Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 736 - Chương 737: Ôn Nhu Rả Rích

. ._369__1" class="block_" lang="en">Trang 369# 1

 

 

 

Chương 737: Ôn nhu rả rích



- Hóa ra là như vậy, ta cũng vẫn luôn cảm thấy huyền lực của Vân ca ca rất kỳ quái, rõ ràng đẳng cấp rất thấp nhưng không hiểu vì sao lại có thể lợi hại như vậy.

Bên trong tuyết quang, Phượng Tuyết Nhi quay gò má sang nhìn Vân Triệt, trong mắt nàng hiện lên từng ánh sao lấp lánh:

- Vân ca ca chẳng những rất lợi hại, rất thần bí... Hơn nữa, ngươi thật sự rất thiện lương.

- Thiện lương?

Vân Triệt lập tức nghiêng mặt nhìn về phía nàng. Hắn cực kỳ ít khi nghe thấy có người dùng hai từ này để miêu tả về bản thân. Hắn có thể tượng tượng được khi Mạt Lỵ nghe được hai từ này thì tuyệt đối là một vẻ mặt khịt mũi coi thường.

- Đúng a.

Ngay khi đụng chạm với ánh mắt của Vân Triệt, Phượng Tuyết Nhi liền nở nụ cười nói:

- Rõ ràng là Vân ca ca rất phẫn nộ đối với sai lầm của phụ hoàngnhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn khoan dung. Hơn nữa đối với Băng Vân Tiên Cung, Vân ca ca lại càng bỏ ra thật nhiều thật nhiều. Dược lực bên trong những viên Bá Hoàng Đan đó tán phát còn có đẳng cấp cao hơn so với đan dược cao cấp nhất của Phượng Hoàng Thần Tông chúng ta. Lần này Vân ca ca chẳng những lập tức xuất ra nhiều đan dược như vậy mà lúc ngươi giúp Mộ Dung sư bá gia tăng huyền lực còn bỏ ra cố gắng lớn như vậy, gần như khiến cho bản thân mệt lả rồi.

Vân Triệt lập tức lắc đầu cười, thanh âm của hắn có chút hạ thấp xuống nói:

- Mặc dù ta vẫn không cho mình là một ác nhân, nhưng là từ trước tới nay cũng không nhận mình là một người chỉ làm việc muốn tốt cho mình, càng không có khả năng là một người thiện lương... Người mở lòng khoan dung với phụ hoàngngươi cũng không phải ta, mà là Thương Nguyệt tỷ tỷ của ngươi. Nếu nói khoan dung thì ngược lại là phụ hoàngngươi đã 'khoan dung' ta.

- A?

Phượng Tuyết Nhi có chút mờ mịt không hiểu.

- Ta giết bốn nhi tử của phụ hoàngngươi, bốn hoàng huynh của ngươi... Từ nhỏ ngươi vẫn luôn lớn lên bên người Phượng Thần, rất ít khi tiếp xúc với hoàng huynh của ngươi, không có tình cảm, cho nên trong lòng ngươi sẽ có cảm giác rất lạnh nhạt đối với cái chết của bọn hắn. Nhưng phụ hoàngngươi thì lại khác. Cảm giác của hắn đối với ta chỉ có hận, hơn nữa là hận rất thuần túy, nếu như không phải là bởi vì ngươi thì nhất định là hắn sẽ không tiếc dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất chém ta thành muôn mảnh. Nhưng tất cả đều bởi vì hắn yêu thương ngươi một cách rất thuần túy. Hơn nữa tình yêu thương của hắn đối với ngươi còn muốn vượt xa so với nỗi hận đối với ta, cộng thêm việc hắn biết ta sẽ làm hại ngươi, cho nên, hắn đã lựa chọn thuận theo ý nguyện của ngươi, để cho người mà hắn thân yêu nhất lưu lại bên người mà hắn hận nhất.

- Lại nói... Lúc trước, ta đến các Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi là vì muốn báo thù cho phụ hoàngcùng Thương Phong. Nếu như không có ngươi thì ta nhất định sẽ trực tiếp mang phụ hoàngcủa ngươi đi, sau đó trực tiếp giết chết hắn ở trước lăng của phụ hoàngta. Nhưng cũng bởi vì ngươi nên ta thủy chung không cách nào hạ tử thủ đối với hắn. Hiện tại phụ hoàngcủa ngươi cũng giống như vậy, coi như là hắn hận ta gấp mười lần, cho dù hắn tuyệt đối có năng lực giết chết ta thì hiện tại hắn cũng sẽ không giết ta...

Mặc dù đang nói tới oán hận cùng báo thù, nhưng trên mặt của Vân Triệt lại hiện ra nụ cười thật ấm áp:

- Tuyết Nhi, hai chúng ta đều là hai nam nhân có huyết cừu với nhau nhưng lại đều bởi vì ngươi mà không ai có thể ra tay giết chết đối phương.

- Vân ca ca...

Cước bộ của Phượng Tuyết Nhi dần chậm lại, trong mắt nàng có hơi nước nhẹ nhàng bốc lên, si ngốc nói:

- phụ hoàngcho ta sinh mệnh đầu tiên, Vân ca ca lại cho ta sinh mệnh thứ hai... Có thể gặp được phụ hoàngcùng Vân ca ca chính là may mắn lớn nhất cả đời này của ta.

- Ta và phụ hoàngcủa ngươi cũng giống như vậy.

Vân Triệt cười nói, hắn ngẩng đầu lên nhìn ngắm toàn bộ Băng Vân Tiên Cung đang chìm trong màn đên, thanh âm của hắn lại thấp xuống thêm một lần nữa:

- Về phần việc ta đối tốt với Băng Vân Tiên Cung... Kỳ thật, cũng là bởi vì bản thân mình.

- A?

Phượng Tuyết Nhi lại rơi vào mờ mịt.

Vân Triệt hơi trầm mặc, sau đó liền chậm rãi mở miệng, giảng thuật toàn bộ sự việc xảy ra giữa hắn cùng Sở Nguyệt Thiền cho Phượng Tuyết Nhi, từ khi bọn hắn gặp gỡ nhau tại Thương Phong Hoàng Thành cho tới khi hắn bởi vì tự vệ mà tạo thành hiệp định cùng nàng, đến đoạn"nghiệt duyên" trong Tử Vong Hoang Nguyên, đến thời điểm bọn họ trùng phùng tại Thiên Kiếm Sơn Trang, cùng...

Vân Triệt là người luôn luôn một lòng đề phòng, lòng nghi ngờ của hắn cực kỳ nặng, nhưng ở trước mặt Phượng Tuyết Nhi thì trái tim của hắn lại không thể chống đỡ nổi nửa điểm. Hắn thổ lộ tất cả quan hệ giữa bản thân cùng Sở Nguyệt Thiền cho nàng biết. Hai người kề vai vào nhau, cước bộ chậm rãi tiến lên, mãi cho tới khi hắn kể xong toàn bộ mọi chuyện thì khoảng cách tới băng các vẫn còn rất xa.

- Vân ca ca... Tiểu hài tử?

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói nhỏ, dường như trong lúc nhất thời sự tình khó mà tiếp nhận này khiến nàng không kịp ứng phó.

- Hiện tại hắn đã bốn tuổi.

Ánh mắt Vân Triệt có chút mông lung nói:

- Ta hy vọng hắn là một nam hài tử, như vậy thì trước khi ta tìm thấy bọn hắn thì tiểu hài này có thể trở thành nam tử hán bảo vệ cho mẫu thân hắn. Nhưng mà ta đã tìm bọn hắn năm năm... Ròng rã năm năm vẫn bặt vô âm tín.

- Năm đó, Thương Nguyệt tỷ tỷ của ngươi không tiếc phát động toàn bộ quân lực của Thương Phong tiến hành tìm kiếm. Ba năm trước, ta từng ủy thác Hắc Nguyệt thương hội tiến hành tìm kiếm... Hắc Nguyệt thương hội có được mạng lưới tình báo cường đại nhất trên toàn bộ đại lục, nhưng bọn hắn đã tìm ba năm nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Bọn hắn giống như là triệt để bốc hơi khỏi Thiên Huyền đại lục vậy.

- Vân ca ca...

Trong lòng Phượng Tuyết Nhi khẽ đau đớn, từ trên người Vân Triệt nàng cảm nhận được sự kiềm chế, tự trách cùng cố gắng che giấu sự thống khổ sâu đậm.

- Nhiều thêm một ngày tìm không thấy bọn hắn thì trong lòng ta chỉ biết trầm trọng thêm một điểm. Ta nỗ lực muốn tốt cho Băng Vân Tiên Cung, nguyên nhân lớn nhất chính là nơi này là địa phương mà “tiểu tiên nữ” lớn lên, là nơi ký thác nhiều tình cảm cùng hồi ức của nàng nhất. Cũng chỉ có như vậy thì ta mới có thể miễn cưỡng xem như thoáng dịu sự áy náy trong lòng nàng... Nói cho cùng thì đây cũng chỉ là ta tự an ủi lòng mình mà thôi.

Trong thanh âm Vân Triệt mang theo một mảnh đắng chát.

- Vân ca ca, ngươi yên tâm, tiểu tiên nữ của ngươi, còn có tiểu hài tử của các ngươi nhất định nhất định sẽ bình an vô sự. Vân ca ca là một người tốt như vậy, thượng thiên sẽ không nhẫn tâm làm ra sự tình tàn nhẫn gì đối với Vân ca ca đâu.

Phượng Tuyết Nhi dùng hai tay nắm chặt bàn tay của Vân Triệt, nhẹ giọng an ủi hắn:

- Đúng rồi! Ta lập tức truyền âm cho phụ hoàng, để hắn phái người tìm kiếm trên toàn bộ Thần Hoàng đế quốc...

- Không cần.

Vân Triệt khẽ gật đầu một cái:

- Ngay cả Hắc Nguyệt thương hội cũng không thể tìm thấy tung tích bọn họ không nói tới phương pháp tầm thường... Lại qua thêm hai ba tháng, ta liền có thể mượn nhờ một phương pháp đặc biệt tìm kiếm, đến lúc đó nhất định ta có thể tìm được bọn họ.

Ngay cả Hắc Nguyệt thương hội cũng không tìm thấy tung tích... Câu nói này mang theo bao nhiêu ý vị thì bất kỳ người nào đều rất rõ ràng. Nhưng Vân Triệt lại không muốn tin tưởng... Cho dù chỉ có một tia hi vọng thì hắn cũng chỉ tin tưởng sẽ rơi vào một phần vạn khả năng kia mà thôi!

Nếu như Mạt Lỵ có thể hoàn toàn thoát khỏi ma độc thì đến lúc đó nhất định hắn có thể tìm được... nhất định!

Cảm thụ được Vân Triệt đang kiềm chế tâm tình sa sút của mình, Phượng Tuyết Nhi liền nhẹ nhàng cắn môi, sau đó nàng lập tức kéo cánh tay của Vân Triệt, chỉ về khối huyền băng cao nhất trong Băng Vân Tiên Cung nói:

- Vân ca ca, theo ta đến đó ngắm nhìn băng tuyết có được hay không?

Bóng đêm dần chìm xuống, hai người không có tiếp tục tiến về băng các mà lại ngồi ở bên trên khối huyền băng cao mấy chục trượng kia, nhìn ngắm phiến băng tuyết vô biên vô tận đang chìm vào trong màn đêm.

- Bầu trời Thần Hoàng Thành là màu đỏ nhạt, bầu trời Thương Phong Hoàng Thành là màu xanh đậm, mà bầu trời nơi này lại là màu trắng.

Phượng Tuyết Nhi ngẩng đầu, ngước nhìn lên bầu trời đêm màu xám trắng không có một điểm tinh thần nói:

- Ngay cả không khí cũng có hương vị không giống nhau, ngay cả phong cảnh tuyết trắng tại ban ngày cùng đêm tối đều không giống nhau. Thế giới này thực sự là nhiều màu sắc hơn so với tưởng tượng của ta.

Phượng Tuyết Nhi ngắm nhìn sắc màu của băng tuyết cùng bầu trời đêm, mà đa phần thời gian của Vân Triệt đều là nhìn ngắm nàng, hắn chợt mỉm cười nói:

- Nhưng toàn bộ những thứ này cộng lại cũng không có đẹp mắt bằng Tuyết Nhi.

Dưới bầu trời đêm Băng Vân Tiên Cung xinh đẹp giống như là huyễn cảnh, nhưng khi tuyết quang chiếu rọi xuống người Phượng Tuyết Nhi lại giống như một viên minh châu nóng bỏng nhất bên trong ảo cảnh, sự tồn tại của nàng át đi toàn bộ diễm quang trong thiên địa.

- Ha ha...

Phượng Tuyết Nhi vui vẻ khẽ nở nụ cười, nàng lập tức nghiêng trán tựa lên trên bờ vai của Vân Triệt nói:

- Trước kia, chắc chắn có người nói dáng dấp của ta đẹp mắt nhưng cho tới bây giờ ta đều không có quá nhiều cảm giác. Nhưng hiện giờ ta càng ngày càng cảm thấy mình may mắn... Hơn nữa ta còn hi vọng sau khi bản thân lớn lên có thể càng đẹp mắt thêm một chút.

- Vì cái gì?

- Bởi vì nếu mà như vậy thì Vân ca ca sẽ càng

yêu thích cùng khích lệ ta hơn.

Nàng nhẹ nhàng cúi xuống, không dám nhìn vào mắt Vân Triệt.

Vân Triệt chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn lập tức vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên vòng vòng eo nho nhu nhược như liễu của Phượng Tuyết Nhi khiến cho toàn thân Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng run lên một cái:

- Tuyết Nhi, ngươi còn nhớ rõ ngày đó, sau khi chúng ta trùng phùng, thời điểm ngươi ôm ta đã chảy bao nhiêu nước mắt chứ?

-... A?

- Ngươi ôm ta khóc lâu như vậy khiến cho toàn bộ phía sau lưng của ta đều có thể cảm nhận được nước mắt của ngươi.

Vân Triệt êm ái nói:

- Nhiều như vậy nước mắt, khi đó ta thật sự sợ rằng bản thân khóc mấy đời cũng không hết... Cho nên, cả đời này, bất luận là phát sinh chuyện gì thì ta đều vĩnh viễn đối tốt với ngươi.

- Chỉ là bởi vì... Nước mắt sao?

Phượng Tuyết Nhi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mông lung nhìn hắn nhưng ở sâu trong đôi mắt nàng lại là một vòng ấm áp cùng ranh mãnh.

- Đương nhiên còn bởi vì ngươi chính là Tuyết Nhi của ta!

Vân Triệt nở nụ cười, ôm Phượng Tuyết Nhi chặt hơn, hắn chỉ dùng một cánh tay liền có thể hoàn toàn ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng lại. Toàn bộ cảm giác thất lạc, kiềm chế vì Sở Nguyệt Thiền mà sống cũng nhanh chóng tiêu tán.

Thân thể tiếp xúc quá thân mật khiến Phượng Tuyết Nhi khẽ ngâm một tiếng, cơ thể nàng hơi có chút khẩn trương mà căng cứng, nhưng lại không có chút bài xích nào. Lúc này nàng chợt mở miệng, nhỏ giọng nói:

- Trước kia, Phượng Thần đại nhân từng nói với ta, nếu như ta có thể tìm được một người, thời điểm ở cùng với hắn có cảm giác rất thoải mái, nhịp tim không tự chủ được tăng tốc lên, mà người kia lại nguyện ý vì ta mà có thể ngay cả mạng đều không cần thì hắn chính là người có thể vĩnh viễn làm bạn với ta. Thật không ngờ nhanh như vậy ta liền gặp một người.

- Chỉ là bởi vì... Ta vì cứu ngươi mà ngay cả mạng đều không để ý sao?

Trên mặt Vân Triệt hiện ra một bộ thần sắc ưu buồn.

- Phốc phốc...

Lời nói cùng ngữ điệu của Vân Triệt khiến Phượng Tuyết Nhi không tự kìm hãm được nở nụ cười, sau đó liền cố gắng học theo ngữ khí của Vân Triệt nói:

- Đương nhiên bởi vì ngươi chính là Vân ca ca... của ta!

Ngay khi nàng nói câu nói này ra miệng, Phượng Tuyết Nhi liền cảm giác được trên mặt có chút phát nóng. Nàng đành phải nhắm mắt lại, vùi trán vào sâu trong ngực của hắn, mà lúc này nam nhân đang ôm nàng lại rất đắc ý cười lớn.

Bên trong Thiên Độc Châu.

Mạt Lỵ lẳng lặng bay trên trên không trung, mái tóc dài màu đỏ của nàng bay lên thật cao, bộ váy lụa màu hồng huân mà nàng thích nhất cũng bay lên, hiện ra hai bắp chân trần trụi trắng bóc. Ở bên ngoài y phục, một tầng hắc khí đang chậm rãi lượn lờ, tầng hắc khí này từ trong cơ thể nàng tràn ra nhưng ngay sau khi tràn ra liền nhanh chóng tiêu tán.

Lúc này, ngay khi tất cả hắc khí biến mất, Mạt Lỵ liền mở mắt, thân thể nàng từ trên không rơi xuống, huyết hồng tóc dài cũng đình chỉ bay múa, tự nhiên rủ xuống đến kiều tiểu bờ mông. Nàng xòe bàn tay ra, nhìn ngắm lòng bàn tay trắng như tuyết của mình, thầm nhủ:

- Độc lực càng ngày càng yếu, tốc độ tịnh hóa mỗi một ngày một tăng nhanh. Cứ như vậy thì khoảng hai tháng nữa trôi qua, chắc hẳn là trước khi hắn cùng Phần Tuyệt Trần giao chiến thì độc lực sẽ bị tịnh hóa hoàn toàn...

Năm đó, việc có thể tịnh hóa toàn bộ ma độc trên thân chính là khát vọng lớn nhất của nàng. Nàng vốn cho rằng mặc dù bản thân vô cùng may mắn gặp được Thiên Độc Châu nhưng cũng cần thời gian dài dằng dặc... mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm, đối với nàng mà nói phải trong khoảng thời gian này nàng sẽ phải chịu đựng sự dày vò mà bản thân khó có thể thừa nhận.

Bây giờ, mới qua không đến bảy năm, thời điểm ma độc hoàn toàn bị tịnh hóa đã ở gần ngay trước mắt. Mà thực lực của Vân Triệt, người mà nàng dùng để phụ thuộc sinh mạng cũng đạt tới yêu cầu của nàng, hơn nữa bởi vì huyền mạch cùng huyết mạch cường đại chí cực của hắn cũng mang lại hiệu quả xa xa vượt qua mong muốn của nàng. Hiện giờ Vân Triệt đã lấy được năm mươi cân trong số bảy mươi cân Tử Mạch Thần Tinh. Nếu như hắn muốn kiếm đủ hai mươi cân Tử Mạch Thần Tinh cuối cùng thì với đại lượng Bá Hoàng Đan mà hắn nắm giữ mà nói chính là dễ như trở bàn tay. Ba khỏa Bá Huyền thú Huyền đan càng hoàn toàn không là vấn đề... Thậm chí Vân Triệt còn trực tiếp mở miệng muốn Hắc Nguyệt thương hội tìm kiếm ba khỏa huyền đan của Quân Huyền thú.

Ngay cả U Minh Bà La Hoa khó tìm nhất cũng đã có tin tức cùng mục tiêu.

Tất cả mọi việc đều thuận lợi hơn rất nhiều so với dự đoán của nàng. Tình huống lúc này còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với huyễn tưởng của nàng.

Lúc này nàng vốn nên mừng rỡ như điên. Nhưng theo việc ma độc trên người nàng càng ngày càng ít đi, thậm chí không cần tới Thiên Độc Châu, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân nàng cũng có thể tịnh hóa lượng ma độc còn sót lại một cách chậm chạp, nàng lại không có cảm giác vui sướng mà ngược lại là một loại mờ mịt không rõ.

Mạt Lỵ buông bàn tay nhỏ xuống, giống như ngày thường, theo thói quen nhìn xem tình huống bên ngoài của Vân Triệt. Ngay trong ánh mắt đầu tiên nàng liền nhìn thấy Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi đang ôm nhau ở cùng một chỗ, ôn nhu rả rích...

Mỗi một câu mà hắn nói ra gần như đều có thể làm cho toàn thân nàng tê dại vào buổi sáng.

- Lại một kẻ nữa bị rơi vào ma chưởng!

Mạt Lỵ hừ mũi một cái, có chút phẫn nộ nói:

- Nữ nhân trên Thiên Huyền đại lục đều là một đám ngớ ngẩn không có thuốc nào cứu được sao?

- Ngô...

Lúc này, Hồng Nhi đã bị thanh âm của Mạt Lỵ đánh thức. Nàng lập tức mở con mắt lóe ra hào quang màu đỏ của mình ra, có chút mơ hồ không rõ nói:

- Mạt Lỵ tỷ tỷ, ngươi tức giận à... Có phải là chủ nhân lại làm chuyện gì sai hay không?

- Không phải là ta tức giận chủ nhân ngươi, mà là bởi vì những nữ nhân ngu si đó!

Mạt Lỵ tức giận.

-... A?

Hồng Nhi lập tức ngồi dậy, duỗi tấm lưng mỏi mệt nói:

- Mạt Lỵ tỷ tỷ, ta đói, ta muốn tìm chủ nhân, muốn đi ăn.

- Hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp để ngươi ra ngoài. Nếu như ngươi ra ngoài lúc này sẽ không thể tìm thấy đồ vật thích hợp với ngươi.

- Thế nhưng ta thực sự rất đói bụng.

Hồng Nhi rất nghe lời Mạt Lỵ, Mạt Lỵ nói không nên ra ngoài, nàng liền ngoan ngoãn ngồi ở trên giường không nhúc nhích, làm bộ đáng thương khẽ xoa bụng nhỏ một chút.

Mạt Lỵ vẫy tay một cái, một mai không gian giới chỉ tỏa ra Tử Tinh chi sắc lập lòe bị nàng hút tới.

Nàng lập tức lấy ra một khối Tử Mạch Thần Tinh từ trong không gian giới chỉ ném vào trong tay Hồng Nhi nói:

- Được rồi, nhanh ăn đi.

- Oa! Vẫn là Mạt Lỵ tỷ tỷ tốt nhất!

Hai mắt Hồng Nhi lập loè, ôm lấy Tử mạch Thần Tinh, cắn một ngụm lớn nhai, mặt mũi tràn đầy thần sắc giống như đang ăn mỹ vị.

Vì phòng ngừa Hồng Nhi ăn vụng, Vân Triệt đã mang tất cả Tinh Thạch chứa vào trong không gian giới chỉ, sau đó lại cất vào bên trong Thiên Độc Châu. Nhưng, nếu như hắn định kỳ kiểm tra thì sẽ phát hiện ra năm mươi cân Tử Mạch Thần Tinh vốn có trong giới chỉ... Bây giờ chỉ còn lại hơn bốn mươi bảy cân mà thôi.
. Đây chính là lý do vì sao Hồng Mhi một mực luôn nghe lời Mạt Lỵ.

Mạt Lỵ tiện tay quăng không gian giới chỉ ra, ngồi xuống bên cạnh giường, yên lặng nhìn ngắm dáng vẻ hài lòng khi ăn uống của Hồng Nhi, dần dần, ánh mắt của nàng liền trở nên mông lung...

- Thải... Chi...

Lúc này, khóe môi của nàng thầm phát ra một tiếng thì thầm trong vô thức.

- Thải Chi?

Nghe được đạo thanh âm này, Hồng nhi liền ngẩng đầu lên, gương mặt hiện ra vẻ hiếu kỳ hỏi:

- Đó là cái gì? Nghe bộ dáng có vẻ ăn ngon lắm! Là đồ ăn ngon sao?

Mạt Lỵ khẽ giật mình, cấp tốc hoàn hồn lại, lắc lắc đầu nói:

- Không phải đồ ăn, là một cái tiểu muội muội giống như Hồng Nhi, nàng cũng gọi ta là tỷ tỷ giống như Hồng Nhi.

- Úc...

Nghe được đó không phải đồ ăn, hứng thú của Hồng Nhi lập tức đại giảm, một hơi mang chỗ Tử Mạch Thần Tinh cuối cùng nuốt vào, một bên vừa ăn vừa lẩm bẩm nói:

- Vậy nhất định không có đáng yêu như người ta.

Mạt Lỵ trầm lặng không nói.

- Ô a...

Sau khi ăn hết toàn bộ Tử Mạch Thần Tinh, trên người Hồng Nhi liền có đạo đạo tử quang chớp động, trong miệng nàng phát ra một tiếng hô to thỏa mãn, sau đó thần thể liền mềm nhũn nằm lên trên giường nói:

- Ăn no a! Tiếp tục ngủ!

- Ngủ đi.

Mạt Lỵ chợt đứng lên, khi nàng mới đi được một bước, sau lưng liền vang lên thanh âm ngủ say của Hồng Nhi.

Thời gian im ắng trôi qua, bóng đêm lặng yên rút đi. Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi đều không có trở về băng các, mà vẫn ôm nhau nhìn cảnh tuyết rơi cả đêm. Mà bên trong Thiên Độc Châu, Mạt Lỵ cũng yên lặng ngắm nhìn thế giới bên ngoài suốt cả đêm.

- Bên cạnh hắn nhiều như vậy nữ nhân, hắn mãi mãi cũng không biết tịch mịch đi.

Mạt Lỵ tự nói, sau đó nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Thiếu kẻ mỗi ngày đều mắng hắn nhiều lần như ta thì khẳng định là hắn cầu còn không được!

Sau khi dời lực chú ý từ trên người Vân Triệt đi, vẻ mặt Mạt Lỵ lại khôi phục vẻ lạnh lùng, nàng nhắm mắt lại, chậm chạp dẫn đạo lực lượng của Thiên Độc Châu, lại một lần nữa tiến vào trạng thái tịnh hóa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment