linh Tịch tay nhỏ nặng nề đặt trên môi, nước mắt óng ánh như ngọc châu đứt giây rơi xuống, thời gian trong chớp mắt, nàng than nhẹ một tiếng, lệ rơi nhào về phía Vân Triệt, nặng nề tới trước ngực của hắn, hai tay ôm chặt lấy, tuôn trào nước mắt rất mau ướt nhẹp lồng ngực hắn tảng lớn.

- Tiểu triệt...... Tiểu triệt...... Tiểu triệt......

Nàng một lần lại một lần la lên, rất nhanh đã khóc không thành tiếng.

- Xin lỗi, tiểu cô...... Ta đáp ứng ngươi một tháng sẽ trở về, nhưng...... Nhưng lại để ngươi khổ sở chờ đợi ba năm.

Vân Triệt hai tay hoàn lên, nhẹ nhàng ôm nữ hài trong lòng. Vòng eo của nàng, so với ba năm trước càng thêm nhỏ bé mềm mại, thân thể, cũng càng thêm mảnh mai...... Liền ngay cả huyền lực, cũng không tiến ngược lại thụt lùi. Thời gian ba năm, Vân Triệt cao thêm chừng nửa thước, để nữ hài trong lòng ở trước mặt hắn càng có vẻ thêm mảnh mai linh lung. Mà làm cho Vân Triệt đau lòng nhất chính là, nàng gào khóc...... Hắn quen thuộc tiểu cô, cười sẽ cười to, khóc sẽ khóc lớn, đặc biệt là ở trước mặt của hắn, sẽ không hề bảo lưu cảm xúc toàn bộ buông xuống.

Nhưng trước mắt tiểu cô, nàng mặc dù đang gào khóc, lại nỗ lực đè nén không phát sinh tiếng khóc, chỉ có vai ở cực kỳ kịch liệt co rúm, trên người nàng ít đi mấy phần linh khí, thay vào đó, là u buồn dày đặc khiến Vân Triệt cơ hồ tan nát cõi lòng.

Ba năm nay,"Tin qua đời" của mình, Thương Phong Quốc đại nạn, trong lòng nàng chạm trổ vào bao nhiêu vết thương tàn nhẫn......

Vân Triệt hai tay lặng lẽ nắm chặt, hắn ngẩng đầu lên, trong con ngươi ẩn chứ chút thống khổ...... Khi ta không còn gì khác, huyền mạch tàn phế, mỗi ngày nhìn thấy nhiều nhất, chính là miệng cười tiểu cô...... Hiện tại ta càng ngày càng mạnh mẽ, tại sao mang cho tiểu cô, lần lượt tan nát cõi lòng đau lòng......

Ta theo đuổi sức mạnh...... Rốt cuộc là vì cái gì!!

Tiêu Linh Tịch dùng sức lắc đầu, hai tay ôm chặt hơn, nàng dựa vào lồng ngực so với trước đây càng thêm dày rộng, mà lồng ngực của hắn, cũng là nơi cõi đời này duy nhất làm cho nội tâm nàng chân chính yên ổn cùng thỏa mãn, nàng mang theo tiếng khóc, nhẹ nhàng nói:

- Ta biết...... Tiểu triệt không phải cố ý...... Tiểu triệt trở về là tốt rồi...... Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại tiểu triệt rồi...... Tiểu triệt...... Rốt cuộc trở về......

Từng tiếng lẩm bẩm, mang theo thống khổ nhớ nhung, vui sướng tìm lại được thứ đã mất. Vân Triệt hít một hơi thật dài, hắn hạ thấp âm thanh, vô cùng kiên định nói:

- Tiểu cô, ta cam đoan với ngươi, ta sau này không bao giờ để ngươi......

Vân Triệt thanh âm đột nhiên ngừng lại, toàn thân cứng đờ, trong nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh như băng đột nhiên quét về phía phía sau, thân thể mang theo Tiêu Linh Tịch nhanh chóng chuyển qua.

Bởi vì trong nháy mắt đó, hắn bỗng nhiên bị một luồng khí tức âm hàn đến cực điểm khóa chặt...... Hắn có Thủy Linh Tà Thể, căn bản không sợ băng hàn. Nhưng luồng hơi thở này bao phủ hắn, lại để hắn có trong nháy mắt trùy tâm thứ hồn cảm giác lạnh lẽo, toàn thân tóc gáy dựng đứng. Trong đầu, thậm chí mơ hồ chiếu ra một đôi ác ma chi nhãn đen kịt như vực sâu, cả người, đều ở trong lúc giật mình phảng phất bỗng nhiên đưa thân vào địa ngục khủng bố đáng sợ.

Loại khí tức này chưa bao giờ có, băng hàn âm u, khiến người ta cực kỳ không thoải mái, lẽ nào chính là Mạt Lỵ nói tới...... Ma khí?

Đến tột cùng là ai!?

Xoay người một khắc kia, ánh mắt Vân Triệt đã vững vàng khóa chặt một thân ảnh màu đen đang tung bay trên không trung...... Hắn vóc người so với Vân Triệt hơi gầy lùn, toàn thân áo đen, tóc dài như đêm, thả xuống đến ở giữa, sắc mặt cứng ngắc mà trắng xám, hai con mắt âm u đầy tử khí, không nhìn thấy một tia sáng rực. Từ trên người hắn toả ra đến khí tức mang theo một luồng âm hàn thấm vào cốt tủy, nhưng Vân Triệt từ bên trong không cảm giác được chút nào sinh mệnh khí tức...... Phảng phất phiêu du tại nơi đó không phải một người sống, mà là một bộ tử thi.

Khi nhìn rõ khuôn mặt bóng đen này, lông mày Vân Triệt mạnh mẽ động một cái, trên mặt lộ ra thật sâu kinh ngạc.

-Phần Tuyệt...... Trần!?

Lúc hô chữ cuối cùng, thanh âm Vân Triệt mang tới rõ ràng chần chờ.

Hắn ta bên ngoài, còn có ánh mắt, đều giống Phần Tuyệt Trần như đúc. Nhưng hắn biết Phần Tuyệt Trần tuyệt không có khí tức như vậy. Hơn nữa...... Từ trên người hắc y nhân nơi này, hắn rõ ràng cảm thấy rõ ràng cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm! Lấy cảnh giới Vân Triệt bây giờ, có thể làm cho hắn sản sinh cảm giác nguy hiểm, ít nhất cũng phải thực lực sơ kỳ Đế Quân, mà ba năm rưỡi trước đây hắn để cho Phần Tuyệt Trần chạy trốn, huyền lực hắn ta mới Linh Huyền Cảnh, ngăn ngắn không tới bốn năm, vô luận như thế nào cũng không thể đạt đến cảnh giới đủ để uy hiếp được hắn.

- Hả? Lại là người này.

Thanh âm Mạt Lỵ bên trong, cũng đồng dạng mang theo kinh ngạc.

- Vân...... Triệt!

Khuôn mặt hắn vẫn như cũ cứng ngắc, lúc nói chuyện bất luận vẻ mặt, vẫn là đồng tử tối tăm, con ngươi, đều không có chút nào đãng động, mà trong thanh âm, nhưng lại mang theo oán hận lạnh lẽo thấu xương:

- Ngươi còn sống...... Ngươi vẫn còn sống sót!!

"......" khí tức bao phủ Vân Triệt trong nháy mắt âm hàn mấy chục lần, mà người mặc áo đen này vừa mở miệng, Vân Triệt liền xác định...... Người này, thật sự chính là Phần Tuyệt Trần không thể nghi ngờ! Bởi vì...âm thanh dạng này, ngữ khí và oán hận như vậy, đều cùng kẻ năm đó hắn để cho chạy thoát giống như đúc!!

- Ngươi cũng biết, năm đó ta nghe được tin ngươi chết, là cỡ nào hận, thống khổ nhường nào! Những năm này, ta nằm mơ đều khát vọng ngươi có thể sống lại, để ta có thể tự tay xé nát ngươi!!

Phần Tuyệt Trần hai tay run rẩy, hai đám hắc khí xung quanh bàn tay di động, cũng trở nên càng ngày càng dày đặc. Vân Triệt ánh mắt liếc một cái hai đám hắc khí này...... Chỉ là liếc mắt một cái, toàn thân liền nổi lên một luồng cảm giác cực kỳ không thoải mái, ánh mắt của hắn quay lại, không lùi một phân nhìn thẳng Phần Tuyệt Trần:

- Xem ra giấc mộng đẹp của ngươi đã trở thành sự thật, có điều...... Ngươi lẽ nào thật sự cho rằng ngươi bây giờ có thể giết ta sao?

Phần Tuyệt Trần không có trả lời, trong tâm hải Vân Triệt liền truyền đến Mạt Lỵ một tiếng cười gằn:

- Hắn bây giờ huyền lực cấp bậc Quân Huyền Cảnh cấp năm, hơn nữa huyền lực ma tính đặc thù, chính diện giao thủ, hắn tuyệt đối có thể giết ngươi!

"~! #%......" Khóe mắt Vân Triệt co giật:

- Ngươi không phải...... Nói đůa chứ!!

Năm đó, hắn diệt Phần Thiên Môn, nhưng chỉ có buông tha Phần Tuyệt Trần, nguyên nhân chủ yếu là hắn xác thực đã cứu Tiêu Linh Tịch, lại thêm Tiêu Linh Tịch cầu xin, nguyên nhân thứ yếu, là trong tiềm thức của hắn, hoàn toàn không cho Phần Tuyệt Trần có thể đối với hắn tạo thành uy hiếp gì. Khi đó, Một ngàn Phần Tuyệt Trần cũng không thể thương tổn đạt được hắn, lại thêm tốc độ trưởng thành không người bì kịp, Phần Tuyệt Trần thiên phú coi như cao đến đâu gấp mười lần, cũng chỉ cách hắn càng ngày càng xa, cho đến bị trở thành con giun con dế trong mắt hắn.

Hắn có huyết thống, thần lực, là người thường trăm đời cũng không thể hy vọng xa vời! Sư phụ của hắn, là Mạt Lỵ siêu thoát vị diện này tồn tại. Ở trên Thiên Huyền Đại Lục, bàn về tốc độ trưởng thành, tuyệt không người có thể so sánh được với hắn mới đúng.

Hạ Nguyên Bá có thể có tốc độ trưởng thành kinh người như vậy, là bởi vì hắn có Bá Hoàng Thần Mạch! Mà bực này nghịch thiên thiên phú, thoái vị nhóm Thánh Địa đứng đầu Hoàng Cực Thánh Vực đều sẽ tôn sùng là chí bảo.

Năm đó Phần Tuyệt Trần chỉ có Linh Huyền Cảnh...... Hắn ta àm sao có khả năng ở không tới thời gian bốn năm, thành trung kỳ Đế Quân!!

- Ngươi cảm thấy ta như đang nói đùa sao?

Mạt Lỵ cực kỳ lạnh lùng nói:

- Có điều, ngươi cũng không cần quá kinh ngạc. Sức mạnh của hắn cũng không phải tu luyện được, ngay cả ma khí, cũng không phải từ ý chí của chính hắn ta diễn sinh. Mà là trong linh hồn, bị rót vào một ma nguyên!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment